Sau khi La Giản và Hình Viêm "ở chung", trải qua cuộc sống gia đình không tồi, chỉ là Hình Viêm có chút ngoài dự kiến của La Giản, ham muốn phá lệ mãnh liệt, khiến La Giản buổi sáng tỉnh dậy đều eo đau lưng đau chân rút gân, cậu làm nũng ăn vạ trên giường không chịu nhúc nhích, Hình Viêm liền làm bảo mẫu toàn năng cho cậu.
Thế nhưng, Hình Viêm không thể mỗi ngày đều rảnh rỗi, vẫn phải ra cửa đi làm, còn La Giản, bởi vì trường học mấy ngày nữa mới khai giảng, cậu liền ăn không ngồi rồi, không có chuyện gì làm thì nên làm gì đây?
La Giản nhàm chán dạo quanh nhà lớn của Hình Viêm, bắt đầu vô sỉ lục lọi đồ vật của chủ nhân nó.
Thế nhưng, Hình Viêm là người sạch sẽ tác phong sinh hoạt tốt, cũng không loạn ném đồ, quần áo đều chỉnh chỉnh tề tề đặt trong tủ quần áo, trên tủ đầu giường có khung ảnh, trong đó là ảnh chụp chung của Hình Viêm và La Giản lúc còn nhỏ, khi La Giản nhìn thấy bức ảnh này, cậu nhịn không được ôm ảnh chụp, nằm trên giường Hình Viêm cười ngây ngô nửa ngày.
Trong thư phòng có máy tính và giá sách, khởi động máy tính cần mật mã, thế nhưng đợi La Giản tự luyến mà thử ngày sinh mình vào mật mã, kết quả không ngờ lại được, vì thế La Giản lại ngây ngô cười nửa ngày.
Chỉ là trong máy tính cũng không có gì đặc biệt, trò chơi cũng không có bao nhiêu, đều là văn kiện công việc, khiến La Giản tiếp tục cười ngây ngô chính là, hình nền máy tính chính là ảnh cậu và Hình Viêm chụp chung lúc trước kia ra ngoài đi du lịch.
Lúc trước La Giản rõ ràng không ở trong căn nhà này, nhưng giờ phút này cậu cảm giác, căn nhà này, nơi nơi chốn chốn đều có bóng dáng của mình, Hình Viêm sẽ đặt ảnh chụp của cậu trong khung ảnh, để quà cậu tặng hắn trên giá trang trí, cậu còn nhìn thấy một cây dù mình từng cho Hình Viêm mượn trước kia, được hắn đặt ở giá đựng dù trước cửa nhà, trên giá dù nhỏ kia, chỉ có một cây dù này.
Bởi vậy, có thể thấy được, chủ nhân căn nhà này yêu ta cỡ nào!!
La Giản đỏ mặt không chút e lệ nghĩ, cậu lại dạo quanh thư phòng, bắt đầu lục ngăn tủ, kết quả lại tìm được một cây đao trong ngăn kéo bàn làm việc.
Một con dao quân dụng.
La Giản chần chờ một lát, lại ngăn cản không được lòng hiếu kỳ của mình, cậu cầm đao, rút lưỡi đao sáng như tuyết ra khỏi vỏ. Có lẽ giờ phút này La Giản cũng không nhận ra, thủ pháp cầm đao của cậu thành thạo và nhạy bén như vậy, lưỡi dao tự nhiên xoay vòng trong tay cậu, sau đó trong lòng La Giản bỗng nhiên sôi trào một sự nhiệt huyết kỳ quái, cậu như ném phi đao mà nhắm lưỡi đao về phía gáy một quyển sách màu đỏ trên giá sách bên cạnh, một đao chuẩn xác phi qua, trúng giữa hồng tâm.
"Woww...." La Giản vỗ tay tán thưởng bản thân, "Mình thật là lợi hại."
Rất lâu sau, cậu lại nghi hoặc nghiêng đầu, "Ầy, tại sao mình lại lợi hại như vậy?"
Một lát sau, cậu mới hốt hoảng nhận ra, "A! Ta nghịch hỏng sách của Hình Viêm rồi!"
La Giản lập tức khẩn trương, nhào tới rút dao quân dụng đang cắm vào gáy quyển sách kia, sau khi cậu rút dao ra liền ngó trái ngó phải quan sát, trên gáy sách nhiều thêm một vết dao, khó coi cực kỳ. La Giản lập tức chột dạ, không dám tưởng tượng sau khi Hình Viêm trở về sẽ mắng cậu thế nào, vì thế cậu quyết tâm muốn hủy thi diệt tích.
Đầu tiên cậu thả đao lại vào ngăn kéo, sau đó là hủy sách.
Bất quá La Giản ngẫm nghĩ, sợ sau khi Hình Viêm trở về không thấy sách, nên cậu quyết định ra ngoài hiệu sách tìm xem có quyển giống vậy không, mua một quyển sách y chang để vào, Hình Viêm cũng sẽ không phát hiện ra.
Vì thế La Giản cầm chứng cứ phạm tội của mình ––– quyển sách bị thủng một lỗ kia ––– một quyển sách gọi là "Luân hồi chi dạ", sau đó ra ngoài tìm hiệu sách, cậu còn đi thư thành trong thành phố.
đêm luân hồi.
Nhưng khiến La Giản thất vọng chính là, khi cậu đi khắp các hiệu sách, lão bản mỗi hiệu sách đều nói với cậu, quyển sách này từ rất lâu trước kia đã không còn xuất bản nữa, cũng không còn phát hành trên thị trường, La Giản chỉ có thể đi tìm sách lậu, nhưng sách lậu kia quá rởm, trang giấy đều thô ráp, mực in mờ nhòe lại còn nhiều lỗi chính tả.
Sau đó La Giản ủ rũ cụp đuôi ôm chứng cứ phạm tội về nhà, quyết định đối mặt Hình Viêm nhận lỗi. Khi cậu về nhà, phát hiện Hình Viêm đã trở về, đang đứng ở kệ sách thư phòng suy tư gì đó.
Nhận ra Hình Viêm đã phát hiện sách của mình biến mất ––– đậu má sao hắn có thể phát hiện nhanh như vậy, mắt cũng quá tốt đi! ––– La Giản đành phải ngoan ngoãn nâng chứng cứ phạm tội tới trước mặt Hình Viêm.
Hình Viêm chỉ tiếp nhận chứng cứ phạm tội từ tay cậu, nhìn vết đao trên gáy sách, nhẹ nhàng bâng quơ cười, nói, "Làm thế nào vậy?"
Đừng nhìn bộ dáng không để bụng của Hình Viêm, La Giản biết rõ đối phương nhất định đang nghĩ biện pháp trừng phạt cậu, La Giản đành phải vẻ mặt đưa đám mà trả lời thành thật, "Tôi dùng đao chọc ra một cái lỗ ở trên đó."
"Tại sao lại muốn chọc một lỗ?" Hình Viêm nhìn cậu chột dạ cúi đầu, buồn cười lại có chút bất dắc dĩ, có lẽ ta nên suy nghĩ hình phạt một chút, ví dụ như, làm trước gương phòng tắm một lần?
La Giản lắc trái lắc phải, chỉ tay, "Phát hiện một con dao trong ngăn kéo của anh, lấy ra chơi phi đao, sau đó liền cắm trên quyển sách này."
Hình Viêm lập tức nghiêm mặt, ngữ khí nghiêm khắc, "Dao đó đã mài sắc, rất nguy hiểm, sao em lại tùy tiện lấy chơi?"
Ngữ khí nghiêm khắc của Hình Viêm khiến hốc mắt La Giản đỏ lên, nhìn Hình Viêm chỉ chực khóc ra, Hình Viêm thấy bộ dáng cậu liền cảm thấy đau lòng, đành ôm cậu an ủi, "Được rồi, không mắng em, đừng khóc đừng khóc."
"Tôi không khóc!" La Giản xụt xịt mũi, co vào lòng Hình Viêm cầu an ủi, "Tôi không cố ý."
Hình Viêm hôn hôn mí mắt cậu, an ủi, "Biết em không cố ý, nhưng sau này không thể nghịch dao, biết không?"
"Vâng!" La Giản nghe thấy thái độ hòa hoãn của Hình Viêm liền biết đối phương đã tha thứ cho mình, lập tức cao hứng ôm lấy Hình Viêm cọ cọ, hai người lập tức triền miên không dứt, La Giản bị Hình Viêm đè lên bàn sách hôn sâu, qua một lúc lâu, La Giản mới mơ mơ màng màng hỏi: "Hình Viêm, tại sao trong ngăn kéo của anh lại có dao?" Hơn nữa còn là dao quân dụng, cũng không quá phổ thông.
"Một người bạn làm bộ đội đặc chủng đưa." Hình Viêm trả lời, dừng một lát, tựa hồ nhớ tới chuyện gì, nói, "Đúng rồi, người bạn làm bộ đội đặc chủng này vừa vặn được nghỉ phép, mời tôi ra ngoài chơi, em có muốn đi cùng không?"
La Giản tỏ vẻ, đương nhiên là Hình Viêm đi đâu cậu sẽ đi đó, lập tức gật đầu nói được.
Thế nhưng ngày hôm sau, khi Hình Viêm mang La Giản tới gặp người bạn làm bộ đội đặc chủng kia, La Giản mới nhận ra địa điểm đi chơi của bọn họ không quá thích hợp.
Ra ngoài chơi không phải là đi du lịch, uống rượu, ăn cơ, ca hát linh tinh sao? Vì cái lông gì muốn tới sân luyện súng!?"
La Giản vẻ mặt chết lặng bị Hình Viêm và bạn hắn kéo vào sân luyện súng, cách quân khu rất gần, nơi này phỏng chừng có rất nhiều quân nhân luyện súng ở đây, phần lớn chính là quân nhân đã xuất ngũ, Hình Viêm tuy rằng không phải cả hai loại người này, nhưng hắn dường như có yêu thích về phương diện này, hắn thậm chí còn là hội viên của sân luyện súng.
Bất quá, đàn ông tựa hồ đều có yêu thích trời sinh với vũ khí đi, tuy rằng La Giản cảm thấy bản thân cũng không quá ham thích, thế nhưng khi Hình Viêm nói muốn dạy cậu dùng súng, cậu vẫn rất vui vẻ; sau đó Hình Viêm lấy cho cậu một khẩu súng lục dùng để luyện tập, dẫn cậu vào trường bắn, còn thuận tiện đeo nút tai cho cậu.
"Tiếng súng quá lớn, bảo hộ thính lực." Hình Viêm thay cậu đeo tốt nút tai, thừa dịp không ai để ý, mổ một ngụm nho nhỏ lên môi cậu, lập tức khiến La Giản đỏ mặt.
"Đầu tiên, tôi dạy em tư thế cầm súng." Hình Viêm để cậu cầm cây súng lục kia, chuẩn bị chỉnh tư thế cầm súng cho La Giản, chỉ là La Giản cũng không cần Hình Viêm dạy, cậu thay đổi tay cầm súng một chút, không thày dạy cũng hiểu mà bày ra một tư thế cầm súng thập phần tiêu chuẩn.
Hình Viêm dại ra một chút.
La Giản tựa hồ còn chưa ý thức được mình vừa làm gì, bày xong tư thế, nhắm họng súng về phía hồng tâm, hỏi Hình Viêm, "Là thế này sao?"
Hình Viêm trầm mặc một lát, bỗng nhiên mỉm cười trả lời, "Đúng, chính là như vậy, A Giản thực thông minh."
Nghe thấy người yêu khen mình, La Giản vui vẻ cực kỳ, thiếu chút nữa thì ném súng trong tay đi mà nhào qua ôm hắn, thế nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống được.
Nghe Hình Viêm nói bên tai, bảo cậu mở chốt súng lục, là có thể trực tiếp bắt đầu ngắm bắn.
Kỳ thật La Giản hoàn toàn không cần người chỉ dạy, khi cậu mở chốt thử ngắm bắn, La Giản tựa hồ trầm mê trong lạc thú sử dụng vũ khí này, thế nên người bên cạnh hoàn toàn không nhận ra cậu kỳ thật là một tay mới, mà thành tích ngắm bắn của cậu cũng tốt bất thường, có thể dùng mười phát trúng chín để miêu tả.
Hình Viêm cũng không nói lời nào, chỉ đứng bên cạnh nhìn, người bạn kia của hắn tới gần, quan sát thành tích của La Giản, hỏi Hình Viêm, "Em trai cậu thật sự là tay mới? Rất lợi hại."
Hình Viêm trước mặt người khác đều nói La Giản là em trai mình.
Hắn mỉm cười, "Đương nhiên, đây có lẽ là cái gọi là thiên tài đi."
Người kia hoàn toàn không tin, "Tuyệt đối không thể, cho dù tên trâu nhất trong đội tôi cũng không thể giống cậu ấy... hình như trước kia cậu cũng vậy, lần đầu tiên cầm súng đã dùng rất tốt, nhưng cũng không lợi hại như em trai cậu."
Hình Viêm ôn nhu nhìn La Giản, chấp nhất trả lời, "Tôi nói, em ấy chính là thiên tài."
________________________
Lần đầu tiên dùng súng khiến La Giản cảm thấy rất vui vẻ, thế nhưng sau khi rời khỏi trường bắn, tay cậu liền sưng đỏ biến dạng, La Giản vẻ mặt đưa đám tiếp tục tìm Hình Viêm cầu an ủi, Hình Viêm không thể không lấy rượu thuốc sát sát cho cậu.
"Ai bảo em lần đầu tiên chơi liền chơi không dừng lại, đây là xứng đáng." Hình Viêm nắm tay sát rượu thuốc cho cậu.
La Giản tựa hồ cũng cảm thấy kỳ quái, nghi hoặc nghiêng đầu, "Có phải tôi quá mức thiên tài hay không, rõ ràng trước kia chưa từng chạm qua súng ống, nhưng tại sao lúc sử dụng lại cảm thấy như bản năng vậy."
"Không có gì không ổn cả, đây là một loại thiên phú." Hình Viêm xoa xoa đầu La Giản, La Giản bị hắn xoa một cái, lập tức vứt mọi chuyện sau đầu, cọ cọ dựa vào lòng hắn.
Bọn họ ngồi ở sân luyện súng xem người khác luyện tập.
Tiếng sung kịch liệt vang vọng bên tai, La Giản đờ đẫn một lát, đột nhiên hỏi Hình Viêm, "Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau sao?"
Hình Viêm dịu dàng trả lời, "Đương nhiên, chẳng lẽ chúng ta sẽ tách ra sao?"
La Giản thoáng nheo mắt, tựa hồ cảm thấy thỏa mãn, bầu trời tươi đẹp tràn ngập ánh nắng này đôi khi khiến cậu cảm thấy như mình đang mơ, cảm thấy mình vẫn đang chìm trong một cơn ác mộng dài, trong ác mộng, cậu không thể mãi mãi ở bên Hình Viêm.
Thế nhưng, rõ ràng ác mộng đã kết thúc, Hình Viêm đã an vị bên cạnh cậu, nhịp tim cùng nhiệt độ đều có thể rõ ràng cảm nhận được, hơi thở hắn đều đặn, La Giản cảm thấy mình như đang dung hợp với người này.
Cái gọi là hạnh phúc, chẳng qua chỉ là như vậy.