Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

chương 120

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Việc lấy máu này, nói thì dễ, thực hiện thì khó, dù sao cũng là một phương thức tự hại bản thân, không phải chuyện mọi người đều sẽ tình nguyện làm.

Tuy rằng quạ đen là người thứ nhất thành thật trích máu. Thông thường, đàn ông trưởng thành có lượng máu tầm ~ml/kg, xuất huyết cấp tính xảy ra khi mất máu trên % con số này, lúc có con người sẽ gặp nguy hiểm tính mạng.

Nhưng lượng máu này kỳ thật cũng rất nhiều, nếu cả năm người ở đây đều tình nguyện quyên một lượng máu nhất định, vậy thì chứa đầy thùng nước trong WC kia là tuyệt đối không thành vấn đề.

Kết quả là, quạ đen liền lấy thùng nước trong WC ra ngoài.

Nhưng, lấy máu không chỉ kiểm tra năng lực chịu đựng của thân thể bạn, mà cũng kiểm tra năng lực chịu đựng trên tinh thần, không phải ai cũng có thể trơ mắt mặt không đổi sắc mà nhìn máu mình tuôn chảy không ngừng, nhìn sinh mệnh trôi đi... Ầy, có lẽ trước mắt có một người như vậy.

Quạ đen có chút khiếp sợ nhìn về phía mèo đen, mèo đen quả thật có thể được miêu tả là "mặt không đổi sắc", ngồi trên sô pha giơ bàn tay lên trên thùng nước, một dao hạ xuống, máu kia liền xôn xao chảy xuống, quạ đen có chút khẩn trương, đợi một lúc, thấy sắc mặt mèo đen dần dần trắng bệch, vội bóp chặt mạch máu hắn, sau đó cột băng vải lên.

Sau đó rắn hai đầu lại bị lấy máu lần nữa, lúc này rắn hai đầu đáng thương, mềm như bông bất động trên sô pha. Vì thế phân lượng máu của ba người, lại chỉ đầy một phần ba thùng nước, nguyên nhân vẫn do quạ đen quá cẩn thận, bởi vì nếu một lần lấy quá nhiều máu, vấn đề phải ứng phó sau đó sẽ càng phức tạp hơn.

"Được rồi, tới lượt cậu." Quạ đen nhìn về phía cú mèo, ý bảo hắn nên ra tay.

Cú mèo không nói một lời, cũng không động, nhìn chằm chằm thùng nước kia, im lặng hồi lâu, trong thùng nước sóng sánh máu đỏ, trong không khí cũng tràn ngập mùi máu tươi, khiến người ta cảm thấy hơi buồn nôn.

Ngược lại, quái vật trên mặt đất dường như cũng đánh hơi thấy mùi máu, bắt đầu phát ra âm thanh mỏng manh nhưng sắc nhọn.

"Quái vật kia sắp vội không đợi nổi nữa." Quạ đen nói.

Cú mèo cũng nghe thấy tiếng kêu của nó, hắn chần chờ nhìn thoáng qua thùng nước đựng máu kia, sau đó nói với quạ đen: "Có thể, có thể để tôi tự mình sao? Ý tôi là... đơn độc một người."

Quạ đen khuyên can hắn.

"Không!" Cú mèo lại nghiêm khắc cự tuyệt, sau đó tựa hồ phát hiện ra mình phản ứng thái quá, hoãn một hơi lại, nói: "Sẽ không có bất luận nguy hiểm gì."

Quạ đen do dự một lát, hắn dường như nghĩ tới cái gì, vì thế quyết định không làm khó cú mèo, thỏa hiệp nói: "Được rồi, vậy tùy cậu."

Vì thế cú mèo liền một mình cầm theo thùng nước, bước nhanh đi vào WC, hơn nữa mọi người còn nghe thấy tiếng khóa cửa.

"Tại sao hắn lại muốn một mình?" Rắn hai đầu nghi hoặc.

Quạ đen ngẫm nghĩ, chần chờ nói: "Có lẽ là vì ngại?"

Cú mèo ngây người trong WC một lúc lâu, cuối cùng cũng đi ra, toàn thân trên dưới không có gì dị thường, ngoại trừ sắc mặt càng thêm tái nhợt của hắn. Nhưng máu trong thùng rõ ràng tăng thêm không ít, chỉ là máu kia nhìn qua có hơi sệt.

"Cậu không sao chứ?" Quạ đen nhìn hắn đi ra liền quan tâm hỏi thăm, kiềm chế không được mà nhìn trên dưới cú mèo: "Cậu cắt chỗ nào?"

Cú mèo phản ứng có chút chậm chạp, hỏi: "Cái gì?"

"Tôi nói, lúc cậu lấy máu, cắt chỗ nào?"

"À... cánh tay." Cú mèo dừng một chút, nửa ngày sau mới mở miệng trả lời, hơn nữa vẫn luôn cúi đầu.

Quạ đen nhấp môi, không chớp mắt nhìn chằm chằm mặt cú mèo: "Có thể để tôi nhìn không?"

"Không, không cần, tự tôi đã xử lý qua." Cú mèo nói như vậy, mang thùng nước tới. Quạ đen tiếp nhận từ tay hắn, cảm nhận được trọng lượng thùng nước, hắn có chút lo lắng mà nhíu mày.

Quạ đen nói: "Cậu chảy từng nào máu? Thùng này nặng hơn rất nhiều."

"Không nhiều." Sắc mặt cú mèo vẫn trắng như từ giấy, ánh đèn ảm đạm chiếu xuống đầu hắn, thoạt nhìn như thi thể vừa đội mồ sống dậy.

Quạ đen run rẩy môi, định nói gì đó. Nhưng cuối cùng, hắn cái gì cũng không nói, trầm mặc chốc lát liền tự mình trào phúng: "Máu này còn thiếu một chút, xem ra tôi phải đi tìm con Sói phiền toái kia, chúc tôi may mắn đi."

Cú mèo lộ ra nụ cười đã lâu không thấy: "Chúc cậu may mắn."

Vì thế quạ đen xoay người, lấy hết can đảm đi về phía Sói, Sói kia phỏng chừng cũng biết kế hoạch của quạ đen, lúc này hắn dễ thương lượng ngoài dự đoán, không phí nhiều sức, Sói đã chủ động đi qua, hào phóng mà đặt mông ngồi bên cạnh cú mèo, dùng đôi mắt tràn đầy hứng thú nhìn hắn.

"Tôi cho rằng máu cậu đều đã đông hết." Sói bắt đầu châm chọc mỉa mai cú mèo. Cú mèo tựa hồ không thoải mái, vẫn chưa động thủ với Sói, chỉ lạnh lùng trả lời: "Câm miệng."

"Thái độ không tốt nha." Sói mỉm cười, bởi vì hắn ngồi cạnh cú mèo, nên vừa nói xong lời này liền đột nhiên duỗi tay bắt lấy cánh tay cú mèo. Động tác này quá nhanh, khiến cú mèo không kịp phản ứng, vừa quay đầu, Sói đã trực tiếp kéo tay áo hắn lên, lộ ra cánh tay tái nhợt của cú mèo.

"Thật đáng tiếc, cậu không cắt tay bên này sao?" Sói thở dài, cú mèo vẫn nộ đẩy hắn ra, còn kéo tay áo mình xuống.

"Làm tốt chuyện anh nên làm, tiên sinh, đừng ép tôi phải đánh anh." Thời điểm cú mèo nói những lời này, cõi lòng tràn đầy ác ý.

Cũng may Sói cũng không tiếp tục khiêu khích hắn, tiếp nhận con dao liền cắt ra vết thương thật dài trong lòng bàn tay mình, máu liền từng giọt nhỏ xuống, tạo thành một gợn sóng trên bề mặt thùng nước.

Quái vật nằm trên đất tru lên, phảng phất như nó đột nhiên lấy lại được sức lực, cư nhiên mở mắt, đôi mắt nó đen nhánh, không có lòng trắng, đôi mắt một mảnh đen như mực, tay chân khô khốc vung vẩy, trông thật sởn tóc gáy.

Sói suy nghĩ gì đó, máu chảy được một nửa, hắn liền đột nhiên đứng lên, vạch ra cách tay còn đang đổ máu, đi về phía quái vật kia, từng giọt máu của hắn rơi trên mặt đất, mùi máu tươi tràn ngập trong không khí, quái vật kia bị kích thích manh, không còn lung tung múa may cánh tay, mà là gian nan bò dậy, như con chó mà quỳ rạp trên mặt đất, đôi mắt đen như mực không chớp mắt nhìn chằm chằm sói.

Ánh mắt khát khao dữ tợn.

Mọi người xung quanh đều bị tình cảnh này dọa sợ, rất ăn ý mà lui về phía sau quan sát. Quái vật kia cũng không để ý đến người khác, chỉ nhìn chằm chằm sói, sói tiên sinh cũng không sợ hãi chút nào, hắn thậm chí còn cười, hẳn là rất hưng phấn, hắn để máu mình nhỏ trước mặt quái vật, quái vật kia liền trực tiếp quỳ rạp lên mặt đất bắt đầu liền những vết máu đó, tình cảnh huyết tinh khiến người ta buồn nôn.

Quái vật liền liếm một đường như vậy, theo vết máu liếm tới thùng nước kia, nó cao hứng kêu một tiếng, âm thanh bén nhọn chói tai, sau đó nó liền ngồi xổm bên cạnh thùng nước, vùi cả mặt vào trong, mọi người xung quanh có thể tinh tường nghe rõ tiếng nó tham lam liếm láp.

"Mẹ nó, tôi muốn nôn." Rắn hai đầu không quá thích ứng mà ôm dạ dày mình, sắc mặt vốn trắng do mất máu quá nhiều lại càng thêm trắng.

Quạ đen bên cạnh cũng có chút trắng bệch, hắn nhịn không được chú ý tới cú mèo, phát hiện sắc mặt cú mèo không còn dùng từ "trắng như tờ giấy" để hình dung, làn da hắn thậm chí lộ ra một màu xanh lá chết chóc. Nhưng cú mèo lại thực bình tĩnh, biểu cảm khuôn mặt hắn càng ngày càng ít, khi trước đánh nhau cùng sói, rõ ràng hắn rất tức giận, nhưng trên mặt một chút biểu cảm cũng không có.

Mèo đen sắc mặt vẫn như thường, tuy rằng hắn cũng lấy máu, nhưng tựa hồ một chút cũng không bị ảnh hưởng, trước nhau như một im lặng đờ ra, hoặc khi mọi người xung quanh đều không để ý tới hắn, mèo đen sẽ cẩn thận nhìn chằm chằm quạ đen nửa ngày. Mà sói bên kia liếm liếm lòng bàn tay mình, thuận tiện xé một mảnh vải tự buộc miệng vết thương lại.

Mọi người đều đang chờ đợi, chờ quái vật ăn không đủ no kia ăn no, thực ra quái vật kia ăn rất nhanh, ôm thùng nước liền một hơi uống cạn, máu bắn ướt toàn thân nó, biến nó thành một khung xương đầy máu biết di động.

Cuối cùng, quái vật kia dường như đã ăn no, nó ném thùng nước đi, thỏa mãn quỳ rạp trên mặt đất, nửa ngày đều không nhúc nhích. Quạ đen thấy nó một chút phản ứng cũng không có, trong lòng có chút nôn nóng, vừa đi về phía trước được một bước, quái vật kia đột nhiên oằn mình, ghé vào đất bắt đầu nôn mửa.

Một mùi tanh tưởi ập tới, toàn bộ khoang xe đều tràn đầy hương vị khiến người ta buồn nôn này.

"Tôi con mẹ nó thật sự muốn nôn." Rắn hai đầu rời mắt đi, không nhìn con quái vật kia nữa, hắn cau mày ôm dạ dày minh. Cũng có động tác giống hắn là quạ đen, quạ đen cũng không chịu nổi cảnh tượng cùng khí vị kia. (anh trai U linh này có kí ức hay k vẫn ăn nói thô tục như vậy)

Nhưng trong năm người lại có ba người mặt không đổi sắc, Sói là tên tính cách vặn vẹo, nhìn chằm chằm quái vật nôn mà còn cảm thấy hứng thú bừng bừng. Mèo đen là loại hình phản ứng chậm chạp, mặt luôn chất phách, không bị ảnh hưởng chút nào.

Cú mèo thì không bị bất luận cái gì ảnh hưởng, hắn tựa hồ không ngửi thấy mùi tanh tưởi kia, ngay cả ngực cũng không phập phồng, mắt nhìn thẳng quái vật đang quỳ rạp trên đất, nửa biểu cảm cũng không có.

"Ba tên kia không phải con người đi?" Rắn hai đầu vẻ mặt không chịu nổi, kéo quạ đen ngồi xổm một góc, bắt đầu oán giạn: "Cái tên gọi là "sói" kia, ngay từ giây phút đầu tôi thấy hắn, trên mặt hắn chỉ có một biểu cảm, lúc nào cũng nhìn cầu cười dữ tợn, cứ như mỗi thời mỗi khắc đều muốn xử lý cậu. Hai tên khác thì khỏi nói, mẹ nó, ngoài mặt không biểu cảm thì vẫn là mặt không biểu cảm!"

"Cú mèo lúc trước không phải như vậy." Quạ đen nhăn mày, hắn nhớ rõ thời điểm hắn vừa tỉnh lại trong khoang xe cùng cú mèo, cảm xúc đối phương vẫn tương đối phong phú... nhưng theo thời gian trôi qua, vẻ mặt hắn càng lúc càng vô cảm.

"Còn mèo đen, tên này rất thần bí, hơn nữa quá im lặng. Nhưng hắn có điểm tương đồng với sói."

"Tương tự chỗ nào?"

Quạ đen dừng lại, dường như đang suy nghĩ xem nên trả lời thế nào, rất lâu sau mới mở miệng: "Nói thế nào nhỉ... có một cảm giác hung tàn."

"Còn tôi thì sao?" Rắn hai đầu đột nhiên chỉ vào bản thân.

"Anh?" Quạ đen ngẩng đầu nhìn rắn hai đầu, rắn hai đầu nhìn hắn cười. Quạ đen nghĩ một lát, thập phần nghiêm túc trả lời: "Ngốc... ngốc nghếch."

Vì thế rắn hai đầu không nói câu nào, âm trầm trừng mắt nhìn quạ đen. Quạ đen bị ánh mắt của hắn dọa sợ, lấy lòng nói: "Ừm, thực ra lúc anh không nói chuyện cũng rất đáng sợ."

Rắn hai đầu lập tức cười.

Rắn hai đầu rất kì quái, lúc hắn im lặng mặt không biểu cảm trông thực âm trầm, đặc biệt là cặp mắt kia, đầy quyết liệt. Nhưng một khi mở miệng nói chuyện, khí tràng âm trầm này liền tự sụp đổ, lập tức trở thành anh trai nhà bên.

Thật thú vị nha, quạ đen thầm nghĩ trong lòng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio