Diệp Dĩ Mạt đã bắt đầu mặc đồ phòng phóng xạ. Vốn là Lý Mân và Trần Hạnh cũng đã không có ý định để cô tiếp tục công việc, dù sao cũng là sinh đôi, khẳng định so với thai một càng phải chú ý hơn, chỉ là gần đây trạng thái của Diệp Dĩ Mạt rất tốt, trừ ăn ra khá hơn, những phản ứng khác cũng không có, bác sỹ cũng nói, nếu mà không vận động, sau này khi sinh bảo bảo cũng không tốt, hai người làm mẹ mới xem như cho đi.
Chỉ là cho đi cũng có điều kiện, thứ nhất, nhất định mỗi ngày Lý Mân sẽ bảo chị Vương chuẩn bị cơm trưa cho người mang đến cho cô, người lớn nói một câu ‘con để cháu của mẹ bị đói bụng thì làm thế nào’, câu đầu tiên đã đem con của cô ra chặn miệng rồi, thức ăn ở trường học, có lúc thật sự chính là khó có thể nuốt xuống; thứ hai, đi làm do nhân viên bảo vệ đưa đón cũng đã thành định luật, điểm này Diệp Dĩ Mạt thật vẫn không có gì phản đối, người ta đều là chồng, bạn trai đưa đón đi làm, cô chồng không có bên cạnh, cô cũng không kiểu cách đến nỗi nhất định tự lực cánh sinh, huống chi nhân viên bảo vệ lái xe hơi gia dụng, đủ khiêm tốn. Thật ra thì, nếu không phải là ba cô không cho phép, nàng thật vẫn muốn tự mình lái xe
"Tiểu Mạt, hôm nay ăn cái gì vậy?" điện thoại của doanh trưởng Tất đến đúng giờ, bây giờ anh càng ngày càng giống bà mẹ, từ ăn cái gì đến mấy giờ ngủ, tất cả đều muốn xen vào, nếu mà không vừa ý của anh, nói không chừng còn có thể giáo huấn cả buổi sáng qua điện thoại.
Diệp Dĩ Mạt bất đắc dĩ cười: "Mẹ chuẩn bị canh chim bồ câu. . . . . ."Đầy chất béo, cũng uống đến buồn nôn rồi. Nhưng mà nỗi khổ tâm của người lớn, nói bà năm đó mang thai Tử Thần muốn uống cũng không có, bây giờ có điều kiện, nhất định phải tẩm bổ cho con dâu.
Thật ra Diệp Dĩ Mạt có chút ai oán, lúc cô giáo Điền trong phòng làm việc sinh đứa trẻ, chồng của cô ấy cũng mập hơn mười cân, không vì cái gì khác, cũng bởi vì cô giáo Điền không thích ăn đồ, toàn bộ vào bụng của chồng cô ấy. Nhưng cô tốt hơn, muốn tìm cái ‘thùng rác’ cũng không tìm được. ‘Thùng rác’, mỗi ngày chỉ có thể từ trong điện thoại làm vai trò người ba.
Còn nhớ rõ lúc cô nói với anh bảo bảo sẽ đá người, người nọ ở bên đầu điện thoại kia ngu nửa ngày, một hồi lâu mới nghe được tiếng anh lắp bắp: "Đúng, đúng không phải giống đánh chuột đất sao?" Diệp Dĩ Mạt giận đến muốn đạp người, có ví dụ này sao?
Tháng sáu vừa qua, Diệp Dĩ Mạt cũng giống như là trở lại lớp mười hai, cô bắt đầu kỳ nghĩ hè dài đến ba tháng, mà lần này, có lẽ cô người cuối cùng nghỉ hè.
Tử Nghiêu thi tốt nghiệp trung học xong, xem chừng có chút không vui đối với thực tế, cả ngày vây quanh chị dâu, cùng bạn học đi ra ngoài dạo phố, mua về cũng là váy mềm mại khả ái, Diệp Dĩ Mạt nhìn thật là dở khóc dở cười, cô nhỏ này sao cũng mong đợi cô sinh con gái chứ?
Nghĩ đến Tất Tử Thần nghiêm trang bảo cô đem điện thoại dán bụng để nói chuyện, Diệp Dĩ Mạt lại không nhịn được cười, người đàn ông này, có muốn ngây ngốc hay không như vậy? Cách điện thoại, anh nói từng chữ từng câu: "Bảo bảo à, ta là ba ~b-a-ba, ba ~"
Đầu tháng bảy, Tất Tử Thần trở về nhà một lần. Khi đó, Diệp Dĩ Mạt đang ưỡn bụng ở lương tháp buổi sáng ngủ, trên bụng đặt một cái chăn thật mỏng, tóc dài đã cắt đi, lộ ra lỗ tai trắng nuột.
Tất Tử Thần nhẹ nhàng đi vào phòng, hơn ba tháng không có gặp, bụng của cô đã rất rõ ràng, nghe tiếng cô hít thở nhè nhẹ, người đàn ông cho dù lúc bị thương cũng không rơi lệ đáy mắt chợt liền chua xót.
Thích cô là ngoài ý muốn.
Chính anh đã hơn tuổi, chỉ là muốn tìm đối tượng thích hợp để kết hôn mà thôi. Đồng ý lão già đi xem mắt, chỉ là không muốn vào thời điểm kia cùng ông ấy giận dỗi mà thôi, dù sao, khi đó lão già mới vừa xuất viện.
Ngồi ở trong quán cà phê, thật ra là anh đn trước giờ hẹn. Ngày đó không có mặc quân trang, toàn thân anh rất khó chịu. Lúc nhỏ, đối với quân trang là ngưỡng mộ, cũng là căm hận, bởi vì, thân quân trang chưa bao giờ sẽ ở trong nhà quá ba ngày, mỗi lần ông ấy rời đi, mắt mẹ đều sẽ đỏ hồng.
Sau lại, dần dần lớn lên, đã trải qua tuổi trẻ khinh cuồng phong lưu, anh cũng đến tuổi thu hồi ý nghĩ bay xa. Mấy năm cuộc sống quân đội, thậm chí làm anh quên mất ban đầu cùng nhóm phát tiểu cùng nhau nhảy hip-hop sung sướng, quá mức nghiêm cẩn kỷ luật, đã sớm sâu tận xương tủy.
Lần đó xem mắt, thật ra thì không phải lần đầu tiên anh thấy cô. Lần Chu Mặc kết hôn, cô và một cô gái khác, cười hì hì tới mời rượu, ngoài miệng mở miệng kêu một tiếng sư công, khiến Chu Mặc dở khóc dở cười. Khi đó Chu Mặc đã bị chuốc say lắm rồi, anh là phù rể, chuyện đương nhiên thay chú rể uống mời rượu của mấy cô nhóc kia.
Thật ra thì thời điểm đó ấn tượng cũng chỉ như vậy, một đầu tóc thẳng đen bóng, trên gương mặt thanh tú nở nụ cười thoải mái, lúc mắt to thỉnh thoảng nheo lại giống như lười biếng và giảo hoạt.
Sau lại gặp lại cô, một thân váy yểu điệu, dày cao gót màu xanh dương tôn lên cả người thanh lịch thanh lệ. Thấy hướng anh ngoắc cô, cô nhóc kia vẫn còn rất bất khả tư nghị dụi dụi con mắt, thì anh biết rõ bản tính cô nhóc này, tuyệt sẽ không thục nữ giống bộ váy trên người cô.
Sau này sao lại từng điểm từng điểm yêu đây? Đúng vậy, yêu. Anh vốn cho là, có lẽ chỉ có một ngày, anh sẽ bị nước mắt của mẹ quấn hoặc bị lão đầu tử ra lệnh, cùng một cô gái môn đăng hộ đối kết hôn, có lẽ anh sẽ không ghét cô, nhưng mà, anh tuyệt đối cũng sẽ không hận không được mỗi thời mỗi khắc ở bên người cô tâm tình như lúc này, đúng, hận không thể giấu cô ở trong túi, lúc muốn cô liền lấy ra nhìn một cái, loại tâm tình này, đến tột cùng là làm sao mà có đây?
Ở Nam Kinh hơn mười ngày, hẳn là cuộc sống anh đời này khoái hoạt nhất. Còn nhớ rõ lúc ở khách sạn lần đầu tiên anh hôn cô, bộ dạng không lưu loát như vậy, lông mi thật dài khẩn trương run lên một cái, làm cho anh hận không thể thể vê cô vào trong lòng mà thương yêu.
Thật ra thì anh rất ưa thích nhìn vẻ cô tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng đến căng căng, môi đỏ mọng khẽ cong lên, một đôi mắt to tròn vo loạn chuyển chung quanh, chính là giận dỗi không chịu nhìn anh một cái, bộ dáng kia, thật là ngây thơ cực kỳ. Cô tức giận, tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, anh đều không biết được là cô làm sao làm được, tại sao có thể một giây trước còn đang tức giận, một giây kế tiếp liền nháy mắt tội nghiệp theo sát anh nói cô đói bụng?
Anh thích cưng chiều cô, lúc nhìn mặt cô vui vẻ nhảy tới đây ôm cổ anh muốn anh ôm, thật sự là con người sắt đá tâm cũng có thể hóa thành ngón tay mềm. Ở trước mặt Mã Kiêu Phó Kiệt, cô vĩnh viễn sẽ mỉm cười thân thiện, khóe miệng hơi vểnh, gò má trái có má lúm đồng tiền liền tự nhiên mà hiện ra, khóe mắt cô trời sinh có xếch xuống phía dưới, thế nào đều là bộ dáng cười mị mị, doanh trường Liên đã nói, vợ anh ở trong doanh được hoan nghênh đến trình độ tuyệt đối không thấp hơn doanh trưởng anh.
Chỉ là, ở trước mặt anh, cô sẽ không khách khí như thế, ăn cơm thích cùng anh cướp thức ăn, anh gắp cái gì, mày thanh tú mày thanh tú của cô liền trừng, tự nhiên anh chỉ có thể ngoan ngoãn gắp đến trong chén của cô. Nhưng cố tình người này lại rất thích xem anh ăn cơm, chính mình tự ăn no rồi, liền cười cười nâng cằm lên ngồi đối diện nhìn anh ăn, cần phải nhìn anh ăn hết sạch đồ ăn mới thôi, nếu không là cô có thể kéo một đống ‘con người phải biết quý trọng thức ăn’, có lúc, đến cả có lỗi với đảng, thật xin lỗi nhân dân cũng có thể nói ra, thật đúng là ăn của cô không dễ
Có tiến một bước quan hệ, nhìn ra được, cô càng thích dính lấy anh. Chỉ là, thực tế chung quy là thực tế, anh không thể nào không hề làm gì chỉ ở cùng với cô, cô cũng không thể nào bỏ lại tất cả đi tìm anh. Cho nên, đoạn thời gian đó, có thể nói là thời điểm gian nan nhất của bọn họ. Có lúc, thật sự nhớ cô không ngủ được, anh phải đi chạy bộ, chạy một vòng lại một vòng, cho đến khi sức cùng lực kiệt, vừa nằm xuống liền ngủ mất mới thôi. Thế nhưng cũng không phải là hết, trong mộng, cô nước mắt lả chả nhìn anh, ủy khuất đỏ ửng mũi, làm cho trong lòng anh vừa chua vừa chát, thật hận không được bỏ lại tất cả mọi thứ trong tay đi tìm cô.
Có lúc, anh thật may mắn, mình ở thời gian không còn sớm không muộn gặp được cô. Tiểu Mạt của anh, thỉnh thoảng sẽ tùy hứng, cũng không phải là không biết rõ đạo lý làm người. Nếu không phải lần đó anh ở lại, có lẽ vĩnh viễn anh cũng không biết, thì ra là cô vẫn nở nụ cười rực rỡ, cũng sẽ khóc đến đau lòng như vậy. Níu lấy vạt áo anh thật chặt, cô vừa kéo vừa kéo khóc, kể cả cái trái tim kia, cũng bị cô khóc thành nước.
Mỗi lần đều là cười tạm biệt anh, tuyệt không nói một câu ‘gặp lại ’, giống như đã thành thói quen của bọn họ. Có một lần anh hỏi cô, cô cắn ngón tay của anh nói, nói gặp lại, chỉ sợ cũng không gặp lại, cho nên không muốn nói.
Thì ra là, trong lòng anh, anh cũng không thể bỏ lỡ cô. Như vậy, thật tốt.
Nhận được điện thoại của cô là lúc anh mới vừa cho các Đại đội trưởng bố trí tốt nhiệm vụ tháng sau, đang nằm ở trên giường nghỉ ngơi, cô điên cuồng nói một câu"Tất Tử Thần, anh mà không trở lại, anh cũng đừng mong gặp được con trai anh" , trong nháy mắt đảo loạn tim của anh. Cái gì cũng bất chấp, anh vội vã gọi về, nhưng cô lại vẫn trong trạng thái tắt máy.
Vẫn gọi mười lần, cô vẫn không hận, không có cách nào, anh chỉ biết gọi điện thoại về nhà cho mẹ, dặn đi dặn lại nhất định mẹ anh phải tự mình đi xem Tiểu Mạt một chút, anh biết cô không phải là cô gái yếu ớt như vậy, nhưng rốt cuộc không dám khinh thường, không thể làm gì khác hơn là năn nỉ mẹ nửa đêm canh ba đi một chuyến, cũng may mẹ anh cũng là người sáng suốt, một cái liền đoán được mấu chốt của vấn đề, không nói hai lời liền chạy đến tìm con dâu rồi.
Bị chú Diệp làm khó anh đã sớm đoán được, lúc Lý Thụy nói với anh chú Diệp định giới thiệu cho Tiểu Mạt mấy cậu thanh niên trong đơn vị của ông thì anh đã chuẩn bị tâm tư, chỉ là không có nghĩ đến, tất cả đều dễ dàng qua cửa thế. Chú Diệp chỉ tìm anh nói chuyện một lần.
Ông nói, Tiểu Mạt là một cô gái, từ nhỏ cũng không chịu khổ cực gì, tôi chỉ muốn cho nó nửa đời sau cũng an an nhàn nhàn, nhưng mà nó một lòng đi theo cậu, tôi cũng không làm chuyện chia rẽ uyên ương được, tôi chỉ nói một câu, nếu mà cậu khiến Tiểu Mạt chịu đau khổ, tôi không quản cậu là con trai quân trưởng hay là con trai tư lệnh, tôi sẽ đánh không tha.
Tất Tử Thần không có hoài nghi tính chân thật trong lời nói của ông, bởi vì anh tin tưởng, nếu như ông ấy muốn đánh anh, cái ba quân trưởng của anh nói không chừng sẽ vội giúp đưa cây gậy đấy, tuyệt đối tình cảm hai người chiến hữu cách mạng cũ tùy tiện nói một chút là được sao?
Lý Thụy phản bội lâu như vậy, rốt cuộc trước khi chị của anh xuất giá cũng tìm anh rể là anh ôn chuyện rồi. Lúc tên nhóc này thu hồi gương mặt cợt nhã, vẫn còn rất giống như đàm phán vậy.
"Anh Thần, không đúng, anh rể, chị em tính khí kém rất thích khi dễ người, nhiều tuổi như vậy còn luôn cho là mình như thủy thông( ai giải thích giùm t với), sau này anh cũng đừng chấp nhặt với chị ấy, nếu mà chị ấy chọc giận anh, anh hãy nói với em, ngàn vạn đừng tự mình động thủ, để em thay anh dạy bảo chị ấy." Quả đấm của người kia nếu mà đập lên người chị anh, anh sợ xảy ra án mạng, những lời này, Lý Thụy không dám nói. Lý Thụy rất có cốt khí mà nghĩ, chị của mình, dù là bị chị ấy lấn áp vô điều kiện hơn hai mươi năm, anh vẫn không vui khi thấy cô bị người khác khi dễ, nếu quả thật có người khi dễ chị của anh, nói không chừng anh sẽ liều mạng, thật.
"Được, em quản tốt em là được rồi, về sau chị em giao cho anh." Tất Tử Thần cười vỗ vỗ bả vai em vợ, gầy yếu, nhưng mà không yếu đuối." Tính khí chị em anh hiểu biết rõ, tức giận cũng chỉ hai phút, hai phút này, anh không nói lời nào chọc giận cô ấy là được." Nói xong lời này, hai người đàn ông cũng cười.
Quả thật, tính khí của Diệp Dĩ Mạt, thời gian tức giận sẽ không ra quá hai giờ, nói không chừng đang tức giận, liền quay đầu quên, sau đó còn ngây ngốc quệt mồm lầm bầm: " Sao em không để ý tới anh chứ? Có phải là anh chọc em tức giận hay không?" Chuyện này, cô nàng này thật vẫn làm được. Đều nói lịch sử có thể sáng suốt, cố tình cô nhóc trí thông minh cũng chỉ có một nửa, lúc thông minh lên làm cho người ta Lực Bất Tòng Tâm, ngu , cũng có thể làm cho người ta dậm chân cắn răng.