Trốn Thoát Khỏi Thư Viện

chương 164: + 165: ô nhiễm môi trường 01 + 02

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

~ KHOA MỚI ~

Môn thứ hai thuộc khoa Luật kết thúc, thông báo qua môn quen thuộc lại xuất hiện trước mắt mọi người...

Nhóm nghiên cứu: C-

Môn học: Bào chữa vô tội

Học phần:

Điểm: điểm

Điểm tích lũy: ×= điểm

Điểm cộng nhóm nghiên cứu: Group C x, điểm tích lũy, điểm tích lũy cuối cùng: điểm

Tỷ lệ trượt môn: %

Điểm qua môn tới điểm, đủ để chứng minh màn bào chữa với logic chặt chẽ, ngôn từ trôi chảy trên tòa của Việt Tinh Văn và Lam Á Dung cũng được thư viện công nhận.

Thi một môn lại được nhiều điểm tích lũy như vậy, mọi người đều rất vui.

Quay lại thư viện, họ gặp lại những gương mặt thân quen trong các nhóm nghiên cứu khác, khác với cảm xúc lạc lõng sau khi môn đầu tiên "Cái chết của luật sư" kết thúc, thi xong môn thứ hai, vẻ mặt của các sinh viên đều nhẹ nhõm hơn hẳn. Dù gì trong môn này họ sắm vai luật sư bào chữa, giúp một cô gái vô tội chứng minh trong sạch, cảm giác thành tựu này không dễ gì có được.

Trần Mộc Vân đi tới trước Việt Tinh Văn, hỏi: "Đàn chị, chắc các chị qua môn rồi ha?"

Lam Á Dung nói: "Em có lòng tin ở bọn chị vậy sao?"

"Dù gì ngoài đàn chị ra, nhóm chị còn có Tinh Văn mà, cậu ấy thuộc đội tranh biện đại học Hoa An, hồi trước thi tranh biện, cậu ấy nói mà em không đỡ được luôn, chắc hẳn cũng lên tòa cũng nói năng trôi chảy lắm nhỉ?"

Cô ngoái đầu nhìn Việt Tinh Văn. Việt Tinh Văn sờ mũi, cười nói: "Xem ra chị Mộc Vân vẫn ghim vụ thi tranh biện năm ngoái nhỉ? Có phải vì bị em dẫn đội cướp cúp quán quân của đại học Chính trị – Pháp luật Bắc Giang ngay trên sân nhà không?"

Trần Mộc Vân nghiêm túc nói: "Trước khi năm tư tốt nghiệp, chị sẽ giành lại thôi."

Lam Á Dung nói: "Sinh viên đại học Chính – Pháp như chị nằm trong nhóm , sao chị thấy giống gián điệp thế nhỉ?"

Lưu Chiếu Thanh nói đùa: "Gián điệp này đã bị bọn em đồng hóa rồi."

Mọi người cười đùa một lát, cuối cùng Trần Mộc Vân đề nghị: "Bây giờ mới giờ, nhà ăn vẫn chưa mở, hay là chúng ta xem thử thời khóa biểu, tiện sắp xếp trước?"

Hai môn bắt buộc thuộc khoa Luật được xếp vào đến giờ sáng thứ hai và sáng thứ ba, khi họ thi xong "Bào chữa vô tội", thời gian ở thư viện là giờ đúng, còn hai tiếng nữa mới đến giờ ăn trưa.

Mọi người quyết định làm theo đề nghị của Trần Mộc Vân, cùng đi thang máy lên trên. Vì họ đã hoàn thành tầng , vậy nên khi vào thang máy, nút ấn tầng cũng sáng đèn.

Tầng : Khoa Y

Tầng : Khoa Toán

Tầng : Khoa Kiến trúc

Tầng : Khoa Sinh

Tầng : Trung tâm môn tự chọn

Tầng : Khoa Luật

Tầng : Khoa Môi trường NEW~

Khoa mới xuất hiện là khoa môi trường.

Lâm Mạn La vui vẻ nói: "Khoa môi trường, chắc là không có chương trình học suy luận đâu nhỉ?"

Hai môn suy luận thuộc khoa luật đã khiến tế bào não của mọi người chết hàng loạt rồi, nếu phải suy luận tiếp chắc sẽ đau đầu lắm, cũng nên có chương trình học dạng khác cho đầu óc thư thả.

Lam Á Dung nói: "Khoa môi trường thì chúng ta có Mạn La rồi. Mộc Vân, em có mượn nhóm khác không?"

Trần Mộc Vân bất đắc dĩ nói: "Trong mấy nhóm cùng tiến độ với chúng ta, hình như chỉ có nhóm Tần Lãng có một cậu bé học ngành khoa học môi trường thôi, những nhóm khác đều không có, em muốn mượn cũng không có chỗ mượn!"

Việt Tinh Văn mỉm cười, khuyên cô: "Thành viên X không giới hạn người cùng tiến độ với chúng ta, chị Mộc Vân, chị lên diễn đàn tuyển thử xem, tìm một bạn học ngành môi trường, tạm thời vào nhóm chị giúp đỡ."

Mắt Trần Mộc Vân sáng rực: "Đúng! Ý này hay đấy."

Kỹ năng "Thành viên X" của nhóm nghiên cứu cấp ba tồn tại giúp các nhóm tuyển thêm bạn học thuộc chuyên ngành liên quan đến giúp khi gặp các khoa đặc biệt. Vậy nên, thư viện không khắt khe giới hạn "phải cùng một tiến độ". Nói cách khác, thậm chí họ có thể tìm những người đang ở tầng , tầng tham gia môn học trên tầng .

Đương nhiên, sau chương trình học, dù thành viên X nhận được điểm tích lũy, nhưng tiến độ học của người đó vẫn như cũ, không nhảy thẳng lên tầng .

Việt Tinh Văn hỏi Lâm Mạn La: "Chị Mạn La, khoa môi trường có những ngành nào thế?"

Trần Mộc Vân cũng hỏi: "Chị cũng không biết gì về khoa môi trường đâu, Mạn La giới thiệu qua đi?"

Lâm Mạn La gật đầu, nói: "Khoa bọn em thường có mấy ngành chính như kỹ thuật môi trường, khoa học môi trường, sinh thái học, tài nguyên môi trường. Như ngành kỹ thuật môi trường bọn em sẽ học xoay quanh xây dựng kỹ thuật môi trường, quan sát môi trường, phòng chống ô nhiễm. Ví dụ như lập kế hoạch cho công trình xử lý nước ăn uống; quan sát và phân tích vật ô nhiễm tài nguyên nước, không khí; cải thiện và phòng chống vấn đề ô nhiễm nước, đất..."

"Ngành sinh thái học thì nghiên cứu quan hệ giữa sinh vật và môi trường. Các giống thực vật, động vật cần môi trường sinh trưởng, sinh sản khác nhau. Hiểu đơn giản là sinh vật nào đó có thể thích ứng, tồn tại trong môi trường thế nào, tử vong trong môi trường thế nào. Sau khi thăm đò đặc điểm sinh thái của các sinh vật, họ sẽ bắt đầu trồng trọt có lựa chọn, gây trồng và cải tạo môi trường."

Nghe vậy, ai nấy đều rất hào hứng.

Sau khi phân ngành, các ngành học như cách nhau cả ngọn núi, sinh viên các ngành khác quả thật không biết gì nhiều về khoa môi trường. Nhưng mấy năm gần đây, các ngành học liên quan đến môi trường cũng rất thu hút sinh viên, hiện này, con người ngày càng quan tâm đến việc bảo vệ môi trường, khai thác quá mức phá hoại hệ sinh thái, hậu quả sẽ càng tồi tệ; ngược lại, xây dựng sinh thái quy mô lớn cùng cải thiện môi trường sẽ tốt cho thế hệ mai sau.

Nghe Lâm Mạn La nói, Việt Tinh Văn đã biết đặc điểm của khoa môi trường, cậu bèn đoán: "Khoa môi trường sẽ không bắt chúng ta giải quyết ô nhiễm môi trường chứ?"

Lâm Mạn La nói: "Có thể đấy."

Mọi người vừa nói vừa đi đến trước màn hình lớn.

Thời khóa biểu tuần này xuất hiện trên màn hình chọn môn của khoa môi trường. Trong đó, thứ hai, thứ tư, thứ sáu là môn bắt buộc, thứ ba và thứ năm là môn tự chọn.

:-:, môn bắt buộc "Ô nhiễm môi trường", học phần: .

:-:, môn bắt buộc "Non xanh nước biếc", học phần: .

Việt Tinh Văn ngẩng đầu nhìn thời khóa biểu, đăm chiêu nói: "Thứ hai, tư, sáu là môn bắt buộc, hôm nay là thứ ba, ngày mai chúng ta thi môn bắt buộc của khoa môi trường, cũng tức là sáng, chiều mai mỗi buổi một môn, một ngày thi được hai môn?"

Nếu làm vậy họ sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

Lâm Mạn La nói: "Nếu thuận lợi chúng ta có thể hoàn thành khoa môi trường trong thứ tư, thứ năm thứ sáu có thể hoàn thành một khoa nữa."

Việt Tinh Văn quay lại hỏi: "Phải rồi, bây giờ chúng ta có bao nhiêu tín chỉ rồi?"

Kha Thiếu Bân lập tức mở máy tính, tính toán cẩn thận: "Môn tự chọn 'Chạy định hướng' tín, hội thao đổi được tín, trong các môn bắt buộc thuộc các khoa, khoa Y tín, khoa toán tín, khoa kiến trúc và sinh học tín, khoa luật tín, tổng cộng là tín chỉ."

Cậu dừng một lát, bổ sung thêm: "Đàn chị Lam và Tiểu Niên không tham gia môn tự chọn tuần đầu tiên, ít hơn mọi người tín, tích lũy được tín. Bình Sách và Tân Ngôn đã học môn tự chọn trước khi lập nhóm, nhiều hơn chúng ta tín, tín."

Lam Á Dung bất lực nói: "Tuần đầu tiên chọn môn chung ấy, tay chị phế quá không tranh được."

Chương Tiểu Niên nói: "Em vào thư viện muộn hơn mọi người mấy ngày, không kịp học môn tự chọn tuần đầu tiên."

Nói cách khác, đa số mọi người đang có tín chỉ, đàn chị Lam và Chương Tiểu Niên có tín, nếu sau này muốn cùng qua cửa, họ phải học thêm một môn tự chọn nữa.

Việt Tinh Văn nói: "Không biết còn bao nhiêu khoa nữa, mấy khoa lớn như STEM, hóa học, lịch sử nhân văn, thương mại đều chưa xuất hiện. May mà bây giờ chúng ta sắp tích được một nửa rồi, đến gần ngày tốt nghiệp thêm một bước."

Không biết từ khi nào, họ đã tích lũy được gần một nửa số tín chỉ, sau khi vào thư viện, dường như thời gian trôi qua rất nhanh.

Giang Bình Sách nói: "Tới đâu hay tới đó. Hai môn thuộc khoa môi trường đều là tín, chắc sẽ không khó lắm."

Độ khó của chương trình học không liên quan đến số tầng, mà chỉ móc nối với số tín chỉ. Chương trình tín chỉ chắc chắn không khó bằng , tín chỉ, hơn nữa, nhìn tên hai môn học "Ô nhiễm môi trường" và "Non xanh nước biếc", hai môn này đều không phải môn suy luận.

Lâm Mạn La đoán mò: "Ô nhiễm môi trường, chắc là yêu cầu chúng ta xử lý nguồn ô nhiễm nhỉ? Non xanh nước biếc thì không đoán được nội dung gì luôn, đằng nào ngày mai cũng biết."

Việt Tinh Văn gật đầu, nhìn sang đồng đội, "Mọi người nghỉ ngơi trước đã, ngủ một giấc thật ngon, hôm nay không có hoạt động tập thể, tự do sắp xếp thời gian. rưỡi sáng mai tập trung tại khoa môi trường tầng , tiếp tục thi."

Các thành viên ai về phòng nấy.

Điểm tích lũy trong tay Việt Tinh Văn cũng dư dả, cậu bèn lượn siêu thị cùng Giang Bình Sách, mua không ít đồ ăn vặt, cũng mua sẵn mấy gói snack khoai tây loại mình thích. Hiện giờ cậu chưa gấp rút đổi kỹ năng, càng về sau càng cần tốn nhiều điểm tích lũy để nâng cấp kỹ năng, ví dụ như "Tuyển tập văn học" của Việt Tinh Văn, muốn nâng cấp tiếp cần bỏ ra điểm, thậm chí là điểm.

Sau hai môn thuộc khoa luật, cậu tích được điểm, trừ tiền mua đồ ăn vặt, ăn ở căng tin thường ngày, vẫn còn lại khoảng điểm, Việt Tinh Văn tính học thêm hai khoa nữa, khi nào dành dụm được nhiều điểm sẽ nâng cấp cả hai cuốn sách kỹ năng.

Sau khi về ký túc xá, Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách tắm rửa, lên giường.

Giang Bình Sách bỗng nói: "Tinh Văn, suy đoán trước đây của cậu rất hợp lý."

Việt Tinh Văn trở mình, đối mặt với hắn: "Ý cậu là suy đoán thư viện giống như một trò chơi online cho nhiều người đúng không?"

Giang Bình Sách gật đầu, "Ừ, tôi nghĩ kỹ lại nội dung trong các khoa, phát hiện có không ít chương trình học có ý nghĩa giáo dục nhất định, giống như đang dạy dỗ đám sinh viên chúng ta theo một cách khác."

Việt Tinh Văn ngồi dậy, chau mày ngẫm lại những môn học từng thi.

Bệnh nhân mắc bệnh tim ở khoa Y dùng thuốc gϊếŧ người, đám khỉ biến dị trong phòng thí nghiệm; mê cung thử thách khả năng tính toán ở khoa toán; đống công trình rách nát trong khoa kiến trúc; thay đổi gien khiến sinh vật biến dị ở khoa sinh, xưởng tế bào giúp mọi người hiểu thêm quá trình bào thai phát triển; khoa luật là rõ ràng nhất, cái chết của luật sư bóc trần mặt tối trong ngành luật sư, bào chữa vô tội giúp mọi người tin tưởng chính nghĩa.

Những chương trình học này buộc họ phải mạo hiểm thoát chết, hoặc yêu cầu họ tìm kiếm chân tướng, dùng những cách thức khác nhau thử thách họ... nhưng điểm chung là mỗi môn học đều là chủ đề chính, đều giúp họ thu hoạch được điều gì đó.

Việt Tinh Văn hít sâu một hơi, nói: "Chẳng lẽ thư viện là một trò chơi được tạo ra cho sinh viên? Thông qua cách buộc chúng ta liên tục thi cử, trải nghiệm chương trình học ở các khoa khác nhau, chắc chắn những đội vượt qua thử thách này đều có năng lực mạnh, tố chất tâm lý vững vàng."

Giang Bình Sách đồng ý, nói: "E là vậy. Nếu không hơn nghìn sinh viên đại học biến mất trong hiện thực, không thể không có thông tin gì được, chúng ta đột ngột bị kéo vào đây, người nhà bạn bè cũng không thể hoàn toàn không hay biết."

Việt Tinh Văn im lặng một lát: "Tôi cảm giác chúng ta giống như tình nguyện viên bị ép phải vào đây để thử nghiệm thứ gì đó vậy."

Chuyện đã xảy ra trong hiện thực, họ hoàn toàn không biết.

Căn phòng chợt im lặng.

Lúc này, Giang Bình Sách thấp giọng nói: "Không sao, dù thư viện có ý nghĩa gì, mục tiêu của chúng ta vẫn không đổi – Chỉ cần rời khỏi đây sẽ biết nguyên nhân của tất thảy mọi việc."

Nghe vậy, lòng Việt Tinh Văn bỗng nhẹ nhõm hơn nhiều, "Đúng vậy! Qua môn đã rồi tính."

Hai người mỉm cười nhìn nhau.

Ánh mắt Giang Bình Sách dịu dàng, "Ngủ đi, thời gian vừa qua cậu mệt lắm rồi."

Việt Tinh Văn nói: "Cậu cũng mệt lắm phải không? Mặc dù cậu không bào chữa trên tòa, nhưng tôi biết, toàn bộ bằng chứng về phòng đều do cậu sắp xếp rồi giao cho chị Mạn La, chắc cậu đã thức trắng hai ngày trước khi ra tòa rồi."

Giang Bình Sách khẽ cong môi, "Nên làm mà."

Việt Tinh Văn thấy ấm lòng, khẽ nói: "Có cậu ở bên, tôi luôn thấy mình tự tin hơn chút."

Khó mà tưởng tượng được nếu cậu không gặp Giang Bình Sách ở thư viện, cậu phải dẫn dắt nhóm người này thế nào? Có Bình Sách ở đây, cậu cũng bớt lo hơn nhiều, quỹ nhóm do Bình Sách quản lý, lần nào gặp chương trình học suy luận, Bình Sách sẽ sắp xếp manh mối, tình tiết giúp cậu. Nhất là trong chương trình học chạy trốn, hệ tọa độ của Giang Bình Sách chính là "chiêu hack" giúp mọi người bay lên bất cứ lúc nào.

Nếu nói rằng Việt Tinh Văn là đại tướng xung phong trên chiến trường, Giang Bình Sách lại như quân sư đứng sau lưng cậu?

Nghĩ tới đây, Việt Tinh Văn phì cười, nói: "Không biết môn lịch sử có cho chúng ta về thời cổ đại không nhỉ? Tôi thấy hai chúng ta kết hợp giống võ tướng và quân sư lắm luôn! Nhưng mà sao sinh viên xã hội như tôi lại giống võ tướng nhỉ?"

Giang Bình Sách nói: "Vì cậu sôi nổi hăng hái, thích xông pha chiến đấu?"

Việt Tinh Văn nghĩ hồi, gật đầu tán thành: "Có lý. Dù gì tôi cũng là người dùng từ điển thành ngữ thay gạch mà."

Giang Bình Sách: "..."

Mỗi khi tán gẫu với Tinh Văn, hắn đều cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Sức sống của Tinh Văn lúc nào cũng lan tỏa đến những người xung quanh. Dù ở nơi khắc nghiệt như thư viện, Tinh Văn cũng luôn giữ vững tâm thế lạc quan.

Đây cũng là điều hắn thích nhất ở Tinh Văn.

Khóe môi khẽ cong, Giang Bình Sách nhìn Việt Tinh Văn, nói: "Ngủ đi, ngủ thật ngon."

Việt Tinh Văn đáp: "Ừa, ngủ ngon!"

Chẳng mấy chốc Việt Tinh Văn đã ngủ say, tiếng hít thở đều đều vang lên bên tai. Giang Bình Sách gối tay sau đầu, nhíu mày suy nghĩ về những trường hợp Tinh Văn nói – Nếu như đây đúng là một trò chơi, vậy khi họ đã vượt qua tất cả, sẽ có phần thưởng chứ?"

Hắn hy vọng khi rời khỏi đây, vẫn được ở bên cạnh Tinh Văn.

Khoa Toán và khoa tiếng Trung rất khó cùng đơn vị, ở gần nhau một chút cũng tốt.

Giang Bình Sách suy nghĩ vẩn vơ, không lâu sau cũng thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, mọi người tập trung tại khoa môi trường đúng giờ. Môn học tiếp theo sắp bắt đầu, mọi người nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng, cùng nhau đến trước tablet, ấn nút chọn môn.

~ THẾ GIỚI ĐÁNG SỢ NHƯ TẬN THẾ ~

Việt Tinh Văn ấn nút "chọn lớp" trên tablet, những dòng thông tin quen thuộc lập tức xuất hiện...

[Môn bắt buộc: Ô nhiễm môi trường]

[Khoa: Môi trường]

[Học phần: ]

[Quy tắc trường thi: Giới hạn người (Không bao gồm thành viên X)]

[Mô tả: Môi trường tại thành phố bạn ở đang ô nhiễm, sự sống của con người gặp khủng hoảng nghiêm trọng]

[Yêu cầu: Sinh tồn ngày]

[Xác nhận chọn môn: Có/Không]

Phần mô tả chương trình học có nhắc đến hai chữ "sinh tồn", xem ra môn học này thử thách khả năng sống còn dưới hoàn cảnh môi trường vô cùng tồi tệ?

Việt Tinh Văn quay lại nhìn mọi người, dặn dò: "Môn học sinh tồn, sau khi vào trường thi lập tức thử xem có thể gõ chữ vào kênh nhóm không, báo cáo vị trí của mình, nếu không được dùng kênh nhóm thì đứng yên tại chỗ, chờ Tiểu Đồ đến tìm."

Tiểu Đồ có thể dùng kỹ năng "Tìm bạn" để tìm kiếm đồng đội trong cự ly gần, nghe vậy, Kha Thiếu Bân lập tức gật đầu, nói: "Không thành vấn đề, nếu chúng ta bị tách ra, tớ sẽ bảo Tiểu Đồ đi tìm mọi người."

Thấy các thành viên đã sẵn sàng, Việt Tinh Văn ấn nút "xác nhận".

Tiếng thông báo lạnh tanh vang lên, "Chúc mừng nhóm nghiên cứu C chọn lớp thành công, bài thi 'Ô nhiễm môi trường' sắp bắt đầu, vui lòng chờ đợi..."

Đúng giờ, tầm mắt mọi người đồng thời tối sầm.

Khi tầm nhìn trở lại, Việt Tinh Văn không khỏi trố mắt, không thể tin nổi nhìn cảnh tượng trước mặt...

Đây đâu phải ô nhiễm môi trường? Là ngày tàn của thế giới đúng không?!

Trước mắt cậu, bầu trời khắp thành phố bị cát vàng bao trùm, hoàn toàn không nhìn thấy màu xanh của trời nữa, mùi bụi bặm gay mũi phảng phất trong không khí, tầm nhìn không đến mét.

Trận bão bụi kinh khủng nhất Việt Tinh Văn từng thấy trên báo cũng không đến mức này.

Thành phố này, không chỉ gặp vấn đề với bão bụi.

Việt Tinh Văn nhanh chóng nhìn quanh, mặt đất trong tầm mắt cậu như từng bị thứ gì đó ăn mòn, màu sắc rất quái dị, cây cối ven đường đã chết hết, không thấy một chấm xanh nào trong cả thành phố. Cành cây héo rũ gục xuống, lá cây đã khô quắt thành màu xám tro, bão bụi thổi qua khiến chúng bay rào rào khắp nơi như tiền vàng trong đám tang.

Đừng nói đến mấy bồn hoa tươi đẹp, ngay cả đám cỏ ven đường cũng không có, nhưng lại có không ít nhà cao tầng.

Cả thành phố như đến ngày tận thế hoang tàn, đổ nát, không nhìn thấy chút sự sống nào.

Hoang tàn là thế, nhưng vẫn còn rất nhiều người sinh sống trong thành phố này, khi Việt Tinh Văn mở mắt, cậu đang đứng trên đường cái, có vài người đi bộ lướt qua cậu, ai nấy đều đeo khẩu trang rất dày, trùm khăn lên đầu chống bụi và đeo kính bảo hộ, họ mặc những chiếc áo khoác nhựa màu trắng hao hao giống áo mưa, chân bước vội vàng.

Ngược lại, kẻ không đeo khẩu trang không đội mũ như cậu lại có vẻ lạc loài.

Người qua lại xung quanh nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ lạ, như thể đang nhìn chú tinh tinh chạy ra từ sở thú.

Ngay sau đó, cát đã thổi đầy mặt cậu, cả đống bụi bặm bám trên đầu, Việt Tinh Văn chau mày đưa tay áo lên che mũi, tay phải mở kênh nhóm – Khung nhập chữ không bị cấm, có thể trao đổi với đồng đội.

Cậu vừa định gõ chữ, tin nhắn của Giang Bình Sách đã xuất hiện, "Tinh Văn, cậu ở đâu?"

Việt Tinh Văn nhìn ngó xung quanh, thông báo vị trí của mình, "Trước mặt tôi là một tòa cao ốc, bảng hiệu ghi cao ốc Hoa Tường, bên cạnh là ngã tư."

Kha Thiếu Bân mừng rỡ nói: "Tớ cũng ở gần đó, Tinh Văn đứng yên nha, tớ đi tìm cậu!"

Sau đó lại thêm mấy đồng đội nhắn tin: "Anh cũng nhìn thấy biển hiệu Hoa Tường rồi." "Tôi đang ở đằng sau cao ốc."

Những thành viên không nhìn thấy biển hiệu cũng tự báo cáo mấy tòa nhà dễ nhận biết xung quanh.

Việt Tinh Văn nhắc nhở: "Bão bụi lớn quá không thấy rõ phương hướng, mọi người đứng yên, bảo Tiểu Đồ khẩn trương tìm người."

Kha Thiếu Bân lập tức triệu hồi Tiểu Đồ, bảo Tiểu Đồ tìm kiếm đồng đội.

Nửa phút sau, Việt Tinh Văn nghe thấy tiếng hát lanh lảnh vang lên sau lưng.

Trong cơn bão bụi, rất khó nhìn rõ cảnh vật trước mắt, nhưng âm thanh lại không bị ảnh hưởng, cậu đi về phía Tiểu Đồ đang cất tiếng hát, vừa đi được vài mét, đã thấy một bé người máy trắng xinh vòng qua góc cua lăn về phía cậu, sau khi thấy cậu, đèn trên đầu Tiểu Đồ nhấp nháy, giọng nói trong trẻo báo cáo: "Chủ nhân, tìm thấy một người."

Ký hiệu của Việt Tinh Văn lập tức xuất hiện trên máy tính của Kha Thiếu Bân, đồng thời, Việt Tinh Văn cũng gõ lên kênh nhóm: "Tớ gặp Tiểu Đồ rồi."

Kha Thiếu Bân chỉ huy: "Tiểu Đồ, tiếp tục quét xung quanh."

Người máy không nhìn bằng mắt, mà quét bằng rada, bão bụi cản trở tầm nhìn của con người, nhưng không ảnh hưởng chức năng của Tiểu Đồ. Không lâu sau, Tiểu Độ đã dò tìm xung quanh theo chỉ dẫn của Kha Thiếu Bân, tìm thấy Giang Bình Sách.

Việt Tinh Văn đi cùng Tiểu Đồ, ngay khi nhìn thấy Giang Bình Sách mặt đầy bụi bặm, cậu sững sờ, dở khóc dở cười nói: "Bình Sách? Suýt nữa không nhận ra cậu đó!"

Giang Bình Sách nghiện sạch sẽ. Trong ấn tượng của Việt Tinh Văn, lúc nào hắn cũng sạch sẽ gọn gàng, thích mặc áo sơ mi được là phẳng phiu, lúc nào cũng có cảm giác lạnh lùng xa cách, giống như diễn viên phim thần tượng lạc vào trường đại học vậy.

Nhưng lúc này, gió thổi khiến tóc Giang Bình Sách rối tung, cát bụi lẫn đầy trong tóc, mặt cũng phủ kín một lớp cát vàng, cậu chưa từng được thấy Giang Bình Sách lôi thôi đến vậy.

Nghĩ lại, chắc chắn bây giờ trông cậu cũng chẳng khác gì.

Hai người nhìn nhau, Giang Bình Sách ngẩng đầu nhìn bão bụi bao trùm cả thành phố, bất đắc dĩ nói: "Tìm một phòng kín tránh bão bụi trước đã."

Vừa mở miệng, cát bụi đã ập vào.

Giang Bình Sách nhíu mày ngậm miệng, đưa mắt ra hiệu Việt Tinh Văn vào tòa nhà trước mặt.

Việt Tinh Văn gật đầu, vào cao ốc Hoa Tường cùng Giang Bình Sách, cậu vừa đi vừa thông báo trên kênh nhóm: "Những ai thấy biển cao ốc Hoa Tường thì vào trước đã, đợi trong sảnh chính. Ai không thấy thì bảo Tiểu Đồ qua tìm."

Sau khi vào cao ốc Hoa Tường, Việt Tinh Văn đứng sau cửa, phủi đống bụi bặm trên người.

Đám cát bụi lơ lửng giữa không trung này đúng là chỗ nào cũng vào được, hai người chỉ đứng bên ngoài vài phút, đâu chỉ quần áo, tóc tai dính đầy cát, cả trong tai cũng có cát vào.

Việt Tinh Văn vừa ngoáy tay, vừa nói: "Môi trường ở đây cũng kinh khủng quá đó? Cậu có phát hiện không, cả thành phố này không tìm nổi một cây xanh, hai bên đường cũng không có hoa cỏ gì, vô cùng hoang vu."

Giang Bình Sách nhanh chóng phủi cát trên tóc, nói: "Có thể là vì ô nhiễm đất, cây cối không thể sinh trưởng." Thấy tóc Việt Tinh Văn rồi bù như tổ quạ, Giang Bình Sách bất giác vươn tay, dịu dàng nói: "Nhắm mắt."

Việt Tinh Văn không biết đối phương muốn làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt.

Ngón tay Giang Bình Sách khẽ xuyên qua mái tóc cậu, rũ rũ cho cát trong tóc rơi hết ra, sau đó mới dùng tay thay lược, chải lại mái tóc bù rù giúp cậu.

Ngón tay dịu dàng lướt qua da đầu, vô cùng thoải mái.

Việt Tinh Văn nhắm mắt, đợi hắn xong xuôi mới mở mắt ra, nói: "Tôi biết cậu ghét mấy chỗ bẩn thỉu bừa bãi nhất, sắp tới chúng ta phải sinh tồn ở đây nửa tháng, cậu chịu đựng nhé."

Giang Bình Sách nói: "Ừ."

Ngay lúc này, Tiểu Đồ dẫn các đồng đội vào cao ốc Hoa Tường.

Việt Tinh Văn nhìn thoáng qua, thấy các thành viên đã đông đủ, cậu thở phào. Chỉ là ai nấy đều đầy một mặt bụi, cả đám người như vừa mới lăn lộn dưới đất lên, vô cùng lôi thôi.

Mái tóc dài vốn mượt mà đen bóng của Lâm Mạn La đã bị nhuộm thành màu xám vàng "bản bùn đất", cô rũ đất trên tóc, bất lực nói: "Thành phố này ô nhiễm không khí, ô nhiễm đất, ô nhiễm nước đủ cả, nhưng chị phát hiện vẻ mặt của người dân trên đường không hoang mang chút nào, như thể đã quen với hoàn cảnh này rồi?"

Kha Thiếu Bân khó hiểu nói: "Đã vậy họ còn ăn mặc giống hệt nhau, ai cũng đeo loại khẩu trang kỳ lạ, đầu trùm khăm, đeo kính bảo hộ, còn mặc áo khoác y như áo mưa nữa, hoàn toàn không để hở chút da thịt nào ra ngoài!"

Lưu Chiếu Thanh vốn thẳng tính, anh không nhịn được mắng: "Má nó anh còn tưởng mình bị đưa đến sa mạc chứ, cát tạt sắp không mở nổi mắt luôn, cuối cùng lại phát hiện chỗ này là thành phố?"

Mái đầu xoăn của Hứa Diệc Thâm dính nhiều cát nhất, anh vừa vuốt tóc vừa nói: "Cư dân ở đây ăn mặc như bộ đội đặc chủng trong phim tận thế ấy, cái khẩu trang đó khủng dữ luôn."

Tân Ngôn thấp giọng giải thích: "Đó là mặt nạ phòng độc, ở chỗ van thở có mấy lớp phin lọc, không chỉ có thể lọc bụi trong không khí, còn có thể lọc chất độc."

Chương Tiểu Niên nhỏ giọng nói: "Môi trường đã kinh khủng vậy rồi, họ không nghĩ đến việc qua chỗ khác sống sao? Sao cư dân ở thành phố này có thể chịu đựng mà sống trong môi trường này lâu dài nhỉ?"

Giang Bình Sách bỗng nói: "Nếu như từ khi chào đời đã sống ở đây thì sao?"

Mọi người đồng loạt quay sang nhìn hắn.

Giang Bình Sách nói: "Nhìn phản ứng của mọi người xung quanh, họ đã coi môi trường sống này thành rất bình thường rồi, có lẽ họ đã sinh sống trong môi trường này từ nhỏ. Họ chưa từng nhìn thấy trời xanh, chưa từng hít thở không khí trong lành, mọi người đều đeo khẩu trang, kính bảo hộ, những thứ này đã trở thành trang phục thường ngày khi ra ngoài. Trong thành phố không có màu xanh của thực vật, cũng không có hoa tươi, nhưng đây là nhà họ."

Nhìn vẻ bình tĩnh của mọi người, suy đoán này rất có thể là thật.

Việt Tinh Văn nghiêm túc nói: "Họ trưởng thành tại đây, đã rất quen với môi trường sống này rồi. Tiểu Niên không hiểu vì sao họ không chuyển đi? E là họ không chuyển sang nơi khác, là vì những thành phố khác cũng không khác gì."

Giang Bình Sách gật đầu, tổng kết lại: "Thế giới mà chúng ta đến, chắc hẳn là ngày môi trường tận thế."

Lâm Mạn La rùng mình, da gà da vịt dựng hết lên.

Cô thường xuyên đi thực tập khảo sát cùng giáo viên, nhưng cô chưa từng thấy ô nhiễm kinh khủng thế này trong hiện thực, sinh sống trong môi trường thế này, chắc chắn con người sẽ gặp rất nhiều vấn đề về sức khỏe, ngày nào cũng hít thở bầu không khí này, tuổi thọ cũng rút ngắn lại.

Thế giới này không có động vật biến dị, cũng không có virus tràn lan...

Mà là ngày tàn của môi trường.

Con người vẫn sống sót. Nhưng, chất lượng cuộc sống tồi tệ đến đáng sợ.

Trời xanh mây trắng, cây xanh hoa tươi, e là những người ở thế giới này chưa từng nhìn thấy!

Lâm Mạn La hít sâu, nói: "Chúng ta là người từ ngoài đến, đột ngột đến nơi thế này, chắc chắn không quen được, chúng ta phải sinh tồn ngày, giải quyết vụ thức ăn nước uống thế nào đây?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio