Trốn Thoát Khỏi Thư Viện

chương 186: + 187: kỷ băng hà 05 + 06

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

~ HỘI XÁC ƯỚP ~

Việt Tinh Văn ôm Giang Bình Sách, không bao lâu đã thiếp đi.

Giấc mơ đêm nay toàn là bóng hình Giang Bình Sách. Giang Bình Sách thời trung học mặc đồng phục, ngồi bên cửa sổ phòng học, hắn cúi đầu nghiêm túc làm bài toán, bút chì đen càng tôn lên ngón tay thon dài sạch sẽ của hắn, ánh mặt trời rọi qua cửa sổ hắt lên người, góc nghiêng tuấn tú chẳng khác nào nam chính bước ra từ phim thần tượng.

Việt Tinh Văn nhìn cảnh tượng đẹp đẽ trong mơ, vô thức nói: "Bình Sách nhà chúng ta đẹp trai thật đó."

Giang Bình Sách nghe Việt Tinh Văn nói mớ, hắn khẽ cười, vươn tay xoa đầu cậu: "Lại mơ à?"

Tinh Văn lại mơ thấy mình, đúng là một dấu hiệu tốt. Phải biết rằng rất nhiều năm trước, Việt Tinh Văn đã luôn xuất hiện trong giấc mơ của hắn từ thời trung học ngây ngô.

Không biết mơ thấy gì, Việt Tinh Văn tiếp tục lầm bầm: "Không ai xứng với Bình Sách của chúng ta hết."

Giang Bình Sách hùa theo cậu, dịu dàng nói: "Ừ, chỉ cậu xứng thôi."

Không biết Việt Tinh Văn có nghe thấy không, dường như cậu hơi bất mãn, cậu vươn hai tay, cực kỳ "chiếm hữu" ôm chặt Giang Bình Sách.

Sáng hôm sau, Việt Tinh Văn bị tiếng báo thức của Tiểu Đồ đánh thức.

"Bây giờ là giờ sáng, các bạn nhóm vui lòng không ngủ nướng. Ngủ sớm dậy sớm, rèn luyện thói quen sống tốt đẹp." Tiểu Đồ lăn bánh xe qua lại, nghiêm túc đọc thoại bằng chất giọng trẻ con non choẹt của nó.

Việt Tinh Văn mơ màng tỉnh giấc, cậu phát hiện tay chân mình quấn lên Giang Bình Sách như bạch tuộc, hai người thật sự đang "tay chân quấn nhau", tư thế cực kỳ mờ ám. Việt Tinh Văn đỏ mặt, nhanh chóng rút tay rút chân ngồi dậy, tìm một cái cớ hợp lý: "Khụ, đêm qua lạnh quá, ôm nhau ngủ... cũng ấm lắm."

Khóe miệng Giang Bình Sách nhếch lên, hùa theo cậu: "Nếu cậu sợ lạnh, sau này có thể tiếp tục ôm tôi ngủ."

Việt Tinh Văn thầm nghĩ, ngày nào cũng ôm nhau ngủ thì ngại bao nhiêu? Hai người là anh em tốt chứ không phải vợ chồng, làm vậy cũng không hay. Cậu nhãng qua cảm giác kỳ lạ trong lòng, nhanh chóng lảng sang chuyện khác: "Ra uống chút nước ấm đi."

Đúng lúc này, Kha Thiếu Bân dụi mắt đi ngang qua, Việt Tinh Văn lập tức gọi cậu lại: "Kha Thiếu, cậu cài báo thức nào bình thường cho Tiểu Đồ được không? Đoạn 'Các bạn học vui lòng ngủ sớm dậy sớm' vừa rồi giống hệt chủ nhiệm khoa đi kiểm tra ký túc xá luôn đó."

Kha Thiếu Bân gãi đầu cười: "Ò, vậy lần sau tớ bảo nó hát gọi mọi người nha?"

Tiểu Đồ lập tức nghiêm túc nói: "Được thưa chủ nhân, em sẽ hát 'Kìa con bướm vàng'."

Thành viên ở các phòng khác cũng bị Tiểu Đồ đánh thức, Hứa Diệc Thâm vừa hắt xì vừa khàn giọng than: "Anh lớn bằng này rồi mới được ngủ hầm băng lần đầu đấy, còn đắp chăn vải gạc nữa, suýt nữa lạnh phát ốm luôn."

Lưu Chiếu Thanh khịt mũi, "Vải gạc chứ có phải chăn lông vũ đâu, dùng tạm đi."

Lam Á Dung cười hỏi: "Đêm qua mọi người ngủ ngon không?"

Chương Tiểu Niên đau khổ nói: "Lạnh quá ạ, nửa đêm em dậy mấy lần vì lạnh."

Tần Lộ run cầm cập: "Đến ba giờ sáng tớ mới ngủ lim dim, còn mơ thấy mình bị băng chôn vùi nữa."

Việt Tinh Văn: "..."

Đêm qua cậu và Giang Bình Sách ôm nhau ngủ, ngủ trong lòng Bình Sách cực kỳ ấm. Nhưng không biết vì sao, cậu lại hơi chột dạ, ngại kể sự thật này ra.

Việt Tinh Văn quay sang, đúng lúc va vào tầm mắt của Giang Bình Sách. Tim cậu bỗng nảy lên, vội vàng nhìn sang chỗ khác, tai hơi ửng đỏ, cậu ho một tiếng, nói: "Mọi người uống chút nước ấm trước cho ấm người. Tân Ngôn có bình chưng, có thể đun nước bất cứ lúc nào... Phải rồi, Tân Ngôn đâu?"

Tân Ngôn dậy còn sớm hơn Tiểu Đồ, Việt Tinh Văn vừa dứt lời, cậu ta đã cầm mấy bình chưng đến phòng khách, nói: "Tôi dậy sớm chưng cất nước, để nguội nửa tiếng rồi, chắc bây giờ khoảng độ, có thể uống thẳng."

Các bạn học lạnh cóng lập tức nhận bình nước ấm. Dòng nước ấm áp trôi thẳng qua cổ rồi xuống dạ dày, khiến cơ thể họ thoải mái hơn hẳn. Mọi người uống liền mấy ngụm, đợi thân thể ấm lên mới hạ bình nước xuống, ôm vào lòng cho ấm.

Kha Thiếu Bân hỏi: "Từ hôm qua đến giờ vẫn chưa ăn gì, mọi người có đói không?"

Bảo không đói là không thể rồi. Họ đều là sinh viên khoảng tuổi, có những lúc ngoài ba bữa một ngày còn ăn bữa phụ như ăn khuya, ăn vặt. Giờ họ đến thời đại băng hà hoang vu vắng vẻ, từ chiều qua đến giờ đã gần tiếng trôi qua, họ mới chỉ uống mấy ngụm nước ấm, đã đói đến mức lưng dán vào bụng đến nơi. Có điều, ai cũng ngại chủ động nhắc đến chuyện này.

Việt Tinh Văn nói: "Tớ tạo một cơn mưa quýt trước, mọi người ăn quýt lót dạ."

Quýt không phải bữa chính, những ít ra có thể bổ sung vitamin.

Nghe vậy, mọi người lập tức tản ra, cho Tinh Văn một khoảng trống. Việt Tinh Văn mở từ điển, dùng kỹ năng "Mưa như trút nước", quả nhiên, một đám mây xuất hiện trên không, sau đó cậu dùng kỹ năng "Bóng lưng" trong cuốn tuyển tập văn học, biến ra một quả quýt.

Cứ tưởng rằng cậu ném quýt vào đám mây là có thể tạo mưa quýt như lần trước...

Không ngờ, cậu còn chưa kịp ném quýt trong tay, một cơn mưa đá trút xuống rào rào!

Lưu Chiếu Thanh đứng ngay gần đó bị đập đầy mặt, anh tức giận mắng: "Đệt, sao lại là mưa đá!"

Các bạn học nhìn lớp đá dày dày chồng chất trên đất, há hốc miệng.

Một lát sau, Giang Bình Sách mới nói: "Tinh Văn không thể phóng đại kỹ năng 'Mưa như trút nước' trong môi trường của thời kỳ này. Nhiệt độ quá thấp, không thể gọi mưa rào, chỉ có thể trút mưa đá."

Lưu Chiếu Thanh không nhịn được thở dài, nhìn sang Kha Thiếu Bân: "Xem ra lần này chúng ta còn không có quýt mà ăn rồi."

Việt Tinh Văn bất lực nhặt quả quýt trong đống đá lên, nói: "Em có thể dùng kỹ năng lần, mỗi lần chỉ định mục tiêu, có thể tạo ra quả quýt. Mọi người ăn quả trước, coi như ăn tạm bổ sung vitamin thôi."

Cậu tạo ra quả quýt rồi đưa Kha Thiếu Bân, nói: "Nhiệt độ không khí âm độ, quýt sẽ hỏng mất, chia nhau ăn đi."

Ba quả quýt, mười hai người chia nhau, mỗi người chỉ được ăn hai, ba múi.

Mọi người cảm xúc ngổn ngang nhét mấy múi quýt vào miệng, nhai nuốt thật chậm, hệt như đang ăn sơn hào hải vị.

Việt Tinh Văn uống thêm một ngụm nước ấm, rồi nói: "Chúng ta tiếp tục đi về hướng đông nam, hôm nay nhất định phải nghĩ cách tìm ra lục địa, nếu nhịn đói thêm một ngày nữa, vừa đói vừa lạnh sẽ càng khó sống hơn."

Lưu Chiếu Thanh nói: "Khi đói, sức đề kháng của cơ thể sẽ kém đi, thêm nhiệt độ âm ba mươi độ, rất dễ bị bệnh. Mà mọi người cũng biết điều kiện ở đây rồi, đừng nói là bệnh viện, hiệu thuốc, không tìm nổi dù chỉ một cọng thảo dược, một khi mắc bệnh, rất có thể sẽ chết giữa đường."

Mọi người nghe vậy, sắc mặt cũng nghiêm túc hẳn.

Giang Bình Sách nhắc nhở: "Tôi nhớ nhóm nghiên cứu có một quy định, chỉ cần không phải chương trình học chung học phần, nếu một thành viên nào đó bất ngờ chết trong khi thi, thành viên đó sẽ bị đánh trượt, tự động rời khỏi nhóm nghiên cứu?"

Việt Tinh Văn gật đầu: "Đúng vậy. Giả sử một thành viên nào đó bị bệnh, không qua khỏi, chúng ta không thể cứu chữa kịp thời, thành viên đó sẽ bị thư viện đánh trượt môn, rời khỏi nhóm nghiên cứu và học lại từ tầng một, sau này cũng rất khó gặp lại."

Cậu nhìn các thành viên bên cạnh, thấp giọng nói: "Tôi hy vọng, mọi người cùng vào trường thi này, cũng có thể cùng ra, không một ai tụt lại."

Kha Thiếu Bân lập tức đồng ý: "Đúng vậy! Nếu không thoái mái phải nói ngay, cùng nhau nghĩ cách, đừng có cố chịu!" Cậu nhìn sang Hứa Diệc Thâm vẫn hắt xì liên tục, nói: "Anh Hứa, anh bị cảm rồi hả?"

Lưu Chiếu Thanh lập tức áp mu bàn tay lên trán Hứa Diệc Thâm, kiểm tra nhiệt độ, anh nói: "Không sốt, vẫn ổn. Nhưng sắp tới em phải chú ý nhiều, không thể bị cảm nặng hơn được."

Hứa Diệc Thâm day mũi, nói: "Em chỉ đau họng, với chảy nước mũi thôi."

Lưu Chiếu Thanh nói: "Vậy em viêm mũi họng rồi, vẫn kiểm soát được." Anh dừng một lát, nói tiếp: "Vậy đi, em biến thành tế bào nằm trên vai anh, anh quấn em bằng vải gạc, quấn nhiều chút chắc em sẽ không lạnh nữa?"

Hứa Diệc Thâm dở khóc dở cười: "Vậy em sẽ chết ngạt mất."

Lưu Chiếu Thanh khó hiểu: "Em thành tế bào rồi vẫn cần thở à?"

Hứa Diệc Thâm bất đắc dĩ nói: "Thật ra kỹ năng biến thành tế bào của bọn em là thu nhỏ cơ thể vào trong một tế bào, em vẫn có thể nói chuyện, hít thở như bình thường. Nhưng cách của anh cũng hay lắm, anh bọc thêm vài lớp, chọc cho em một lỗ thở. Thể tích của tế bào nhỏ, năng lượng tiêu hao cũng ít, em cũng không bị lạnh quá."

Dứt lời, anh biến thành tế bào, lăn vào bàn tay Lưu Chiếu Thanh, cuời nói: "Nhờ anh nhé."

Lưu Chiếu Thanh xé mảnh vải, bọc vòng quanh Hứa Tròn Xoe mấy lớp, biến anh thành cục kẹo mút.

Mọi người nhìn quả cầu được gói kín, dở khóc dở cười. Hứa Diệc Thâm lại rất vui, lười biếng nói: "Tối qua em ngủ không ngon, làm vậy vừa hay được ngủ một giấc, lúc nào mọi người cần giúp thì gọi."

Lưu Chiếu Thanh cố định anh trên vai, sau đó nhìn sang mọi người, ra hiệu hỏi có ai cần vải gạc không?

Việt Tinh Văn nói: "Thành viên nào sức khỏe yếu nhất định phải chú ý giữ ấm, chúng ta không có áo bông, cũng không có da thú để làm quần áo, tạm thời chỉ có thể dùng vải gạc của đàn anh Lưu. Mọi người quấn hẳn mấy lớp, cho khỏi bỏng lạnh."

Mọi người đồng loạt gật đầu.

Thế là, mọi người mắt đầu quấn vải khắp người, đặc biệt là những người mặc áo cộc tay, quấn kín cả cánh tay hở ra bằng vải gạc, quấn liền mấy lớp. Dù chúng không giữ ấm được là bao, nhưng ít nhiều gì cũng không để da thịt tiếp xúc trực tiếp với không khí lạnh.

Trang bị xong bộ đồ hệt như "xác ướp", Việt Tinh Văn nói: "Được rồi, mọi người chuẩn bị xuất phát thôi."

Chương Tiểu Niên nhìn xung quanh, hỏi: "Mặc kệ căn cứ ạ?"

"Ngày hôm nay chúng ta cố đi nhanh hết sức, tìm được lục địa trước khi trời tối, tìm được rồi xây lại căn cứ, hầm băng này cứ để đây đi, dù sao cũng không mang đi được."

"Vâng, máy đào của em lúc nào cũng dùng được, xây hầm mới cũng không tốn nhiều thời gian."

Việt Tinh Văn quay lại nhìn Kha Thiếu Bân: "Bảo Tiểu Đồ ra xem thời tiết bên ngoài đi."

Kha Thiếu Bân bảo Tiểu Đồ ra ngoài quan sát xung quanh, không lâu sau, Tiểu Đồ đã quay lại chỗ họ, báo cáo kết quả: "Thời tiết hôm nay: tuyết lớn. Nhiệt độ trung bình: âm độ."

Mọi người: "..."

Tuyết lớn âm độ, họ thật sự phải đội tuyết đi tiếp sao?

Việt Tinh Văn cắn răng, nói: "Đi thôi! Ở đây càng lâu, mọi người càng dễ mắc bệnh, chúng ta đánh nhanh thắng nhanh."

~ ĐỘNG VẬT VIỄN CỔ KHỔNG LỒ ~

Việt Tinh Văn là người phương nam, khi cậu đến Hoa An học đại học, lần đầu tiên được thấy tuyết, cậu còn rủ Giang Bình Sách chụp ảnh cùng, cậu rất thích mùa đông tuyết rơi trắng xóa, nhất là mùa đông ở đại học Hoa An, mỗi lần tuyết rơi, ảnh tuyết sẽ phủ kín mạng xã hội của cậu, đại học Hoa An tuyết rơi trắng xóa rất đẹp, đâu đâu cũng là thắng cảnh.

Nhưng cậu chưa từng thấy trận tuyết nào đáng sợ như hôm nay.

Mọi người vừa ra khỏi căn cứ, gió lạnh thấu xương xen lẫn bông tuyết như lông ngỗng ập tới.

Thời kỳ băng hà vốn chỉ có sông băng trắng xóa vô tận, lại thêm trận tuyết lớn che khuất bầu trời, thế giới không một bóng người, trong tầm mắt chỉ có màu trắng, không trông thấy tận cùng, tựa như ngày tận thế trong phim điện ảnh.

Việt Tinh Văn hắt xì mấy phát, nhanh chóng quay lại căn cứ, nói: "Chúng ta phải nghĩ cách thôi. Nếu chúng ta ngồi trong bình thủy tinh của Tân Ngôn như hôm qua, dù có thể chống lạnh, nhưng tuyết sẽ bay vào trong bình. Tuyết lớn như vậy, không đến mấy phút chúng ta sẽ bị chôn vùi."

Tân Ngôn đề nghị: "Nếu ngăn tuyết bằng vải gạc thì sao?"

Việt Tinh Văn suy nghĩ một lát, nói với Tân Ngôn: "Vải gạc chỉ có thể cản một lúc, khi tuyết đọng quá dày, bịt kín trên vải gạc, bình của chúng ta sẽ biến thành không gian kín, không khí không lưu thông được."

Tân Ngôn nói: "Chuyện này thì cậu yên tâm, sáng sớm nay khi chị Mạn La triệu hồi cây xanh, tôi đã dự trữ đủ không khí, đợi khi miệng bình chúng ta ngồi bị bịt kín thì phát cho mỗi người một bình rỗng, bảo đảm không ảnh hưởng đến việc hít thở."

Việt Tinh Văn thở phào, cười nói: "Quyết định vậy đi!"

Xem ra Tân Ngôn đã nghĩ đến vấn đề này từ hôm qua rồi, vậy nên khi Lâm Mạn La lọc không khí, cậu ta mới tích trữ thêm không khí, sự cẩn thận của cậu ta đã giúp mọi người rất nhiều.

Hôm nay bão tuyết vẫn còn, muốn đội bão đi tiếp, họ buộc phải thực hiện biện pháp phòng hộ kỹ càng, nếu không họ sẽ biến thành người tuyết bị đông cứng giữa đường.

Sau đó, Tân Ngôn triệu hồi bình chưng. Lưu Chiếu Thanh vốn định bịt miệng bình bằng vải gạc, nhưng thiết nghĩ vải gạc không dễ cố định, anh bèn nói: "Nếu Tân Ngôn đã dự trữ đủ không khí, vậy chúng ta đổi phương pháp ngăn tuyết đi. Phần gỗ thừa từ cây Mạn La triệu hồi hôm qua cũng không đem đi được, chúng ta cưa thành mấy nút gỗ hình tròn."

Họ đã có đủ không khí, bịt miệng bình bằng nút gỗ chắc chắn hơn vải gạc nhiều, cũng ấm áp hơn.

Giang Bình Sách lập tức đo đường kính miệng bình chưng, sau đó vẽ hình tròn lên khoanh gỗ, Lưu Chiếu Thanh cưa nút gỗ theo hình dáng hắn vẽ, sau đó bịt kín bình chưng. Mặc dù lúc này Hứa Diệc Thâm biến thành tế bào, nhưng kỹ năng tế bào cũng có thời gian CD, lỡ như anh biến trở lại, cũng phải chuẩn bị sẵn cho anh một chiếc bình.

Sau đó, Tân Ngôn phát cho mỗi người một chiếc đèn cồn, một bình đựng nước ấm, cùng với một chai đựng đầy không khí. Lưu Chiếu Thanh còn bảo mọi người lấy hết chăn vải đắp đêm qua ra, đệm dưới mông, làm vậy thoải mái hơn ngồi trên đáy bình cứng cáp nhiều.

Khi đã chuẩn bị xong xuôi, Tần Lộ mới di chuyển mảng kiến tạo đưa "chiếc xế" lên mặt đất, tiếp đó Tân Ngôn đưa mọi người vào trong bình.

Ngồi trong chiếc bình bịt kín, ôm bình nước ấm, "chiếc xế" này tiến bộ hơn hôm qua nhiều.

Dù bên ngoài băng tuyết khắp nơi, nhưng trong bình lại không hề lạnh.

Chiếc bình bịt kín cũng cách âm hoàn toàn, Kha Thiếu Bân dứt khoát gõ chữ lên nhóm chat: "Phòng thủy tinh bản nâng cấp này thoải mái quá! Em không thể tưởng tượng được nếu không có bạn học khoa Hóa tham gia môn này, phải vượt qua thế nào?"

Trác Phong nói: "Vật lý nhiệt và quang học của khoa Vật lý đều có thể giữ ấm, tiếc là anh tập trung học điện học và lực hút."

Việt Tinh Văn nói: "Các nhóm khác nhau sẽ có cách qua môn khác nhau, như chúng ta ngồi trong bình thủy tinh để di chuyển vậy, không chỉ cần dụng cụ hóa học của Tân Ngôn, mà cần có Bình Sách tính toán tọa độ nữa."

Mọi người đồng loạt nói: "Đúng vậy, Bình Sách mới vất vả nhất, phải tính phương trình đưa mọi người bay mãi."

Kha Thiếu Bân nói: "Trong đoàn xe kỳ lạ chúng ta, Bình Sách mới là tài xế, không có Bình Sách, mọi người không đi được!"

Giang Bình Sách viết phương trình bằng tay phải, tay trái gõ chữ: "Ừ."

Việt Tinh Văn cười nói: "Được rồi, để dành sức đi. Hiện giờ trong bình vẫn còn ấm, nhưng nhiệt độ bên ngoài rất thấp, không lâu nữa bình sẽ lạnh đi, tới lúc đó phải nhờ Tân Ngôn tăng nhiệt."

Tân Ngôn có thể triệu hồi đèn cồn đun bình bất cứ lúc nào, đương nhiên, nhất định phải cẩn thận trong thời gian đun, nếu không cẩn thận mọi người sẽ bị chưng thành thịt khô.

Giang Bình Sách điều khiển đoàn xe thủy tinh đi nhanh như bay.

Hắn có thể sử dụng hệ tọa độ trong phút, sau đó CD phút, mọi người chỉ có thể đi nửa tiếng, dừng nửa tiếng, chẳng mấy chốc đã qua một buổi sáng, nhưng cảnh tượng xung quanh vẫn không có gì thay đổi.

Chẳng lẽ họ nhầm hướng rồi? Mọi người không hỏi han nghi ngờ gì Tần Lộ, ngược lại, Tần Miểu hỏi thẳng em gái: "Chắc phán đoán của em không có vấn đề đâu nhỉ? Chúng ta đã đi về hướng đông nam lâu vậy rồi vẫn không thấy dấu vết của lục địa."

Sắc mặt Tần Lộ trắng bệch, cô im lặng một lát, cắn răng nói: "Hẳn là không sai. Em nhớ rất rõ là trung tâm của thời đại băng hà thứ tư nằm ở phía bắc châu Mỹ và phía tây bắc của lục địa Á-Âu. Nếu chúng ta đi về hướng trung tâm sông băng, càng không thể nhìn thấy lục địa."

Việt Tinh Văn an ủi mọi người: "Đừng sốt ruột. Tần Lộ cũng nói rồi, một phần ba lục địa trên Trái Đất vào kỷ băng hà bị sông băng bao phủ, diện tích bề mặt sông băng này còn lớn hơn nước chúng ta nhiều, chúng ta mới đi vài chục cây số, không thấy lục địa cũng rất bình thường. Nếu trước khi trời tối vẫn không thể ra khỏi sông băng, tiếp tục đào hầm qua đêm vậy."

Nghe cậu nói vậy, mọi người cũng yên tâm.

Một phần ba Trái Đất là sông băng, chương trình học yêu cầu họ sinh tồn mười ngày, hôm nay mới là ngày thứ hai. Nếu họ ra khỏi sông băng trong một ngày lại thành quá đơn giản, cũng không khớp với đặc điểm của kỷ băng hà.

Sau đó, Giang Bình Sách tiếp tục đưa mọi người đi trên sông băng rộng mênh mông.

Sông băng vô tận, dù có đi bao lâu, khung cảnh xung quanh vẫn không có gì thay đổi, con người ở đây rất dễ cảm thấy lo lắng. May mà Giang Bình Sách vẫn luôn bình tĩnh, viết phương trình luôn tay, điều khiển mọi người tiến lên. Tân Ngôn cũng luôn chú ý đến nhiệt độ trong bình, nếu thấy lạnh, cậu ta sẽ triệu hồi đèn cồn làm nóng bình trong hai phút.

Cứ đi như vậy suốt một ngày, thấy trời đã sắp tối, mọi người ngồi trong bình cả ngày, vừa đói vừa rét, não bộ đã sắp tê liệt. Kha Thiếu Bân rầu rĩ nói: "Vẫn chưa ra khỏi sông băng, đêm nay lại phải ngủ trong hầm băng à?"

Chương Tiểu Niên nói: "Dừng lại đào căn cứ ạ?"

Việt Tinh Văn hít sâu, nói: "Tần Lộ, dịch chuyển thêm vài kilomet nữa xem sao."

Giang Bình Sách thả bình xuống đất, Tần Lộ lấy quả địa cầu ra, dịch chuyển liên tục theo hướng đông nam mà Tiểu Đồ chỉ định.

Sau khi dịch chuyển kilomet, bỗng nhiên, Việt Tinh Văn trông thấy như có một dãy núi cách đó không xa, trời đã sắp tối, lại thêm bão tuyết ngăn cản, cậu không thấy rõ.

Việt Tinh Văn dụi mắt, gõ chữ: "Bảo Tiểu Đồ tiến lên kiểm tra xem, hình như có lục địa!"

Tin nhắn này khiến mọi người chấn động, Kha Thiếu Bân lập tức bảo Tiểu Đồ chạy men theo sông băng, đồng thời khởi động ra-đa quan sát, quay lại khung cảnh xung quanh. Tiểu Đồ lăn bánh nhanh chóng trượt về trước, một lát sau, cảnh tượng đồ sộ hiện lên trên máy tính Kha Thiếu Bân...

Cách đó không xa có một ngọn núi tuyết, dưới chân núi tuyết là một đồng bằng rộng lớn!

Dù trên bình nguyên không có nhiều hoa tươi và cây xanh, chỉ có một ít cỏ dại kiên cường có thể sinh tồn trong môi trường lạnh lẽo này, nhưng ít ra đây cũng là lục địa. Có lục địa, có thể sẽ có động vật!

Kha Thiếu Bân kích động đứng dậy, chỉ về phía trước, nói: "Tiểu Đồ dò thấy phía trước có lục địa, cách chúng ta kilomet!"

Việt Tinh Văn thở phào, nhanh chóng nói: "Bình Sách, tiếp tục tiến lên."

Giang Bình Sách điều khiển đoàn xe thủy tinh nhanh chóng bay tới rìa lục địa. Càng lúc tuyết rơi càng lớn, Việt Tinh Văn nhìn xung quanh, nói: "Tranh thủ thời gian dựng căn cứ, sau đó tìm xem xung quanh có loài vật nào săn được không?"

Chương Tiểu Niên lập tức triệu hồi máy đào, bắt đầu làm việc.

Nền đất đóng băng không dễ đào, phải mất phút cậu mới đào xong hầm, Việt Tinh Văn nói: "Những ai thấy không khỏe, có triệu chứng cảm thì ở lại căn cứ nghỉ ngơi hết, những người còn lại đi tìm đồ ăn với tôi."

Họ đã không ăn gì suốt hơn tiếng, cần bổ sung năng lượng gấp.

Hứa Diệc Thâm, Lam Á Dung đều hơi cảm, Chương Tiểu Niên phải xây dựng phòng ở bên trong, kỹ năng tước vũ khí của Tần Miểu không có nhiều tác dụng với động vật, bốn người ở lại căn cứ, những người còn lại đều đi săn thú cùng Việt Tinh Văn.

Tần Lộ nói: "Động vật ở kỷ băng hà đều khá hung dữ, mọi người phải cẩn thận."

Việt Tinh Văn nhắc nhở: "Mưa rào của tôi vừa xuất hiện là thành mưa đá ngay, không thể dùng kỹ năng này, vậy nên chúng ta không thể săn thú bằng mưa dao hay mưa axit được. Lát nữa mọi người tùy cơ ứng biến."

Tiểu Đồ đi trước dò đường, mọi người theo sau.

Vì ra-đa quan sát của Tiều Đồ có thể quét trong khu vực kilomet xung quanh, còn có thể phát hiện vật sống, rất hợp để tìm kiếm săn mồi. Không lâu sau, một chấm xanh xanh đỏ đỏ siêu to xuất hiện trên màn hình máy tính của Kha Thiếu Bân.

Kha Thiếu Bân mừng rỡ gõ: "Góc độ bên trái, tiến thêm m có một động vật cỡ lớn!"

Việt Tinh Văn lập tức đáp: "Mọi người đừng phát ra tiếng động, từ từ lại gần bắt nó."

Cậu lập tức dùng kỹ năng "Vui buồn của con người khác nhau, tôi chỉ thấy họ thật ầm ĩ" của Lỗ Tấn.

Ngay khi ấy, mọi thứ chợt im lặng, cả tiếng tuyết rơi và gió thổi cũng không còn.

Mọi người nhanh chóng đến gần vị trí mà Tiểu Đồ dò được, nhìn về phía trước...

Trước mặt họ là một hang động, cửa hang tối đen, không nhìn rõ bên trong có gì. Con thú mà Tiểu Đồ dò thấy đang ở trong này, lúc này, nó không hề động đậy, tự như đang ngủ.

Tần Lộ quan sát xung quanh, gõ: "Có thể là gấu hang[]."

Kha Thiếu Bân tò mò hỏi: "Gấu hang có gì khác với gấu chúng ta thấy trong vườn thú?"

Tần Lộ nói: "Gấu hang là một loài sống tại kỷ băng hà, đã tuyệt chủng vào triệu năm trước rồi. Chúng rất khổng lồ, thường cao hơn mét, cân nặng tới gần kg, ăn tạp, là một loài thú khổng lồ viễn cổ có khung xương giống rồng!"

Tân Ngôn chau mày nói: "Động vật lớn như vậy, bình chưng của tôi không chứa được."

Lam Á Dung cười nói: "Nhà tù của chị cũng không chứa được."

Lưu Chiếu Thanh hỏi: "Da có dày không? Dao của anh có chọc được không?"

Loài thú khồng lồ viễn cổ với hình thể to lớn như vậy, họ phải bắt thế nào đây?

Đúng lúc này, mặt Kha Thiếu Bân chợt biến sắc, cậu vội vàng gõ chữ: "Toi rồi, Tiểu Đồ dò được nguồn nhiệt khổng lồ xuất hiện xung quanh, hình như chúng ta vào nhầm lãnh địa của loài thú khổng lồ nào đó rồi!"

Chú thích:

, Gấu hang: Gấu hang là một loài gấu sống ở châu Âu trong thế Cánh Tân (một thế địa chất được tính từ khoảng , Ma tới , Ka BP) và đã tuyệt chủng khoảng . năm trước trong thời cực đại băng hà cuối cùng (là kỳ cuối cùng trong thời kỳ băng hà cuối cùng).

(Giờ chỉ có bộ xương chứ mình hổng có gấu cho mọi ngừi ngắm đâu á =)))

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio