Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

chương 138

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Rừng rậm cũng không phải nhân vật chính của sơn cốc này, phải là đồng bằng mới đúng tê tê ~, sơn cốc này rất lớn, đồng cỏ chiếm phần lớn, mà rừng rậm đều phân bố ở mép ngoài, ngoài rừng rậm chính là những ngọn núi cao không thấy đỉnh, những ngọn núi đó chênh vênh lại trụi lủi, vây quanh đồng bằng cùng rừng rậm, bởi vậy mà hình thành sơn cốc."

Á An giải thích cho La Giản, sau đó, Á An duỗi đuôi, dùng đuôi chỉ vào trung tâm đồng bằng.

La Giản mơ hồ nhìn về phía đồng bằng xa xa, có tảng lớn tảng lớn bóng dáng đen nghìn nghịt, giống như có rất nhiều người tập trung ở đó, giữa biển người còn có một cây đại thụ lớn che trời, cây kia cho dù ở xa như vậy, La Giản vẫn có thể nhìn rõ ràng hình dạng của nó.

"Tê tê ~ đồng bằng này mới là vai chính của gian mật thất này, nó mới là đấu trường Tu La chân chính!" Á An nói tới đây, đột nhiên lại nở nụ cười dữ tợn, cái đuôi lắc loạn.

La Giản nhìn về phía bóng dáng đen nghìn nghìn ở đồng bằng phía xa, hắn mơ hồ hiểu ra, nơi đó có rất nhiều người, toàn bộ tập trung lại với nhau, hơn nữa La Giản có thể nhìn thấy bộ dáng bọn họ, tựa hồ như đang đánh nhau, có máu đỏ có đao quanh kiếm ảnh, hơn nữa có rất nhiều rất nhiều tiếng rống giận cùng âm thanh thảm thiết kêu lên, âm thanh truyền từ địa phương xa như vậy, khi truyền tới lỗ tai La Giản lại vẫn có thể nghe được rõ ràng.

Trên bầu trời cũng có không ít bóng đen lắc lư, tiến hành công kích cùng bóng đen phía dưới, mọi thứ đều phảng phất như dâng lên một làn thủy triều máu, không khí ập tới đây dường như cũng thấm đẫm vị máu! Mùi tanh kia có thể truyền đi thật xa, cho dù La Giản đứng ở rìa chiến trường, mùi máu tươi vẫn có thể truyền tới lỗ mũi hắn.

"Chiến trường...?" La Giản lẩm bẩm tự nhỉ, hắn nhìn tình huống này liền hiểu, đấu trường Tu La chính là chỉ chiến trường, chiến trường dưới hoàng hôn đỏ máu! Hơn nữa xem dạng này, đây là một đám người hỗn chiến, mỗi người đều là kẻ địch, mọi người đều đang chém giết!

"Cậu hiểu chưa tê tê ~" Á An hưng phấn lắc đuôi: "Đây là lý do tại sao mật thất này lại được gọi là đấu trường Tu La đỏ máu, đây là phương thức giải trí tốt nhất chúng ta có thể tìm được, dù sao ở địa phương quỷ quái này muốn làm gì cũng không được tê tê! Nhưng sẽ không chết, chúng ta đều sẽ không chết, cho nên chúng ta có thể không ngừng chết, không ngừng chiến đấu, chết rồi lại bò dậy tiếp tục! Giết sạch mọi người trong tầm mắt cậu!"

Khi Á An nói những lời này, trông hắn như đang phát điên, hắn quơ tay múa chân... À không, hắn không có tay chân, nhưng thân thể hắn vặn vẹo run rẩy, hắn quấn lấy đồng bạn mình, là bộ xương kia, bộ xương an tĩnh không nói lời nào, chỉ đứng tại chỗ, tùy ý để Á An xoắn thân rắn một vòng lại một vòng quanh hắn.

Thế nhưng bộ xương cũng áp dụng hành động trấn an Á An một chút, hắn ra dấu tay, Á An mới an tĩnh lại, nhưng vẫn bám trên cổ hắn, nói với La Giản: "Tê tê... thực xin lỗi người mới! Tôi quá kích động, dọa cậu sao?"

Sắc mặt La Giản hơi cứng đờ, ngoài cười nhưng trong không cười trả lời: "Vẫn ổn, tôi cảm thấy vẫn ổn ––––"

"Cậu không cần lo lắng, tôi sẽ không làm chuyện gì đáng sợ với cậu, cho dù tôi có làm gì thật cậu cũng không cần lo lắng, dù sao cũng không chết được."

Á An định trấn an La Giản một chút, hắn lại vươn đuôi chỉ đồng bằng kia, tiếp tục nói: "Tôi muốn nói cho cậu là, tôi muốn mang cậu đi tìm người kia, hắn ở ngay mảnh đất ở trung tâm đồng bằng, thấy cái cây siêu cấp to kia không? Người kia ở dưới gốc cây này, hắn là người mạnh nhất đấu trường Tu La, cũng là người đầu tiên tiến vào gian mật thất này."

"Từ từ! Anh nói, người tôi muốn tìm ở dưới gốc cây kia?" La Giản không thể tin được mà chỉ vào mảnh đất rậm rạp đen nghìn nghịt kia.

"Đúng vậy." Á An khẳng định.

"Mảnh đồng bằng kia chính là đấu trường Tu La, là chiến trường!"

"Đúng vậy, quả thật là như vậy tê tê ~" Á An tiếp tục khẳng định.

La Giản kinh hãi, hỏi: "Ý anh là, tôi phải xuyên qua chiến trường này, tránh được đao quang kiếm ảnh đó, mới có thể nhìn thấy người tôi muốn gặp?"

"Đúng vậy! Chính là như thế tê tê!" Á An cơ hồ muốn vỗ tay, tuy rằng hắn không có tay, nhưng hắn vẫn vẫy vẫy đuôi cổ vũ: "Chỉ cần cậu đánh bại mọi người, cậu liền có thể tới trước mặt người mạnh nhất, bắt hắn nói cho cậu làm thế nào để rời khỏi gian mật thất chết tiệt này! Thuận tiện, tôi cũng có thể nói cho cậu, cậu biết tại sao những người đó chém giết nhau không? Không chỉ bởi vì đây là một phương thức giải trí, mà là bọn họ đều muốn biết phương pháp rời khỏi, nhưng người mạnh nhất đã mở miệng nói qua, cậu phải đánh ngã mọi người xung quanh, đi tới trước mặt hắn, hắn mới nói cho cậu phương pháp rời khỏi đây!"

Tin tức này đối với La Giản hiện tại quả thực giống như sét đánh giữa trời quang, hắn lập tức đờ ra, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Á An, không dám tin tưởng mà lắc đầu: "Lúc trước anh còn nói sẽ mang tôi đi tìm người kia – anh còn nói mọi thứ anh biết đều là hắn nói cho anh."

"Cậu xem tê tê, không phải tôi đã mang cậu tới rồi sao? Còn mọi thứ tôi biết, kỳ thật gian mật thất này nhiều người như vậy, miệng truyền miệng, ai rồi cũng sẽ biết hết." Á An lắc lắc cái đuôi, lại quấn vòng lên người đồng bạn bộ xương của mình, hắn thậm chí xuyên qua xương sườn, chui ra từ lồng ngực bộ xương, đáng mừng là đầu hắn cũng không phải quá to.

"Ôi! Ông trời của tôi!" La Giản quả thực muốn cào đầu mình cho đến khi lột cả da đầu xuống, bóng người đen nghìn nghịt trên chiến trường kia khiến hắn cảm thấy áp lực nặng nề, hắn cho rằng mình rất nhanh sẽ có thể rời khỏi địa phương quỷ quái này, nhưng hắn căn bản chưa từng nghĩ tới sẽ là cảnh tượng như hiện tại.

"Nhắc nhở hữu nghị tê tê, người mới, tôi đã tới địa phương quỷ quái này mười mấy năm, nhưng tôi chưa từng ở trên đấu trường Tu La quá một giờ, cậu không biết muốn nện bước tiến về phía trước ở nơi đó là sự tình gian nan cỡ nào, hơn nữa quỷ dị chính là, chỉ cần ở đấu trường Tu La, thời gian hồi sinh của cậu sẽ nhanh hơn,... bình thường sau khi tử vong cần một đến hai tiếng mới có thể hồi sinh, nhưng chỉ cần tiến vào đấu trường Tu La, khoảng năm phút đồng hồ là cậu đã có thể bò dậy tiếp tục."

Á An đắc ý trườn tới trườn lui trên người bộ xương: "Những quái vật trên đấu trường Tu La mạnh hơn tôi quá nhiều, bay trên trời, bò dưới đất, bơi trong nước, còn có từ lòng đất trồi lên đột ngột cắn cậu một phát!"

"Hai ngàn người trong đấu trường Tu La đỏ máu, gần như toàn bộ đều ở đây."

"Nhiều người như vậy, phấn đấu gần trăm năm ở đó, lại không có một ai có thể ra ngoài."

Á An chỉ đuôi về phía đồng bằng ngập tràn ánh đao đỏ máu, sau đó hắn hỏi La Giản: "Thế nào người mới? Cậu có can đảm sao? Xuyên qua chiến trường đỏ máu kia, cậu mới có thể nhận được đáp án cậu muốn tìm, nếu không, cậu chỉ có thể ở đây cả đời... tận đến mãi mãi!"

Tận đến mãi mãi –––

La Giản chần chờ, hắn nhìn hoàng hôn đỏ máu nơi xa, trong lúc nhất thời hoảng hốt cảm thấy, cảm giác đầu tiên của hắn là "đây là chuyện không thể".

Hắn không thể làm được, giết chết những kẻ địch quái vật đó, sau đó tìm được người mạnh nhất kia, nhận được đáp án từ miệng hắn, La Giản cảm thấy mình không thể làm được, hắn không có sức mạnh cường đại như vậy! Huống chi trong đấu trường Tu La quỷ dị này, tất cả mọi người sẽ không ngừng hồi sinh, bọn họ sẽ tiếp tục bò dậy tới tìm bạn, tựa như con sói lúc trước! Có lẽ bạn có thể đánh bại những người đó một lần, hai lần, nhưng bạn không thể đánh bại họ trăm lần ngàn lần, thậm chí vạn lần!

"Chuyện này không thể, không ai có thể làm được!" La Giản thế nhưng cảm thấy sợ hãi, hắn bị tiếng rống cùng mùi máu tươi từ đấu trường Tu La truyền tới dọa sợ, hắn thậm chí không tự giác mà lui về phía sau một bước.

Á An nhìn thấy tâm thái của La Giản, hắn trấn an nói với La Giản: "Đừng sợ, người mới tê tê ~ xác thật... tôi cũng cho rằng không ai có thể làm được. Nhưng cậu xem, cho dù tất cả mọi người đều cảm thấy không thể, chúng ta vẫn tre già măng mọc mà tiến về phía trước, kỳ vọng bản thân sẽ trở thành người may mắn trong vạn người."

"Tôi không muốn trở thành người may mắn, tôi chỉ muốn rời khỏi đây –––"

La Giản thống khổ ôm đầu, đầu hắn bắt đầu dau, nhưng chấp niệm nội tâm vẫn chuyển động trong não bộ, bức bách hắn không ngừng nhớ lại.

Muốn chạy khỏi nơi này, rất muốn.

La Giản không có nhiều thời gian để lãng phí, hắn biết mình còn đồng bạn đang hãm sâu vào vũng bùn chờ hắn tới cứu viện, mà hắn lại bất đắc dĩ lãng phí thời gian ở địa phương quỷ quái này?! Mỗi một giây một phút hắn mắc kẹt ở đây, đồng bạn hắn đều đang phải trải qua tuần hoàn vô tận kia, bất tận lặp đi lặp lại!

"Ha ha! Hiện tại không phải tôi cũng đang rơi vào tuần hoàn vô tận sao!? Giống như căn bản chưa từng rời khỏi mật thất trừng phạt vậy! Tôi chỉ từ một tuần hoàn đi tới một tuần hoàn khác! Tôi con mẹ nó vẫn luôn lãng phí thời gian! Mà đồng bạn tôi còn đang mắc kẹt ở đó đợi tôi! Thật là phế vật... Tôi thật là cái phế vật!"

Á An không thể hiểu được, nhìn người mới ôm đầu túm tóc, như phát điên mà lầm bầm, hắn không thể hiểu được thống khổ cùng rối rắm trong lòng La Giản, nhưng cũng có thể phán đoán ra chuyện gì từ lời nói của La Giản, Á An đột nhiên nói, hiếm thấy, hắn tận lực kiềm chế bản thân không phát ra âm thanh tê tê, bình thản nói: "Cậu chạy trốn khỏi mật thất trừng phạt sao? Chạy trốn tới nơi này?"

La Giản ngồi xổm trên mặt đất, sắc mặt hắn tái nhợt, tóc hắn bị chính hắn kéo đến lung tung rối loạn, chật vật nhìn Á An.

"Người mới, ở đây có rất nhiều người, rất nhiều người chơi chạy thoát như cậu, trong đó cũng có không ít người chạy thoát từ mật thất trừng phạt, từ lời kể của bọn họ, cơ hồ mỗi người bọn họ đều giống cậu, đồng đoạn toàn diệt, hoặc bị nhốt, bọn họ lẻ loi một mình lợi dụng đạo cụ hoặc năng lực thoát khỏi mật thất, lại không thể không tới nơi này."

"Bởi vì nếu cậu rời khỏi đấu trường Tu La, ý chí mật thất sẽ giết chết cậu, bởi vì cậu sử dụng thủ đoạn khác thường thoát khỏi mật thất trừng phạt, ý chí mật thất sẽ không cho phép. Cho nên... chỉ cần cậu rời khỏi địa phương quỷ quái này, cậu cũng sẽ chết, lại còn là chết sạch sẽ, chết hoàn toàn, ngay cả linh hồn hay ý thức cũng không dư lại."

Lời nói này khiến La Giản gần như tuyệt vọng nhìn Á An, "Tôi đây phải làm sao?"

"Tôi cũng không biết, người mới." Á An đột nhiên lại dùng đuôi chỉ chỉ đấu trường Tu La: "Nhưng rất nhiều người đều nói với tôi, bên dưới tàng cây giữa đấu trường Tu La kia, có người mạnh nhất, hắn là người đầu tiên tiến vào đấu trường Tu La đỏ máu, cũng là một trong nhóm người chơi tiến vào mật thất đầu tiên, hắn biết mọi chuyện về mật thất, có thể trả lời mọi câu hỏi –––"

"Hơn nữa, người mạnh nhất này, hắn cũng là người duy nhất có thể trong nháy mắt hạ gục mọi người trong đấu trường Tu La, chỉ cần trong nháy mắt, mọi người đều sẽ chết sạch, chỉ có thể nằm bò trên đất đợi năm phút trôi qua mới có thể bò dậy."

"Mà chính bởi vì sức mạnh này, khiến mỗi người đều có tâm lý may mắn, cho rằng bản thân có thể trở thành người mạnh nhất như vậy, cho nên trên đấu trường Tu La luôn không thiếu đánh nhau đổ máu, lặp đi lặp lại tuần hoàn không dừng, không ai sẽ dừng lại, bọn họ đều cảm thấy mình sẽ thắng, tôi cũng cho là như vậy."

Ngữ khí Á An nghiêm túc, tràn ngập khát khao, ánh mắt hắn sâu xa nhìn về phía đồng bằng đỏ máu, dường như có thứ gì đại biểu cho hi vọng đang ngưng thực trước tầm mắt hắn. Bởi vậy, La Giản cũng theo ánh mắt hắn, nhìn về phía đấu trường Tu La.

"Lời anh nói là sự thật đi." La Giản không biết tại một khắc kia mình đã quyết định cái gì, nhưng hắn lấy ra vũ khí của mình.

"Người kia biết mọi thứ."

"Tôi không lừa cậu, hắn quả thực biết mọi thứ." Á An trả lời hắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio