~ NGƯỜI CHẾT ĐANG Ở ĐÂY ~
Giang Bình Sách mở bản đồ đã vẽ khi trước, đối chiếu mạch tư duy với Việt Tinh Văn.
Quá nhiều ảo ảnh khiến mọi người dễ lẫn lộn, Việt Tinh Văn dứt khoát ghi chú lên bản đồ không gian Giang Bình Sách vẽ, viết tên những bức tranh họ phát hiện trong từng thế giới lên đó, như vậy, khi họ nhìn vào sẽ trực quan hơn nhiều.
Lưu Chiếu Thanh nhìn "bản đồ" hai người soạn, đăm chiêu sờ cằm: "Hiện giờ chúng ta mới chỉ mở cơ quan ảo ảnh của ba bức họa phụ nữ với 'Bữa tối cuối cùng', hẳn những bức tranh khác cũng có cơ quan, chúng ta mở lần lượt à?"
Việt Tinh Văn nói: "Quay lại đường cũ, đến thế giới C, xem bức tranh 'Đêm đầy sao' có cơ quan không."
Việt Tinh Văn dẫn các thành viên quay lại đường cũ, đến căn phòng tranh treo bức 'Đêm đầy sao' họ thấy ban đầu.
Khi đó Từ Phi Tuyết đã nói, bức tranh này được vẽ khi Van Gogh điều trị tại bệnh viện tâm thần, thôn xóm xinh đẹp dưới trời đêm sâu thẳm, tạo nên vẻ đối lập rõ nét với gốc cây khổng lồ như ngọn lửa ngút trời, một vẻ là bình tĩnh, một vẻ là điên cuồng.
Việt Tinh Văn quay sang nhìn Từ Phi Tuyết, nói: "Khởi động cơ quan bức họa này thế nào đây, cậu có ý tưởng gì không?"
Bức tranh này không di chuyển được, trên đó cũng không có nhân vật, Từ Phi Tuyết bước lên quan sát một lát, phỏng đoán: "Có phải trên cái cây này không? Gốc cây như ngọn lửa chọc trời, dường như đỉnh ngọn của nó đang chỉ về bí mật nào đó."
Nghe vậy, Giang Bình Sách nhanh chóng đi tới, giơ đèn cồn lên, quan sát theo hướng ngọn cây chỉ tới, lát sau, quả nhiên hắn đã phát hiện một ký hiệu giống ngôi sao, Giang Bình Sách ấn xuống, vách tường bên phải nứt ra ầm ầm.
Việt Tinh Văn nói: "Lại thêm một ảo ảnh, mọi người cẩn thận."
Mọi người lần lượt vào trong, cảnh tượng trước mắt khiến họ sững sờ. Họ xuất hiện trước cửa lâu đài vào buổi đêm.
Dưới ánh trăng, hoa hướng dương trong vườn đã nở rộ, tòa lâu đài rực rỡ ánh đèn, từng chùm pháo hoa tuyệt đẹp bung nở giữa không trung, tựa như lễ hội pháo hoa tại công viên giải trí.
Kha Thiếu Bân ngẩng đầu nhìn bầu trời xinh đẹp được pháo hoa điểm xuyết, nói: "Bắn nhiều pháo hoa thế này chắc tốn tiền lắm nhỉ? Chẳng lẽ là để chúc mừng hôn nhân của Alice và Jack sao?"
Dứt lời, chùm pháo hoa chữ "Happy Brithday" xuất hiện trên cao.
Việt Tinh Văn nhìn ra cổng lâu đài, cạnh vườn hoa là một bàn tiệc lớn, trên đó có một chiếc bánh sinh nhật. Cậu bé đội chiếc vương miện xinh xắn đang vui vẻ ngước nhìn lên trời, bố mẹ cậu Daisy và Rhode đều ở bên cạnh cậu, đứng sau còn có ông bà nội ngoại, cô bảo mẫu Lia, cùng cô chú Alice và Jack. Cả hai gia đình đều có mặt đông đủ.
Việt Tinh Văn nói: "Hai gia đình đang tổ chức sinh nhật cho cậu bé."
Không ngờ bức sơn dầu "Đêm đầy sao" của Van Gogh lại tương ứng với đêm sinh nhật tuyệt vời của Deyn. Trận pháo hoa kéo dài suốt nửa tiếng, để chúc mừng sinh nhật cậu bé, hai gia đình thật sự rất đầu tư.
Chờ pháo hoa kết thúc, mọi người ngồi vây quanh bàn ăn, chiếc bánh sinh nhật xinh xắn được cắt ra từng đĩa nhỏ, phu nhân Rolland hơi còng nói đùa: "Alice, bao giờ con với Jack mới định có em bé đây? Sinh em trai em gái để chơi với Deyn của chúng ta được không?"
Deyn hào hứng nói: "Con muốn có em gái, có hai em gái sinh đôi thì tuyệt nhất!"
Daisy mỉm cười xoa đầu con trai: "Đâu dễ có sinh đôi như vậy."
Nhắc đến chuyện con cái, Alice có vẻ gượng gạo, nhưng ngay sau đó, cô ra vẻ xấu hổ cười nói: "Mẹ, chúng con vừa kết hôn, vẫn muốn hưởng thụ thế giới hai người."
Chồng cô ngồi bên cạnh, vờ như không nghe gì hết, chỉ cúi đầu ăn bánh ngọt.
Để xoa dịu sự gượng gạo này, Daisy chủ động nói: "Con đi lấy rượu hoa quả con tự ủ cho mọi người thử nhé."
Cô xoay người vào trong, Rhode cười nói: "Anh giúp em."
Hai vợ chồng tạm rời khỏi bàn tiệc trước vườn hoa, vào trong bếp. Lia im lặng một lát, cũng đứng dậy nói: "Con vào nhà vệ sinh."
Việt Tinh Văn lập tức nhờ thành viên nữ đi theo Lia, cậu và Giang Bình Sách thì đi theo vợ chồng kia.
Trong bếp, Rhode mở tủ tìm ly rượu, Daisy bỗng trầm mặt nói: "Anh vẫn còn liên lạc với cô ta?"
Rhode sững sờ, quay lại nói: "Anh không biết em đang nói gì."
Daisy nhếch miệng đầy mỉa mai: "Trước mặt bố mẹ con cái thì giả bộ là người chồng người bố tốt, sau lưng lại nuôi người tình bí mật ở ngoài, mỗi lần anh lấy cớ đi công tác, mười ngày nửa tháng không về là đến chỗ cô ta đúng không? Nếu lần này không phải sinh nhật con, em nghĩ người bận rộn như anh cũng không về nổi đâu nhỉ."
Mặt Rhode biến sắc, xoay người dựa lên tủ bếp, lạnh lùng nhìn cô, nói: "Hôm nay là sinh nhật con, em nhất định phải cãi nhau với anh à?"
Daisy nói: "Em chỉ muốn anh bớt đi một chút, dù gì nhìn vào chúng ta vẫn là vợ chồng mà."
Rhode cười khẩy, nói: "Không phải trước khi kết hôn em cũng có bạn trai à? Còn suýt nữa quậy tung nhà vì hắn ta, chuyện đó ai chả biết rồi, ai biết được hai người từng có chuyện gì."
Daisy tái mặt, ngón tay run rẩy bấu vào mép bàn: "Anh chưa từng tin em đúng không? Từ khi kết hôn, em đã cắt hết mọi liên lạc với anh ấy rồi, không giống anh!" Có lẽ vì quá tức giận, hai mắt cô đỏ lên, giọng nói cũng run rẩy theo.
Rhode nhún vai, nói: "Để củng cố quan hệ làm ăn, bố mẹ mới yêu cầu chúng ta kết hôn, chẳng qua chúng ta chỉ là công cụ của mối liên hôn này thôi, đừng chân thật như vậy chứ. Ai chơi phần người đó, anh không quan tâm chuyện của em, em cũng đừng nhúng tay vào chuyện của anh."
Dứt lời hắn ta bèn rời đi, vừa ra khỏi cửa đã chạm trán Lia vừa đi ra từ nhà vệ sinh, chú mèo trong lòng Lia kêu một tiếng, Rhode bình tĩnh nói: "Daisy đang tìm ly trong bếp, cô vào giúp đi."
Lia cúi đầu nói: "Được."
Khi cô ôm con mèo vào bếp, Daisy đã trở lại với nụ cười dịu dàng, như thể chưa có chuyện gì xảy ra, cô thân thiết nói: "Lia, chị đã rót rượu xong rồi, chúng ta cùng bưng ra nhé."
Hai người bưng ly quay lại bàn tiệc ngoài vườn hoa, tiếp tục đón sinh nhật cùng cậu bé.
Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách quay lại vườn hoa, tổng hợp lại thông tin với Từ Phi Tuyết vừa đi theo Lia: "Lia chỉ đi vệ sinh bình thường thôi, không nói chuyện với ai trên đường, có điều mình chú ý thấy một chi tiết, khi vào nhà vệ sinh cô ta đã kiểm tra con mèo rất kỹ."
Kha Thiếu Bân phỏng đoán: "Chắc chắn dung lượng máy ghi âm trên cổ con mèo có giới hạn, không thể ghi âm quá lâu. Nói không chừng mỗi lần cô ta vào nhà vệ sinh đều để kiểm tra máy ghi âm, tiện thể thay thẻ nhớ khác?"
Việt Tinh Văn cũng thấy Kha Thiếu Bân phân tích rất hợp lý, Lia thường xuyên rời bàn tiệc đi vệ sinh, còn ôm con mèo theo, chắc chắn là để kiểm tra máy ghi âm trên người nó.
Lưu Chiếu Thanh hỏi: "Tinh Văn, hai người đi theo vợ chồng kia có phát hiện gì không?"
Giang Bình Sách nói: "Tình cảm không tốt, Daisy biết chồng mình nuôi người tình bên ngoài."
Việt Tinh Văn nói: "Nghe Daisy nói thì chồng cô ấy thường xuyên lấy cớ đi công tác, nửa tháng không về nhà để đi gặp người tình. Vậy thì người tình của hắn ta không thể là Lia được. Lia luôn sống trong lâu đài, sẽ không biến mất vô cớ suốt nửa tháng."
Kha Thiếu Bân khó hiểu gãi đầu: "Nhưng trong ba bức tranh phụ nữ, không phải thân phận của người ôm chồn là người tình sao? Tớ nhớ khi đó Từ Phi Tuyết nói vậy mà."
Từ Phi Tuyết nói: "Đúng rồi, nhân vật chính trong bức 'Quý cô và con chồn' của Da Vinci là người tình của công tước xứ Milan, hơn nữa còn là công tước xứ Milan chi tiền mời ông vẽ, khi đó công tước chiều chuộng cô người tình này nhất."
Việt Tinh Văn chau mày nhìn Giang Bình Sách: "Vừa rồi khi Rhode gặp Lia trước cửa phòng bếp, chỉ nói đúng một câu, Lia cúi đầu, hai người còn không thèm nhìn nhau, không giống người có tình riêng lắm nhỉ?"
Giang Bình Sách nói: "Tôi cũng thấy không giống."
Mọi người đứng trong vườn, nhìn khung cảnh hai gia đình chúc mừng sinh nhật cậu bé, cảm thấy vô cùng hoang mang... Rhode và Daisy, Jack và Alice, hai đôi vợ chồng này đều đang diễn.
Ai là người chết, ai là hung thủ?
Việt Tinh Văn im lặng một lát, nói: "Ba người phụ nữ hẳn là mấu chốt móc nối cả câu chuyện này, Alice mặc áo cưới, Lia ôm con mèo, và Daisy với chiếc ô, người chết là một cô gái trẻ, chắc chắn là một trong số họ."
Giang Bình Sách nói: "Chúng ta muốn suy luận được hung thủ, có phải nên xác định người chết trước không?"
Việt Tinh Văn gật đầu, "Đúng vậy, chỉ cần xác định được người chết mới có thể tìm được đồng cơ gây án của hung thủ."
Lưu Chiếu Thanh đau đầu nói: "Ba cô gái này đều cao khoảng cm, vóc dáng tương tự nhau, thi thể chúng ta đào được đã bị lột sạch, nếu chỉ có bộ xương thật sự không thể nhìn ra đó là ai."
Giang Bình Sách nói: "Chúng ta có thể đo số."
Lưu Chiếu Thanh sửng sốt, quay lại nhìn Giang Bình Sách: "Ý em là đo bộ xương?"
Giang Bình Sách nói: "Phải. Kỹ thuật nhận dạng khuôn mặt là đánh dấu các bộ phận trên mặt thành các điểm tọa độ, từ đó vẽ một mô hình không gian độc nhất vô nhị, dựa trên nguyên lý đó, chúng ta cũng có thể nhận diện khung xương. Dù vóc dáng giống nhau, nhưng độ dài các ngón tay, độ rộng vai, dài cổ của họ chắc chắn sẽ có những khác biệt nhỏ."
Lưu Chiếu Thanh suy nghĩ một lát, lập tức giơ ngón cái: "Nhận dạng khung xương, sao anh không nghĩ ra nhỉ!"
Giang Bình Sách nói với Kha Thiếu Bân, "Bảo Tiểu Đồ quét hoàn chỉnh độ ba cô gái, dựng bảng số liệu phân tích khung xương, sau đó đối chiếu với thi thể đào được trong vườn là có thể xác định người chết."
Họ không thể kiểm tra DNA của bộ xương để tìm ra người chết, nhưng phương pháp của Giang Bình Sách cũng rất hữu dụng.
Khung xương của người trưởng thành sẽ không phát triển tiếp, độ dài ngón tay, độ rộng vai của ba người chắc chắn sẽ có khác biệt, bởi vậy đối chiếu số liệu đo khung xương với cơ thể của ba người, người có số đo gần nhất sẽ là người chết!
Việt Tinh Văn rất thích sự bình tĩnh của Giang Bình Sách, cậu mỉm cười vỗ vai hắn, thấp giọng nói: "Người khác thấy xương người đều biết sợ, có phải lúc cậu nhìn thấy bộ xương đã định dựng mô hình cho chúng rồi không?"
Giang Bình Sách ho nhẹ, "Đâu đến nỗi vậy, tôi cũng mới nghĩ tới thôi."
Mọi người rời khỏi ảo ảnh "Đêm đầy sao", quay lại tầng một rồi ra vườn hoa hồng đen, ba bộ xương vẫn đang nằm cạnh vườn hoa, lóe lên ánh sáng trắng lạnh dưới ánh trăng.
Lưu Chiếu Thanh xếp bộ xương ra đất bằng, có máy định tầm laser của Chương Tiểu Niên, việc đo đạc bộ xương vô cùng chính xác, số đo của ba người phụ nữ sống được người máy Tiểu Đồ quét ra, cũng không sai lệch nhiều.
Kha Thiếu Bân so sánh số đo của những người có mặt ở bữa tiệc với bộ xương, họ phát hiện...
Hai bộ xương có tuổi đúng là của bố mẹ Daisy, người có cột sống hơi còng cũng khớp với phu nhân Rolland.
Nhưng cô gái trẻ được chôn dưới đất, lại không phải Daisy.
Mà là Lia, người đáng nghi nhất.
~ CƠ QUAN TRONG TRANH TRỪU TƯỢNG ~
Xác nhận được thân phận người chết khiến Việt Tinh Văn rất bất ngờ, cậu vẫn luôn nghi ngờ Lia là hung thủ.
Bố mẹ Lia qua đời vì tai nạn giao thông, từ khi cô ta được vợ chồng Rolland nhận nuôi vẫn luôn ôm một con mèo, trên cổ nó là máy ghi âm, có thể nghe trộm tình hình của gia đình này bất cứ lúc nào.
Giả dụ cô ta biết cái chết của bố mẹ mình có liên quan đến vợ chồng Rolland, đương nhiên cô ta có động cơ gây án, gϊếŧ chết vợ chồng Rolland báo thù cho cha mẹ, sau đó gϊếŧ Daisy, thế chỗ cô, trở thành chủ nhân căn nhà này.
Nhưng lúc này, thi thể chôn trong vườn hoa lại là Lia, chứng tỏ những gì họ từng suy luận đều không đúng.
Việt Tinh Văn quay sang nói với các thành viên: "Lia mới là người chết, vậy hung thủ là ai?" Daisy và Rhode, Alice và Jack, chắc hẳn hung thủ nằm trong hai đôi vợ chồng trẻ này."
Kha Thiếu Bân phỏng đoán: "Có khi nào vì Lia biết quá nhiều chuyện nên bị gϊếŧ người diệt khẩu không? Dù sao cô ta cứ ôm con mèo kia nghe trộm chuyện của mấy người này mãi, chắc chắn cô ta biết nhiều bí mật của hai nhà lắm."
Lưu Chiếu Thanh sờ cằm, nghiêm túc nói: "Chúng ta đã phát hiện ba bộ xương, trong đó vợ chồng Rolland đều đã ngoài , tại sao hung thủ phải gϊếŧ chết hai người này? Không lý nào lại là gϊếŧ người bịt miệng chứ."
Kha Thiếu Bân gãi đầu: "Cũng phải, có ba nạn nhân, nguyên nhân chết đều là do bị siết cổ dẫn đến ngạt thở cơ học, chắc chắn hung thủ gϊếŧ người có kế hoạch... Nếu chỉ để bịt miệng, hình như không hợp lý lắm."
"Chúng ta sắp xếp lại manh mối từ đầu." Giang Bình Sách lấy sơ đồ mình vẽ ra, nói: "Lâu đài này là mê cung được tạo thành từ rất nhiều bức tranh, mỗi bức tranh tương xứng với một ảo ảnh, chúng ta có thể xem vài đoạn nội dung trong ảo ảnh đó."
Hắn đặt sơ đồ trước mặt mọi người, chỉ vào nơi đầu tiên: "Hiện giờ chúng ta đang ở thế giới A, cũng là hiện trường gây án. Chúng ta phát hiện thi thể, bốn bức tranh trừu tượng treo trong phòng khách, lần lượt là 'Bảng đen', 'Tráo đổi', 'Giấc mơ' và 'Ánh sáng của Anna', vì nội dung trong tranh trừu tượng thường hào phóng, không gò bó, chúng ta không hiểu tác giả muốn thể hiện điều gì, phải nắm bắt từ khóa qua tên bức tranh, suy luận vụ án này có liên quan đến 'tráo đổi'."
Việt Tinh Văn nói: "Nói không chừng sau bốn bức tranh này cũng có ảo ảnh mà chúng ta chưa kịp mở?"
Giang Bình Sách gật đầu, tiếp tục chỉ vào thế giới phía sau: "Tại thế giới B tầng hai, chúng ta phát hiện bức tranh 'Mona Lisa' treo trước lối vào, nhân vật trong bức tranh này có thể cử động, thay đổi, lúc thì há miệng phát ra tiếng cười quỷ dị, khi thì người phụ nữ trong tranh biến thành gương mặt thứ hai chảy lệ máu. Mỗi lần người phụ nữ này thay đổi chứng tỏ chúng ta đã vào một thế giới khác."
Lưu Chiếu Thanh nói: "Anh cảm thấy bức tranh 'Mona Lisa' ngoài hành lang mới là mấu chốt, có lẽ bức tranh đó cũng có cơ quan? Chỉ có điều trông nó đáng sợ quá nên chúng ta chưa kịp phân tích."
Từ Phi Tuyết tiếp lời: "Bức danh học 'Đêm đầy sao' của Van Gogh ở thế giới C, 'Bữa tối cuối cùng' ở thế giới D, ba bức tranh về phụ nữ chúng ta phát hiện trong phòng vẽ thế giới E, chúng ta đã mở khóa ảo ảnh của những bức tranh này; bức sơn dầu 'Hoa hướng dương' phát hiện ở thế giới F cũng chưa kịp mở."
Việt Tinh Văn tổng kết: "Nói cách khác, hiện giờ chúng ta còn manh mối trong tranh chưa khởi động."
Có sơ đồ của Giang Bình Sách, mạch suy nghĩ của mọi người mạch lạc hơn nhiều.
Kha Thiếu Bân tải sơ đồ vào máy tính, vẽ một lộ trình: "Chúng ta bắt đầu từ tầng một nhé, tớ thấy các manh mối hiện giờ đang khá lộn xộn, nếu bắt đầu từ tầng một, có lẽ chúng ta sẽ hiểu rõ mạch câu chuyện hơn."
Việt Tinh Văn tán thành: "Được, tìm thử xem cơ quan của bốn bức tranh trừu tượng dưới tầng một ở đâu."
Mọi người quay lại lâu đài, đến trước bốn bức tranh trừu tượng.
Việt Tinh Văn ngẩng đầu nhìn bức tranh đầu tiên, "Bảng đen". Trên nền bức tranh màu đen là bảy hàng gồm những vòng tròn lộn xộn như nhang muối, hệt như các em nhỏ học mẫu giáo cầm phấn vẽ bừa lên bảng, họ phải mở khóa bức tranh này thế nào đây?
Mọi người đứng trước bức tranh tìm kiếm hồi lâu, vẫn không thấy cơ quan nào như nút ấn.
Kha Thiếu Bân mạnh dạn đoán: "Có khi nào là cơ quan dạng xóa bớt không? Tấm bảng bị vẽ lung tung thế này, phản ứng đầu tiên của tớ sẽ là lau sạch, khụ khụ, tớ bị OCD."
Lưu Chiếu Thanh cười nói: "Đây là danh họa thế giới đó, em xóa đi mà được à."
"Dù sao cũng không tìm thấy cơ quan khác, mình cứ thử xem sao. Tẩy của khoa Mỹ thuật có thể xóa sạch khu vực chỉ định trong một thời gian, một lát sau sẽ khôi phục lại, không ảnh hưởng đến bức tranh này đâu." Dứt lời, Từ Phi Tuyết nâng tay phải, một cục tẩy giống miếng đậu phụ xuất hiện trong tay cô, cô nhẹ nhàng chà cục tẩy lên "Bảng đen", xóa sạch dấu vết trên đó.
Ngạc nhiên là khi tấm bảng được lau sạch, bức tranh vốn lộn xộn lại biến thành một màn hình giống như "ti vi", bắt đầu chiếu một đoạn phim...
Trong phòng học nhỏ, một cô bé đứng một mình phía cuối lớp, vẽ lên tấm bảng đen.
Các bạn học xung quanh nô đùa, có một bé trai chạy ngang qua, sơ ý làm đổ hộp phấn trong tay cô bé, phấn màu rực rỡ rơi đầy trên đất, cậu bé lại không hề xin lỗi, ngược lại còn người hi hi rồi chạy ra sau cô, nhặt một cục phấn trắng rồi nguệch ngoạc vài chữ như gà bới lên bảng, nói: "Lia, tớ vẽ có đẹp không?"
Cậu bé đeo chiếc vòng cổ hình trăng khuyết, nở nụ cười hơi xấu xa.
Lia lại mặc kệ cậu ta, cô bình tĩnh cúi xuống nhặt phấn màu dưới đất lên, sau đó cầm mút lau bảng lau sạch mấy chữ cậu bé ác ý viết lên, nghiêm túc vẽ tiếp.
Hình ảnh trên bảng không ngừng lan rộng, bức tranh hoàn chỉnh cũng hiện rõ trước mắt.
Là một bó hoa hướng dương nở rộ.
Đoạn phim trong tranh kết thúc, Việt Tinh Văn nhìn sang các thành viên: "Lia có năng khiếu vẽ từ nhỏ, nói không chừng những bức tranh trong tòa nhà này là cô ta để lại. Hẳn người phụ nữ chảy lệ máu trong bức tranh 'Mona Lisa' trên tầng hai cũng là cô ta? Sau khi chết, ý niệm của cô ta đã tạo ra những ảo ảnh trong tranh này?"
Giang Bình Sách nói: "Có thể hiểu như vậy, Lia mới là nhân vật chính trong câu chuyện này."
Kha Thiếu Bân hỏi: "Có phải cậu bé quấy rối bên cạnh, vẽ bậy lên bảng bằng bút màu thích cô ấy không?"
Tân Ngôn chau mày: "Thích? Làm vậy không phải khiến người ta rất muốn đánh?"
Kha Thiếu Bân cười vỗ vai cậu ta: "Cậu không hiểu đúng không. Suy nghĩ của trẻ con không đủ trưởng thành, sẽ có hành động trẻ trâu như 'thích cậu mới bắt nạt cậu'. Nhất là mấy bé trai này, sẽ có đủ kiểu tìm đường chết để thu hút sự chú ý của người mình thích, như kiểu đặt kẹo cao su lên ghế bạn nữ, tháo bím tóc của bạn nữ, bỏ sâu vào hộp bút của bạn nữ."
Tân Ngôn cạn lời nhìn cậu: "Hồi nhỏ cậu từng làm vậy?"
Kha Thiếu Bân vội vàng lắc đầu: "Không không không, tớ thấy người khác làm vậy thôi!"
Giang Bình Sách: "Kha Thiếu Bân nói không sai, cậu nhóc quấy rối trong đoạn phim vừa rồi rất có thể là thích Lia, muốn thu hút sự chú ý của đối phương. Kết hợp với nội dung phía sau, hẳn cậu bé này là một trong hai anh em Rhode, Jack."
Lưu Chiếu Thanh xoa cằm, đăm chiêu nói: "Xuất hiện trong cùng một lớp học, chứng tỏ họ là bạn cùng lớp. Hiện chúng ta vẫn chưa biết trong số mấy người trẻ tuổi này, rốt cuộc Lia học cùng anh trai Rhode hay em trai Jack?"
Việt Tinh Văn nói: "Tiếp tục xem mấy bức sau đi."
Bức tranh "Bảng đen" đầu tiên đã cho mọi người một gợi ý rất lớn, sau khi xóa sạch những nét vẽ lộn xộn trong bức tranh ban đầu, không ngờ trong bức tranh đó lại là đoạn phim chứa đựng một câu chuyện.
Bức thứ hai "Tráo đổi" cũng là một bức sơn dầu tiêu biểu, từng mảng màu khác nhau nối liền, vô cùng lộn xộn.
Ngay khi mọi người còn mờ mịt, Việt Tinh Văn bỗng nói: "Từ Phi Tuyết, tôi nhớ khoa Mỹ thuật có ba kỹ năng, là bút vẽ, tẩy và bảng màu đúng không?"
Từ Phi Tuyết gật đầu: "Đúng vậy."
Việt Tinh Văn nhếch miệng: "Tôi biết rồi, bốn bức tranh trừu tượng này cần mở khóa bằng kỹ năng của khoa Mỹ thuật, trên bức tranh đầu tiên là những đường vẽ bằng phấn lộn xộn, sau khi tẩy sạch những hình vẽ đó, ảo ảnh trong tranh sẽ xuất hiện. Bức "Tráo đổi" thứ hai là những mảng màu khác nhau nối liền, hẳn là phải dùng kỹ năng bảng màu của cậu."
Mắt Từ Phi Tuyết sáng rực: "Có lý lắm! Chương trình học yêu cầu phải có thành viên học mỹ thuật, rất có thể là để sinh viên mỹ thuật mở khóa cơ quan trong tranh."
Lâm Mạn La hưng phấn nói: "Tốt quá, Phi Tuyết, em có biết phải dùng bảng màu thế nào với bức tranh này không?"
Từ Phi Tuyết chăm chú quan sát một lát, nói: "Nhìn tổng thể, màu sắc của bức tranh này thiên về màu ấm, lại thêm hoa hướng dương xuất hiện rất nhiều lần trong câu chuyện lần này, trong bức tranh cũng có một mảng màu vàng, cam lớn, em phối lại thành màu gần giống hoa hướng dương xem sao."
Trong ảo ảnh bức "Bảng đen" đầu tiên, hình ảnh cuối cùng là một bó hoa hướng dương nở rộ.
Bức "Tráo đổi" này, màu sắc tổng thể khá gần với màu hoa hướng dương, mọi người đều rất tán thành phán đoán của Từ Phi Tuyết.
Cô xòe tay phải lấy bảng màu của khoa Mỹ thuật ra, lấy phần màu góc trái bên dưới tấm hình, sau đó dùng kỹ năng "nhuộm đẫm bảng màu" biến bức tranh thành màu cam ấm.
Quả nhiên, lát sau, bức tranh này cũng biến thành màn hình giống như ti vi, bắt đầu chiếu một đoạn phim khác.
Câu chuyện đã tới thời trung học, lúc này, Lia đã trở thành một thiếu nữ duyên dáng, cô mặc đồng phục, yên lặng ngồi trong phòng học, có một chàng trai ngồi trong góc phòng học luôn nhìn theo cô, mà Lia vẫn luôn tập trung nhìn cuốn vở.
Một lát sau, chuông tan học vang lên, hai cô gái có mái tóc dài vàng óng đứng ngoài cửa lớp, một trong hai người mỉm cười gọi: "Lia, ra đây một lát, có chuyện muốn nói với chị."
Lia ra khỏi phòng học, bình tĩnh hỏi: "Chuyện gì thế?"
Cô gái kia nhẹ giọng đáp: "Trại hè lần này em ở nhóm A, chị ở nhóm B đúng không? Chúng ta có thể đổi không?"
Lia khó hiểu: "Sao phải đổi?"
Cô gái khẽ đỏ mặt, nói nhỏ: "Trong nhóm B có một đàn anh em rất thích, đổi cho em đi, em muốn tham gia trại hè cùng anh ấy, dù sao chị ở nhóm nào cũng không sao hết mà, đúng không?"
Lia im lặng một hồi, gật đầu: "Được."
Cô gái đưa một tấm thẻ xanh trong túi áo cho cô ta: "Đây là thẻ của nhóm A."
Lia nhận tấm thẻ, đưa chiếc thẻ màu cam cho đối phương, hai bên nhanh chóng tráo đổi.
Cô bé kích động ôm Lia: "Tuyệt vời, cảm ơn chị, lúc nào về em sẽ tặng quà cho chị!"
Dứt lời, cô nhảy cẫng lên rồi xoay người rời đi, cô gái tóc vàng còn lại bất đắc dĩ nói: "Tính cách em gái chị là vậy đó, thật lòng không biết nó thích cái gì ở người ta. Lén lút chia nhóm là trái quy định, em đừng nói với ai nhé."
Lia gật đầu: "Yên tâm, em không nói đâu."
Cô gái cũng rời đi, Lia nắm tấm thẻ màu xanh trong tay, bình tĩnh quay lại phòng học.
Đoạn phim kết thúc.
Đoạn phim trong bức tranh "Tráo đổi" này là về thời trung học, em gái Alice đổi thẻ chia nhóm trại hè với Lia vì chàng trai mình thầm mến, chuyện này liên quan gì đến cái chết của Lia?
Việt Tinh Văn im lặng mấy giây, nói: "Xem tiếp bức tranh tiếp theo đi, chúng ta sắp xâu chuỗi được manh mối rồi."