~ KHOA MỚI SẮP BẮT ĐẦU ~
Khi môn "Quy hoạch thành phố" kết thúc, sa bàn trước mắt bỗng phóng đại lần, xuất hiện trong màn hình LCD trước mặt, một thành phố hiện đại với những tòa nhà san sát, hiển hiện trước mặt mọi người qua góc nhìn của flycam.
Nhìn khu dân cư, tòa nhà văn phòng, và cả trường học, bệnh viện, các trung tâm giải trí quen thuộc hiện lên trong màn hình, cảm giác tự hào tràn ngập trong lòng họ.
Kha Thiếu Bân kích động nói: "Cửa hàng đồ ăn từ đầu tới cuối phố, trông thích thật đấy!"
Tần Lộ chỉ "Trường trung học số bảy Minh Châu" xuất hiện trong đoạn phim, nói: "Chị, trường trung học trọng điểm chị xây kìa, chữ trên biển cũng y hệt luôn, còn có học sinh trong trường nữa!"
Tự tay xây dựng một thành phố là trải nghiệm rất mới lạ với họ.
Nhất là khi con người dần dần xuất hiện trong từng ngóc ngách thành phố, tựa như "thành phố Minh Châu" của họ thật sự tồn tại trên đời, có rất nhiều người sinh sống ở đó.
Nhưng không lâu sau, mọi người đã không thể vui nổi...
Bởi vì vài cuộc trò chuyện xuất hiện trong video.
Có ông lão nọ hỏi: "Bố muốn rút ít tiền mặt, nhưng gần đây không có ngân hàng, làm sao đây?" Cô con gái đáp: "Bố à, giờ người ta toàn thanh toán tự động hết, giơ điện thoại ra quét mã là được, hình như thành phố chúng ta không có ngân hàng."
Ông lão buồn rầu nói: "Nhưng bố không có thẻ ngân hàng, chỉ có sổ tiết kiệm."
Cô con gái nghĩ hồi, đáp: "Vậy con phải đưa bố ra tàu sang thành phố khác làm một chiếc thôi."
Mọi người: "..."
Toang rồi, sao họ lại quên mất cơ quan tài chính quan trọng như ngân hàng nhỉ?
Trên đường, mấy cô lao công đẩy xe rác, vừa quét dọn vừa nói chuyện.
Một người phụ nữ nói: "Ôi, thành phố của chúng ta chẳng có lấy nổi một chỗ xử lý rác đàng hoàng, đống rác này còn phải vận chuyển sang thành phố bên cạnh để xử lý, không biết người quy hoạch thành phố này nghĩ gì nữa!"
Mọi người: "..."
Một cô lao công khác thở dài, nói: "Sáng nay tôi mót quá, nhịn gần chết mà không thấy nhà vệ sinh công cộng nào ven đường hết, ầy, xem ra sau này chỉ có thể uống ít nước trước khi đi làm, đỡ phải đi vệ sinh."
Việt Tinh Văn bất lực đỡ trán, trạm xử lý rác thải, nhà vệ sinh công cộng, họ đều quên sạch!
Ngay cạnh đó, một gia đình ba người vừa đi vừa nói chuyện trên vỉa hè, người đàn ông trẻ tuổi nói: "Mua cái điện thoại mới, muốn mua sim cũng phiền thật, tìm hết một lượt rồi mà chưa thấy công ty di động, viễn thông nào hết!"
Người phụ nữ nói: "Em mất thẻ ngân hàng cũng không biết đi đâu làm lại."
Bạn nhỏ nói: "Mẹ ơi, con muốn đến vườn thú ngắm hươu cao cổ!"
Người phụ nữ bất lực xoa đầu con trai: "Ở đây không có sở thú, sau này mẹ đưa con đi sau nhé, được không?"
Bạn nhỏ bắt đầu nhõng nhẽo: "Con muốn xem hươu cao cổ cơ!"
Người đàn ông day trán: "Hay là chúng ta sang thành phố khác sống đi."
Việt Tinh Văn: "..."
người nhìn nhau.
Họ cho rằng mình đã làm tốt lắm rồi, nhưng khi đưa con người đến thành phố này sinh sống, mới phát hiện có rất nhiều chỗ chưa hoàn thiện, họ vẫn không thể quán xuyến tất cả.
Lưu Chiếu Thanh cười nói: "Anh thấy thư viện cố ý cho chúng ta nghe cư dân ở đây nói chuyện để cà khịa chúng ta."
Kha Thiếu Bân: "Cà khịa rõ mồn một!"
Việt Tinh Văn nghiêm túc gật đầu, "Như vậy là nó có thể chấm chúng ta điểm thấp rồi."
Tần Lộ lo lắng nhìn lên góc phải, "Vừa nãy đã có thông báo chúc mừng qua môn rồi, chắc là sẽ qua thôi nhỉ?"
Đúng lúc này, khung nổi quen thuộc hiện lên trên góc phải, là bảng tổng kết sau khi thư viện kiểm tra thành phố họ quy hoạch...
Nhóm nghiên cứu: C-
Chương trình học: Quy hoạch thành phố
Học phần:
Điểm:
Điểm tích lũy: ×=
Điểm cộng nhóm nghiên cứu: Group C x., điểm tích lũy cuối cùng:
Tỷ lệ trượt môn: %
Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách nhìn nhau, điểm, đây là thành tích thấp nhất của họ từ khi thành lập nhóm nghiên cứu. Hầu hết các môn học trước đều trên điểm, điểm số lần này chứng tỏ trong mắt thư viện, thành phố họ quy hoạch thật sự chưa đủ xuất sắc để đạt tới điểm.
Dù sao thiếu những tổ chức quan trọng như ngân hàng, công ty viễn thông di động, nhà vệ sinh công cộng, bãi xử lý rác thải, người dân không thể sinh sống bình thường ở thành phố này được. Nhất là khi thiếu bãi xử lý rác thải, lượng rác khổng lồ sẽ ứ đọng tại thành phố, chi phí để vận chuyển ra ngoài vô cùng cao.
Việt Tinh Văn áy náy nói: "Chúng ta suy nghĩ vẫn chưa đủ chu đáo."
Giang Bình Sách an ủi cậu: "Qua môn là ổn rồi, dù sao mọi người đều không phải người trong nghề. Thiết kế một thành phố trong tiếng, dù có mời cả tốp chuyên gia cũng rất khó hoàn thành."
Kha Thiếu Bân lạc quan nói: "Đúng vậy! Đủ điểm là qua môn rồi, chúng ta còn cao hơn mốc "đủ điểm" tận điểm cơ mà! Cùng lắm thì tới khoa sau chúng ta kiếm thêm chút điểm, nâng cấp kỹ năng."
Điểm số đã rõ ràng, không cần phải tiếp tục xoắn xuýt việc này. Việt Tinh Văn dứt khoát nói: "Được rồi, mọi người về thư viện, chuẩn bị thi các khoa tiếp theo. Tuần này có học môn tự chọn không, tới lúc có thời khóa biểu chúng ta sẽ bàn bạc sau."
Cậu ấn "rời khỏi trường thi", người quay lại phòng học quen thuộc trong thư viện.
Ngay khi đẩy cửa ra, họ bắt gặp nhóm của Tần Lãng và Dụ Minh Vũ cũng bước ra từ phòng học bên cạnh. Việt Tinh Văn lễ phép hỏi: "Đàn anh, các anh được bao nhiêu điểm? Em thấy tỷ lệ trượt môn là %, chứng tỏ hầu hết các nhóm chỉ cần thiết kế có tâm một chút là qua được hết."
Mỗi môn học của thư viện đều có tỷ lệ trượt môn tiêu chuẩn, hệ thống sẽ loại các sinh viên theo tỷ lệ trượt môn được mặc định ban đầu, đương nhiên nhờ có các bài hướng dẫn trên diễn đàn, tỷ lệ trượt môn của một vài môn học đã học thấp hơn trước rất nhiều.
Nhưng lần đầu tiên có một môn %.
Chứng tỏ môn Địa lý này, muốn đạt thì dễ, nhưng khó lấy điểm cao.
Tần Lãng nghe Việt Tinh Văn hỏi, ngại ngùng sờ mũi: "Bọn anh chỉ được điểm thôi, quên trải vỉa hè, cuối cùng khi chiếu video, có mấy người vừa đi ra khỏi khu dân cư đã bị xe trên đường cái đâm chết!"
Lưu Tiêu Tiêu đứng cạnh anh ta cũng dở khóc dở cười, nói: "Sống ở thành phố chúng ta thiết kế thảm quá đi mất, ngày nào cũng có tai nạn giao thông."
Dụ Minh Vũ cười nói: "Vậy thì bọn này đỡ hơn một chút, điểm. Nhóm tôi không xây lò hỏa thiêu, nghĩa trang công cộng, bãi xử lý rác thải, trung tâm bồi dưỡng trẻ, cũng không có đường cao tốc với khách sạn."
Trác Phong ngạc nhiên nói: "Nói vậy điểm của chúng ta vẫn là cao nhỉ?"
Mọi người nhìn nhau một hồi, Việt Tinh Văn tổng kết: "Tính ra thư viện cũng nhân từ với chúng ta đấy chứ, nghiêm khắc mà nói, thành phố thiếu chỗ này hụt chỗ kia của chúng ta vốn không thể sống được."
Tần Lãng gật đầu, "Đúng vậy, qua môn là được. Cuối tuần này mọi người tính sao?"
Việt Tinh Văn nói: "Xem thời khóa biểu thế nào đã. Thường các môn tự chọn chỉ có tín, nếu nội dung phức tạp thì thôi. Ngày nào cũng thi đã mệt rồi, mọi người nghỉ ngơi cuối tuần vậy."
Tần Lãng tán thành: "Anh cũng nghĩ vậy, học liền ba khoa sáu môn trong một tuần rồi, nghỉ cuối tuần thì hơn, có học phần thôi, không cần mệt mỏi vậy."
Về ký túc xá, Việt Tinh Văn trao đổi với hai đội trưởng Tần Lãng, Dụ Minh Vũ về những điều đúc kết được sau môn học, cùng viết một bài hướng dẫn đăng lên diễn đàn, tiện cho các nhóm sau tham khảo. Đăng tải bài viết xong, có rất nhiều đàn em học chuyên ngành "quy hoạch thành phố" bổ sung thêm vài chi tiết, mọi người thảo luận rất sôi nổi.
Sống trong thành phố quen rồi, cảm thấy rất nhiều công trình, phương tiện xung quanh là đương nhiên phải có, nhưng khi họ phải tự mình thiết kế một thành phố hoàn toàn mới trên sa bàn, lại rất khó bao quát tất cả.
Môn học này cũng khiến các sinh viên ngành quy hoạch thành phố thấy hào hứng lạ thường, trong hiện thực, họ không được tham gia thiết kế, xây dựng thành phố có quy mô lớn như vậy, lúc này đến thư viện, cuối cùng họ cũng có thể thể hiện hết những gì mình được học. Thậm chí có những bạn học ở tầng thấp đã bắt đầu mong chờ đến khoa Địa lý.
Tối thứ sáu, thư viện đăng tải thời khóa biểu cuối tuần.
Điều khiến Việt Tinh Văn bất ngờ là tuần này không có môn tự chọn, mà là "Cuộc thi tài năng thư viện lần thứ nhất", các bạn học có thể đăng ký thi "nhóm thanh nhạc" hoặc "nhóm vũ đạo", sinh viên đoạt giải sẽ được cộng tín chỉ giống như trong hội thao.
Nhóm thanh nhạc chia thành vài nhóm nhỏ, ví dụ mảng thi nhạc cụ như nhạc giao hưởng, nhạc cụ dân tộc, hay thi hát như giọng hát hay, nhạc dân tộc, nhạc thịnh hành, nhóm vũ đạo cũng chia nhỏ thành nhảy hiện đại, nhảy la-tinh, nhảy đường phố...
Kha Thiếu Bân khó hiểu: "Tổ chức cái này để tạo cơ hội cho sinh viên nghệ thuật kiếm học phần à?"
Lưu Chiếu Thanh cười nói: "Chưa chắc đâu. Người đoạt giải trong hội thao lần trước cũng đâu chỉ có sinh viên thể thao. Rất nhiều trường từng tổ chức thi ca hát kiểu này, chắc chắn có không ít người hát hay. Mấy đứa có muốn đăng ký không?"
Giang Bình Sách bình tĩnh nói: "Em không có năng khiếu ca hát nhảy múa gì."
Việt Tinh Văn nói: "Ca múa nhạc em cũng chịu, mọi người có hứng thì thử xem, không muốn tham gia thì ngồi dưới khán đài xem hoặc nghỉ ngơi ở ký túc xá, chúng ta đợi khoa mới thứ hai mới học."
Cuối cùng, hai chị em Tần Lộ Tần Miểu đăng ký nhảy hiện đại, Lâm Mạn La thi đàn tranh, Lam Á Dung chơi piano, các bạn nữ trong nhóm đều đa tài đa nghệ. Hứa Diệc Thâm, Lưu Chiếu Thanh đăng ký thi hát, hai người tới chơi là chính, bị loại ngay từ vòng gửi xe, đàn anh Hứa cười tít mắt, nói: "Tham gia là quý rồi!"
Hoạt động cuối tuần này chỉ là một cơ hội cho họ giải trí.
Hai ngày cuối tuần, cuối cùng họ cũng được ngủ đến khi tự tỉnh giấc, không cần lo ngay ngáy chuyện thi cử, cũng không cần căng não lo chuyện sống chết nữa, những ngày "bình thường" thế này quả là hiếm hoi.
Tối chủ nhật, Việt Tinh Văn nhắn tin lên kênh nhóm: "Ngày mai vẫn như cũ, rưỡi tập trung ở nhà ăn số một, ăn xong thì tới khoa mới."
Bắt đầu tuần mới, thời khóa biểu các khoa đều được công bố tại trung tâm chọn lớp.
Nhóm nghiên cứu C rồng rắn kéo ăn đi ăn sáng, khi họ đi thang máy lên tầng , phát hiện nút bấm trong thang máy đã thay đổi...
Tầng : Khoa Y
Tầng : Khoa Toán
Tầng : Khoa Kiến trúc
Tầng : Khoa Sinh
Tầng : Trung tâm môn tự chọn
Tầng : Khoa Luật
Tầng : Khoa Môi trường
Tầng : Khoa Địa lý
Tầng : Khoa Nghệ thuật NEW~
Nhìn khoa mới xuất hiện, Việt Tinh Văn sửng sốt, "Khoa Nghệ thuật?! Là mấy môn âm nhạc, vũ đạo à?"
Mọi người khó hiểu nhìn nhau.
Kha Thiếu Bân than thở: "Tớ chẳng có tí tế bào nghệ thuật nào hết, làm sao đây?"
Chương Tiểu Niên nhỏ giọng nói: "Em còn không hát đúng nhạc nổi, nhảy thì như zombie."
Lưu Chiếu Thanh cười khổ, nói: "Anh cứ tưởng thư viện thiết kế các khoa theo đại học tổng hợp cơ, kiểu lý hóa sinh, sử địa chính trị ấy, không ngờ nó gom cả khoa Nghệ thuật vào luôn?"
Tần Miểu bình tĩnh nói: "Lần trước tham gia hội thao, em phát hiện có rất nhiều sinh viên âm nhạc, mỹ thuật, nếu thư viện đã kéo cả sinh viên của những khoa đó vào đây, thì thiết kế chương trình học liên quan đến họ cũng không có gì lạ."
Việt Tinh Văn đăm chiêu xoa cằm, "Nếu chương trình học khoa Nghệ thuật yêu cầu chuyên nghiệp quá thì chúng ta không thể nắm chắc, ví dụ như mấy môn tranh sơn dầu, màu nước, phác họa, tôi hoàn toàn mù tịt. Còn mấy môn âm nhạc, vũ đạo cũng chỉ được một chữ bẻ đôi là cùng."
Tần Lộ nói: "Tớ với chị từng học vũ đạo, các loại vũ đạo đều biết một ít, nhưng so với sinh viên vũ đạo thì không đủ chuyên nghiệp. Nhưng tớ nghĩ chương trình học thư viện thiết kế không khó đến mức các nhóm bình thường không qua nổi đâu nhỉ?"
Giang Bình Sách bình tĩnh nói: "Xem thời khóa biểu đã, nếu không ổn thì tìm thành viên X."
Việt Tinh Văn mở thời khóa biểu.
Khoa Nghệ thuật có ba môn bắt buộc.
: chiều thứ hai, thứ tư: môn bắt buộc "Ảo ảnh trong tranh", tín chỉ
: chiều thứ ba, thứ năm: môn bắt buộc "Giai điệu âm nhạc", tín chỉ
: tối hằng ngày từ thứ hai đến thứ sáu: môn bắt buộc "Vũ hội hóa trang", tín chỉ
Một môn mỹ thuật, một môn âm nhạc, một môn vũ đạo, họ hoàn toàn không đoán được nội dung thi qua tên môn học.
Việt Tinh Văn bất lực day trán, nói: "Chúng ta cứ tìm thành viên X thì hơn!"
-oo-
HOÀN QUYỂN : KHOA ĐỊA LÝ