.
Chưa kịp bắt taxi, Bùi Hoan đột nhiên nhận được điện thoại của Tùy Viễn. Trong lòng có dự cảm chẳng lành, tưởng bệnh tình của Hoa Thiệu Đình lại có vấn đề nên cô vội vàng bắt máy. Ai ngờ, Tùy Viên hạ thấp giọng hỏi cô: “Tôi nghe nói...cô đi trại trẻ mồ côi Huệ Sinh phải không? Trần Phong vừa tìm Hoa tiên sinh báo cáo, anh ta đã điều tra cô và Tưởng Duy Thành có một đứa con giấu ở trại trẻ này. Sau đó, tôi đi ra ngoài nên không thấy họ nói gì. Tuy nhiên, Hoa tiên sinh rất tức giận, kêu Trần Phong lập tức đi tìm cô”.
Tùy Viễn rõ ràng lén lút gọi điện thoại. Anh nói rất nhanh, cũng không kịp hỏi rõ ngọn nguồn: “Tôi không biết đứa trẻ mà họ nhắc đến là thế nào, nhưng biểu hiện của Hoa tiên sinh lại giống như năm đó...Cô hãy tìm một nơi lánh mặt trước, có chuyện gì đợi hai người bình tĩnh rồi nói sau”.
Lại như năm đó ư? Cô tuyệt đối không thể để Hoa Thiệu Đình biết cô có con, bằng không hậu quả khó lường.
Bùi Hoan quay người về phía trại trẻ mồ côi Huệ Sinh. Dãy nhà thấp trong sân vang lên tiếng đàn dương cầm, bọn trẻ bắt đầu vào tiết học âm nhạc. Cô vừa chạy vừa nói: “Tùy Viễn, cảm ơn anh”.
“Tôi thật sự không muốn thấy Hoa tiên sinh nổi cơn điên, để rồi hối hận mấy năm trời. Điều anh ta không thể chịu đựng nhất chính là chuyện của cô và Tưởng Duy Thành...Cô phải hết sức cẩn thận”.
Bùi Hoan nhanh chóng cúp điện thoại. Trong cuộc đời này cô chưa bao giờ sốt ruột đến thế, tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Chạy đến nơi, Bùi Hoan lập tức đẩy cổng trại trẻ, lao vào bên trong.
Hai giờ sáng, khó khăn lắm Bùi Hoan mới có thể dỗ Sênh Sênh ngủ. Con bé lần đầu rời khỏi trại trẻ, vừa hưng phấn, vừa xúc động, mãi không chịu nhắm mắt.
Chị Kính từ bên ngoài trở về, khóa cửa rồi lên tiếng: “Tôi phải lái xe tìm nửa tiếng đồng hồ, ra tận khu phục vụ trên đường cao tốc mới có cửa hàng mở cả đêm. Tôi mua nước và đồ ăn, cả pin nữa, cô dùng tạm đi. Nhà cũ lâu không có người ở nên đồ đạc nhiều thứ bị hỏng hóc cả rồi”.
Bùi Hoan lắp pin vào điều khiển. Chị Kính đi tới bật điều hòa. Điều hòa cũ khó mở, bọn họ thử mãi cuối cùng nới có thể bật gió nóng, khiến căn phòng ấm áp hơn một chút
Đây là căn hộ chung cư không lớn lắm, bên trong tương đối sạch sẽ. Bùi Hoan đắp thêm áo khoác lên người Sênh Sênh, ngắm con bé đang trong giấc ngủ một lúc rồi mới đi ra ngoài phòng khách. Ngày hôm nay, cô đã dùng tốc độ nhanh nhất làm thủ tục đón Sênh Sênh ra ngoài, sau đó bảo chị Kính cho mẹ con cô đến căn hộ cũ của chị ở vùng ngoại ô. Mọi việc xong xuôi đã là nửa đêm.
Bùi Hoan ngồi bó gối ở sofa thở một hơi dài.
Phòng khách chỉ bật ngọn đèn mờ mờ. Chị Kính ngó nghiêng một hồi, cuối cùng ngồi cạnh cô, lên tiếng: “Bây giờ cô có thể giải thích với tôi rồi chứ? Cô gấp gáp như vậy, rõ ràng là muốn trốn tránh ai đó. Còn nữa...đứa bé này là thế nào? Đừng nói với tôi, năm xưa cô biến mất một khoảng thời gian là để sinh con đấy nhé. Tôi không chịu nổi đả kích đâu...”.
Chị Kính nói một thôi một hồi, Bùi Hoan tỏ ra căng thẳng: “Chị nói nhỏ thôi, Sênh Sênh vừa mới ngủ”.
Chị Kính véo tay cô: “Có phải liên quan đến người đàn ông lần trước gặp ở quán cafe không? Anh ta là người của Kính Lan Hội à?”.
Bùi Hoan do dự một lát, gật đầu thừa nhận: “Anh ấy là chủ nhân của Kính Lan Hội”.
Chị Kính giật mình, suýt nữa hét lên một tiếng: “Là Hoa tiên sinh thật sao? Loại người đó mà cô cũng dám dây vào?”
“Anh ấy là anh trai em”. Bùi Hoan từ tốn giải thích. Cô không nói rõ chuyện tình cảm dây dưa của hai người sau này mà chỉ kể sơ qua mâu thuẫn tích lũy trong nhiều năm qua. Tuy nhiên, chị Kính đã nhìn ra mối quan hệ của họ từ vụ án ở quán cafe lần trước, cộng thêm nhân quả trước sau, chị cũng có thể đoán ra tương đối.
“Cô giấu tôi nhiều chuyện thật đấy. Tổ tông ơi, cô đúng là... Khi cô nói chuyện với ông chủ Phong, tôi đã bắt đầu thấy nghi ngờ.” Chị Kính sốt ruột thay Bùi Hoan: “Có tin đồn Hoa tiên sinh là lão hồ ly độc ác tàn nhẫn...Đặc biệt cô và Tưởng Duy Thành còn từng kết hôn. Đứa nhỏ này lai lịch không rõ ràng, chắc chắn nó khó có con đường sống”.
Bùi Hoan nghẹn ngào nhưng cố gắng nhẫn nhịn. Cô ngước lên nhìn trần nhà một lúc mới có thể đè nén tâm trạng. Sau đó, cô giơ tay che mắt, miệng lẩm bẩm: “Em cũng hết cách, năm xưa em chẳng biết làm thế nào. Dù biết gửi con gái vào trại trẻ mồ côi là việc không nên nhưng em thực sự không còn cách nào khác”.
Chị Kính nhìn vết sẹo trên tay Bùi Hoan, quay người ôm vai cô, nhẹ nhàng an ủi: “Đều là phụ nữ, tôi hiểu tâm trạng cô. Trong cuộc đời này, ai mà chẳng từng có giai đoạn điên cuồng, nhưng Bùi Hoan cô nhất định phải kiên trì. Dù gặp khó khăn đến mấy, cô cũng không thể suy sụp. Cô phải nghĩ đến đứa con của mình”.
Bùi Hoan gật đầu. Câu nói này khiến lòng cô đau như cắt, cô tựa vào chị Kính một lúc, bất ngờ chợt ngẩng đầu hỏi: “Chị có thuốc lá không?”.
Chị Kính lục tìm bao thuốc, châm một điếu cho mình trước rồi hỏi: “Cô cũng muốn hút à?”.
Bùi Hoan nhận điếu thuốc lá, châm lửa rồi hút một cách thành thạo. Chị Kính đạp cô: “Thế mà từ trước đến nay luôn đóng kịch với tôi. Cô cũng biết hút còn gì?”.
Bùi Hoan bày ra vẻ thần bí không trả lời màkéo chị ra ngoài ban công hút thuốc.
Nửa đêm, nhiệt độ hạ xuống dưới không độ. Họ chỉ tìm thấy một chiếc áo len dài trong tủ, thế là cùng khoác lên người, giống như những thiếu nữ ngỗ nghịch thời trung học trốn phụ huynh làm chuyện xấu. Bùi Hoan hít một hơi thuốc lá, nước mắt cô đông cứng từ bao giờ.
Cô cười nói: “Em lén lút học hút thuốc từ thời còn đi học, nhưng sau này không bao giờ hút. Căn bệnh của anh trai em kỵ thuốc lá và rượu nên em chẳng dám hút trước mặt anh ấy. Bằng không sẽ bị anh ấy đánh chết”.
Chị Kính hết nói nổi. Bùi Hoan theo chị bao năm, cô đúng là có nhiều chuyện bí mật mà chị không hề hay biết. Chị đấm vào tay cô: “Tử tế không học, lại đi học mấy trò này. Có điều chắc chắn anh ta không nỡ đánh cô”.
Bùi Hoan trầm mặc ngắm nhìn đốm lửa nhỏ, thở dài: “Sao chị biết? Trước kia em rất nóng nảy, có lần tức giận suýt đốt chết anh ấy, anh ấy còn không đánh em”.
Chị Kính trừng mắt với cô, hít một hơi dài mới lên tiếng: “Lúc ở quán cafe, tôi đã nhìn ra. Cô chưa xuất hiện, đầu óc anh ta cứ để đâu đâu, rất không tập trung”. Chị cố miêu tả với Bùi Hoan cảm giác đó: “Anh ta là người đàn ông ngạo mạn một cách cực đoan, khiến tôi đặc biệt khó chịu. Nhưng khi cô vào phòng, cuối cùng anh ta cũng như nhìn thấy người sống, giống như bất kể ai ngoài cô ra đều chẳng là gì cả”.
Chị Kính vô cùng phản cảm về thái độ của Hoa tiên sinh.
Bùi Hoan cười giải thích: “Con người anh ấy là vậy, không phải nhằm vào chị...Được rồi, đều là lỗi của em. Lân trước làm chị sợ chết khiếp, em sẽ bù đắp cho chị là được chứ gì?”.
Chị Kính cười cười, lặng lẽ hút hết điếu thuốc. Chị kéo áo len trùm kín người, ngoảnh đầu dõi mắt vào trong phòng: “Nếu bây giờ anh ta nhất quyết đi tìm cô thì làm thế nào?”.
Bùi Hoan ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Chỗ này không an toàn, cùng lắm tạm thời vài ngày. Bọn họ kiểu gì cũng có cách tìm ra”.
Cô ôm vai dõi mắt ra xa. Nơi này là khu vực ngoại ô, gần đường cao tốc. Xung quanh vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng mới có tiếng động cơ ô tô truyền tới.
Trong đêm tối tĩnh mịch như vậy, Bùi Hoan dù cố gắng thế nào cũng không nhìn thấy một tia sáng.
Cô biết phía sau là khu vực nội thành phồn hoa, dù muộn đến mấy cũng có những tụ điểm ăn chơi náo nhiệt suốt cả đêm. Nhưng khi con người chỉ nhìn thấy một màu đen vô tận, trong lòng sẽ nảy sinh cảm giác sợ hãi.
Con đường của Bùi Hoan trong tương lai tựa như màn đêm tăm tối. Bởi cô hiểu rõ Hoa Thiệu Đình, có thể tưởng tượng anh đang tức giận ra sao.
Đây là lần thứ ba cô trốn khỏi Lan Phường. Lần đầu là lúc cô mới biết mình có thai, nhưng anh nói không muốn đứa bé nên cô tức giận bỏ đi, rồi nhanh chóng bị bắt về.
Lần thứ hai là khi cô bị đưa đi phá thai. Sau đó, cô bất chấp tất cả, quay về tính sổ với Hoa Thiệu Đình. Nhưng anh tha cho cô, để cô đi, hẹn sáu năm sau gặp lại ở Lan Phường.
Lần này, cuối cùng Bùi Hoan cũng cảm thấy mệt mỏi.
Cô không biết năm xưa vì sao Hoa Thiệu Đình lại đưa ra lời hẹn sáu năm. Cho đến ngày hôm nay, cô cũng không rõ tại sao anh lại hận đứa con đến vậy. Điều duy nhất cô biết là anh quả thực vô cùng tàn nhẫn, chuyện gì cũng có thể làm, không hổ danh là Hoa tiên sinh.
Bùi Hoan không còn là cô bé liều lĩnh của năm đó. Bây giờ, cô bị ép đến mức không còn sức lực để quay về chất vấn Hoa Thiệu Đình, rằng tại sao anh lại làm như vậy. Cô đã đón Sênh Sênh về với mình, từ nay trở đi, việc duy nhất cô làm là bảo vệ và chăm sóc con bé.
Bùi Hoan cuối cùng cũng có quyết định, cô ném mẩu thuốc lá rồi nói với chị Kính: “Ngày mai em đi mua ít vật dụng cần thiết, ngày kia em sẽ đưa Sênh Sênh rời khỏi thành phố Mộc”. Ngừng vài giây, cô tiếp tục: “Có lẽ em sẽ không bao giờ quay lại đây nữa. Em cứ tạm thời đi rồi tính sau, xem có nơi nào thích hợp thì ở lại, tìm một công việc bình thường là được”.
Chị Kính không thể kìm nén giọt lệ, liền quay đầu lau sạch. Sau đó, chị ôm Bùi Hoan: “Con bé đáng chết này...Cô đi cũng tốt, tôi có thể bớt lo”.
Hai chị em nghỉ ở phòng bên cạnh, chợp mắt vài tiếng là trời sáng. Sênh Sênh ở trại trẻ mồ côi rèn luyện được thói quen rất tốt, đúng bảy giờ tỉnh giấc, tự động mặc quần áo.
Bùi Hoan chuẩn bị bữa sáng gồm sữa và bánh mỳ cho con bé. Những đứa trẻ khác thức dậy hay cáu kỉnh, ôm mẹ làm nũng, Sênh Sênh ngược lại ngồi nghiêm chỉnh, nói với cô: “Con cảm ơn”, đồng thời đợi Bùi Hoan cho phép mới dám ăn, khiến hai người phụ nữ lại xót xa trong lòng. Bùi Hoan ôm Sênh Sênh, nói sau này không cần khách sáo như vậy, con bé mới gật đầu.
Chị Kính có công việc nên phải quay về thành phố. Bùi Hoan bảo chị cứ đi làm nhưng chị không yên tâm, ở với hai mẹ con đến tận buổi trưa mới rời đi.
Sênh Sênh muốn xem ti vi, nhưng không giống những đứa trẻ khác tự đi tìm điều khiển, con bé hỏi chị Kính trước rồi quay sang hỏi Bùi Hoan, được phép mới dám mở.
Chị Kính lại chấm nước mắt, kéo Bùi Hoan ra một góc, nói nhỏ với cô: “Con bé này chịu không ít cực khổ, làm mẹ như cô cũng thật là...Haizz, tôi biết không thể trách cô. Với tình hình của cô lúc đó, Tưởng gia chắc chắn không chấp nhận con bé. Nếu cô không đưa nó đi trại trẻ mồ côi, nó cũng không thể sống đến ngày hôm nay”.
Nghe chị Kính nói vậy, lòng Bùi Hoan lại co rút đau đớn vô ngần, cô liền quay đi che miệng.
Chị Kính vỗ vai cô: “May mà còn kịp, con bé vẫn còn nhỏ nên có thể bù đắp...Không sao, cô đừng quá buồn. Chỉ cần cô đối xử tốt với nó, nó sẽ hiểu tấm lòng cô”.
Bùi Hoan thở dài, tiễn chị Kính đi ra cửa. Cô lên tiếng: “Em chịu cực khổ thế nào cũng được, chỉ hy vọng Sênh Sênh vui vẻ, em có thể trả bất cứ giá nào”.
Cho dù từ nay về sau có phải rời khỏi thành phố nơi mình sinh ra và lớn lên, rời xa người cô yêu tha thiết.
Chị Kính do dự một lát rồi mở miệng: “Tôi luôn muốn hỏi một điều nhưng lại sợ cô đau lòng. Bùi Hoan cô cảm thấy có đáng không? Năm xưa lần đầu tôi gặp cô, cô mới mười tám tuổi. Cô có từng nghĩ, nếu không có đứa nhỏ cô sẽ chẳng vướng bận điều gì. Thậm chí còn có khả năng cô sẽ chấp nhận Tưởng Duy Thành, đâu cần mệt mỏi, vất vả như vậy?”.
Hoa Thiệu Đình tuy tàn nhẫn, máu lạnh, nhưng những điều anh suy tính cho Bùi Hoan năm đó không phải là không có lý.
Chị Kính là người từng trải, lại lớn hơn Bùi Hoan nhiều tuổi nên đôi khi người trong cuộc mù mờ, người ngoài có thể nhìn thấu.
Bùi Hoan ngẩn ngơ. Đã lâu cô không nhớ lại chuyện xa xưa nên dường như quên mất tại sao mình có quyết định như vậy. Cô cúi đầu cười: “Em biết mọi người cảm thấy khó hiểu. Trước kia, em cũng đặc biệt đau khổ, nhưng thời gian trôi qua, vết thương sâu mấy cũng lành”. Nói đến đây, cô quay đầu nhìn Sênh Sênh: “Sau này, em chỉ muốn nuôi dưỡng con gái lớn khôn, chẳng có gì đáng hay không đáng”.
Tình yêu không nhất thiết phải gặt hái được điều gì. Đôi khi, tình yêu khiến con người trả giá mà không có thu hoạch. Cô bỏ ra hai mươi năm cuộc đời, đến nay không hối hận, quãng đời còn lại chẳng đòi hỏi điều gì.
Chị Kính cảm thán: “Bùi Hoan, cô đúng là thay đổi nhiều. Nhưng thật ra tôi thích cô năm xưa hơn, dù tính tình tệ một chút nhưng vô tâm vô tư, khiến người khác nhìn thấy cô vẫn cảm thấy cuộc đời vẫn đẹp làm sao”.
Hai chị em trong lòng buồn bã, nhất thời im lặng vài giây. Sau đó, chị Kính dặn cô chú ý an toàn rồi rời đi.