Sáng sớm hôm sau.
Vừa đến lớp, Kiều Kiều liền nhìn thấy trên bàn có một chiếc hộp nhỏ màu đỏ, nhìn thiết kế của chiếc hộp rất tinh xảo.
Mã Lệ Li quay xuống bàn cô, nói nhỏ:
- Đây là quà nam thần Lăng Diệc Hàm tặng cho cậu đó.
Kiều Kiều, không ngờ cậu lại có mị lực như vậy, bọn tớ chưa từng thấy nam thần ân cần với nữ sinh nào như này luôn đó!
Lúc này Kiều Kiều mới hiểu được, chẳng trách lúc cô vừa vào lớp, các bạn lại nhìn cô với vẻ mặt kì lạ như vậy.
Trên chiếc hộp còn dán hình trái tim, phía trên còn để lại dòng chữ: "Hôm qua làm em bị thương, đây là quà thay lời xin lỗi của tôi."
Mở chiếc hộp ra, không ngờ lại là một sợi dây chuyền cổ bằng kim cương vô cùng quý giá.
Kiều Kiều lập tức đóng hộp lại, chuẩn bị đi trả cho Lăng Diệc Hàm, nhưng vừa mới cầm hộp lên, cô liền nhìn thấy Diệp Mặc Hàn đi đến cửa lớp học.
Kiều Kiều rất hoảng sợ, vội đem hộp trang sức nhét vào ngăn bàn, sau đó dùng cặp sách che lại, trong lòng chột dạ ngồi lật xem sách vở.
- Chào buổi sáng! Tối qua ngủ ngon không?
Sau khi ngồi xuống bàn, Diệp Mặc Hàn nở nụ cười chào hỏi Kiều Kiều.
Kiều Kiều cả người đều khẩn trương, không dám ngẩng đầu lên, chỉ ậm ừ trả lời.
- Ừm...!ừ...!
Cảm giác bây giờ của cô giống như đang yêu đương vụng trộm, dù sao chỉ cần Lăng Diệc Hàm đối xử tốt với cô, Diệp Mặc Hàn chắc chắn sẽ nổi điên.
May thay, Diệp Mặc Hàn chỉ nghĩ cô đang thẹn thùng, không phát hiện ra điểm khác thường của cô.
Suốt buổi học này, Kiều Kiều đứng ngồi không yên, trong lòng lúc nào cũng lo sợ bị hắn phát hiện.
Sau khi tan học, nhân lúc Diệp Mặc Hàn đi WC, cô cầm lấy hộp trang sức, chạy vội đi tìm Lăng Diệc Hàm.
Đúng lúc lại thấy Lăng Diệc Hàm ở cửa khối mười hai, không biết anh ta đang nói gì đó với học sinh cùng khối.
Kiều Kiều vừa đến, tất cả học sinh nam đều lớn tiếng thảo luận, huýt sáo.
Kiều Kiều nhanh chóng lôi Lăng Diệc Hàm đến chỗ ít người.
Cô nhét hộp trang sức vào tay Lăng Diệc Hàm, nhíu mày nói:
- Bạn học Lăng, tôi biết chuyện hôm qua không phải do anh cố ý, tôi cũng không trách anh, sau này anh đừng tặng đồ cho tôi nữa, cũng đừng đến lớp tìm tôi, được không?
- Là tôi cố ý đó! Tôi cố ý đá bóng vào chân em đấy!
Lăng Diệc Hàm mặt không cảm xúc nói.
Kiều Kiều khó hiểu lặp lại hỏi:
- Cố ý?
- Đúng vậy! Là do tôi cố ý đó, cả ngày hôm trước tôi nói nhặt được bút, đó không phải bút của em, mà là của tôi.
Tôi chỉ muốn có cớ để gặp em thôi! Kiều Kiều, tôi thích em, cho nên tôi muốn nói rõ chuyện này, chứ không muốn lén lút như vậy.
Lăng Diệc Hàm đột ngột tỏ tình làm Kiều Kiều vô cùng kinh sợ.
Cô không hề đỏ mặt, tim đập nhanh như những cô gái khác, mà chỉ cảm thấy sợ hãi theo bản năng, sợ hãi Diệp Mặc Hàn biết chuyện Lăng Diệc Hàm thích cô.
- Chúng ta...!chúng ta mới gặp nhau có vài lần mà thôi...!sao anh lại có thể thích tôi chứ, bạn học Lăng...!chắc là anh hiểu lầm rồi......!
Kiều Kiều khẩn trương nói chuyện.
Lăng Diệc Hàm lại cực kỳ chắc chắn nói:
- Tôi thích em, không hề có nhầm lẫn gì cả! Nhưng mà em, có phải vì đang yêu đương với Diệp Mặc Hàn, cho nên mới trốn tránh tôi đúng không?
Yêu đương? Yêu đương khỉ gió gì? Cô nếm thử tình dc, nhưng có hiểu yêu đương là gì đâu!
Nhưng mà, cô cũng hơi cảm thấy quan hệ giữa cô và Diệp Mặc Hàn...!có lẽ không phải là quan hệ yêu đương......!
- Tôi không yêu đương gì với cậu ta cả, nhưng......!
Kiều Kiều còn chưa nói xong, đã bị Lăng Diệc Hàm bắt lấy tay, sau đó đẩy cô đến vách tường, dùng cánh tay giam cầm lại.
Kiều Kiều bị động tác của Lăng Diệc Hàm doạ sợ, hai tay chống ngực Lăng Diệc Hàm, hòng đẩy hắn ra.
- Anh đừng làm như vậy...!đây là trường học, rốt cuộc anh muốn cái gì?!
- Nếu em không phải là bạn gái của hắn, tôi cũng có tư cách theo đuổi em.
Sợi dây chuyền này tôi đặc biệt chọn riêng cho em đó, rất phù hợp với em.
Nếu ngày sau có dịp tham dự hoạt động của Sương Vẫn Các, tôi hi vọng em sẽ đeo nó theo.
Giọng nói Lăng Diệc Hàm ôn nhu, cũng cố tình để chừa lại một khoảnh trống nhỏ giữa hai người, này cũng xem như còn biết chừng mực.
Mặc dù nơi này yên tĩnh, nhưng vẫn có mấy bạn học đi qua sẽ nhìn về phía bọn họ.
Hơn nữa, tư thế hai người cực kì mập mờ, Kiều Kiều đương nhiên sợ hãi rồi, sợ bị Diệp Mặc Hàn nhìn thấy!
Vốn có tính cách hiền lành, không thích nói lời nặng, cho nên Kiều Kiều chỉ có thể nói thẳng ra:
- Lăng Diệc Hàm, cho dù tôi không yêu đương với Diệp Mặc Hàn, thì cũng sẽ không làm bạn gái anh! Anh mau thả tôi ta, hộp trang sức tôi sẽ không nhận, hi vọng sau này anh đừng làm mấy chuyện trẻ con như vậy nữa!
Việc Kiều Kiều từ chối đều nằm trong dự đoán của Lăng Diệc Hàm, cho nên, khi nghe xong lời này, hắn không hề tức giận.
Đột nhiên, nghe thấy tiếng bước chân phía sau dần lại gần, cảm xúc Lăng Diệc Hàm chợt thay đổi.
Hắn nhẹ giọng tra hỏi:
- Tôi thấy quan hệ giữa em và Diệp Mặc Hàn rất gần gũi, nhưng mà không phải là quan hệ nam nữ...!cho nên, hai chúng tôi đều không phải loại hình mc em thích, đúng không?
Thân mình Kiều Kiều vốn mảnh mai, bị Lăng Diệc Hàm giam cầm vào vách tường, cho nên không thể nhìn thấy bóng người đằng sau lưng hắn.
Nghe vậy, Kiều Kiều yên lặng một lúc, sau đó trả lời đúng sự thật:
- Đúng vậy! Hai anh đều không phải loại hình tôi thích, cho nên, sau này đừng dây dưa tôi nữa được không?
Kiều Kiều vừa dứt lời, Lăng Diệc Hàm đột nhiên lùi về sau một bước, xoay người đối diện mặt với Diệp Mặc Hàn, nói:
- Nghe thấy không? Em ấy nói chúng ta không phải loại hình lí tưởng của em ấy, cho nên cậu đừng tỏ vẻ cô ấy là của một mình cậu nữa, tôi và cậu có thể cạnh tranh một cách công bằng.
Kiều Kiều nhìn thấy Diệp Mặc Hàn thì cực kỳ sợ hãi.
Lời cô nói vừa nãy, hắn đều nghe rành mạch...!cô phải giải thích thế nào với hắn thì mới có thể an toàn vượt qua đêm nay...!
Kiều Kiều còn chưa kịp nghĩ ra biện pháp, đã thấy Diệp Mặc Hàn vung nắm đấm vào mặt Lăng Diệc Hàm, máu tươi lập tức bắn tung toé.
Máu tươi ấm nóng bắn lên mặt Kiều Kiều, mang theo mùi tanh nhè nhẹ làm cô sợ hãi thét chói tai lên.
- Aaaaa......!
- ---------------
️Băng冰️
NĂM MỚI CHÚC MỌI NGƯỜI VUI VẺ, HẠNH PHÚC NHAA!! CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!!️????????????
Nay up chương luôn mà nhà tôi ăn tết nên chương viết muộn bây giờ mới xong:> không biết kịp duyệt trong hôm nay không : giờ đẹp ghê á!!!.