Khương Nghiên có cảm giác tâm trạng gần đây của cô giống như ngồi tàu siêu tốc, lúc lên cao, lúc xuống thấp, lúc lao xuống, lúc lại từ từ đi lên, cũng không biết tiếp theo sẽ là lên cao, hay xuống thấp nữa. Cũng may, trái tim của cô không tệ lắm, không bị bệnh tim.
Nhưng mà nói thật, cô thật sự không hiểu rốt cuộc trong lòng Hạ Phi Phàm đang nghĩ cái gì?
Vẫn tưởng rằng anh ghét cô, hận không thể đuổi cô đi sớm một chút, muốn nhắm mắt làm ngơ, kết quả, lúc cô nói muốn rời đi lại bị anh giữ lại, thật không hiểu ra sao cả, không ngờ sau đó, thái độ của anh với cô lại giống như lúc ban đầu, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Thứ bảy là ngày nghỉ, anh ở nhà, thậm chí còn chủ động mở miệng hỏi cô muốn nấu món gì cho anh ăn, sau đó còn vô cùng hào hứng ra ngoài mua đồ, khiến cô mờ mịt, không hiểu rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì?
Chỉ có điều, sau cơn mưa trời lại sáng, cảm giác thật tốt.
“Reng reng….”
Chuông điện thoại bàn ở bên cạnh đột nhiên vang lên, dọa cô nhảy dựng lên, cô xem số điện thoại hiển thị trên màn hình, là số điện thoại của công ty anh, là anh.
Cô nhớ, lần đầu tiên anh dùng số điện thoại này gọi cho cô thì cô không nghe máy, sau đó anh có gọi tiếp năm, sáu lần nữa nhưng cô vẫn không nghe máy nên đành bỏ cuộc, đến buổi tối về nhà, lấy vẻ mặt khó hiểu, anh nhăn mày hỏi cô làm gì mà không nghe điện thoại.
Nhớ lại lại cảm thấy buồn cười.
“Alo” Cô nhấc điện thoại lên nghe.
“Đang làm gì vậy?”
“Hả?” Đột nhiên anh hỏi như vậy khiến cô ngây người, bởi vì thường ngày anh không vòng vo như vậy, mà hỏi thẳng vào vấn đề chính.
“Đang ngây người ra sao? Hay là đang ngủ trưa, tôi làm phiền cô sao?”
“Không phải, tôi không có thói quen ngủ trưa. Anh gọi điện tìm tôi có chuyện gì sao?” Cô hỏi anh.
“Không có chuyện gì thì không thể gọi điện thoại về sao?”
“Hả?” Cô lại ngây ra, cảm thấy hôm nay anh có chút kỳ quái, “Có phải anh có chuyện gì vui không?” Cô không nhịn được hỏi anh.
“Tại sao lại hỏi như vậy?”
“Bởi vì hôm nay anh là lạ, không giống như thường ngày.” Cô nói.
“Khác với thường ngày?” Anh lẩm bẩm trong miệng.
“Dường như anh đang rất vui, nói chuyện rất sảng khoái, cho nên tôi mới hỏi có phải anh có chuyện gì vui không, thật có chuyện gì vui sao?”
Dừng lại một chút, cô tò mò hỏi: “Tôi đoán đúng rồi sao?”
“Đúng, tôi mới ký được một hợp đồng, giá trị của hợp đồng này còn nhiều hơn doanh thu nửa năm nay của công ty.” Anh tươi cười nói.
“Oa, chúc mừng anh, chúc mừng anh” cô hưng phấn nói, cũng vui vẻ thay anh.
“Gọi điện cho cô là muốn hỏi cô có muốn ăn gì hay không, buổi tối tôi sẽ mua về cùng ăn mừng.”
“Muốn ăn mừng cũng nên để tôi chuẩn bị mới đúng.” Cô nói với anh, sau đó nhanh chóng quyết định: “Tối nay anh có phải tăng ca không? Nếu như không thì về nhà ăn cơm tối, tôi sẽ nấu.”
“Hôm nay không phải thứ ba cũng không phải thứ năm mà.”
“Không phải nói là ăn mừng sao? Có liên quan gì đến thư ba, thứ năm chứ? Anh về nhà ăn cơm tối được chứ?” Cô hỏi anh.
“Được.” Anh nhanh chóng trả lời, đồ ăn bên ngoài không ngon bằng cô nấu, nếu như cô đồng ý nấu, dĩ nhiên là tôi cầu cũng không được.”
“Cái gì mà cầu cũng không được, tôi là xin gì được nấy.” Cô cười nói.
Ở đầu dây bên kia, anh khẽ cười một tiếng, nói: “Tối nay tôi sẽ về nhà ăn cơm, khoảng bảy giờ là sẽ về đến nhà.”
“Được, tôi chờ anh về.”
Sau khi cúp điện thoại, Khương Nghiên lập tức đứng lên khỏi ghế sa lon trong phòng khách, vô cùng hưng phấn đi về phía phòng bếp, mở tủ lạnh, lôi hết tất cả thực phẩm ra, đầu cô không ngừng chuyển động, cô vừa làm vừa tự hỏi, những thứ này có thể nấu được những món gì?
Măng tây….Còn có tôm trứng, có thể nấu măng tây với tôm trứng.
Khổ qua có thể xào với trứng muối, lần trước nấu còn dư một quả trứng muối, thật may, vừa đủ nấu.
Còn có đậu cô-ve có thể nấu với mắm ruốc, lần trước anh vừa nếm liền giật mình, có thể thấy anh rất thích nó.
Ừm, bốn món mặn một món canh, hình như vẫn thiếu thiếu chút gì đó, hay làm thêm sườn xào chua ngọt đi, dù sao cũng là ăn mừng mà.
Còn canh? Nấu súp thịt bò cũng được lắm, dễ ăn lại ngon miệng.
Xác định xong thực đơn, cô lập tức bắt tay vào chuẩn bị, đồng thời cũng cảm tạ trời đất vì hôm nay không phải thứ tư cũng không phải thứ sáu, nếu qua thứ năm, cô thật sự không biết thực phẩm còn lại trong tủ có thể nấu được nhiều món như thế này không nữa.
Ướp thịt, nhặt rau, rửa rau, thái thức ăn, cô đều chuẩn bị đâu vào đấy, vô cùng bận rộn nhưng cô lại rất vui vẻ.
Thịt bò cũng cần phải ướp, rồi cần thời gian dài để linh, cô mở bếp nấu món này trước, sau đó nấu canh.
Thật ra thì canh cũng không cần nấu quá sớm, nhưng trong phòng bếp chỉ có hai cái bếp thôi, một cái đã linh bò rồi, nếu không nấu canh trước, cô thật sự cũng không biết làm sao để nấu những món khác.
h’, hai nồi trên bếp đều đang sôi lăn tăn, một bên là nồi bò linh, một bên là nồi canh, Khương Nghiên nhìn đồng hồ để canh thời gian rồi đi gọt trái cây bỏ ra dĩa.
Leng keng, leng keng.
Chuông cửa đột nhiên vang lên, dọa cô kinh ngạc đến ngây người.
Chương .
Leng keng, leng keng.
Chuông cửa đột nhiên vang lên, dọa cô kinh ngạc đến ngây người.
Sao lại có người nhấn chuông cửa? Cô ở đây đã hơn một tháng nhưng chưa bao giờ thấy chuông cửa vang lên, có người đi nhầm cửa nên bấm nhầm chuông cửa sao? Cô đoán một lát, quyết định không để ý đến nó.
Leng keng, leng keng.
Leng keng, leng keng, leng keng, leng keng, leng keng. . . . . . Chuông cửa vẫn không ngừng vang lên thúc giục cô.
Trời ạ, có phải người này uống say rồi hay không, hay đầu óc có vấn đề, không ai ra mở cửa thì phải đi rồi chứ, sao cứ đứng đó bấm chuông cửa là sao?
Leng keng, leng keng, leng keng. . . . . .
Khương Nghiên hít sâu một hơi, cuối cùng không nhịn được nữa bỏ dao gọt trái cây xuống, rửa tay, dùng khăn giấy lau khô tay rồi sau đó mới chống gậy đi ra cửa chính, nhòm qua “mắt mèo” để xem ai ở bên ngoài.
Cô cho là mình sẽ nhìn thấy một con quỷ say rượu, nếu không cũng phải là người già hoặc trẻ nhỏ, ai biết được lại nhìn thấy một cô gái trẻ xinh đẹp, ăn mặc rất thời thượng, nhưng dáng dấp xem ra cũng rất bình thường, cô nhất thời không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trò quỷ gì đây? Cô không thể giải thích được, mà chuông cửa vẫn liên tục vang lên “leng keng” từng tiếng, từng tiếng…
Cô thở ra một hơi, đưa tay mở cửa chính ra.
“Xin hỏi cô tìm ai?” Cô nhìn người trước mặt hỏi.
Đối phương không trả lời câu hỏi của cô mà nhìn cô một lượt từ trên xống dưới, sau đó mới chậm rãi hỏi: “Đây là nhà của Hạ Phi Phàm sao?”
Khương Nghiên ngẩn người một lát, không ngờ đối phương đến đây tìm người, hơn nữa còn không tìm nhầm nhà.
“Đúng” Cô gật đầu, “Xin hỏi cô là – “
Bốp
Thình lình xuất hiện một bàn tay cắt ngang lời cô, cũng khiến mắt cô nổ đom đóm, đầu trống rỗng.
Cô ôm bên má bị đánh, kinh ngạc nhìn đối phương, “Cô là ai? Tại sao lại đánh tôi?”
“Tại sao? Hồ ly tinh không biết xấu hổ này, làm tiểu tam cướp bạn trai người khác lại còn dám hỏi tôi tại sao à?”
Cô gái trước mặt chanh chua chửi đổng hầm hừ tiếp tục xông về phía cô, cô ta giơ tay định tát cô một cái nữa, Khương Nghiên biến gậy thành vũ khí, cố gắng đứng vững, quơ quơ cây gậy về phía đối phương, thành công dọa cô ta lùi lại vài bước.
“Tôi không phải tiểu tam, càng không cướp bạn trai của ai hết.” Cô lạnh lùng nói, vừa tức giận lại vừa không hiểu chuyện gì.
“Hạ Phi Phàm là bạn trai của tôi.” Đối phương hét lớn.
Khương Nghiên không khỏi ngẩn người. Hạ Phi Phàm là bạn trai của cô ấy sao?
“Cô đã vào nhà của bạn trai tôi rồi, còn dám nói không phải tiểu tam, không cướp bạn trai của người khác? Cô là hồ ly tinh không biết xấu hổ!” Cô gái kia tiếp tục hét lên.
“Tôi chỉ là bạn của anh ấy thôi.” Khương Nghiên hoàn hồn nói, thật ra thì cô vẫn thấy có chút mơ hồ.
Cô gái trước mặt cô thật sự là bạn gái của Hạ Phi Phàm sao? Cô nhớ anh từng nói với cô anh không có bạn gái mà. Là ai đang nói dối cô?
“Bạn bè? Ha ha” Cô gái kia không tin trợn mắt cười lớn, sau đó ra ra lệnh cho cô. “Tôi muốn cô lập tức đi khỏi nhà bạn trai tôi, mang cả đồ của cô đi hết đi.”
“Tôi mặc kệ cô có phải là bạn gái của Hạ Phi Phàm hay không, đây là nhà của anh ấy, không phải nhà của cô, cô không có quyền ra lệnh cho tôi, không có quyền bắt tôi làm bất cứ chuyện gì.” Khương Nghiêm trầm giọng nói, cô đang rất rối loạn nhưng vẫn cố gắng suy nghĩ, cô không phải là tiểu tam giống như lời cô ta nói, cũng không bất cứ chuyện gì trái với thuần phong mỹ tục, cô tuyệt đối không cho phép cô ta ức hiếp mình.
“Hồ ly tinh không biết xấu hổ!”
Cô ta lại giơ tay lên muốn đánh cô, trước lạ sau quen, cô lập tức giơ gậy lên cản cô ta lại.
“Cô đừng có tới đây, nếu không đừng trách tôi không khách khí với cô.” Khương Nghiên lạnh lùng cảnh cáo, sau đó lui lại phía sau, nhanh chóng đóng cửa, khóa trái.
Ầm! Ầm! Ầm! Bên tai là những tiếng đập cửa mạnh truyền tới từ cửa chính, cô gái bên ngoài vẫn kêu gào, mắng chửi: “Mở cửa, hồ ly tinh không biết xấu hổ, tiểu tam, lại dám cướp bạn trai của tôi, hồ ly tinh, đê tiện! Mở cửa, tôi nói cô có nghe hay không? Mở cửa?”
Ầm! Ầm! Ầm
Leng keng, leng keng, leng keng. . . . . .
Đột nhiên Khương Nghiên cảm thấy cô gái đứng ngoài cửa căn bản là người điên, nếu như cô ta thật sự là bạn gái của Hạ Phi Phàm, cô không ngại làm tiểu tam một lần để cứu Hạ Phi Phàm, bởi vì cô gái đứng ngoài cửa căn bản không xứng với anh.
Ầm! Ầm! Ầm!
Leng keng, leng keng, leng keng. . . . . .
"Mở cửa, đồ không biết xấu hổ, hồ ly tinh, mau mở cửa ra cho tôi."
Cô gái ngoài cửa vẫn tiếp tục mắng chửi, cô quyết định không để ý đến cô ta nữa, dù sao một lát nữa Hạ Phi Phàm sẽ về, nếu như cô ta vẫn chưa đi thì để cho anh giải quyết đi, không liên quan đến cô.
Cô chống gậy đi vào phòng bếp tiếp tục nấu bữa tối, dù đã tự nhủ chuyện này không liên quan đến cô nhưng cô vẫn không nhịn được nghĩ xem rốt cuộc cô gái ở ngoài cửa có quan hệ thế nào với Hạ Phi Phàm?
Cô gái kia là bạn gái của anh sao? Anh không thể nào lại gạt cô được! Anh gạt cô thì có lợi gì cho anh chứ?
Nhưng nói đi nói lại, nhìn anh không giống một người đàn ông không có bạn gái gì hết, chẳng lẽ cô gái bên ngoài thật sự là bạn gái của anh sao? Anh thích cô ấy ở điểm gì chứ? Diện mạo? Không phải rồi, cô ta cũng bình thường thôi mà, không phải như vậy…..
Không! Cô gái kia tuyệt đối không phải bạn gái của anh, mắt của anh không thể nào lại kém như vậy được, cho dù anh là người quan tâm vẻ bề ngoài cũng không thể thế được. Ít nhất, cô còn xinh đẹp hơn cô gái bên ngoài kia, nếu anh muốn nhìn mặt mà bắt hình dong thì anh sẽ chọn cô chứ?
Đang miên man suy nghĩ, chợt cô ngửi thấy một mùi khét khét.
"A." Cô hét to một tiếng.
Món ăn bị cháy mất rồi.Hạ Phi Phàm vừa bước vào nhà xông vào mũi anh ngoài mùi thơm của thức ăn còn có một mùi khen khét. Anh khẽ nhướn mày, nhất thời không thể tưởng tượng nổi cảm giác của mình lúc này.
“Có món nào tiêu rồi hả?” Anh đi về phía phòng bếp, không nhịn được chế nhạo cô một chút.
“Anh thích ăn đậu cô-ve nấu với mắm ruốc.” Khương Nghiên quay đầu lại chờ câu trả lời chắc chắc của anh.
“Sao lại thế này?” Hạ Phi Phàm kinh ngạc thốt lên. Anh rất thích món ăn này, hơn nữa, đâu phải cô nấu món này lần đầu tiên đâu, sao có thể làm cháy nó được? “Cô đang đùa à?”
“Không phải, tôi không nói đùa.”
“Nhưng làm sao lại bị như vậy?” Anh vẫn không tin lắm.
“Tại tôi mải suy nghĩ một chuyện.” Cô quay lưng về phía anh rồi mới nói, trút món cuối cùng - khổ qua xào trứng muối ra đĩa sứ.
“Cô nghĩ chuyện gì?” Hạ Phi Phàm nghi ngờ hỏi, anh cũng không tin cô sẽ ngẩn người trong lúc nấu ăn, chắc chắn hôm nay có xảy ra chuyện gì đó mà anh không biết.
“Anh không gặp sao?” Cô nói, đặt chảo mới vừa xào trứng dưới vòi nước, rửa sạch.
“Gặp gì?” Anh nghi ngờ hỏi.
“Bạn gái của anh.”
“Cái gì?” Hạ Phi Phàm ngạc nhiên, hình như anh nghe lầm. “Cô vừa nói gì? Nói lại một lần nữa đi.”
“Bạn gái của anh.” Khương Nghiên xoay người lại, đối mặt với anh.
“Tôi có bạn ---- ” anh đột nhiên dừng lại, chỉ vì nhìn thấy một bên má sưng đỏ của cô.
Vừa rồi cô quay đầu nhìn anh chỉ lộ ra một nửa bên mặt, cho nên anh không nhìn thấy, nhưng mà hiện tại….
“Mặt của cô bị làm sao vậy?” Anh nhẹ nhàng hỏi, trái tim nhất thời tràn đầy lửa giận.
“Mặt? Mặt của tôi làm sao?” Theo bản năng, Khương Nghiên đưa tay sờ sờ bên mặ bị đánh lúc nãy, nghi ngờ hỏi lại.
“Cô đi soi gương đi.”
Trừng mắt nhìn anh, cô nghi ngờ đi vào phòng tắm soi gương, ngay sau đó bị một bên má vừa đỏ vừa sưng của mình dọa cho giật mình. Ông trời ơi, sao mặt của cô lại biến thành như vậy, sưng đến mức này cũng quá khoa trương rồi! Khó trách anh lại hỏi cô đã xảy ra chuyện gì?
“Bị ai đánh hay sao?” Anh đứng sau lưng cô, nhìn cô ở trong gương, lạnh giọng hỏi.
Khương Nghiên khẽ thở dài một cái. Cô vốn dĩ không có ý định nói ra chuyện mình bị đánh, nhưng mà bây giờ, xem ra không muốn nói cũng không được rồi.
“Đi ăn cơm trước đi, chúng ta ăn no rồi nói sau.” Cô nói.
“Nói trước, nếu không tôi sẽ ăn không ngon.” Anh kiên trì nói.
“Nói ra anh sẽ càng ăn không ngon.” Cô xoay người mặt đối mặt nhìn anh. “Tôi khổ cực nấu một bàn thức ăn để cùng anh ăn mừng, anh nói ăn không vào không phải rất không nể mặt tôi rồi sao?” Cô làm bộ hung dữ nói.
Bỗng nhiên Hạ Phi Phàm phát hiện ra mình hoàn toàn không phải đối thủ của cô, ngay cả ý định phản kháng lại anh cũng không có, chỉ có thể ngoan ngoãn cùng cô quay lại phòng ăn, giúp cô bới cơm.
Mặc dù anh vừa mới nói cô không nói trước thì anh sẽ ăn không ngon, nhưng những món cô nấu thật sự rất ngon, tuy thiếu món đậu cô-ve nấu mắm ruốc khiến anh giật nảy mình kia, anh vẫn ăn hết hai chén cơm lớn khiến đầu bếp Khương Nghiên vô cùng phấn khởi, rất có cảm giác thành công, mặt mày hớn hở, vui sướng.
Theo thường lệ, sau khi ăn xong sẽ do Hạ Phi Phàm dọn dẹp chiến trường và rửa chén đũa, sau đó hai người đến phòng khách, tiếp tục nói về chủ đề trước khi ăn cơm đang dang dở.
“Bị ai đánh hay sao?” Anh không muốn lãng phí thời gian, vừa ngồi xuống lập tức mở miệng hỏi cô.
“Để tôi ăn một miếng trái cây trước đã được không?” Khương Nghiên dở khóc dở cười nói.
Hạ Phi Phàm nhíu chặt lông mày nhìn cô, anh không nói gì nữa, có chút khó hiểu, cô bị người ta đánh sao còn có thể tâm bình khí hòa như vậy?
(Chú thích: tâm bình khí hòa: bình tĩnh, từ tốn, phong thái tự nhiên)
Rốt cuộc người đánh cô là người như thế nào? Anh thật không nghĩ ra được, nhưng nếu cô nói với anh là do cô không cẩn thận vấp té, anh tuyệt đối không tin, bởi vì bên má của cô còn hằn rõ năm dấu ngón tay, hằn rõ đến mức khiến anh chỉ muốn lập tức chạy đi bắt người đã đánh cô, có liên tục bạt tai đối phương mười cái cũng không khiến anh hết giận được.
“Ăn xong rồi sao? Vậy có thể nói rồi?” Thấy cô đã ăn liên tục hai miếng trái cây, anh không nhịn nổi tiếp tục hỏi tới.
Khương Nghiên khẽ thở dài một cái, không trốn được rồi, phục anh luôn.
“Bạn gái của anh.” Cô nói.
Trước khi ăn cơm cô đã nói hai lần, đây là lần thứ ba anh nghe được cô nói bốn chữ này, có thể thấy không phải cô nói dối, cũng không phải anh nghe lầm, vậy là, vậy là có một cô gái tự xưng là bạn gái của anh, hơn nữa còn chạy đến đây ra tay đánh cô!
“Tôi không có bạn gái.” Hạ Phi Phàm chăm chú nhìn cô.
“Nhưng cô ấy nói cô ấy là bạn gái của anh.” Khương Nghiên nhịn không được liền nhíu mày.
“Vậy tôi nói cô là bạn gái của tôi thì cô chính là bạn gái của tôi sao?” Anh hỏi ngược lại.
Khương Nghiên ngạc nhiên nhìn anh, không ngờ anh lại đưa ra ví dụ như vậy.
“Tôi nói lại một lần nữa, tôi không có bạn gái. Cho nên, nếu như có một cô gái không biết ở đâu chạy tới đây muốn đánh cô, cô cũng không cần giống như hôm nay đứng ngây ra cho người ta đánh, có biết không?” Anh tức giận nói, vừa giận cô để người ta đánh, vừa giận chính mình không làm gì được để cô gặp chuyện như vậy.
“Cũng không phải là tôi đứng ngây ra cho người ta đánh mà, lúc đó quá bất ngờ nên mới không kịp đỡ, cho nên mới bị một bạt tai này.” Cô bất đắc dĩ cười khổ.
“Cô ta tên gì?” Anh nhất định phải bắt được cô gái kỳ quái này.
“Cô ta tên gì?” Anh nhất định phải bắt được cô gái kỳ quái này.
“Cô ấy chưa nói.”
“Nhìn cô ta như thế nào?”
“Đại khái là cao hơn tôi khoảng , cm, nhưng tôi không xác định được giày cao gót của cô ấy cao bao nhiêu, tôi không để ý. Tóc dài uốn quăn, trang điểm rất đậm, vòng tai cũng rất lớn, ăn mặc rất thời thường, cảm giác cô ấy còn rất trẻ.” Cô rất ít khi miêu tả vẻ ngoài của người khác.
“Cô ta mặc loại quần áo gì?”
“Đầm không tay chấm bi bó eo, cổ chữ V, vòng một nở nang nhìn rất đẹp mắt, là kiểu đàn ông các anh thích nhất!”
Về điểm thích nhất này, anh hoàn toàn không đưa ra bất cứ lời bình nào, tiếp tục hỏi tới: “Đầm màu gì?”
“Đầm trắng chấm bi đen”
“Tôi biết rồi.” Hạ Phi Phàm gật đầu, sau đó liền đứng dậy đi về phía cửa chính.
“Anh đi đâu vậy?” Khương Nghiên không nhịn được lên tiếng hỏi.
“Tôi tới phòng bảo vệ.”
Hỏi cô căn bản không lấy được thông tin gì có ích, anh tới phòng bảo vệ xem băng ghi hình thì tốt hơn. Huống chi, người này không phải là người sống trong khu chung cư này nhưng lại có thể tùy tiện ra vào nơi này, thậm chí còn ra tay đánh người, nếu như anh thật sự muốn truy cứu trách nhiệm, bảo vệ của khu chung cư này tuyệt đối khó chối được tội.
Dựa vào chữ lý này, Hạ Phi Phàm dễ dàng khiến bảo vệ giúp anh tìm ra cô gái kia.
Thì ra là cô ta lợi dụng lúc gần tối khi các hộ gia đình thường xuyên ra vào mà lẻn vào khu chung cư, sau đó lại thuận lợi đi thang máy tới lầu nhà anh, vì vậy, dù không có thẻ từ chuyên dụng trong tay, cô ta vẫn có thể vào được.
Anh rất tức giận, bởi vì anh nhận ra cô gái trên màn hình kia là ai.
Lục Giai Phân, thiên kim nhị đại tiểu thư Hào Môn, cũng là con gái của ông chủ công ty hôm nay ký hợp đồng với công ty anh.
Cô gái này từ lần đầu tiên gặp anh đã không che dấu việc cô ta có cảm tình với anh, thậm chí còn chủ động hẹn anh rất nhiều lần, anh vì nể mặt cha cô ta nên cũng miễn cưỡng đến nơi hẹn hai lần, sau đó đều kiếm cớ từ chối.
Anh cho là thái độ của mình đã rất rõ ràng, không ngờ cô gái kia lại ngang ngược đến mức này.
Chuyện này sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy, anh thề với trời.
Khương Nghiên có nằm mơ cũng không ngờ được trong vòng hai mươi tư giờ lại gặp cô gái điên kia những hai lần, khi Hạ Phi Phàm tan sở về nhà đột nhiên dẫn theo một cô gái, cô trừ ngây ngốc nhìn ra vẫn là ngây ngốc nhìn.
“Hạ Phi Phàm, anh làm vậy là có ý gì? Anh nói là trong nhà anh không có ai mà.” Lục Giai Phân sầm mặt chất vấn.
“Không nói như vậy cô sẽ chịu tới đây sao?” Anh một chút áy náy cũng không có.
“Cho nên, anh lừa em tới đây là muốn làm cái gì?” Nếu không phải sự thật đã bày ở trước mắt, Lục Giai Nhân tuyệt đối không tin Hạ Phi Phàm – một người đàn ông cương trực, không a dua nịnh bợ lại lấy cớ là hẹn hò rồi lừa cô tới nơi này.
“Tôi muốn gì? Tôi muốn cô xin lỗi Khương Nghiên về chuyện cô đã làm ngày hôm qua.”
Vì cô ta? Lục Giai Phân giận quá thành cười giễu cợt, “Hà hà…Tại sao?”
“Nếu như cô không muốn xin lỗi cũng được, vậy thì ngoan ngoãn nhận một cái tát, dùng cái tát trả cái tát.”
“Hạ Phi Phàm, anh dám nói với tôi như vậy? Đừng quên công ty anh còn phải ký hợp đồng với công ty của cha tôi!”
“Chẳng lẽ cha cô không nói cho cô biết, hợp đồng đã ký xong rồi sao?”
“Cái gì? Chuyện này xảy ra khi nào?” Lục Giai Phân vô cùng kinh ngạc.
“Ngày hôm qua.”
“Cho nên anh mới dám cư xử không cần kiêng kỵ gì có đúng hay không, bởi vì hợp đồng đã ký xong rồi? Tôi nói cho anh biết, tôi có thể làm cho cha tôi đổi ý bất cứ lúc nào, hủy bỏ hợp đồng với công ty nhỏ của anh là chuyện vô cùng dễ dàng, không tin anh có thể thử xem” Cô ngạo nghễ uy hiếp nói.
Như vậy Khương Nghiên mới biết cô gái trước mặt này là thiên kim tiểu thư của công ty ký hợp đồng với công ty của Hạ Phi Phàm ngày hôm qua. Không thể đắc tội với cô gái này! Đó là ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu cô khi cô biết chuyện này.
“Hạ Phi Phàm, bỏ qua đi…., dù sao tôi cũng không bị thương tích gì.” Cô mở miệng khuyên anh.
“Cô có thể cho qua được, nhưng tôi không thể.” Hạ Phi Phàm nhìn cô nói, sau đó lại dời mắt sang Lục Giai Phân, hạ tối hậu thư: “Nói xin lỗi với Khương Nghiên hoặc là nhận một cái tát, cô tự chọn đi.”
“Tôi cũng không tin anh dám tát tôi.” Lục Giai Phân hất cằm lên.
“Ý của cô là, cô chọn một cái tát để trả cái tát cô đã tát Khương Nghiên ngày hôm qua?” Anh đi đến trước mặt cô ta, xác nhận lại một lần nữa.
“Đúng, có bản lãnh thì hãy tát tôi nha, tôi muốn xem ai dám tát tôi!” Cô vừa dứt lời, liền nhận một cái tát.
Bốp!
Hạ Phi Phàm ra tay mau lẹ lại quả quyết, khiến Khương Nghiên muốn ngăn anh nhưng lại không ngăn kịp.
“Anh lại dám tát tôi?” Lục Giai Nhân ôm một bên má, ánh mắt cô ta khó tin lại đầy căm hận nhìn chằm chằm vào anh.
“Tôi cho cô chọn, cô cũng đã chọn, tôi nghĩ không nên để cô thấy thất vọng thôi.” Hạ Phi Phàm mặt không đổi sắc nói.
“Tôi sẽ khiến anh phải trả giá thật lớn vì hôm nay anh đã tát tôi” Cô cắn răng nghiến lợi thề.
“Cô có thể đi rồi.” Anh bất vi sở động, hạ lệnh đuổi khách.
“Tôi sẽ khiến anh hối hận không kịp, để anh phải quỳ xuống nhận lỗi với tôi, cầu xin tôi tha thứ! Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh, tôi sẽ khiến anh thân bại danh liệt, khiến anh không có chỗ đứng trên thương trường, khiến anh giống như con chuột ai gặp cũng muốn đánh –” Lục Giai Phân giận đến mức không thể kiềm chế nổi mà nguyền rủa anh, cả đời này cô chưa từng phải chịu loại ô nhục như thế này.
Hạ Phi Phàm thật sự không còn kiên nhẫn nữa, dứt khoát nắm chặt cánh tay của cô ta, kéo cô ta về phía cửa chính, mở cửa, đẩy cô ta ra khỏi nhà, rồi dứt khoát đóng cửa chính lại, khóa cửa.
Lỗ tai cuối cùng cũng được thanh tịnh.
Khương Nghiên chết lặng, há hốc mồn trợn mắt nhìn…