~ SỰ THẬT LỊCH SỬ ~
Có hai người canh gác trước cửa nhà lao, Việt Tinh Văn nhìn Giang Bình Sách, người sau hiểu ý, lập tức dùng công thức tính diện tích hình tam giác cân trong "Cửu chương toán thuật", vẽ một hình tam giác ẩn dưới chân hai người kia. Hai tên lính gác lập tức đứng im, không thể di chuyển.
Chớp lấy cơ hội, Việt Tinh Văn ra hiệu cho Hứa Diệc Thâm, Hứa Diệc Thâm quyết đoán biến thành tế bào dính lên người tên gác cửa kia rồi lẻn vào qua khe cửa.
"Kim thiền thoát xác" của Việt Tinh Văn có thể dịch chuyển tùy thích trong phạm vi mét, nhưng cậu sợ di chuyển trực tiếp sẽ vào đúng vòng vây của cai ngục. Vậy nên, cậu buộc phải nhờ Hứa Diệc Thâm vào trong dò đường trước, tìm một vị trí thích hợp.
Hứa Diệc Thâm biến thành tế bào nhảy tới nhảy lui thăm dò khắp nơi trong nhà lao, chẳng mấy chốc đã tìm thấy một chỗ không người, bèn quay lại báo cho Việt Tinh Văn vị trí đó. Lúc này, Việt Tinh Văn mới khởi động kỹ năng, dịch chuyển mọi người tới đó...
Đây là một phòng giam bỏ trống trong góc nhà lao, cửa phòng không khóa.
Hứa Diệc Thâm nói nhỏ bên tai Việt Tinh Văn, "Đi thẳng rẽ trái, dãy phòng giam phía cuối hành lang là nơi nhốt toàn người phạm tội nặng. Anh không biết Địch Nhân Kiệt, nhưng anh đoán hẳn ông ấy bị giam trong đó."
Đúng lúc này, một tiếng kêu thảm thiết, xé rách ruột gan bỗng vang lên, hiển nhiên là có người đang tra tấn phạm nhân, cũng không biết những cai ngục này dùng dụng cụ tra tấn gì, tiếng kêu của người kia gần như xuyên thủng màng nhĩ họ.
Việt Tinh Văn và các đồng đội nhìn nhau, cậu nói nhỏ: "Rất có thể Lai Tuấn Thần đang tra khảo phạm nhân nào đó, chúng ta không thể đánh rắn động cỏ. Đàn anh Hứa, nhờ anh xác định vị trí cụ thể của Địch đại nhân trước."
Hứa Diệc Thâm lập tức lẻn đi, nhảy tới nhảy lui trên người cai ngục đi tuần.
Địa hình trong nhà lao không phức tạp, chỉ có hai đường dọc giao nhau thành chữ thập, hai bên lối đi đều là phòng giam, hiện đang giam giữ không ít phạm nhân. Theo Tần Miểu nói, tên ác quan Lai Tuấn Thần này thích vu hại các đại thần, xem ra gần đây "thành tích" của hắn ta rất tốt, nhà lao này gần như đã kín phòng.
Không biết đâu mới là Địch Nhân Kiệt?
Hứa Diệc Thâm đang thăm dò khắp nhà lao, bỗng nhiên, anh nghe thấy một giọng rất trầm, "Địch đại nhân, ngươi bắt tay với kẻ khác mưu phản, có nhận tội không?"
Hứa Diệc Thâm lập tức nhảy về phía phát ra tiếng noi.
Trong phòng giam mờ tối, rất nhiều dụng cụ tra tấn kỳ lạ treo trên tường, trên đó còn có vết máu chưa khô, quan phục của Địch Nhân Kiệt đã bị cởi từ lâu, lúc này quần áo của ông vừa bẩn vừa nhàu, tóc lẫn toàn cỏ dại, bụi cũng dính dầy mặt, thoạt trông vô cùng nhếch nhác.
Nhưng ánh mắt của ông vẫn kiên định đến lạ, ông bình tĩnh nói: "Mưu phản? Ngươi có bằng chứng gì?"
Lai Tuấn Thần cười nói: "Có câu 'kẻ thức thời là trang tuấn kiệt', Địch đại nhân phải nhìn rõ tình hình chứ! Bây giờ bệ hạ tại vị, hoàng ân mênh mông. Nếu ngươi chịu nhận tội, bệ hạ sẽ nương tay, tha ngươi tội chết, tộc nhân của người cũng không bị liên lụy. Không thì..."
Hắn ta dừng một lát, cố ý ghìm giọng, nói: "Tội mưu phản phải chu di cửu tộc đấy."
Địch Nhân Kiệt nhíu mày suy nghĩ một lát, bỗng cao giọng nói: "Đại Chu cách mạng, vạn vật duy tân, cựu thần Đường thất, buộc phải gϊếŧ hại, là sự thật!"
(Đại ý: Giờ đây là thiên hạ Đại Chu, mọi thứ đều là mới, nhưng ta là cựu thần nhà Đường, đương nhiên phải mưu phản.)
Lai Tuấn Thần nghe vậy, lập tức vui mừng ra mặt, "Địch đại nhân quả là người thẳng thắn, nếu đại nhân đã nhận tội mưu phản, vi thần chắc chắn sẽ cầu xin bệ hạ, xứ lý nhẹ nhàng."
Địch Nhân Kiệt lạnh lùng chắp tay với hắn ta, "Đa tạ Lai đại nhân."
Lai Tuấn Thần hài lòng bỏ đi. Lúc này Hứa Diệc Thâm mới nhanh chóng quay lại chỗ bốn người Việt Tinh Văn, báo cho họ vị trí cụ thể của Địch Nhân Kiệt.
Sau khi Lai Tuấn Thần rời đi, Việt Tinh Văn mới dẫn mọi người cùng hành động.
Giang Bình Sách lập tức vẽ một hình thang vuông diện tích khổng lồ, cố định toàn bộ cai ngục trong nhà lao. Trác Phong cầm quả cầu sáng, cai ngục canh trước phòng Địch Nhân Kiệt bỗng thấy ánh sáng dữ dội lóe lên trước mắt, rồi không nhìn thấy gì nữa.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Việt Tinh Văn đã dẫn mọi người nhanh chóng lẻn vào phòng giam của Địch Nhân Kiệt.
Việt Tinh Văn xé một miếng vải đưa Địch Nhân Kiệt, còn chuẩn bị sẵn bút cho ông, cậu nói nhỏ bên tai Địch Nhân Kiệt: "Địch đại nhân, chúng ta biết ngài bị oan, ngài có thể viết nỗi oan của mình lên miếng vải này, ta sẽ nghĩ cách mang ra ngoài giúp ngài."
Địch Nhân Kiệt cũng bị ánh sáng ảnh hưởng, không nhìn rõ người trước mắt. Nhưng ông có thể nghe thấy tiếng bước chân, cũng cảm nhận được hơi lạnh của người từ ngoài trời tuyết vào đây.
Địch Nhân Kiệt nghi ngờ nhíu mày, "Ngươi là ai?"
Việt Tinh Văn nói: "Người tới giúp ngài."
Hiển nhiên, Địch Nhân Kiệt không tin. Đúng lúc này, Tần Miểu bỗng nói: "Địch đại nhân, pháp luật quy định kẻ chủ động nhận tội sẽ không liên lụy đến tộc nhân. Vừa rồi ngài nhận tội có phải vì lý do này không?"
Địch Nhân Kiệt có thể nghe rõ đây là giọng một cô gái trẻ, nhưng sao nữ tử lại có thể vào ngục? Sao cai ngục bên ngoài lại không có tiếng động gì?
Ông suy nghĩ một lát mới hỏi: "Sao lại cứu ta?"
Tần Miểu nghiêm túc nói: "Ngài là ân nhân của cả nhà ta. Bốn năm trước, khi ngài còn làm quan ở Đại Lý Tự, giải quyết rất nhiều vụ án tồn đọng, trong đó có cả án chết oan của phụ thân ta. Gia đình ta rất biết ơn ngài, nghe tin ngài bị nhốt tại đây, ta với huynh trưởng mới lẻn vào, muốn gặp ngài."
Lời Tần Miểu nói, đa phần là sự thật.
Mấy năm trước, khi Đường Cao Tông Lý Trị còn đang trị vì, đúng là Địch Nhân Kiệt đã làm quan ở Đại Lý Tự một thời gian, trong thời gian tại chức, ông đã xử lý rất nhiều án treo, án oan, liên quan đến hơn vạn người, lại không xử sai một vụ nào, hiệu suất và tỷ lệ chính xác khi phá án khiến nhân dân vô cùng bội phục.
Trong những vụ án ông từng xử lý, chắc chắn phải có loại "phụ thân chết oan", Tần Miểu bịa đại một cái cớ, tự Địch đại nhân sẽ dò đúng người.
Quả nhiên, sau đó Địch Nhân Kiệt nói: "Các ngươi là nhi nữ của Trương Kiến?"
Tần Miểu và Việt Tinh Văn nhìn nhau, cô gật đầu, "Đúng vậy."
Địch Nhân Kiệt thở dài, nói: "Vụ án của lệnh tôn đã qua rất nhiều năm rồi, các ngươi vẫn nhớ chuyện báo ân, đúng là hiếm gặp."
Việt Tinh Văn nói: "Địch đại nhân, bạn của tại hạ làm việc trong nhà lao này, nghe hắn nói ngài bị nhốt ở đây, nên huynh muội chúng ta mới lẻn vào buổi đêm. Ngài yên tâm, cai ngục bên ngoài đều bị chúng ta đánh thuốc mê rồi, ngài có lời gì muốn truyền ra ngoài, nhất định chúng ta sẽ giúp ngài."
Địch Nhân Kiệt mỉm cười, nói: "Đa tạ ý tốt của hai vị, đây vốn là chuyện riêng của vi thần, không muốn liên lụy người khác, hai vị mau chóng rời đi thì hơn."
Việt Tinh Văn và Tần Miểu nhìn nhau, người sau gật đầu. Lúc này cũng vừa đúng mười hai giờ, toàn bộ kỹ năng được làm mới, họ bèn nhanh chóng ra khỏi nhà lao bằng "Kim thiền thoát xác".
Về đến viện tử, Tần Lộ vội vàng bước lên hỏi: "Sao rồi? Có trót lọt không?"
Tần Miểu bất đắc dĩ nói: "Ông ấy không hoàn toàn tin tưởng bọn chị, không chịu nhờ bọn chị đưa đồ ra ngoài. Có điều Tinh Văn đã đưa vải và bút cho ông ấy, còn nhắc ông ấy 'mang ra ngoài', chắc hẳn ông ấy đã biết mình nên làm gì."
Việt Tinh Văn nói: "Nếu không có gì bất ngờ, ngày mai, ông ấy sẽ lợi dụng sự lơ là của cai ngục với mình sau khi nhận tội, giấu miếng vải viết rõ nỗi oan vào quần áo rồi đưa cho người khác?"
Tần Miểu nói: "Hy vọng là vậy. Theo lịch sử, ông ấy sẽ giao đồ cho con mình là Địch Quang Viễn, tới lúc đó chúng ta sẽ bảo vệ Địch Quang Viễn, giúp Địch Quang Viễn thuận lợi mang thư vào cung, giao cho Võ Tắc Thiên."
Việt Tinh Văn cũng không dám chắc thư viện sẽ thay đổi lịch sử bao nhiêu, đến bước Địch Nhân Kiệt phạm tội vẫn diễn biến theo đúng lịch sử, ít nhất họ có thể chứng minh, thư viện không cố ý hạ thấp IQ của NPC.
Chỉ cần nhân vật không OOC, chắc chắn Địch Nhân Kiệt biết ông phải làm gì.
Chỉ e bên Địch Quang Viễn lại có chuyện bất trắc.
Đêm nay, mọi người đều không ngủ yên giấc. Sáng sớm hôm sau, Hứa Diệc Thâm lại vào cung, thông báo kế hoạch tiếp theo cho đám Tân Ngôn, Kha Thiếu Bân...
Nhóm Việt Tinh Văn, Tần Miểu theo dõi nhà lao từ xa. Quả nhiên, đến giữa trưa, Địch Quang Viễn đến nhà lao thăm phụ thân, anh ta xách một hộp cơm vào trong, đến khi ra thì cầm một chiếc áo bông.
Là chiếc áo hôm qua Địch Nhân Kiệt cởi ra.
Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách nhìn nhau, người sau thấp giọng nói: "Xem ra việc truyền thư của Địch Nhân Kiệt vẫn rất thuận lợi, tiếp theo phải nhờ nhóm Tân Ngôn rồi."
Lúc này, hoàng cung.
Kha Thiếu Bân chuẩn bị bữa trưa tại Ngự Thiện Phòng, không giúp đỡ được gì. Lưu Chiếu Thanh là ngự y, chỉ cần mọi người trong cung không mắc bệnh triệu anh tới, anh cũng không thể nhúng tay vào phần này được. Lam Á Dung và mấy thị nữ khác cùng chuẩn bị quần áo mùa đông cho Võ Tắc Thiên, cả ngày nay vẫn chưa gặp bệ hạ.
Chỉ có Tân Ngôn là thị vệ ngự tiền, gặp Võ Tắc Thiên trong buổi triều hôm nay.
Trên triều, mọi người thảo luận sôi nổi chuyện Địch Nhân Kiệt cấu kết với chúng thần mưu phản. Có người cho rằng Địch Nhân Kiệt là quan thanh liêm, không thể mưu phản; cũng có người châm lửa thổi gió, cho rằng Địch Nhân Kiệt chỉ trung thành với Đường Cao Tông, không trung thành với bệ hạ.
Tin tức từ Lai Tuấn Thần khiến chấn động cả buổi triều, "Địch đại nhân đã nhận tội. Hắn ta nói Đại Chu thay đổi triều đại, mọi vật đã thay đổi, cựu thần nhà Đường mặc ta gϊếŧ chóc. Mưu phản là sự thật!"
Võ Tắc Thiên nổi trận lôi đình, sau buổi triều, bà gọi riêng Lai Tuấn Thần đến ngự thư phòng.
Lai Tuấn Thần nói xấu Địch Nhân Kiệt không ít, đúng lúc này, Địch Quang Viễn xin gặp mặt Võ Tắc Thiên. Tân Ngôn lập tức cản anh ta, gọi riêng anh ta ra một góc, thấp giọng nói: "Hay là Địch công tử quay về trước, chiều nay rồi hẵng đến."
Địch Quang Viễn không hiểu ra sao, "Ngươi là?"
Tân Ngôn nói: "Lệnh tôn là Địch đại nhân có ơn với ta, vừa rồi Lai Tuấn Thần đã bẩm báo bệ hạ Địch đại nhân đã nhận tội, bây giờ bệ hạ đang tức giận, đợi lát nữa bệ hạ bình tĩnh lại rồi ngươi gặp bệ hạ sẽ tốt hơn."
Tân Ngôn nói tiếp: "Theo ta biết, giờ Thân hôm nay bệ hạ sẽ triệu kiến vài vị đại thần đến ngự thư phòng, khi đó ngươi hãy quay lại cầu kiến."
Địch Quang Viễn chợt hiểu, cảm kích nói: "Tại hạ hiểu rồi, đa tạ đại nhân chỉ điểm."
Đợi Địch Quang Viễn đi xa, Hứa Diệc Thâm nằm trên vai Tân Ngôn mới cười nói: "Địch đại nhân có ơn với tất cả chúng ta, tự nhiên có cả tá người chạy ra đòi báo ơn."
Đúng là Địch Nhân Kiệt đã rửa oan giúp rất nhiều người, người mang ơn ông nhiều không đếm xuể, chỉ khi giúp đỡ ông bằng lý do này, người nhà của ông mới tin.
Rõ ràng, Địch Quang Viễn cũng tin họ.
Bệ hạ đang tức giận, lúc này anh ta xin gặp bệ hạ, nói không chừng sẽ đổ thêm dầu vào lửa, đang khéo thành vụng. Thật ra Võ Tắc Thiên cũng không hoàn toàn tin lời Lai Tuấn Thần, nhưng thông tin hôm nay Lai Tuấn Thần bẩm báo với bà quá nhiều, bà cũng cần thời gian suy nghĩ. Đợi bà bình tĩnh lại rồi, Địch Quang Viễn mới dâng bức huyết thư Địch Nhân Kiệt tự viết, tất nhiên Võ Tắc Thiên sẽ nghi ngờ, điều tra rõ sự thật.
Việc họ cần làm là cố gắng hết sức đưa diễn biến về đúng sự thật lịch sử.
~ QUA MÔN THUẬN LỢI ~
Chiều hôm đó, Địch Quang Viễn quay lại ngự thư phòng xin gặp bệ hạ.
Bữa trưa, Ngự Thiện Phòng dâng những món ăn được làm khéo léo lên khiến bệ hạ vô cùng vui vẻ, Võ Tắc Thiên đã bình tĩnh lại, nghe tin Địch Quang Viễn cầu kiến, bà lập tức triệu kiến người trẻ tuổi này.
Sáng nay khi Địch Quang Viễn trở về, hiển nhiên anh ta đã suy nghĩ kỹ càng nên thể hiện thế nào trước mặt bệ hạ. Vừa thấy bệ hạ, anh ta đã quỳ xuống, xúc động trình bày nỗi oan của phụ thân mình.
Võ Tắc Thiên nghe vậy nhíu mày, sau khi đọc thư Địch Quang Viễn mang đến, bà lập tức phái người điều tra.
Giai đoạn hai của phần thi hoàn thành suôn sẻ.
Sau đó, vì người bà phái đi e sợ Lai Tuấn Thần, chuyến điều tra kết thúc không kết quả, trái lại hắn ta mang một bản "thư tạ chết" về, nói là Địch Nhân Kiệt viết.
Võ Tắc Thiên bắt đầu sinh nghi, tại sao con trai của Địch Nhân Kiệt mang huyết thư ông tự tay viết đến kêu oan, Địch Nhân Kiệt lại nhận tội lần nữa? Thế là, bà tự triệu kiến Địch Nhân Kiệt.
Lúc này, Địch Nhân Kiệt mới nói rõ nguyên nhân. Nếu ông không nhận tội, ông sẽ bị tra tấn đến chết. Ông đành phải tạm thời nhận tội, giữ mạng sống trước rồi mới tìm cách bày tỏ nỗi oan.
Võ Tắc Thiên biết ông bị oan, bèn hạ lệnh miễn tội chết cho ông, biếm ông về huyện Bành Trạch làm huyện lệnh.
Nghe thấy tin này, nhóm Việt Tinh Văn canh giữ ngoài cung thở phào nhẹ nhõm.
Tần Miểu nói: "Đến giờ vẫn khá suôn sẻ, chúng ta đã tham gia vào phần lớn diễn biến câu chuyện, giúp Địch đại nhân trót lọt thoát khỏi tù ngục. Nhưng trước khi ông đến huyện Bành Trạch, vẫn có thể gặp nguy hiểm."
Tần Lộ nói: "Em nhớ huyện Bành Trạch ở Giang Tây, Lạc Dương ở Hà Nam, khoảng cách hai nơi chắc phải trên km, dựa theo tốc độ cưỡi ngựa của người cổ đại... Phải mất mấy tháng mới tới nơi nhỉ?"
Việt Tinh Văn đợi một lát, không thấy thư viện tổng kết điểm tích lũy, bèn nói: "Xem ra vẫn chưa tính hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta phải nghĩ cách hộ tống ông ấy đến huyện Bành Trạch nhậm chức."
Hứa Diệc Thâm nói: "Đám Tân Ngôn, Kha Thiếu Bân không đi được, anh có thể đi cùng mọi người."
Việt Tinh Văn lắc đầu, "Đàn anh Hứa cũng ở lại Lạc Dương đi, lỡ như tình hình có thay đổi, chúng ta cũng truyền đạt thông tin kịp thời. Nhiệm vụ bảo vệ Địch đại nhân để sáu bọn em là đủ rồi."
Hứa Diệc Thâm suy nghĩ kỹ càng, thấy Việt Tinh Văn nói cũng có lý. Mấy người trong cung cần anh truyền thông tin, nếu anh cũng đi, lỡ như có chuyện bất ngờ, đám Kha Thiếu Bân không thể ứng biến kịp thời.
Huống chi sáu người Tinh Văn cũng đủ bảo vệ Địch Nhân Kiệt rồi.
Sau khi mọi người trao đổi xong, hôm sau đã lên đường, đi theo Địch Nhân Kiệt.
Hành trình từ Lạc Dương đến Bành Trạch xa xôi, Địch Nhân Kiệt ăn mặc đơn giản, chỉ mang theo hai bọc đồ, ngồi xe ngựa chậm rãi tiến lên.
Vừa ra khỏi Lạc Dương không lâu, ông đã phát hiện có người đi theo.
Địch Nhân Kiệt bảo phu xa dừng lại, ông quay người nhìn, chỉ thấy đường đi không một bóng người.
Cứ vừa đi vừa dừng hai ngày, họ đến một thôn không người hẻo lánh, xung quanh không lấy một bóng người. Địch Nhân Kiệt muốn chạy suốt đêm đến nhà trọ gần đó rồi mới nghỉ, cuối cùng, khi xa ngựa chạy vào rừng, một nhóm thích khách bịt mặt bỗng nhảy ra!
Đám người mặc đồ đen này ai cũng võ nghệ cao cường, tay cầm kiếm sáng loáng, thấy xe ngựa của ông, họ không nói không rằng, lập tức xông lên.
Địch Nhân Kiệt còn chưa kịp trốn đã thấy một vầng sáng lóe lên, ông lại không thấy gì nữa. Ông chỉ cảm nhận được tiếng gió ù ù bên tai, xen lẫn tiếng thét thê thảm của mấy người, đến khi ông mở mắt đã không thấy gì nữa, như thể những chuyện vừa qua chỉ là ảo giác của ông.
Địch Nhân Kiệt dụi mắt, nhớ lại cảnh tượng trong ngục trước kia... cũng là ánh sáng này, khiến ông không thấy gì hết.
Ông nghi ngờ nhìn xung quanh.
Xung quanh không một bóng người, Địch Nhân Kiệt im lặng một lát, đành phải tiếp tục lên đường.
Mấy hôm sau, ông đi qua một trấn nhỏ, có mấy đứa trẻ mồ côi ăn xin khắp nơi, quỳ trước mặt ông xin miếng ăn, ông rút ngân lượng mang theo người, mua bánh bao cho mấy đứa trẻ.
Khi chuẩn bị đi tiếp, ông bỗng phát hiện túi tiền trên người đã biến mất.
Quản gia nói: "Đại nhân, chắc chắn là mấy tên ăn mày vừa rồi trộm!"
Địch Nhân Kiệt nói: "Tìm thử xem sao."
Không có lộ phí không thể lên đường, Địch Nhân Kiệt và quản gia xuống xe ngựa, tìm kiếm xung quanh. Song, mấy đứa trẻ trong trấn chạy nhanh quá, thoáng chốc đã không thấy tăm hơi, họ hoàn toàn không tìm thấy bóng dáng mấy đứa nhỏ ăn xin kia đâu.
Hết cách, Địch Nhân Kiệt đành phải về xe.
Vừa ngồi xuống, ông đã cảm thấy có thứ gì đó cộm lên dưới mông. Ông đứng dậy nhìn, hóa ra là túi tiền của ông đang nằm dưới đệm ngồi.
Địch Nhân Kiệt khó hiểu nói: "Rõ ràng vừa nãy đã tìm ở đây rồi mà?"
Quản gia gãi đầu, "Có lẽ là chúng ta chưa tìm kỹ? Hóa ra túi tiền rơi trong xe, ta còn tưởng bị mấy đứa nhóc kia ăn trộm."
Địch Nhân Kiệt mỉm cười, không nói gì nữa.
Hai người tiếp tục lên đường. Đêm đó mưa to bất chợt, bánh xe lún xuống bùn, không thể di chuyển, Địch Nhân Kiệt dầm mưa nửa ngày, bị cảm, ông nghỉ ngơi lại quán trọ vài ngày, liên tục sốt cao.
Trong lúc mơ màng, ông nghe thấy tiếng một cô gái đun thuốc giúp quản gia, thuốc hạ sốt đắng chát đổ vào miệng, đối phương còn ân cần cho ông một viên kẹo trái cây ngọt ngào. Khi khỏi bệnh, ông vẫn cảm thấy miệng mình lúc đắng lúc ngọt, đầu nặng trịch.
Địch Nhân Kiệt day trán, cười nói: "Mấy hôm nay, có phải có người đun thuốc giúp ngươi không?"
Quản gia đáp: "Có một cô nương họ Tần, cô ấy nói tỷ tỷ mình cũng bị bệnh, nhà lại gần đây nên mỗi ngày đi mua thuốc tiện thể mua về giúp chúng ta, sắc thuốc xong rồi mới đi."
Địch Nhân Kiệt hỏi: "Vậy Tần cô nương đó có biết thân phận của ta không?"
Quản gia đáp: "Không biết, ta chỉ nói chúng ta là người làm ăn ở vùng khác."
Địch Nhân Kiệt nhìn ra ngoài cửa sổ, "Trên đường đến đây ta thường xuyên mơ những giấc mơ lạ."
Quản gia khó hiểu hỏi ông: "Đại nhân mơ thấy gì?"
Địch Nhân Kiệt nói: "Có mấy vị thần tiên có pháp lực giúp ta thoát khỏi khó khăn, mỗi khi họ xuất hiện sẽ có một luồng sáng."
Quản gia cười ha ha, nói: "Đại nhân, ngài ở hiền gặp lành, cát nhân ắt có thiên tướng!"
Địch Nhân Kiệt không nói nhiều, chỉ đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vùng Giang Châu có ba huyện, lần lượt là Bồn Thành, Tầm Dương, Bành Trạch. Sau mấy tháng lặn lội đường xa, cuối cùng Địch Nhân Kiệt cũng đến huyện Bành Trạch.
Nhưng ngay trước khi vào địa giới huyện Bành Trạch, ông lại bị mai phục.
Lần đánh lén này vô cùng lặng lẽ, có người nấp sẵn trên đường đến huyện Bành Trạch, kéo cung bắn thẳng vào ngựa của ông. Xe ngựa lập tức mất kiểm soát, Địch Nhân Kiệt văng ra khỏi xe, ngã đến suýt hộc máu.
Màn mưa tên dày đặc bắn ra từ trong rừng, như thể muốn bắn Địch Nhân Kiệt thành con nhím!
Địch Nhân Kiệt vội vàng trốn ra sau tảng đá, ngay sau đó, ông bỗng nghe thấy có người cầm một cuốn sách đứng cách đó không xa, đọc câu "Điệu hổ ly sơn", những mũi tên bén nhọn kia lập tức biến mất.
Địch Nhân Kiệt đứng dậy, phủi bụi trên người, cười nói: "Các vị, không ra đây gặp mặt sao?"
Nhóm Việt Tinh Văn nhìn nhau.
Tần Miểu nói: "Địch đại nhân là thần thám trong lịch sử, ông ấy đã nhận ra chúng ta từ lâu rồi, dù sao huyện Bành Trạch đã ngay phía trước, gặp ông ấy chắc cũng không sao đâu?"
Việt Tinh Văn nghĩ một lát, nói: "Được."
Mọi người nhanh nhẹn bước lên, Việt Tinh Văn lễ phép cúi chào, "Địch đại nhân có bị thương không?"
Đich Nhân Kiệt nói: "Trên đường đến đây, các ngươi vẫn luôn âm thầm bảo vệ ta?"
Việt Tinh Văn khẽ ho một tiếng, "Đúng vậy. Mấy huynh muội chúng ta từng chịu ơn Địch đại nhân. Lần này, nghe nói Địch đại nhân nhận lệnh làm huyện lệnh huyện Bành Trạch, chúng ta cũng trên đường đến Giang Châu, cùng đường với ngài nên tiện thể đi theo. Thiết nghĩ nếu đại nhân gặp khó khăn, chúng ta cũng có thể giúp đỡ."
Địch Nhân Kiệt chăm chú quan sát Việt Tinh Văn, ông chợt mỉm cười, nòi: "Ta nhớ ra rồi, hồi trước khi ở Thần Đô cũng là các ngươi lẻn vào ngục, đưa bút cho ta."
Việt Tinh Văn nói: "Địch đại nhân tinh tường."
Địch Nhân Kiệt trầm ngâm nhìn họ, "Bốn năm trước ta từng phán một án treo, Trương Kiến là kẻ vô cùng hung ác, gϊếŧ chết gia đình mình."
Tần Miểu không hiểu tại sao ông lại đột nhiên nói vậy, ngay sau đó, cô ngại ngùng cúi đầu, nói: "Ngài đã nhận ra chúng ta từ lâu rồi?"
Ban đầu khi lẻn vào ngục, Tần Miểu đã bịa đại một lý do lấy lòng tin của ông, nói Địch đại nhân từng rửa sạch oan khuất giúp cha mình, có ơn với họ. Địch Nhân Kiệt hỏi, các ngươi là con của Trương Kiến?
Hóa ra ngay từ khi đó, Địch Nhân Kiệt đã gài gẫy họ.
Trương Kiến này căn bản không phải người oan ức gì, hắn ta là tội phạm gϊếŧ người, đã bị Địch Nhân Kiệt xử chém.
Việt Tinh Văn tò mò hỏi: "Nếu đại nhân đã biết chúng ta đi theo ngài, cũng biết thân phận của chúng ta là giả, tại sao không vạch trần?"
Địch Nhân Kiệt nói: "Các ngươi không có ý định hại ta, tất nhiên ta không cần đánh rắn động cỏ." Ông chỉ về cọc đánh dấu "Huyện Bành Trạch" ngay phía trước, cười nói: "Đa tạ các vị hộ tống ta đến đây."
Địch Nhân Kiệt quay người, khoan thai đi về phía huyện Bành Trạch.
Nhóm Việt Tinh Văn nhìn bóng lưng ông, rồi ngơ ngác nhìn nhau.
Có những chuyện vốn không thể giải thích. Ví dụ như vì sao khi họ xuất hiện sẽ có ánh sáng, khiến Địch Nhân Kiệt mù tạm thời? Có lẽ những tên cai ngục kia sẽ nghĩ mình bị ảo giác, nhưng Địch Nhân Kiệt là người vô cùng nhạy bén, khi ông điều tra án không bỏ qua bất cứ manh mối nào.
Ông sẽ không quy những chuyện này thành ảo giác. Nhưng quả thật khó mà giải thích được, vậy nên ông đã chọn không truy hỏi. Nếu họ đã âm thầm giúp ông, tại sao ông lại không thuận theo, mượn sức họ sống sót?
Giống như khi ông nhận tội trong tù. Phải sống, mới có thể nhìn thấy giang sơn Đại Đường hưng thịnh.
[Hoàn thành Mộng hồi Đại Đường – Sự biến Huyền Vũ môn, điểm]
[Hoàn thành Mộng hồi Đại Đường – Tắc Thiên xưng đế, điểm]
[Hoàn thành Mộng hồi Đại Đường – Án oan Địch Nhân Kiệt, điểm]
[Điểm số cuối cùng: điểm]
[Học phần: ; Điểm tích lũy: điểm]
[Ghi chú: Sau khi kiểm tra, hệ thống nhận thấy toàn bộ thành viên nhóm nghiên cứu C- đã đạt trên tín chỉ, trở thành nhóm đầu tiên tích lũy vượt tín chỉ.]
[Vui lòng quay lại thư viện, nhận "Học bổng học sinh xuất sắc"]
———-
Điệp Chi Linh:
Còn một khoa nữa sẽ kết thúc!