"Tử Nghiêu, em trở về trước đi, anh với chị dâu của em có chút việc." Tất Tử Thần khẽ nhếch miệng, theo thói quen sờ sờ đầu của em gái một cái, tầm mắt rơi vào người đứng sau lưng Tử Nghiêu, hình như so với hơn một tháng trước cô mập lên một ít, sắc mặt vẫn được coi là hồng hào, cuối cùng cũng để cho anh thở phào nhẹ nhõm.
"Vâng, em đi về trước đây ~" Tất Tử Nghiêu nghe lời mà cười cười với anh trai của mình, đưa tay đem của túi xách cô Diệp đưa cho cô.
Đúng, cô nhỏ này săn sóc đến nỗi không để cho cô cầm túi xách nữa.
Tất Tử Nghiêu cũng không cần hỏi anh trai tại sao lại về vào lúc này, trăm phần trăm là vì chị dâu. Anh tra cô cả lễ mừng năm mới đều không nhất định ở nhà lại như kỳ tích địa xuất hiện trước cổng trường học, cũng không thể là tới đón em gái là cô này về nhà chứ? Nói ra cô cũng sẽ không tin tưởng.
"Đi thôi, lên xe." Tất Tử Thần nhận lấy túi xách trong tay Diệp Dĩ Mạt, túi màu cà phê, rất hợp với áo khoác ngoài màu quả ạnh trên người cô, nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú sáng ngời không ít.
Mở cửa xe, Tất Tử Thần khẽ khom người, vịn hông của cô, che chở cô ngồi vào ghế lái phụ.
"Bây giờ đi đâu?" Diệp Dĩ Mạt tùy ý giương mắt hỏi. Ngày hôm trước, thiếu chút nữa cô không kìm chế được nỗi nòng, nói ra nhiều như vậy không đầu không đuôi với anh như vậy, hôm nay sau khi xa cách hơn một tháng, trong lòng tương tư vô số, gặp mặt lại, lại giống như chưa bao giờ ly biệt.
"Đi cục dân chính." Tất Tử Thần hất cái cằm lên, chỉ chỉ túi giấy để trước mặt. Bên trong đựng phê duyệt kết hôn của bọn họ còn có một chút tài liệu cần thiết.
Diệp Dĩ Mạt ‘a’ một tiếng, không nói lời gì, sớm đã có chuẩn bị không phải sao? Chỉ là, người này, anh cũng khôn muốn hỏi gì sao?
"Cái đó. . . . . ." Tất Tử Thần phát hiện mình thế nhưng cà lăm rồi, ánh mắt luôn không tự chủ được rơi vào trên bụng của cô, nơi đó vẫn cồn bằng phẳng, thế nhưng đã mang thai đứa bé của anh, bảo bối của cô và anh.
"Hả?" Âm thanh hơi cao Diệp Dĩ Mạt nhướng mày nghi.
"Tiểu Mạt, có thể để cho anh sờ sờ hay không?" Tất Tử Thần có chút khẩn trương ngưng mắt nhìn, nơi đó, là huyết mạch của anh, là kết tinh tình yêu cảu anh và cô, tới đột nhiên thế kia, vội vàng không kịp chuẩn bị như vậy, rồi lại làm cho lòng người sinh vui mừng.
Khóe miệng Diệp Dĩ Mạt mang nụ cười nhẹ nhẹ, đã nắm tay của anh, lòng bàn tay ấm áp lại vẫn có mồ hôi, nhẹ nhàng dán sát vào bụng của mình, cách lớp quần áo thật dầy, nhiệt độ lòng bàn tay của anh vẫn có thể ủi da thịt của cô như cũ.
Tất Tử Thần lần đầu tiên phát hiện, thì ra là chuyện không kìm chế được nỗi lòng như vậy cũng sẽ xảy ra ở trên người anh. Rõ ràng chỉ có hơn một tháng, không có nhịp tim, không có máy thai, bụng cũng chưa lộ bụng bầu, thế nhưng anh lại giống như là có thể cảm ứng được vậy, ở trong đó, dù rất nhỏ đến mấy vẫn nhảy lên, có lẽ, đây chính là cha con trời sinh, thần kỳ như chân với tay, không cách nào diễn tả bằng ngôn từ.
"Tiểu Mạt, nó đang đá anh, phải hay không?" Mặt mừng rỡ ngẩng đầu, chống lại ánh mắt mỉm cười dịu dàng của cô, Tất Tử Thần chỉ cảm thấy, sau lưng ánh trời chiều, đã đem lòng của anh hóa thành một bãi nước , nu tình như nước.
"Đứa ngốc, nhỏ như vậy, làm sao có thể đá anh chứ?" Diệp Dĩ Mạt cười khẽ, nhìn anh ngây thơ mà vui mừng như vậy, làm cho tâm tình của cô cũng không khỏi khá hơn, thật là khờ ghê gớm, nhỏ đậu nành nghiền như vậy, hơi sức ở đâu ra duỗi cánh tay chân đá?
"Bảo bối, ta là ba con." Tất Tử Thần đem xe dừng đến ven đường, cúi đầu, nhẹ nhàng dựa đến trên bụng của cô, cách áo khoác ngoài thật dầy, anh cười đến như đứa ngốc.
Diệp Dĩ Mạt đưa tay xoa tóc ngắn ngủn trên đầu anh, có chút cứng rắn, nhưng rất thoải mái."Nhỏ như vậy, sao có thể nghe được lời của anh chứ?" Khóe miệng cong lên độ cong mềm mại, trong lòng Diệp dĩ Mạt dần dần dâng lên ấm áp nhàn nhạt, một cái tay của anh vịn hông của cô, một cái tay khác che ở trên bụng của cô, trong mắt là ánh sáng vui mừng, như muốn hòa tan lòng cảu cô.
"Sao lại không nghe được gì chứ? Con gái của anh thông minh lắm đấy~" Tất Tử Thần ngồi thẳng lên, không đồng ý nhìn cô một cái, đáy mắt rõ ràng là nụ cười, lại nhất định làm ra vẻ mặt ‘em nói sai rồi’ .
Diệp Dĩ Mạt cười đến nghẹn, giống như dỗ đứa trẻ vỗ vỗ tay của anh, gật đầu liên tục: "Dạ dạ dạ, con gái anh thông minh nhất rồi, giống như anh, có thể không thông minh sao?" Đang nói chuyện, Diệp Dĩ Mạt lại cảm thấy không đúng: "Tại sao nhất định là con gái?" Vậy lỡ may là con trai, anh có thể không cần không?
Tất Tử Thần hừ hừ, "Sinh con trai thì sao, cũng chỉ biết đối nghịch cùng ba nó ." Tất cả lời này đều là kinh nghiệm, trong nhà, lúc lão già đối mặt với Tử Nghiêu vẫn có vẻ mặt vui mừng, đối với con trai là anh, không cầm súng đập hai cái đủ là khách khí. Lúc nhỏ, anh mà gây chuyện về nhà lão già tuyệt đối là đánh cho đến chết, ngăn cũng không ngăn được, mà Tử Nghiêu cãi nhau với con gái nhà người ta rồi khóc trở về, lão già nhất định là trước ôm dỗ sau đó la hét muốn tìm ông nội nhà người ta trường tính sổ, đây chính là chênh lệch mà!
Tất Tử Thần liền muốn con gái, mềm mại ngọt ngào, ngỏ nhẹ gọi một tiếng ba, có thể đem tất cả tâm đều thành nước rồi."Anh cảm thấy là con gái, sinh con gái cũng giống em thật tốt." Đem tay cô ôm trọn vào lòng bàn tay, Tất Tử Thần hôn gương mặt của cô một cái, "Chờ sau này con gái anh trưởng thành, anh liền dạy nó bắn súng, xem hỗn tiểu tử nhà ai dám khi dễ con gái nhà ta!"
Diệp Dĩ Mạt hoàn toàn không thể nói gì, cái người này giác ngộ có phải hay không cũng cảm thấy quá sớm không? Ngộ nhỡ là tên tiểu tử, anh còn đánh coi là để cho nó biến tính đi à? Còn nữa, ba vợ tương lai của anh vẫn chờ tìm anh tính sổ đấy, anh cũng đã nghĩ đến tìm con rể tương lai của anh gây phiền phức nữa à? Vẫn nên nghĩ đến hôm nay làm sao mà sống đi ra khỏi cửa đi~ nghe Lý Thụy nói, ba đã ở nhà chuẩn bị gia pháp tính toán đại hình phục vụ rồi~
"Cái đó, chúng ta không phải nên làm chuyện đứng đắn trước đi à?"
Rất không tình nguyện buông tay cô ra, mặc dù nghĩ vẫn cứ cầm như vậy, nhưng Tiểu Mạt nói đúng, trước tiên đểTiểu Mạt trở thành người trên hộ khẩu nhà bọn họ mới là chuyện đứng đắn. A, con gái bảo bối, cha ba con vì cho con một thân phận hợp pháp mới không thể không buông mẹ con ra, chờ sau này con ra đời về nhất định phải nghe ba lời nói đấy ~~
Dường như bọn họ đôi cuối cùng tới ghi danh trong ngày, còn là quân hôn, dì làm ở chỗ ghi danh cười đến cực kỳ hòa ái, còn tặng hai túi bánh kẹo cưới, cũng không biết là cặp đôi nào mới đưa.
"Được rồi." Giọng Tất Tử Thần nhẹ nhàng nói ra những lời này, ánh mắt rơi vào người bên cạnh, toàn cảnh là dịu dàng hóa thành tình yêu không tiếng động, nâng tay của cô, trên đốt ngón tay hàng năm cầm phấn viết có vết chai.
Diệp Dĩ Mạt ngẩng đầu lên nhìn anh, ý cười nhẹ nhàng lúc thấy anh độ cong khóe miệng không khỏi sâu hơn, người đàn ông này, có muốn thể hiện rõ ràng như vậy hay không, gương mặt tuấn tú cười khúc khích hoàn toàn ngược lại bình thường, thật thà có thể thấy được.
"Đi, về nhà." Tất Tử Thần nắm tay của cô, nhẹ nhàng, cũng là mười ngón tay đan xen. Cứ như vậy, dắt tay của cô, đi cả đời.
"Được." Diệp Dĩ Mạt cười nhạt, tùy anh nắm cả hông của mình đi về phía xe. Chỉ là, cô muốn nói thế nào với anh, khi nãy nói anh tương lai là ông già, bây giờ chính xác la ông già, ở nhà tùy thời đều bày gia pháp chờ cái hỗn tiểu tử là anh tới cửa đấy?
Không nói một tiếng mà lùa gạt con gái nhà người ta chắc sẽ biết có kết cục gì rồi đấy.Diệp Dĩ Mạt nghĩ mà muốn cười, nếu như theo lời anh nói trong bụng cô là con gái, anh cũng một dạng đề phòng trông chừng con gái gióng như ba cô sao? Còn nghĩ một chút còn muốn cười đây này!