Lời A Lam nói khiến La Giản lĩnh ngộ điều gì, quay đầu cười với A Lam: "Nói lời này, cứ như cậu đã biết trước tương lai như thế nào vậy."
"Tớ không biết." A Lam lại cực kì nghiêm túc trả lời cậu: "Tớ không biết tương lai sẽ ra sao, sau này chúng ta sẽ gặp phải chuyện gì, sống sót hay tử vong, may mắn hay bất hạnh, những thứ đó tớ đều không biết, tớ cũng không muốn nghĩ tới. Nhưng hiện tại! Tớ muốn nói cho cậu một việc, La Giản... Tớ phải nói cho cậu, cậu..."
Phong Vũ Lam chưa nói xong, cậu quả thật muốn nói một số việc cho La Giản, ví dụ như chuyện về đứa nhỏ cầm cây dù màu đỏ, tuy rằng đến vừa rồi Phong Vũ Lam cũng không biết nên hình dung thế nào, nhưng cậu cảm thấy mình nên tiết lộ một số tin tức cho La Giản, một ít dấu vết, một ít, để dưới tình huống La Giản gặp phải hoàn cảnh đáng sợ nhất, vẫn có thể như trước tìm được một manh mối cầu đường sinh cơ.
Nhưng A Lam vẫn chưa nói xong, nguyên nhân bởi vì có người cắt lời cậu. Tiểu ác ma cầm dù đỏ vẫn luôn đấu với Đoạn Ly tới ngươi chết ta sống, nhân khe hở khi Phong Vũ Lam nói chuyện, đột nhiên nâng tay ném một chủy thủ về phía Phong Vũ Lam!
Không tới mười tấc, lưỡi đao sáng như tuyết, lấy một tốc độ cùng lực đạo kinh người lao về phía Phong Vũ Lam, kia tuyệt đối không phải công kích A Lam có thể ngăn cản, hơn nữa mục tiêu đứa nhỏ kia nhắm tới, chính là điểm yếu của Phong Vũ Lam! Lần này phải đánh thật, Phong Vũ Lam không chết cũng bị thương.
Ngay cả La Giản đứng cạnh A Lam cũng chưa kịp phản ứng, cậu tuy rằng đã nhận ra lưỡi đao nguy hiểm, nhưng nháy mắt kia, thân thể không theo kịp suy nghĩ, cậu muốn dùng đoản đao của mình chắn, nhưng ngón tay vừa sờ tới lưỡi đao, chủy thủ của địch nhân cũng đã gần trong gang tấc!
Chủy thủ này có vấn đề!
Một thoáng nhanh như chớp điện, La Giản đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh, bởi vì cậu nhìn thấy rất rõ ràng! Thời điểm đứa nhỏ kia ném chủy thủ ra, nó đang trôi nổi giữa không trung, cách La Giản cùng Phong Vũ Lam một khoảng không nhỏ, nhưng chủy thủ nó ném ra phảng phất như vượt qua không gian, giống như nháy mắt di động, một thoáng liền xuất hiện trước mặt Phong Vũ Lam!
Cảm giác này, đúng rồi... giống vũ khí của kẻ truy sát!
Không khác vũ khí của Hình Viêm lắm! Hình Viêm hắn cũng có thể làm được như vậy, bởi vì năng lực vũ khí hắn có liên quan tới không gian, hắn không những có thể khiến thân thể mình vượt qua không gian, vũ khí của hắn đồng dạng cũng có thể!
Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc đứa nhỏ này là ai?!
La Giản không kịp suy nghĩ nhiều, giờ phút này ngay cả năng lực chống đỡ công kích cậu cũng không có, chỉ có thể trơ mắt nhìn chủy thủ hung mãnh đâm về phía A Lam.
A Lam cho rằng mình sắp chết.
Nhưng giây tiếp theo, sự tình khiến người khiếp sợ lại xảy ra lần nữa! Đứa nhỏ cầm dù đỏ kia đột nhiên biến mất giữa không trung, nó trống rỗng xuất hiện trước mặt A Lam, đi theo chủy thủ đang bay múa kia, tốc độ của nó nhanh như vậy, duỗi tay bắt được chuôi đao, giữ đao lại, sau đó thân thể đứa nhỏ lật một cái, nhảy tới sau lưng Phong Vũ Lam, một tay đè bả vai A Lam, một tay dùng chủy thủ dí vào yết hầu cậu.
Trong thời gian vài giây ngắn ngủi, đứa bé này đã thành công bắt cóc A Lam làm con tin, hơn nữa dùng tay đặt lên vai cậu, dù đỏ bên cạnh nó như sinh mệnh thể có ý thức mà trôi nổi ở đó. Nháy mắt kia, Phong Vũ Lam thậm chí nghe thấy đứa bé sau lưng nói nhỏ: "Mặc kệ cậu muốn nói gì cho La Giản, cũng không được nói chuyện của tớ cho hắn."
A Lam dừng lại, lại nghe thấy đứa nhỏ tiếp tục nói: "Cậu nhất định từng nghe về "ý chí mật thất", kỳ thật nó cũng tương tự với "ý chí thế giới", nếu phải dùng từ ngữ hình dung, nó chính là thứ gọi là "vận mệnh", mà vận mệnh, vĩnh viễn là đồ chơi trong tay thần sáng thế mà thôi."
"Chúng ta chính là đám đồ chơi kia." Đứa nhỏ đè thấp âm thanh, dán bên tai Phong Vũ Lam nhẹ giọng nói, giọng nó trầm như vậy, thậm chí có chút bi thương: "Chúng ta không chống cự được, cho nên, không cần trái lại vận mệnh, nếu chúng ta muốn chạy thoát, chỉ có thể lừa gạt nó."
Lừa gạt vận mệnh.
Đồng thời cũng lừa gạt thần.
Phong Vũ Lam ngây dại, phảng phất như bị chấn động, cậu cái gì cũng không nói nên lời, lưỡi đao lạnh băng đè trên yết hầu, lạnh băng tới tận xương tủy, hơi lạnh kia phảng phất như xuyên thấu làn da, thẩm thấu vào máu thịt, theo mạch máu chảy khắp toàn thân, hàn khí bức người.
La Giản đứng ở bên người cậu phản ứng lại, trở tay một đao đâm về phía đứa bé, đứa bé hơi hơi quay đầu, đôi mắt đen nhìn về phía La Giản, hai người tại một khắc này giao tiếp ánh mắt, La Giản ngẩn ra, cảm giác không tên kia lại nảy lên, tim đập càng nhanh, nhưng cậu không dừng thế công, lưỡi đao vẫn như cũ đâm về phía đứa nhỏ.
"Cậu muốn cậu ấy chết sao?" Đứa nhỏ một chút cũng không né tránh, nó trôi nổi sau lưng Phong Vũ Lam, dùng chủy thủ dí vào cổ A Lam, chỉ thoáng dùng sức, La Giản thấy máu đỏ từ cổ A Lam chảy xuống, điều này khiến La Giản không thể không dừng đao lại, tuy rằng giờ khắc này cậu cực kỳ không cam lòng.
Nhưng dù không cam lòng, La Giản không thể không quan tâm tới đồng bạn mình, bởi vì cậu biết, trên thế giới này không ai có thể vĩnh viễn sống sót một mình.
"Thế cục hiện tại đều nằm trong tay tôi." Đứa nhỏ đột nhiên cao giọng, khiến tất cả mọi người đều nghe rõ lời nó, cũng khiến mọi người đặt lực chú ý lên nó. Đoạn Ly dường như tiêu hao quá nhiều khí lực, trên thực tế, lúc đứa nhỏ ném chủy thủ về phía A Lam, hắn đã tính toán xông lên chặn đao, bất quá giờ phút này chiến cuộc liền lật ngược, dưới tình huống A Lam bị bắt cóc, trong nhất thời Đoạn Ly cũng không biết nên áp dụng hành động gì mới được.
Mà đứng bên cạnh Đoạn Ly, kẻ truy sát vẫn án binh bất động trầm mặc không nói, hắn yên lặng nhìn đứa nhỏ, dáng vẻ không định tham dự trận hỗn chiến này, La Giản nhìn kẻ truy sát, phát hiện hắn không để ý tới mình một phân, khiến La Giản tức khắc có chút chạnh lòng, đến tột cùng xảy ra chuyện gì, đứa nhỏ này rốt cuộc là ai, tại sao có thể khiến hắn coi trọng như vậy, cậu không biết nên cũng đành đặt lực chú ý lên người nó.
Không nghĩ tới, vừa quay đầu, liền phát hiện đứa nhỏ cư nhiên đang nhìn mình.
"La Giản, tôi cùng cậu tiến hành một cuộc cạnh tranh công bằng, thế nào?" Ánh mắt nó sáng quắc nhìn La Giản, mỉm cười. Nụ cười của đứa nhỏ này khiến La Giản cảm thấy cảm giác kinh hồn táng đảm quen thuộc, nhưng cậu không rõ cảm giác này từ đâu mà tới, cậu không thể giải thích được, đành phải run rẩy, cắn răng nói: "Cạnh tranh gì?"
Đứa nhỏ đột nhiên thu hồi lưỡi dao đặt trên cổ A Lam, trên dao còn mang theo vết máu, nó để ý thấy, nhẹ nhàng vung tay lên, chủy thủ liền biến mất, sau đó nó thập phần săn sóc, không biết từ đâu móc ra một băng keo cá nhân, bay tới trước mặt A Lam, thực nghiêm túc dán lên cho cậu.
Sắc mặt Phong Vũ Lam hiện ra chết lặng, phảng phất như cậu không biết nên phản ứng thế nào, liền dứt khoát im miệng không nói. A Lam từ một mức độ nào đó có thể nói là người hiểu rõ hết thảy, đáng tiếc cậu không tự giác được điểm này. Nhưng cho dù cậu luôn hồn nhiên không biết, cậu cũng biết bản thân mình không thể tham gia vào cái hai người kia gọi là "cạnh tranh công bằng", đây là một hồi quyết đấu vượt qua thời gian cùng không gian, là hồi quyết đấu nằm ở độ cao cậu không thể với tới.
Mà trong trận cạnh tranh này, vô luận ai thắng, đều không phải kết quả Phong Vũ Lam muốn thấy.
"La Giản, cậu xem." Đứa nhỏ như làm ảo thuật, lại từ trống rỗng biến ra hai khối ngọc bội trong tay, đúng là tín vật đính ước của "thần quỷ", một miếng ngọc xanh biếc bị phân làm hai.
"Tôi nghĩ, các cậu hẳn đều đoán được năng lực của tôi, cho nên lúc này, tôi liền không giấu dốt." Đứa nhỏ nói, tươi cười sáng lạn: "Tôi có một loại năng lực cùng loại với thôi miên, có thể trong thời gian ngắn khống chế mỗi một người giao tiếp ánh mắt cùng tôi."
Nghe lời này, ánh mắt La Giản tức khắc lập lòe, phảng phất như xem thấu tâm tư cậu, đứa nhỏ nói: "Thế nhưng cậu không cần lo lắng, tôi đã nói đây là một cạnh tranh công bằng, loại năng lực này tôi cũng không thể sử dụng không hạn chế, trên thực tế cho tới nay, đối với đội ngũ các cậu, tôi mới chỉ dùng với một người A Lam."
Đứa nhỏ thoáng cong lưng, nó vẫn trôi nổi giữa không trung, giờ phút này thế nhưng còn cao hơn Phong Vũ Lam, cho nên nó dùng đôi tay ôm lấy cổ Phong Vũ Lam, A Lam càng không thể nề hà, tuy rằng trên mặt không có nửa điểm biểu tình, nhưng tại thời điểm đứa nhỏ dán cả người lên người cậu, Phong Vũ Lam không cầm lòng nổi, duỗi tay ôm lấy eo đứa nhỏ, thân thể nó gầy yếu vô cùng, Phong Vũ Lam luôn sợ hãi nó sẽ như vậy mà ngã xuống.
Đứa bé quay đầu liếc nhìn A Lam một cái, tươi cười sáng lạn, nhìn đến mức Phong Vũ Lam thần sắc hoảng hốt.
"Cậu xem, đến bây giờ cậu ấy vẫn bị tôi khống chế." Đứa nhỏ tiếp tục nói với La Giản, ngữ điệu thậm chí thực dịu dàng: "Mà tôi cũng có thể cho các cậu một cơ hội, La Giản, nếu cậu muốn cứu lại đồng bạn từ chỗ tôi, như vậy liền trong lần cạnh tranh này, chiến thắng tôi đi."
"Cậu không cảm thấy ngay từ đầu cạnh tranh này đã không công bằng sao?" La Giản cau mày.
"Tại sao lại nói vậy?"
"Bởi vì tất cả lợi thế đều ở chỗ cậu." La Giản nheo mắt, cậu cũng cười theo, nhưng cậu không phát hiện, vẻ mặt của mình cùng đối phương có cảm giác trùng lặp quỷ dị.
"Cậu nghĩ xem, con tin ở chỗ cậu..." La Giản tiếp tục nói: "Ngọc bội cũng ở chỗ cậu? Cậu có thể luận lý thành chương, cầm ngọc bội thoát khỏi nơi này, tại sao lại còn muốn cạnh tranh một lần cùng tôi?"
Trên thực tế La Giản cũng không biết tại sao đối phương lại muốn cướp ngọc bội, cậu còn không biết ngọc bội chính là chìa khóa mật thất này, chỉ là trực giác nói cho cậu ngọc bội là manh mối quan trọng giữa thần và quỷ, liên quan tới cửa ra mật thất, bởi vậy, những lời này của cậu, cũng là để dụ đối phương, cậu muốn biết không chỉ chân tướng của ngọc bội, còn muốn biết mục đích của đứa trẻ này.
"Không cần dụ tôi, tôi sẽ nói tất cả cho các cậu." Đứa nhỏ dễ như trở bàn tay mà nhìn thấu mục đích của La Giản, quả thực như đi guốc trong bụng cậu, La Giản giờ khắc này cảm thấy nhụt chí khó miêu tả nổi, cậu thậm chí hoài nghi đứa nhỏ này không chỉ có thể thôi miên, mà còn có thể đọc suy nghĩ.
"Tôi lợi dụng "thôi miên" mà biết được vị trí cửa ra từ miệng thần minh, kỳ thật cửa ra của mật thất này vô cùng rõ ràng, chỉ cần các cậu ngẫm lại xem, tại sao cây cổ thụ kia lại được giả thiết thuộc tính "không thể bị bất kì phương thức nào phá hủy"." Đứa nhỏ nhìn thoáng qua thân cây thật lớn.
Khiến La Giản không nhịn được cũng liếc mắt nhìn cây cổ thụ kia một cái, cửa ra cứ như vậy liền công khai bày ra trước mắt mọi người, ngược lại khiến người ta bỏ qua tồn tại của nó, mọi người thường thường quá mức chú ý tới những vật xa xăm, ngược lại xem nhẹ sự vật ở trước mắt.
"Cậu nói, cây kia chính là cửa ra?"
"Không sai nha." Đứa nhỏ mỉm cười: "Thời điểm các cậu phát hiện kẻ tự xưng là "thần minh" kia, có phải trông hắn như mọc ra từ cây cổ thụ? Đúng vậy, chính là nơi liên tiếp giữa hắn và cây cổ thụ kia, có một khe lõm nho nhỏ, đem hai khối ngọc này hợp làm một, bỏ vào, có thể mở ra cơ quan, cánh cửa liền xuất hiện."
"Đơn giản như vậy?" La Giản vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng, cửa ra khiến bọn họ rối rắm lâu như vậy, liền thoải mái như thế mà nghe được từ miệng đứa nhỏ này.
"Chuyện này có nguyên lý giống như kiến tạo lăng mộ thời cổ đại, thợ thủ công vì không muốn làm vật bồi táng, sẽ trộm tạc ra một thông đạo, thần minh vô tri này kí kết khế ước nhân vật cốt truyện cùng mật thất, thời điểm kiến tạo huyệt mộ lại không nghe theo điều kiện của mật thất mà tạo ra một mật thất phong bế hoàn toàn không có cửa ra, mà lưu lại cho bản thân một con đường." Đứa nhỏ nói, đột nhiên dừng cười, biểu tình âm lãnh: "Đây đại khái chính là nguyên nhân hắn vĩnh viễn không thể chạy thoát khỏi khống chế của mật thất đi."
"Từ từ." La Giản nghe xong lời đứa nhỏ nói, dừng một chút, nói: "Ý cậu là, ý chí mật thất nguyên bản định biến nơi này thành một mật thất không có cửa ra, đúng không?"
"Đúng vậy." Đứa nhỏ nhún vai, "Thời điểm nó đưa chúng ta vào, liền không định để chúng ta chạy thoát."
"Vậy còn cậu? Mục đích cậu nói cho tôi những chuyện đó là gì?"
Đứa nhỏ vươn tay, trong lòng bàn tay là hai khối ngọc bội: "Chỉ có cậu mới có thể mở ra cửa của gian mật thất này."
"Tôi?"
"Bởi vì... Cậu là "quỷ" nha."
La Giản dại ra một chút, phảng phất như trong lúc nhất thời không hiểu ý đối phương nói, mà đứa nhỏ cũng nhìn thấu điểm này, giải thích: "Trên người cậu còn thân phận "quỷ", gian mật thất này chỉ có hai nhân vật cốt truyện, chỉ bọn họ có thể mở cửa, thần đã treo, cho nên chỉ còn cậu có thể mở cửa."
"Từ từ! Những lời này có ý gì?!" Đúng lúc này, mấy người đội ngũ quân địch ở bên cạnh vẫn luôn lắng nghe, nữ quân sư ngắt lời: "Cậu để địch nhân đi mở cửa? Chúng ta thì làm sao bây giờ? Hơn nữa, ngọc bội lúc trước cậu đưa tôi... là giả sao?!"
"Ừ, là giả." Đứa nhỏ không chút do dự liền thừa nhận, hơn nữa lắc lắc hai ngọc bội trong tay.
Đối phương sạch sẽ lưu loát thừa nhận, ngược lại khiến nữ nhân không biết mở miệng chỉ trích thế nào.
Đứa nhỏ không tiếp tục để ý tới nữ nhân kia, nó quay đầu tiếp tục nhìn La Giản, thậm chỉ thân thể trôi nổi tới trước mặt cậu, đưa cả hai khối ngọc bội trong tay cho La Giản, sau đó mỉm cười: "Hiện tại, đi thôi, đi mở cửa đi."
Tim La Giản đập nhanh vô cùng, đặc biệt là khi đứa nhỏ này đưa ngọc bội cho cậy, ngón tay nó đụng phải lòng bàn tay La Giản, khiến cả người cậu nổi da gà, cậu kinh dị trừng mắt nhìn nó: "Cậu thực sự để tôi đi mở cửa?"
"Thân phận nhân vật cốt truyện mật thất định sẵn không thể chuyển nhượng, nếu như tôi không lấy được thân phận "quỷ" từ cậu, liền đành để cậu đi mở cửa, không phải sao?"
"Vậy cái cậu gọi là cạnh tranh là gì?"
"Đây là cạnh tranh?"
"Có ý gì?"
"Ai có thể thoát khỏi mật thất này trước, là người thắng cuộc." Đứa nhỏ cười khẽ: "Mà tôi đã nhường ưu thế lớn nhất cho cậu, cái này cũng đủ công bằng, không phải sao?"
"Vậy A Lam thì sao?" La Giản có chút lo lắng tới an nguy Phong Vũ Lam.
"Chỉ cần cậu thành công rời khỏi đây, tôi giữ cậu ấy làm con tin thì có ích lợi gì? Cậu ấy đương nhiên sẽ hoàn hảo không tổn hảo gì mà trở về bên cậu."
La Giản nắm khối ngọc bội trong tay, hít sâu một hơi, nhìn đứa nhỏ, nói: "Được rồi, như vậy liền cạnh tranh một lần đi."
Đứa nhỏ lúc này không trả lời, nó không biết tự khi nào đã không còn trôi nổi giữa không trung, mà đứng trên mặt đất, một bàn tay còn nắm lấy ngón tay A Lam, đôi mắt lại một khắc không rời nhìn chằm chằm La Giản, ánh mắt kia phảng phất như đang cổ vũ La Giản, mau đi mở cửa đi.
La Giản biết rõ trong này có lẽ còn có âm mưu gì đó, nhưng cậu không có biện pháp, cậu nhìn A Lam, Phong Vũ Lam giờ phút này cũng nhìn La Giản, ánh mắt lập lòe, như muốn truyền tin gì đó cho cậu, nhưng giờ khắc này, La Giản một chút cũng không hiểu ánh mắt của Phong Vũ Lam.
Bởi vì tim đập nhanh không dứt, khiến tư duy La Giản đều hỗn loạn.