~ KẾT THÚC ~
Sau phút chiến đấu không ngơi nghỉ, mỗi người trong số họ đều mệt bở hơi tai, may mà tình hình khả quan, họ đã tìm được thư linh, còn lại con cuối cùng!
Việt Tinh Văn cao giọng, nói: "Còn thư linh nữa! Mọi người tranh thủ thời gian!"
Tiếng các thành viên nhanh chóng vọng lại từ xa, "Biết rồi!"
Giang Bình Sách nói nhỏ: "Cậu muốn tìm cuốn sách nào? Tôi giúp cậu."
Việt Tinh Văn nhìn người phụ nữ trung niên quần áo tả tơi, lưng còng phía trước, cậu nhíu mày, nói: "Người này có thể là Tường Lâm tẩu, tìm trong 'Lỗ Tấn toàn tập' đi."
Giang Bình Sách nói: "Giá sách bên kia có một hàng là tuyển tập Lỗ Tấn, giao cho tôi."
Việt Tinh Văn gật đầu, "Ừ, mấy người còn lại để tôi nghĩ thêm."
Ở hành lang bên cạnh, Hứa Diệc Thâm nhìn mấy người mặc đồ bệnh nhân trước mặt, khó hiểu nói: "Đồ kẻ bệnh viện thế này hẳn là phải là khoa Y nhỉ? Đàn anh, cuốn sách nào có mấy nhân vật này?"
Lưu Chiếu Thanh gãi ót suy nghĩ.
Một lát sau, anh mới không kìm lòng mắng: "Đệt! Anh nghĩ cả buổi mới ra, mấy người mặc đồ bệnh nhân, cúi đầu khó chịu này rất có thể là bệnh nhân trong "Chẩn đoán học y học", là thư linh được biến ra sau khi cụ thể hóa mô tả về triệu chứng bệnh!"
Hứa Diệc Thâm kinh ngạc trố mắt, "Còn trò này nữa hả?"
Lưu Chiếu Thanh nói: "Anh đã bảo thư viện không ra gì rồi mà. Anh phải nhìn biểu hiện của họ, chẩn đoán xem họ mắc bệnh gì, sau đó tìm đến số chương tương ứng! Thi đầu vào giải phẫu cơ thể người, thi tốt nghiệp lại là chẩn bệnh, ác với sinh viên Y thật!"
Chương Tiểu Niên: "..."
Bảo sao đàn anh Lưu lại chửi ầm lên, cụ thể hóa mô tả trong chẩn đoán học thành bệnh nhân, cũng chỉ có thư viện mới nghĩ ra trò mắc dịch này!
Có điều, bài thi tốt nghiệp của khoa Kiến trúc cũng không đơn giản, những mô hình kiến trúc đủ hình thù kỳ quái, có những phong cách không hề rõ ràng, Chương Tiểu Niên tìm hồi lâu, gần như phải lật hết sách ảnh nổi tiếng của khoa Kiến trúc, cuối cùng mới tìm đúng được.
May sao thường ngày cậu thích đọc sách về Kiến trúc, việc này đã giúp đỡ cậu rất nhiều.
Tần Lộ đã thu thập hết động vật trong kỷ Băng hà và kỷ Jura, còn thu thập được rất nhiều mô hình bản đồ các nước. Việc này với cô không hề khó, cô chỉ cần nhìn thoáng qua là nhận ra bản đồ các nước trên thế giới.
Một lát sau, Lưu Chiếu Thanh mồ hôi mồ kê chẩn đoán xong cho mấy người mặc đồ bệnh nhân này, tìm ca bệnh tương ứng trong sách chẩn đoán rồi thu thập họ. Song, còn lại một người mặc đồ cổ trang đi qua đi lại, họ vẫn chưa xác định được thân phận của người này.
Hứa Diệc Thâm nói: "Người mặc đồ cổ trang này có khi nào là Lý Thời Trân[] đã viết 'Bản thảo cương mục'[] trong y học cổ truyền không?
[] Lý Thời Trân là một danh y và nhà dược học nổi tiếng của Trung Quốc thời nhà Minh, người Kỳ Châu. Ông là tác giả của cuốn Bản thảo cương mục.
[] Bản thảo cương mục là một từ điển bách khoa của Trung Quốc về dược vật học được thầy thuốc Lý Thời Trân biên soạn vào thế kỷ đầu thời nhà Minh. Đây được coi là tác phẩm y học hoàn chỉnh và chi tiết nhất trong lịch sử Đông y.
Lưu Chiếu Thanh lắc đầu, "Hòa Đà không giống thế này, hẳn đây cũng không phải hình ảnh của Lý Thời Trân." Anh nhìn sang Chương Tiểu Niên và Tần Lộ, nói: "Hai đứa nghĩ kỹ xem có phải danh nhân cổ đại nào trong lĩnh vực kiến trúc hay địa lý không?"
Tần Lộ dứt khoát nhờ chị gái giúp đỡ, "Chị, chị có đoán được người này thuộc triều đại nào không?"
Tần Miểu lập tức nhìn qua, nói: "Triều Minh."
Tần Lộ nghĩ kỹ lại, danh nhân nổi tiếng cổ đại có liên quan đến địa lý, nhân vật thời Minh... Mắt cô sáng rực, nói: "Rất có thể người này là nhà địa lý học nổi danh thời cổ đại, Từ Hà Khách!"
Chương Tiểu Niên nói: "Đàn chị, em từng thấy một cuốn 'Từ Hà Khách du ký' bên giá sách kia."
Tần Lộ lập tức chạy qua đó lấy sách, quả nhiên cô đã đúng.
Lưu Chiếu Thanh thở phào, cười nói: "Nhiệm vụ bên chúng ta hoàn thành rồi, mau qua xem những chỗ khác."
Lúc này, Tần Miểu, Lâm Mạn La và Lam Á Dung cũng đang luôn tay tìm sách.
Phần thi tốt nghiệp khoa Luật của Lam Á Dung khá đơn giản, có một vài điều khoản luật xuất hiện, cô đã thuộc nằm lòng, tìm ngay cuốn sách luật tương ứng là có thể thu thập. Khoa lịch sử mới khó nhằn.
Mấy thư linh nữ còn lại mặc đồ cổ trang đều đã thối rữa, Tần Miểu đã xác định được triều đại của họ qua đặc trưng về trang phục, tìm ra chương tương ứng với Thái Bình công chúa trong "Tân Đường thư", tìm ra đoạn văn tả về Thái Văn Cơ trong "Hậu Hán thư – Liệt nữ truyện"...
Mỗi khi Tần Miểu đọc tên một cuốn sách sử, Lam Á Dung và Lâm Mạn La sẽ nhanh chóng đi tìm, mấy thư linh cuối cùng ở chỗ họ cũng được thu thập toàn bộ trước khi hết giờ mấy phút!
Mọi người lập tức quay lại chỗ Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách.
Mấy thư linh còn lại chỗ Việt Tinh Văn toàn là thư linh nhân vật mặc đồ hiện đại, mấy thư linh hiện đại này quả thật không dễ nhận dạng như yêu quái trong "Tây Du Ký" hay nữ quỷ trong "Liêu Trai Chí Dị". Nhưng Việt Tinh Văn có thể đoán ra thời đại được viết trong sách qua trang phục của họ.
Ví dụ như có một chàng trai trẻ mặc đồ dân quốc, rất phù hợp với hình tượng Phương Hồng Tiệm, nhân vật chính từ nước ngoài về trong "Vây Thành", cậu bảo Giang Bình Sách tìm giúp cậu tiểu thuyết "Vây Thành" của Tiền Chung Thư, quả nhiên đã chính xác!
Việt Tinh Văn đoán, mỹ nữ mặc xường xám, trang điểm xinh đẹp kiểu Hong Kong, khí chất đặc biệt kia hẳn là đến từ tiểu thuyết của Trương Ái Linh.
Cậu tìm tác phẩm tiêu biểu "Tình yêu khuynh thành" trong tuyển tập Trương Ái Linh trên giá sách, giở đến chương nhân vật chính Bạch Lưu Tô xuất hiện. Quả nhiên, mỹ nữ kia hóa thành một luồng sáng, quay về trong sách.
Còn có một người đàn ông đội mũ đen, để bím tóc dài, mặc trang phục những năm cuối thời Thanh, Việt Tinh Văn đoán hẳn đây là chưởng quỹ của Dụ Thái Quán trong khác phẩm kinh điển "Trà Quán" của Lão Xá, Vương Lợi Phát.
Sự thật chứng minh cậu đoán không sai.
Sau khi mở cuốn "Trà Quán" của Lão Xá, thư linh kia cũng nhanh chóng quay lại sách!
Việt Tinh Văn suy đoán và phân tích, giải quyết toàn bộ thư linh còn lại trên hành lang phía tây.
Chỉ còn phút cuối cùng, thông báo trên khung nổi cũng thay đổi thành...
[Thư linh đã thu thập: /].
Mọi người quay lại hành lang phía tây, Kha Thiếu Bân ngạc nhiên nói: "Còn thiếu nhiều thư linh vậy sao? Họ ở đâu? Bọn tớ đã tìm kỹ ở chỗ chúng tớ rồi, đã thu thập xong hết rồi mà!"
Lưu Chiếu Thanh vỗ ngực bảo đảm, "Bên bọn anh ấy, đến trùng đế giày Hứa Diệc Thâm cũng xử lý sạch sẽ rồi, thực vật, động vật, kiến trúc, tổ chức cơ thể người, cả bệnh nhân các kiểu cũng thu thập hết rồi."
Tần Miểu nói: "Hẳn bên bọn tôi cũng không bỏ sót đâu, đã tìm kiếm kỹ rồi."
Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách nhìn nhau, Giang Bình Sách hỏi: "Vừa rồi mọi người có đếm số thư linh cụ thể ở khu vực mình không?"
Chương Tiểu Niên lập tức giơ tay, nói: "Em đếm rồi, hành lang phía bắc có tổng cộng con."
Tần Miểu đáp: "Phía nam là ."
Tân Ngôn nói: "Phía đông cũng là tròn."
Tổng số là , ban đầu Giang Bình Sách đã thống kê rồi, hắn tính bằng kỹ năng dãy số, chắc chắn không sai. Hiện giờ đông, nam, bắc cộng lại là , chứng tỏ hẳn ở khu văn toán hành lang phía tây còn con."
Ban đầu mọi người cùng hợp tác, thu thập rất nhiều thư linh nhân vật trong các tiểu thuyết "Tây Du Ký", "Hồng Lâu Mộng", "Tam Quốc Diễn Nghĩa", "Liêu Trai Chí Dị", chiếm hơn con. Còn lại không đến là Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách cùng thu thập sau đó.
Rất có thể thư linh bị bỏ sót ở hành lang phía tây?
Mọi người nhìn sang Việt Tinh Văn, không có ý trách cứ nào. Họ chỉ không hiểu sao lại thiếu nhiều thư linh như vậy? Xung quanh cũng không có bóng dáng thư linh nào?
Kha Thiếu Bân nói: "Có khi nào lúc Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách không chú ý, mấy thư linh đó trốn mất rồi không? Mọi người đều bận rộn tìm sách, không thể chú ý đến hàng trăm thư linh cùng lúc được."
Lưu Chiếu Thanh nói: "Chẳng lẽ thư linh còn biết tàng hình?"
Đồng hồ đếm ngược chỉ còn phút giây, mọi người bắt đầu sốt ruột, khó khăn lắm họ mới đi tới đây, không ai muốn thất bại trong gang tấc!
Đúng lúc này, Giang Bình Sách bỗng nói: " trừ là bao nhiêu?"
Kha Thiếu Bân sửng sốt, mãi mới sực tỉnh lại, " người! Không... không phải vừa khớp với số thành viên nhóm chúng ta sao?!"
Giang Bình Sách nói: "Tôi dùng kỹ năng dãy số thống kê số lượng, là hệ thống tính tự động, không thể có sai sót. Trừ phi khi thống kê, hệ thống tự động coi người chúng ta là thư linh, tính cả vào đó mới ra con số này."
Việt Tinh Văn cứng người, quay lại nhìn Giang Bình Sách, "Nói vậy là trong mắt hệ thống, người chúng ta cũng giống những thư linh này sao?"
Tần Miểu nói: "Mọi người còn nhớ suy đoán lúc trước của tôi không? Nếu không thể rời khỏi thư viện, rất có thể chúng ta sẽ biến thành tên nhân vật trong một cuốn sách, bị phong ấn ở đây mãi mãi."
Bầu không khí xung quanh như bỗng lạnh đi.
Tần Lộ xoa da gà da vịt trên cánh tay, run giọng nói: "Nếu người chúng ta bị coi như thư linh, tính vào số liệu hệ thống, vậy chúng ta cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ thư linh này được!"
Kha Thiếu Bân bỗng nói: "Hoàn thành được, đừng quên kỹ năng của đàn anh Hứa!"
Việt Tinh Văn cũng nhớ ra, "Đúng vậy, mau bứt tóc đưa đàn anh Hứa."
Mọi người lập tức bứt vài sợi tóc trên đầu đưa Hứa Diệc Thâm, Hứa Diệc Thâm bắt đầu tạo bản sao bằng kỹ năng "Kỹ thuật di truyền", còn Việt Tinh Văn thì mở từ điển, tìm một chiếc bút rồi bắt đầu viết lên trang trắng phía sau.
Tiểu thuyết: Trốn thoát khỏi thư viện.
Nhân vật chính: Việt Tinh Văn, Giang Bình Sách, Kha Thiếu Bân, Lưu Chiếu Thanh, Tân Ngôn, Trác Phong, Lâm Mạn La, Hứa Diệc Thâm, Chương Tiểu Niên, Tần Lộ, Tần Miểu, Lam Á Dung.
Muốn hoàn thành một tiểu thuyết dài trong hai phút ngắn ngủi là không thể. Vậy nên Việt Tinh Văn viết một bài văn ngắn, dùng cách viết đối thoại đơn giản trực tiếp, cho nhân vật vào tòa nhà "thư viện", hơn nữa, ngay màn đầu tiên đã cho cả người xuất hiện, nhịp truyện vô cùng gấp rút!
Các thành viên trố mắt nhìn hành động "dữ dằn" của Việt Tinh Văn.
Học sinh giỏi khoa tiếng Trung sáng tác văn tại chỗ, vậy cũng được nữa!
Nhưng ý tưởng của Tinh Văn lại không có vấn đề gì.
Thư linh là gì? Người hoặc vật bước ra từ trong sách.
Nếu thư viện đã coi người họ là thư linh, vậy chỉ cần viết một cuốn sách về người họ là có thể "thu thập" được rồi.
Việt Tinh Văn viết văn khi thi đại học cũng không cần đến tốc độ tay nhanh thế này, đồng hồ đếm ngược còn phút, có thể gọi là tốc độ sống chết, chữ viết của cậu cũng ẩu đi hẳn. Nhưng cậu vẫn viết được chung chung tên của mọi người và ngoại hình của họ, còn cho mỗi người vài câu thoại, cuối cùng viết một kết thúc mở coi như đã xong.
Đếm ngược phút, tiểu thuyết ngắn của Việt Tinh Văn đã hoàn thành.
Đây là một ván cược tất tay của cậu, không biết có đúng không, nếu sai có thể mọi người sẽ cùng trượt môn, nhưng mọi người cũng không có cách tốt hơn. Hứa Diệc Thâm đặt bản sao sang bên cạnh, Việt Tinh Văn mở từ điển, giơ trang có tên của họ về phía bản sao giống hệt kia.
Kỳ diệu là bản sao đó đã hóa thành chùm sáng, bay vào trong tiểu thuyết Việt Tinh Văn vừa viết xong!
Việt Tinh Văn đặt "Từ điển tiếng Hán hiện đại" lên giá sách, phong ấn thư linh hoàn thành.
[Thư linh đã thu thập: /]
[Chúc mừng nhóm nghiên cứu C- vượt qua bài thi tốt nghiệp]
Ngay sau đó, giá sách trên bốn hành lang bỗng vang lên riếng "rầm rầm".
Toàn bộ giá sách gập xuống từ chính giữa, cả không gian bị bóp méo hoàn toàn, mấy cuốn sách trên giá như bị một sức mạnh thần kỳ điều khiển, trải đầu(?) ra phía trước như thủy triều. Thoáng chốc, chúng đã trải ra một khoảng sân cao rộng phía trước.
Tầng kép của thư viện – tầng đã xuất hiện!
Việt Tinh Văn kích động nói: "Hóa ra đây mới là lối ra khỏi thư viện!"
Cậu dùng "Kim thiền thoát xác" đưa các đồng đội lên khoảng sân được trải từ sách kia, quả nhiên, một cánh cửa quen thuộc xuất hiện phía trước, cảm xúc trong lòng Việt Tinh Văn hỗn độn, nhìn sang các đồng đội.
Tần Lộ nghẹn ngào nói: "Cuối cùng cũng ra rồi."
Lưu Chiếu Thanh vuốt mặt, nói: "Không biết sau khi ra khỏi đây chúng ta sẽ quay lại thư viện hay về thẳng trường... Nhưng đã hẹn rồi đấy nhé, cùng đi ăn một bữa!"
Lam Á Dung cười nói: "Chị không học ở Hoa An, nhưng khi nào nghỉ đông, chắc chắn chị sẽ đến đại học Hoa An tìm mọi người, mời mọi người đi ăn!"
Tần Lộ cũng gật đầu, "Ừm, tớ thi cuối kỳ xong sẽ đến Hoa An tìm mọi người!"
Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách nhìn nhau, cùng sóng vai bước lên. Khi đến trước cánh cửa, tiến máy móc lạnh lẽo của quản lý thư viện vang lên bên tai họ...
[Chúc mừng bạn, thuận lợi tốt nghiệp thư viện]
[Tốt nghiệp không phải kết thúc, mà là bắt đầu một hành trình mới]
[Thư viện chào đón các bạn quay lại bất cứ lúc nào]
Lưu Chiếu Thanh không khỏi nói: "Khỏi phải chào với đón! Sau này tôi không đến thư viện nữa đâu!"
Hứa Diệc Thâm chọc anh: "Anh đừng quên hiệp ước bảo mật kia, lỡ lại bị kéo vào phó bản 'Thoát khỏi nhà ăn', Kha Thiếu Bân sẽ muốn khóc đấy."
Mọi người bật cười, Kha Thiếu Bân nói: "Anh đừng có gở miệng, em không muốn thoát khỏi cái gì nữa đâu! Mệt lắm rồi!"
Nhớ lại những sự việc kinh hồn bạt vía trong thời gian qua, tựa như một cơn ác mộng cuối cùng cũng tỉnh. Cuối cùng họ đã có thể quay lại cuốn sống bình thường. Ai chuẩn bị tốt nghiệp thì nhanh tay viết luận văn, ai chưa thi cuối kỳ thì cố gắng ôn tập...
Trở lại là một sinh viên bình thường, thật ra cũng là chuyện hạnh phúc.
Tạm biệt, thư viện.
——————–
Điệp Chi Linh:
Nội dung khoa Máy tính này tôi đã nghĩ xong từ lâu rồi, mong mọi người sẽ hài lòng.
Còn một chương vĩ thanh nữa giải thích ý nghĩa tồn tại của thư viện...