Trân Di đi tới căn phòng mà người của Lâm Vũ chỉ. Mới nhìn thấy nó, mắt cô đã sáng long lanh
- Ầy, tên này nghĩ sao mà chọn phòng này cho mình vậy - Nói rồi Trân Di nhảy ào vào cái giường trước mắt, thích thú lăn lộn - haha, thích quá, còn hơn cả căn phòng lúc trước của mình ( thấy tội cho tiểu Hùng quá, xả thân cứu Trân Di, vậy mà.. xem kết quả đi...)
Trân Di nhìn qua nhìn lại. Căn phòng này thực sự rất rộng nha. Không biết nó thiết kế theo kiểu gì, nhưng từ ngữ miêu tả nó chỉ có thể là: đẹp, sang,đủ và tiện. Lại còn có mùi thơm của hoa nữa chứ
- ý, là hoa sao? Trân Di nhìn quanh thắc mắc. Ở đây đâu có chậu hoa nào đâu. Cô tò mò bước ra khỏi phòng.
- A, mát quá - Trân Di reo lên khi bước ra ngoài. Đây là tầng nên có thể nhìn thấy xung quanh và cũng có thể tận hưởng những cơn gió mát lành từ thiên nhiên. Trân Di nhìn sang dãy phòng bên cạnh
- Nhìn... hình như là của con gái. Chẳng lẽ Lâm Vũ... hắn ta ( đừng có nghĩ bậy nha chị)
Trân Di tò mò bước đến. Phải rồi, hương hoa khi nãy là từ phòng này bay sang. Cửa khóa và có vẻ căn phòng này bị bỏ trống từ lâu. Vậy chủ nhân của nó là ai? Trâm Di cau mày khó hiểu. Chẳng lẽ còn một người con gái khác?