Trọn Đời Có Duyên

chương 32: tương tư như mộng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

[VIP] gả cho quân nhân, một câu tình yêu chưa bao giờ có thể giải quyết tất cả vấn đề . -- ::

Về đến nhà Diệp Dĩ Mạt nghỉ ngơi ba ngày đã bắt đầu vào chuẩn bị cho học kỳ mới.

Về phần ánh mắt tò mò mà mập mờ của ba và dì Trần, cô làm như không nhìn thấy. Lý Thụy cũng đã trở lại trường học, chỉ là mỗi tuần vẫn còn tiếp tục dạy bổ túc cho Tử Nghiêu.

Ngược lại, dì Lý cũng gọi điện thoại cho cô mấy lần, toàn hỏi về chuyện học tập của Tử Nghiêu, Diệp Dĩ Mạt ngoài khẩn trương lại không khỏi có chút mất mát, giống như anh chưa nói cho ba mẹ về chuyện của bọn họ.

Về phần Tất Tử Thần, cách mấy ngày gọi một cú điện thoại, đã trở thành thói quen. Dĩ nhiên, phần lớn thời gian, đều là anh gọi điện thoại tới đây.

Anh còn bận rộn hơn so với tưởng tượngcủa cô, đoạn thời gian quân huấn đó, thật sự là đoàn trưởng Trương và Chính ủy Triệu đã khổ tâm an bài, mới để cho bọn họ có nhiều thời gian ở cùng chung nhau như vậy. Bình thường anh cũng không hay mang điện thoại di động bên người, cô có gọi qua, nhiều khi anh cũng không có thời gian nghe điện thoại, cho nên hai người đã nói trước, lúc anh rãnh rỗi sẽ gọi điện thoại cho cô.

"Tử Thần, sao hôm nay lại gọi sớm như vậy?" Nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, Diệp Dĩ Mạt để con chuột xuống theo thói quen, cầm điện thoại di động lên.

"Hôm nay có cuộc hội nghị, lát nữa còn có việc nên anh gọi điện thoại cho em trước." Tất tử thần nắm lông mày, trong giọng nói rõ ràng có mệt mỏi. Trọng tâm chính nửa năm sau là hợp tác diễn tập quân sự cùng bộ đội đặc chủng, quân đoàn pháo binh trinh sát bọn họ càng phải gánh vác nhiệm vụ trọng yếu.

Truyện đăng tại diên đàn Lê Quý Đôn.

"Vậy anh phải cố gắng nghĩ ngơi cho thật tốt đấy, nếu mà quá bận rộn cũng không cần gọi điện thoại cho em." Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, hơn tám giờ."Anh ăn cơm tối chưa?"

"Lát nữa anh mới ăn." ngón tay Tất Tử Thần gõ mặt bàn từng phát từng phát, nghe được lời nói giả vờ trách tội của cô, trong lòng lại dâng lên dòng nước ấm đạp đẽ: "Còn em thì sao, gần đây công việc có bận rộn lắm không?"

"Cũng giống như bình thường thôi, dù sao cũng đã thành thói quen rồi." mặt Diệp Dĩ Mạt giản ra cười nói, cô không phải chủ nhiệm lớp, nhưng lại dạy hai lớp mười hai khoa văn ban áp lực cũng không nhỏ. Tất Tử Nghiêu hiện tại cũng chỉ là học sinh của cô, chỉ là Tử Nghiêu rất hiểu chuyện, ở trong trường học nhìn thấy cô, đều là ngọt ngào kêu một tiếng ‘Cô giáo Diệp’.

"Vậy thì tốt, con gái cũng không nên quá cực khổ."

"Được rồi mà..., đúng rồi, qua tháng em đi thăm anh có được hay không?" Diệp Dĩ Mạt liếc nhìn lịch trên màn hình máy tính, đã cuối tháng chín rồi, tựu trường đã gần một tháng, sau tháng được nghỉ dài hạn, mặc dù nói nhiệm vụ dạy học lớp mười hai nặng, nhưng mà trường học vẫn ưu đãi cho nghỉ năm ngày.

"Tiểu Mạt, tháng anh không thể gặp em được." Tất Tử Thần đứng lên, đi tới ban công, trong giọng nói là nồng nặc áy náy: "Xin lỗi." Đúng tháng là diễn tập quân sự, anh cũng không thể thoát thân tới gặp cô được.

"Được, em biết rồi, không có chuyện gì." nụ cười trên khóe miệng Diệp Dĩ Mạt nhạt đi, nhưng giọng nói lại vẫn như lúc ban đầu: "Vậy chờ lần sau nghỉ em lại đi thăm anh nhé." Nửa năm sau, trừ tháng , còn có ngày nghỉ khác sao?

Tất Tử Thần không nhìn thấy nét mặt của cô, nhưng trước mắt lại hiện ra bộ dáng nha đầu này cúi đầu mím môi, tâm không biết làm sao lại có chút đau sót, anh định nói, chờ anh có thời gian sẽ về thăm em, nhưng anh không dám nói, bởi vì anh không biết mình lúc nào thì mới có thời gian, bình thường ngay cả gọi điện thoại đều là trong lúc cấp bách tranh thủ chút thời gian, nào dám bảo đảm anh có thể tranh thủ chút thời gian trở về thăm cô đây?

"Tiểu Mạt, em nghĩ ngơi sớm đi, anh phải đi rồi." Tất Tử Thần vừa nhìn đồng hồ đeo tay, còn năm phút đồng hồ nữa là tiếp tục hội nghị. Cho dù không muốn cúp điện thoại, cũng không thể để ảnh hưởng công việc: "Tiểu Mạt,em tắt máy trước đi."Anh có thể làm được cho cô quá ít, mỗi lần nghe được tiếng tút tút sau khi cúp điện thoại, không nỡ và nhớ nhung trong lòng sẽ tăng lên gấp bội, cho nên, hãy để cho anh chịu đựng nhớ nhung như thoi đưa như vậy. Tiểu Mạt của anh, anh không thể nhìn cô khổ sở được, lại không có năng lực tự mình trêu chọc cho cô vui vẻ.

"Được, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon." Diệp Dĩ Mạt nghe lời cúp điện thoại, ánh mắt lại không cách nào tập trung đến trước máy vi tính nữa, cô và anh cũng không phải thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, nói yêu thương chỉ bằng cảm giác. Mục đích của bọn họ là kết hôn, nhưng mà trong khoảng thời gian này vẫn nhắc nhở cô một chuyện,cô và anh, ngăn cách hai nơi.

Chưa kết hôn, thực tế đã đặt ra trước mắt. Gả cho quân nhân, một câu tình yêu chưa bao giờ có thể giải quyết được tất cả vấn đề .

Thở dài, Diệp Dĩ Mạt đứng lên, đi toilet rửa mặt, muốn làm cho mình tỉnh táo. Lát nữa còn phải chuẩn bị ngày mai lên lớp, không thể mất tập trung.

Những ngày sau đó dường như rất nhạt nhẽo, kể từ hôm đó gọi điện thoại nói mình phải rấ tlâu không thể gọi điện cho cô được, Tất Tử Thần giống như là mất tích một dạng, không điện thoại không tin nhắn không có một chút tin tức. Diệp Dĩ Mạt biết, anh có nhiệm vụ trọng yếu, không thể ra bên ngoài gọi điện thoại. Nhưng mà vẫn mất mác nồng đậm, làm cho lòng của cô cũng giống như thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi vậy, nếm hết cảm giác ngọt bùi cay đắng.

Chủ nhật, Diệp Dĩ Mạt nhận được điện thoại của dì Lý.

"Tiểu Mạt, gần đây công việc có bận rộn không?" Lý Mân vừa ngồi cạnh con gái, cố gắng thể hiện khuôn mặt tươi cười đoan trang hiền lành.

"Dì Lý, dì có khỏe khỏe không ạ, gần đây công việc của con cũng khá tốt, thân thể dì vẫn tốt chứ?" Diệp Dĩ Mạt để bút trong tay xuống, đối diện với người rất có thể là mẹ chồng tương lai của mình, trong lòng có chút khẩn trương, tay cầm điện thoại di động cũng nắm thật chặt.

"Thân thể của dì tốt lắm, chính là có chuyện muốn nhờ con, Tử Thần rất lâu rồi cũng chưa về nhà, Tử Nghiêu cũng ở trường, cả Chủ nhật cũng trở lại, một mình dì nhàm chán, muốn đi dạo phố một chút, con đi cùng dì có được không." Tất Tử Nghiêu ở bên canh liều mạng mà giơ ngón tay cái lên với mẹ mình, mẹ mẹ thật lợi hại, muốn gặp chị dâu tương thì cứ nói thẳng đi, lý do như vậy cũng nghĩ ra được!

"Vậy ạ." Diệp Dĩ Mạt ưỡn thẳng lưng: "Lúc nào thì đi vậy dì?" Xem ra tối nay phải làm đêm rồi, phải chuẩn bị tốt bài tập thứ hai mới được.

"Ngày mai đi nhé, Tiểu Mạt con đồng ý đi cùng dì nhé?" Âm thanh Lý Mân vui mừng từ trong điện thoại truyền đến, Diệp Dĩ Mạt nghe trừ gật đầu, không còn động tác khác.

"Dì à, ngày mai cụ thể là mấy giờ ạ?Con tìm dì ở đâu được?" Mặc dù Tất Tử Thần còn chưa nói qua với người trong nhà, nhưng mà, Diệp Dĩ Mạt nghĩ, tạo mối quan hệ tốt cùng mẹ chồng tương lai, cô muốn làm thật tốt đó.

"Chín giờ đi, để dì bảo Tiểu Trần đi đón con?" Tiểu Trần là tài xế của lão đầu tử, đặc biệt là một người thật thà, bình thường cũng coi như một phần tử trong nhà.

"Không cần đâu dì, tự con lái xe đi cũng được." Diệp Dĩ Mạt cười lên tiếng. Bảo tài xế tới đón cái gì, còn biển quân đội nữa, cô không muốn cao điều như vậy đâu.

“Vậy cũng được, ngày mai dì ở Hoa Ngân chờ con ~” Lý Man vui sướng hài lòng cúp điện thoại, chống lại ánh mắt bội phục của con gái, nhếch miệng cười: “Con gái đi theo mẹ học hỏi một chút, muốn thây anh trai con bắt cô dâu lại, cũng không phải là tùy tiện nói một chút đâu ~” Lý Mân thầm nghĩ, bà nhận được điện thoại của Lão đầu tử nói chuyện tình yêu của con trai bà đã truyền khắp trong bộ đội, bà rất buồn bực, sao lại không đàng hoàng thế chứ? Sao không nói chuyện yêu đương với người nhà chứ? Còn phải để người già như bà tự mình ra trận chứ, ai.

"Mẹ, con muốn đi chung với mẹ ~" Tất Tử Nghiêu nắm cánh tay mẹ, làm nũng nói.

Lý Mân dí cái trán của con gái một cái, năng mi cười cười mà nói: "Con an tâm ở nhà học thêm cho mẹ, mẹ có mấy lời cần nói với chị dâu con đấy. Đứa bé như con chớ xen vào." Lần đầu tiên cùng con dâu tương lai tiếp xúc thân mật, đương nhiên là bà muốn tự mình đi , mang theo nha đầu này, khó khăn rồi.

Tất Tử Nghiêu bĩu môi, trong lòng cực kỳ không hài lòng, nhưng mà lời mẹ vừa nói không có sai, Chủ nhật cô còn phải học bổ túc, xin thầy Lý nghỉ cũng không hay."Này mẹ, buổi tối mời cô Diệp về nhà ăn cơm đi, con cũng giữ thầy Lý lại ăn cơm tối." Như vậy chị em bọn họ có thể cùng nhau trở về, chị dâu chắc sẽ đồng ý chứ? Anh trai cũng thiệt là, nói yêu thương cũng không nói một tiếng với người trong nhà, nếu không phải là chú Trương gọi điện thoại cho nhà cô, cả nhà còn chưa biết!

Không nói tới lúc cô gọi điện thoại cho anh, anh ấy nói cũng rất đúng, cho cô Diệp thời gian từ từ thích ứng. Tính tình của cả ba và mẹ chỉ sợ thiên hạ không loạn, để cho bọn họ biết tin tức anh trai và cô giáo Diệp yêu nhau, khong phải sẽ lập tức bức hôn sao? Cô giáo Diệp là người dịu dàng như vậy, nên cẩn thận che chở nha, anh trai làm rất đúng ~~

"Mẹ à, mẹ nhớ nhất định phải mời cô giáo Diệp về nhà dùng cơm đấy ~ con đi đọc sách đây ~" Tất Tử Nghiêu cười cười híp mắt, xoay người liền đi trở về phòng của mình, lớp mười hai rồi, không thể đùa giỡn được.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio