Một đêm này mọi người đều không ngủ ngon, ác mộng liên miên. Một nhóm sinh viên phải đọ sức với bầy sói trong cự li gần như vậy, trải nghiệm đầy kích thích và nguy hiểm này thật sự khiến người khác khó quên suốt đời. Rất nhiều người đều mơ thấy mình bị sói đuổi, thậm chí Kha Thiếu Bân còn mơ mình bị sói tợp, xé xác thành năm phần…
Sáng hôm sau khi thức dậy, phần lớn mọi người đều bị ác mộng quấy nhiễu, sắc mặt ai nấy đều ủ ê.
Việt Tinh Văn hô hào mọi người ăn sáng đơn giản, cười an ủi các bạn học: “Chuyện tối qua đã qua rồi, mọi người lên tinh thần, tranh thủ thời gian về đích điểm danh là qua môn được rồi.”
Kha Thiếu Bân bật laptop, mở bản đồ ra hỏi: “Đường về thế nào đây?”
Giang Bình Sách tính một hồi, nói: “Quay lại đường cũ là an toàn nhất. Chúng ta đang ở vòng ngoài đảo, cách đích đến hơn cây số, đi bộ cần hơn tiếng. Bây giờ là giờ, không tính thời gian nghỉ ngơi giữa được thì chắc hẳn giờ tối là có thể tới.”
Việt Tinh Văn nói: “ giờ đêm nay cuộc thi sẽ kết thúc, thời gian của chúng ta hơi căng đó.”
Kha Thiếu Bân hỏi: “Tinh Văn, không phải cậu có kỹ năng Nhanh Như Chớp Điện có thể tăng tốc gấp năm lần sao?”
“Kỹ năng đó chỉ có tác dụng với thành viên trong nhóm nghiên cứu thôi.” Việt Tinh Văn quay đầu nhìn Tân Ngôn: “Không giúp được các cậu.”
“Không sao.” Vẻ mặt Tân Ngôn lạnh nhạt, “Nếu các cậu có kỹ năng tăng tốc thì đi trước đi, nếu tiện thì để lại vài ký hiệu trên đường, chúng tôi cũng dễ đi theo.”
“Vậy được, chúng tôi tăng tốc đi trước dò đường, tranh thủ thời gian đến đích, vừa đi vừa để lại ký hiệu cho các cậu.” Cậu tiện tay xé tờ giấy trong từ điển, nhanh chóng gấp thành một chiếc máy bay giấy, nói: “Mỗi khúc rẽ tôi sẽ tìm một tảng đá chèn một chiếc máy bay giấy, đầu máy bay là hướng cần đi, các cậu đi theo hướng tôi đánh dấu là được.”
“Cảm ơn.” Tân Ngôn gật đầu với cậu, rồi nhìn sang Kha Thiếu Bân: “Đi cẩn thận.”
“Ừ ừ, các cậu cũng cẩn thận.” Kha Thiếu Bân cười vẫy tay chào họ.
Việt Tinh Văn tăng tốc, đưa các đồng đội đi tới đích.
Nhanh Như Chớp Điện có thể tăng tốc gấp lần cho cả đội, thời gian cooldown là tiếng. Giang Bình Sách tính một lúc, nói: “Cách mỗi tiếng Tinh Văn tăng tốc một lần, chúng ta chỉ mất tiếng là có thể tới đích.”
Lưu Chiếu Thanh nói: “Đến nơi trước khi trời tối à?”
Giang Bình Sách gật đầu: “Phải, nếu cả hành trình đều thuận lợi.”
Lỡ như bị thú hoang tấn công giữa đường thì phiền rồi. Có điều Việt Tinh Văn nghĩ rằng, tỷ lệ loại của môn học này hiện đã vượt qua %, không thể có thêm một bầy thú hoang nữa được, khi đó độ khó này hoàn toàn không phù hợp với chương trình học tín chỉ nữa. Khả năng sắp tới đụng phải thú hoang rất nhỏ, chỗ khó của hôm nay hẳn là đi bộ cây số.
Việt Tinh Văn lau mồ hôi trên trán, móc mỉa: “Em cảm thấy môn chạy định hướng này y chang tập huấn quân sự cho sinh viên mới của thư viện vậy, còn có cả tiết mục nhảy dù phiêu lưu mạo hiểm với thú hoang tấn công nữa.”
Lưu Chiếu Thanh bổ sung, “Chỉ phát mỗi bộ đồng phục, không có nổi chai nước hay thức ăn, tập quân sự cũng không hành nhau tới vậy. Đm còn bắt chúng ta cuốc bộ mấy chục cây số, hầy, xem ra hôm nay phải cuốc bộ cả ngày rồi, nóng chết mất.”
Vì đêm qua mưa to, con đường này lầy lội vô cùng, gập ghềnh khó đi. Nhờ kỹ năng tăng tốc giúp đỡ, họ phải đi hơn hai tiếng mới ra khỏi khu rừng này.
Ánh nắng gay gắt rọi xuống, bốn người đều nhễ nhại mồ hôi, trang phục rằn ri bị mồ hôi thấm ướt dính chặt vào người, Việt Tinh Văn nóng không chịu nổi, dứt khoát cởi áo khoác, ba người còn lại cũng lần lượt cởi áo khoác ngột ngạt ra, bỏ vào trong balo sau lưng, chỉ mặc một chiếc áo may ô rằn ri, ống quần cũng xắn hết lên.
Đường đi lầy lội khiến bánh xe của Tiểu Đồ không trượt được, họ đành phải cầm cành cây vừa đi vừa dò đường, đề phòng có rắn trong bụi cỏ.
Khi sắp đến trưa, bốn người đã ra tới con suối nhỏ họ lấy nước hôm qua, bèn dừng lại nghỉ ngơi một lát, tiện thể bổ sung chút nước, bắt vài con cá nướng ăn.
Giữa trưa, thời tiết oi bức, cứ đi như vậy rất dễ say nắng. Lưu Chiếu Thanh phát băng gạc cho từng người, băng gạc của anh ta lành lạnh, còn có thể chữa trị vết muỗi cắn, bốn người vừa đi vừa dùng băng gạc lau mồ hôi, mặt mũi cũng thoải mái hơn nhiều.
Không lâu sau, họ tới gần đầm cá sấu hôm qua. Việt Tinh Văn nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh, dừng bước lại nói: “Chỗ này đi vòng đi, không thể đến đầm cá sấu được.”
Cậu nhanh chóng xé một tờ giấy trong từ điển, gấp thành máy bay đánh dấu hướng đi cho Tân Ngôn.
Bốn người quyết định đi vòng, đi hơn mười mét, Giang Bình Sách bỗng nhiên chau mày: “Các cậu nhìn sang kia.”
Việt Tinh Văn đưa mắt theo hướng hắn đang nhìn – Cách đó không xa có vài bộ trang phục rằn ri rách nát, trên đó còn thấm vết máu đỏ tươi, Kha Thiếu Bân tái mặt, “Không, không phải sinh viên bị cắn chết đó chứ!”
Việt Tinh Văn trầm mặt, rảo bước tới đó, cầm cành cây lật bộ đồ lên.
Mấy bộ đồng phục giống hệt như bọn họ, trên đảo hoang không có người ngoài, còn có thể là ai nữa? Thi thể bên trong bộ đồ rằn ri chỉ còn lại xương trắng, rõ ràng, mấy sinh viên này đã bị bầy thú hoang tấn công đêm qua ăn sạch rồi.
Kha Thiếu Bân nhoài sang bên cạnh nôn thốc ra.
Lưu Chiếu Thanh học Y, cũng từng thấy không ít thi thể ngoài đời rồi, nhưng khi thấy cảnh tượng này anh ta vẫn thấy khó chịu, anh chau mày ngoảnh đầu đi, không khỏi thấp giọng mắng: “Đm, bị thú hoang ăn sạch rồi!”
Giang Bình Sách nhíu mày nói: “Sinh viên bị loại ở môn chung hẳn là sẽ sống lại ở thư viện.”
Theo quy định của chương trình học, sinh viên trượt môn tự chọn chung không cần chịu phạt, cũng không cần học lại từ tầng một. Dù là vậy, trải nghiệm bị thú hoang cắn chết vẫn sẽ khắc sâu trong tâm trí họ.
Khó mà tưởng tượng đêm qua đã có trận chiến thảm khốc thế nào xảy ra ở đây. Cảnh tượng bốn sinh viên bị thú hoang vồ ngã, cắn chết, chỉ tưởng tượng thôi Việt Tinh Văn đã thấy khắc khoải rồi.
Cậu rút cành cây lại, bỗng nhiên, đầu nhọn của cành cây hất bộ đồ rằn ri ra, vậy mà lại có ánh sáng dịu mắt màu xanh lục đang lóe lên dưới bộ quần áo, Việt Tinh Văn chăm chú nhìn – Là tấm thẻ lục.
Bốn người nhìn nhau.
Lưu Chiếu Thanh nói: “Chắc là thẻ họ sưu tầm được nhỉ? Cuối cùng sau khi bị loại, tấm thẻ lại rơi xuống đất chăng?”
Giống như sau khi người chơi chết trong game sẽ rớt trang bị vậy.
Kha Thiếu Bân tái mặt, run rẩy nói: “Hình như thư viện coi chúng ta là người chơi thật rồi. Chết trong môn chung trực tiếp sống lại ở thư viện, chết trong môn bắt buộc phải học lại từ tầng một, học lại rồi vẫn chết thì xóa luôn tài khoản?”
Việt Tinh Văn cúi người nhặt ba tấm thẻ lục lên nói: “Tớ cũng nghĩ vậy, học lại vẫn trượt sẽ bị giết chết, tương đương với bị xóa tài khoản trong game. Trước khi bị xóa sổ, mỗi môn bắt buộc chỉ có hai cơ hội thi.”
Cậu bỏ tấm thẻ bị rơi vào túi, cúi người với mấy thi thể trên mặt đất, nói: “Xin lỗi, mấy tấm thẻ các cậu vất vả thu thập được, tôi lấy đi nhé, bỏ đây cũng lãng phí mà.”
Nhặt thẻ rơi ra sau khi bạn học bị loại, dù trong lòng họ không thoải mái lắm, nhưng bỏ mấy tấm thẻ ở đó quả thật rất lãng phí, không bằng nhặt về cho chúng phát huy đúng tác dụng.
Bốn người tiếp tục tiến lên, không ngờ trên đường còn gặp thêm hai nhóm sinh viên giống vậy nữa, nhặt được lác đác vài tấm thẻ lục rơi trên đất.
Điểm tích lũy của họ dần lên tới điểm.
Một đường vừa đi vừa dừng, trái lại họ không bị thú hoang tấn công lần nữa. Chẳng qua, thi thể các bạn học xuất hiện trước mắt như một đòn tấn công mạnh mẽ đánh vào tâm lý họ. Những bộ trang phục rằn ri đẫm máu tươi như đang cảnh cáo họ – Trong thư viện này, họ có thể chết bất cứ lúc nào, hơn nữa còn chết rất thê thảm.
Đi bộ suốt một ngày, bốn người đều đã mệt đến thở hồng hộc, quần áo đã ướt sũng mồ hôi từ lâu, xế chiều, cuối cùng họ cũng tới gần đích đến được đánh dấu trên bản đồ.
Đích đến là một hồ đầm lầy to hơn mười sân bóng, chính giữa đầm lầy là một chỗ đặt chân giống “đảo hồ” rộng khoảng mười mét vuông, trên đó có cắm một lá cờ màu đỏ, ghi chú “Đích cuối chạy định hướng”.
Vừa tới đây, họ đã thấy hai nhóm sinh viên đang đứng cạnh hồ, đều chưa đi qua.
Một nhóm là bốn nam sinh vóc dáng cao to, nhóm còn lại là bốn cô gái.
Việt Tinh Văn nhận ra cô gái tóc ngắn kia – Chính là Tần Miểu mà họ đã gặp ở đầm cá sấu lúc trước.
Việt Tinh Văn chủ động bước lên chào hỏi: “Tần Miểu, các cậu đủ điểm chưa?”
Tần Miểu đáp: “Đủ rồi, điểm.”
Điểm cao như vậy, chứng tỏ tối qua họ cũng đã bị bầy thú hoang tấn công và thoát thân thành công, nhận được thẻ đen trị giá điểm.
Việt Tinh Văn nhìn kỹ, phát hiện cánh tay cô đã bị thú hoang cắn, cô chỉ xé một miếng vải từ bộ đồ rằn ri buộc tạm lên vết thương, máu tươi chảy ra thấm ướt bộ quân phục màu xanh, cô lại không rên tiếng nào, chỉ chau mày, sắc mặt tái nhợt.
Việt Tinh Văn đến bên cạnh Lưu Chiếu Thanh nói thầm với anh vài câu, Lưu Chiếu Thanh hiểu ý, đi tới trước mặt Tần Miểu, lấy một miếng băng gạc ra nói: “Cho tôi xem vết thương rồi bó lại bằng băng gạc.”
Tần Miểu đề phòng nhìn anh ta.
Lưu Chiếu Thanh bất đắc dĩ, “Tôi là bác sĩ, băng gạc này là dị năng của thư viện, hiệu quả rất thần kỳ. Vết thương của cô vẫn đang chảy máu, nếu mất máu quá nhiều mà ngất xỉu, chưa chắc sẽ qua được môn này.”
Tần Miểu im lặng vài giây, nhanh chóng xé miếng vải màu xanh đang quấn trên tay mình…
Có thể thấy rõ cánh tay của cô bị thú hoang cắn, khuyết mất một miếng thịt, hình ảnh máu thịt lẫn lộn khiến mấy đồng đội xung quanh cô đều đỏ cả mắt, mấy nam sinh gần đó thấy vậy cũng không khỏi bàng hoàng.
Nhìn thôi đã thấy đau rồi, vậy mà cô không hề khóc, cô gái này mạnh mẽ quá.
Lưu Chiếu Thanh nhanh chóng băng lại vết thương của cô bằng băng gạc sạch sẽ, động tác băng bó vết thương của bác sĩ khoa ngoại vừa nhanh nhẹn lại chuẩn chỉnh, băng bó xong, anh ta thở dài, nói: “Xong rồi, em cũng giỏi thật đấy.”
Cảm giác mát lạnh truyền đến từ vết thương, không đau chút nào, dường như máu thịt trên tay cũng đang dần dần hồi phục.
Cô ngạc nhiên nhìn Lưu Chiếu Thanh: “Băng gạc này…”
Lưu Chiếu Thanh nói: “Băng gạc dị năng của thư viện, tay em sẽ hồi phục nhanh thôi.”
Tần Miểu im lặng vài giây, nhìn sang Việt Tinh Văn: “Sao lại giúp tôi?”
Việt Tinh Văn đi tới trước mặt cô, nói: “Trước đây có duyên gặp Tần Lộ một lần, hơn nữa, chúng ta cùng là sinh viên đại học Hoa An, giúp cô là chuyện nên làm.”
Tần Miểu nhìn sang hai người, sắc mặt lạnh lùng hơi dịu đi, “Cảm ơn các cậu.”
Lưu Chiếu Thanh cười khoát tay, “Không có gì, chuyện nhỏ thôi.”
Một nam sinh cool ngầu đeo hoa tai của đội bên cạnh đi qua, cười nói: “Sinh viên Hoa An à?”
Việt Tinh Văn nhìn sang anh ta, nói: “Các anh là nhóm nghiên cứu A- đang xếp hạng nhất phải không?”
Nam sinh chau mày, “Sao cậu đoán ra?”
Việt Tinh Văn nói: “Đến đích nhanh như vậy, chắc chắn điểm tích lũy của các anh rất cao, thực lực cũng rất mạnh. Đàn anh Trác Phong nói, các anh là đội Tốc Xoát gồm Vật lý, Sinh học, Hóa học, Địa lý phải không?”
Anh chàng cười ha ha, “Hóa ra là đàn em của Trác Phong! Mấy người bọn anh cũng gặp may thôi, vừa đáp xuống đã thấy thẻ đỏ điểm rồi, thằng học khoa Vật lý giật chết mấy con hổ, nhặt được thẻ đỏ, nên mới dẫn trước mãi được.”
Ba đồng đội khác cũng qua đây, khách sáo chào hỏi nhóm Việt Tinh Văn.
Việt Tinh Văn nhìn đảo hồ ở phía xa, hỏi: “Các anh không qua đó trước à?”
Nam sinh đáp: “Đợi các bạn khác đã, không vội.”
Việt Tinh Văn gật đầu, “Được.”
Một chốc sau, nhóm sinh viên của đại học Tân Giang, trường thể thao Tây Châu cũng lần lượt đến nơi.
Trời dần tối, số nhóm nghiên cứu ở gần đích càng lúc càng nhiều.
Nhìn bảng xếp hạng, trong người thuộc lớp bọn họ, tổng cộng có nhóm nghiên cứu sống đến ngày cuối cùng và thuận lợi tìm đủ trên điểm, cũng tức là người qua môn. người còn lại bị loại.
Mười giờ tối, Tân Ngôn dẫn đồng đội của mình lững thững đi tới, lúc này cả nhóm nghiên cứu đều đã có mặt.
Ánh trăng dịu dàng chiếu xuống, soi sáng ngọn cờ trên hòn đảo trung tâm.
Có nữ sinh nọ nghi hoặc nói: “Mọi người tới từ sớm rồi, sao không qua bên kia?”
Việt Tinh Văn nói: “Mọi người đừng đi thẳng qua đó, đầm lầy này có vấn đề.” Cậu đá một hòn đá xuống đầm lấy, bỗng nhiên đầm lầy xủi bọt khí ùng ục, ngay sau đó, hòn đá bị hòa tan thành tro bụi.
Nữ sinh biến sắc, “Không thể chạm vào đầm lầy!”
Tân Ngôn bước qua quan sát tỉ mỉ, rồi thấp giọng nói: “Đầm lầy có tính ăn mòn, bất kỳ thứ gì chạm vào sẽ hòa tan ngay lập tức, còn ghê gớm hơn cả nước cường toan.” Cậu ta khẽ nâng tay phải, vô số đèn cồn bay ra khỏi tay cậu rồi tách thành hai hàng, tựa như hai dãy đèn đường màu ấm trong đêm đen, soi sáng phương hướng cho mọi người.
Sau đó, đèn cồn vây xung quanh đảo hồ.
Cậu dùng đèn cồn thay đèn đường, như vậy mọi người sẽ không đạp sai chỗ vì nhìn không rõ.
Tần Miểu đi qua nói: “Không thể chạm vào đầm lầy, thay đổi vị trí mảng kiến tạo của khoa Địa lý có thể chuyển mọi người tới đích phải không?”
Việt Tinh Văn nói: “Đúng vậy. Những kỹ năng như đổi vị trí, bay, đều có thể vượt qua đầm lầy này.
nhóm, cả thảy người.
Nam sinh đeo hoa tai của nhóm nghiên cứu A- đi tới nói: “Nếu đã tới đủ rồi thì mọi người phân công đi, xem phải qua đó thế nào. Di chuyển mảng kiến tạo địa lý cấp hai của tôi đưa được người đi một lượt, qua lại hai lần, có thể đưa người qua.”
Một nữ sinh đứng ra nói: “Tôi cũng có mảng kiến tạo cấp hai, có thể đưa người qua giúp.”
Anh chàng ngăm đen khoa thể dục đi qua nói: “Ván trượt của chúng tôi đưa theo được người, ván trượt không bị hoàn cảnh cản trở, hẳn không sợ bị đầm lầy ăn mòn.”
Giang Bình Sách nói: “Di chuyển tập hợp tọa độ theo đường parabol, những người còn lại giao cho tôi.”
Bạn học tới sau nghe vậy, lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, họ rảo bước tới trước mặt Việt Tinh Văn, nói: “Các cậu tới đích trước mà vẫn không qua, hóa ra vì đợi mọi người sao?”
Việt Tinh Văn cười nói: “Dù sao người tới đây rồi đều có thể qua ải, nếu bọn tôi chỉ lo mình đi qua bỏ lại các bạn học khác phiền muộn đứng cạnh bờ sông, làm vậy không nghĩa khí chút nào.”
Nhìn thi thể của các bạn học trên đường khiến lòng cậu vốn khó chịu, cậu còn nhặt rất nhiều thẻ tích điểm mà những người đã chết rớt ra. Bốn người của nhóm nghiên cứu A- đại học Kinh Đô xếp hạng nhất cũng đợi cạnh bờ sông, khi ấy Việt Tinh Văn đã hiểu được suy nghĩ của các đàn anh – Phải đợi mọi người tới hết, rồi mới cùng đến đích.
Môn này đã loại đi sinh viên, lớp một của họ còn lại người, không thể bỏ ai lại – Đây là sự ăn ý không cần nói ra giữa mấy nhóm nghiên cứu đến trước.
Mọi người vừa nghỉ ngơi vừa chờ đợi, đến khi đông đủ mới cùng nhau về đích.
người chia thành bốn nhóm, một nhóm người được di chuyển mảng kiến tạo của khoa Địa lý đưa về đích, người được ván trượt của khoa thể dục đưa qua, những người còn lại tập hợp lại, Giang Bình Sách dùng hệ tọa độ đưa mọi người tới đích theo đường parabol.
người đứng trên hòn đảo nhỏ giữa hồ, ánh lửa từ đèn cồn chiếu sáng gương mặt họ, nhớ lại trải nghiệm kinh hoàng ba ngày qua, ai nấy đều ngập tràn cảm xúc, giờ đây họ đã qua môn, mọi người đều có cảm giác như ‘sống sót sau kiếp nạn’. Nhưng nghĩ tới thi thể các bạn học mình thấy trên đường, họ lại khó mà vui vẻ được.
Kim đồng hồ dần dần dịch đến giờ, khung thông báo nhanh chóng hiện lên trước mắt các bạn học…
[Kỳ thi môn tự chọn chung Chạy định hướng kết thúc]
[Lớp – người, người qua môn, tỷ lệ loại %]
[Nhóm nghiên cứu C-, điểm tích lũy giành được: , điểm tích lũy cuối cùng ×= điểm, nhóm trưởng Việt Tinh Văn tự chia]
[Sắp quay lại thư viện, xin chờ đợi…]
Khung cảnh trước mắt vụt đi, họ quay lại trung tâm môn tự chọn ở tầng .
Điểm tích lũy ở môn chung được chia theo nhóm nghiên cứu, quả nhiên trong tay Việt Tinh Văn có thêm điểm, cậu thở phào, nói: “Cuối cùng cũng xong rồi, đến nhà ăn ăn một nữa no nê trước đã.”
Kha Thiếu Bân nói: “Đúng vậy, ba ngày lang thang giữa chốn hoang vu, ăn không ngon cũng chăng được ngủ ngon!”
Không có thời gian nghĩ nhiều về môn học vừa qua, ngày mai đã là thứ hai rồi, lại phải học môn bắt buộc. Họ phải nhanh chóng điều chỉnh lại tâm thái, nghênh đón thử thách tiếp theo.