Bên trong phòng chợt im lặng như tờ, tin tức thông báo lảm nhảm giống như cũng bị tắt âm.
Diệp Kiến Quốc tay nắm tờ báo có chút cứng ngắc, vẫn cảm thấy tên nhóc Tử Thần này không tệ, người làm lính chân chính. Cộng thêm hai vợ chồng lớp trưởng cũ cũng thích Tiểu Mạt, ông cũng hết sức thúc đẩy, dù sao tuổi của con gái mình cũng không còn nhỏ, chọn chọn lựa lựa nữa, có thể không tìm được đối tượng tốt như Tử Thần rồi. Nhưng ông vẫn quên một chuyện, hoặc là nói ông vẫn dằn một chuyện xuống đáy lòng.
Năm đó mẹ của Tiểu Mạt cũng bởi vì lúc mang thai không có ai chăm sóc, mới bị bệnh không dứt, tuổi còn trẻ mà phải ra đi. Làm quân tẩu, có bao nhiêu khổ cực ông rõ ràng nhất! Ông một lòng muốn con gái mình tìm được người chồng tốt có trách nhiệm lo cho gia đình, lại quên mất trên đầu quân nhân, trọng yếu nhất vĩnh viễn là quốc gia.
Năm đó nếu không phải mẹ Tiểu Mạt bị bệnh qua đời, để lại Tiểu Mạt còn nhỏ không ai chăm sóc, ông cũng sẽ không giải ngũ về nhà. Ông bà nội của Tiểu Mạt cũng đã mất từ sớm, ông ngoại và bà ngoại lại cách khá xa, lúc mẹ Tiểu Mạt mất, nhìn hai ông bà luôn khóc con gái đến nước mắt nước mũi đầm đìa, lòng Diệp Kiến Quốc đau hơn bất kỳ ai.
Chẳng lẽ muốn Tiểu Mạt đi theo con đường của mẹ nó? cả mặt Diệp Kiến Quốc liền nghiêm trọng. Điều kiện của Tử Thần rất tốt, tính tình cũng không có trở ngại, nhưng mà. . . . . .
So với hạnh phúc cả đời của con gái cái gì cũng quan trọng. Mặc dù trước kia ông hi vọng hai chị em Tiểu Mạt và Tiểu Thụy có người tham gia quân đội, cuối cùng hai chị em cũng không có ai đi, sau này lại nghĩ có một con rể làm lính cũng không tồi, nhưng không có nghĩ kỹ con rể làm lính, không phải con gái mình sẽ là quân tẩu à?
Gả cho quân nhân, trừ một tiếng chị dâu thì không có gì cả.
"Ăn cơm, ăn cơm trước đã." Diệp Kiến Quốc đem tờ báo đặt trên khay trà, đứng lên nói. Hai đứa con mấy khi mới về nhà, ăn cơm quan trọng hơn.
Cũng không biết tại sao ông chủ gia đình mọi hôm luôn luôn dài dòng hôm nay lại trầm mặc, bữa cơm tối thế nhưng lại cực kỳ yên tĩnh. Bình thường Diệp Kiến Quốc không phải lôi kéo con gái nói ông nào nhà nào được lên chức ông rồi, chính là kéo con trai nói thầm vì nhân dân phục vụ, hôm nay thay đổi phong cách náo nhiệt bình thường, thế nhưng đi trên con đường im lặng là vàng, thật đúng là làm cho người ta cảm thấy kỳ quái.
Diệp Dĩ Mạt không hiểu, lên tiếng hỏi: "Ba, ba có nơi nào không thoải mái à? Con đưa ba đi bệnh viện khám một chút đi." Hay là vết thương cũ trước kia lại tái phát rồi?
Lý Thụy cũng lo lắng: "Ba, có phải công việc không hài lòng hay không? Nếu không thích hợp nữa thì ba xin về hưu sớm đi, con sẽ nuôi ba."
Diệp Kiến Quốc nhìn vẻ mặt quan tâm của con trai và con gái, trong lòng lại ấm lên, không có phí công nuôi bọn họ."Không có việc gì, chính là có chút chuyện đấy." Ban đầu để Tiểu Mạt và Tử Thần quen biết, có đúng hay không đây? Ông thiếu suy nghĩ, chỉ biết tên nhóc Tử Thần này không tệ, nhà cũng gần nhau, dĩ nhiên cũng không ngờ con gái mình cứ gả đi như vậy, coi như nhà chồng ở trong thành phố, nhưng cũng không thể để vợ chồng son bọn nó ra ở riêng, như vậy cũng giống như lấy chồng xa còn gì?
Con gái lấy chồng xa rất khổ诶. Con gái nhà lão Lý đó, không nghe lời ba mẹ nói, đòi đến Bắc Kinh, kết quả, không tới hai năm đã khóc lóc quay về chưa? Một mình ở bên kia, lại không có người nhà mẹ đẻ giúp đỡ, bị nhà chồng khi dễ cũng không có người bảo vệ, nửa năm đầu chồng còn giúp giảng hòa một chút, sau này cũng phiền, hai vợ chồng lại gây gổ, con gái lão Lý đó thu thập đồ đạc khóc lóc quay về nhà mẹ đẻ.
Cuối cùng còn không phải là mấy anh em họ nhà lão Lý bay đến Bắc Kinh đánh cho cậu em rể một trận nhừ đòn? Khi dễ em gái người ta, cũng phải nhìn xem người lớn trong nhà có ai không chứ!
Cho nên nói, con gái phải để dưới tầm mắt của mình mới yên tâm được, không lại giống như con gái nhà lão Lý đó, nếu không phải khóc bỏ về nhà mẹ đẻ, cả nhà bọn họ còn cho là con gái nhà mình sống rất tốt đấy.
"Tiểu Mạt à." Cơm nước xong, Diệp Kiến Quốc đang cầm ly trà do dự một chút mới mở miệng: " Trong đơn vị của ba có mấy đứa tuổi cũng ngang con, con có muốn gặp mặt hay không?" Nếu như con rể tương lai làm việc dưới trướng của mình, nó còn dám làm phản sao?
Trần Hạnh không đồng ý trừng mắt nhìn chồng mình một cái, người này sao thế không biết? Sao lại nói cái này? Cũng chưa bàn qua với bà nữa? Hơn nữa hai ngày trước không phải còn vui sướng hài lòng nói đứa nhỏ Tử Thần này tốt như thế nào?"Tiểu Mạt, đừng nghe ba con nói lung tung, ông ấy uống say rồi."
Diệp Kiến Quốc vừa vuốt râu ria ói: " Hôm nay tôi không uống rượu!" Chỉ không muốn con gái gả xa như vậy mà thôi!
Lý Thụy cũng không xem TV nữa, chạy nhanh tới: "Ba, anh Thần có gì làm cho ba không hài lòng à?" Như vậy là đào góc tường của anh Thần sao? Nhưng anh là người ái mộ số một của anh Thần đấy.
Diệp Dĩ Mạt đỏ mặt, ngồi ở trên ghế sô pha không dám nhìn ba mình, dù thế nào cũng không phải là ngày hôm qua Tất Tử Thần ngủ nhà cô bị ba già biết chứ? Ba cô là cảnh sát, nhưng không phải trinh thám mà! Không có đạo lý h nhìn chằm chằm cô chứ?
"Tiểu Mạt à, ba muốn con gái mình gả gần nhà mới tốt, Tử Thần là người không tệ, chính là sau này không phải là hai đứa sẽ chia cách hai nơi giống như ba mẹ lúc trước sao, chẳng lẽ con chịu rời nhà xa như vậy à?" Ông biết con gái ông rất mềm lòng, hiếu thuận, chỉ không biết, bây giờ tình cảm của Tiểu Mạt và Tử Thần tốt đến mước nào thôi. Hơn nửa năm, cũng không thấy hai đứa nhỏ này có gì nóng hổi, nhìn dáng dấp hai người cũng như vậy, do ông và lớp trưởng cũ quá quan tâm suy nghĩ thôi.
"Ba, con cảm thấy chị mà gả đi xa cũng không sao cả, dù sao thì ba mẹ không phải còn có con sao?" Lý Thụy vội vàng nháy mắt cho bà chị, tình cảm của anh Thần và chị gái chỉ có anh biết, hai người này rõ ràng giống như thêm mỡ trong mật đâu rồi, ba à ba như vậy là đang chia rẽ uyên ương đó . Bây giờ cũng đã thời đại Xã Hội Chủ Nghĩa rồi, quyết không cho phép loại gia trưởng phong kiến này tồn tại.
Diệp Dĩ Mạt kinh ngạc không mở miệng, cô ngu hoàn toàn, sao ba chợt đổi ý rồi hả ?"Ba, có phải Tử Thần làm gì để cho ba không hài lòng hay không?" Suy nghĩ hồi lâu, Diệp Dĩ Mạt cũng chỉ nghĩ tới khả năng này, xem chừng là Tất Tử Thần phương diện nào đó bị ba già không hài lòng rồi?
Diệp Kiến Quốc thở dài, trong nhà này, coi như ông không quyền rồi nói, vợ ông trừng ông, con trai giúp người ngoài, cả con gái cũng cho là ông kén cá chọn canh."Ba không nói Tử Thần không được, chỉ không muốn con gả xa như vậy." Ngộ nhỡ sau này Tử Thần bị điều đến quân khu xa hơn, con gái bảo bối cũng đi theo, chẳng lẽ lại để ông khóc chết?
"Được rồi không nói cái này nữa, Tiểu Mạt tới đây giúp dì làm hoành thánh, lúc con về mang theo một ít đi, để làm điểm tâm cũng được." Trần Hạnh lôi kéo Diệp Dĩ Mạt tránh ra, trước khi đi vẫn không quên trừng ông chồng một cái, chuyện như vậy, muốn nói là dĩ nhiên sao? Trước đó cũng không nói với bà cứ như vậy mà làm loạn, thật là kinh người.
Lý Thụy nằm lệch qua trên ghế so pha chơi điện thoại di động, thực tế lại đang hồi báo tin tức mới nhất cho anh Thần của anh: " Anh Thần ơi anh Thần, ba em muốn giới thiệu cho chị em mấy tên nhóc đẹp trai trong đơn vị ông đấy! Anh mau chóng chuẩn bị cái gì để lấy lòng ba vợ tương lai của anh đi!"
Lúc Tất Tử Thần thấy tin nhắn đã hơn mười giờ đêm rồi, liếc thấy Lý Thụy gởi tin, anh còn có chút kỳ quái, chẳng lẽ em vợ tương lai có chuyện gì à? Chỉ là sau khi anh đọc xong tin nhắn, khóe miệng cười cũng đã cứng lại, gây khó khăn cho mình lại là ba vợ tương lai.
Nhưng chỉ trong chốc lát, Tất Tử Thần đã có chủ ý, lần đầu tiên chủ động gọi điện thoại cho ông cụ nhà mình: "Alo, ba à, là như vậy, con đã nộp báo cáo kết hôn với Tiểu Mạt lên cấp trên rồi, chẳng qua con lo lắng thời gian không còn kịp nữa, cho nên có thể nhờ ba thúc giục thúc giục giúp con chút được không?"
Tất Trọng Tường quả nhiên hỏi: "Có cái gì không kịp hay sao?" Tiểu tử này, cuối cùng cũng thông suốt, biết nói chuyện kết hôn rồi! Mặc dù cũng không có trải qua sự đồng ý của người lớn bọn họ. . . . . . Tất Trọng Tường có chút buồn bực, cũng may Tiểu Mạt con dâu mà họn họ đều ưng ý, trình lên thì trình lên thôi.
Khóe miệng Tất Tử Thần khẽ nhếch: "Con sợ cháu trai của ba không kịp đợi." Anh đã nói như vậy, chẳng lẽ ông cụ vẫn không thể làm chút chuyện à? Chuyện liên quan đến anh, ông cụ không nhất định sẽ để tâm, nhưng chuyện liên quan đến cháu trai tương lai của ông, Tất Tử Thần dám cam đoan, bây giờ mà muốn ông cụ làm ngựa cho cháu trai cưỡi ông cũng đồng ý.
Tất Trọng Tường cúp điện thoại, mới vừa rồi mặt còn nghiêm túc, đã lộ ra nụ cười rực rỡ trên mặt, dọa cho Lý Mân ở bên cạnh phải nhảy dựng lên: " Tử Thần có chuyện gì vậy?" Bình thường nó cũng sẽ không gọi điện về nhà lúc trễ như vậy, hơn nữa, hai cha con lần nào nói chuyện điện thoại xong không phải cũng đều trầm mặc à? Hôm nay mặt trời mọc lên từ phía tây sao? Ông cụ lại vui mừng như vậy chứ?
"Tiểu tử thúi này, nộp báo cáo kết hôn cũng không nói một tiếng với người trong nhà." Tất Trọng Tường trên miệng thì giáo huấn, khóe mắt lại cười đến nỗi tất cả nếp nhăn hiện rõ: " Ngày mai tôi tìm lão Diệp đi uống trà, cũng không biết ông ấy có biết hay không đấy." Hai đứa nhỏ này, yêu nhau cũng không nói tiếng nào, hôm nay lại nạp báo cáo kết hôn, đây là tiền trảm hậu tấu sao? ? ?