"Âm thầm" không phải là tiểu đội đầu tiên thăm dò mộng cảnh vô danh này, vì vậy, tên của nó được "Ánh sáng" đặt cho, là "Thang máy xui xẻo".
Bọn họ còn chưa kịp cảm nhận được xui là xui thế nào, vừa mới đi vào mộng, lên một tầng, đã gặp đúng ngay tầng có lối ra chính xác, họ còn chưa kịp làm gì thì đã tỉnh rồi, vậy nên họ đành phải vào trong ấy tận hai lần.
Còn lần thứ hai của họ thì lại khá là đặc sắc.
Sau khi tan làm, Từ Sơn vẫn luôn thao thao bất tuyệt với Nhiễm Văn Ninh về việc cái mộng cảnh kia trông mắc ói tới cỡ nào, nếu không nhờ việc đội trưởng của họ có một năng lực khá đặc biệt là ẩn thân, bọn họ có thể đã bị dí chạy trối chết trắng đêm.
Tối hôm ấy, đội trưởng "Âm thầm" có tới tìm Trì Thác để trò chuyện.
Hiếm khi cả hai đội đều phải cùng thăm dò chung một giấc mơ, Ngũ Ý bèn dắt An Nhã theo, hẹn gặp Trì Thác trong phòng họp.
"Cái mộng cảnh này của mấy cậu có hơi khó nói, nó có thể không phải là một mảnh vỡ của mộng cảnh." Nhưng dù sao, chuyện về mộng cảnh cũng không phải một việc quan trọng, Ngũ Ý muốn tranh thủ hỏi cái người luôn luôn báo bận này một chuyện khác cơ.
"Có bao nhiêu đội viên đội cậu nắm giữ năng lực đặc biệt rồi?" Ngũ Ý hỏi.
Trì Thác suy nghĩ một chút, nói: "Bây giờ, nếu tính cả tôi thì đội tôi có ba người.
Nếu như gộp cả Chúc Nguyệt Tinh vào thì cũng xem như bốn người.
Còn về người còn lại, tôi không rõ, nhưng nếu được Hạng Cảnh Trung chọn ra rồi thì cậu ta luôn phải có chút đặc biệt."
Ngũ Ý thở dài một tiếng hơi bị kêu: "Đúng là xịn quá đi mất thôi, nếu mà toàn bộ đội viên có năng lực ý thức đặc biệt nữa thì mấy cậu chắc chắn sẽ nhảy lên bậc thứ nhất dễ như ăn cháo vậy."
Trì Thác liếc anh ta một cái, nói: "Anh cũng có thể dẫn dắt tiểu đội mình để mọi người đều có năng lực đặc biệt còn gì."
Nhưng Ngũ Ý lại lắc đầu, nói: "Trong đội có ba người thôi là tôi hài lòng lắm rồi, hơn nữa, người có năng lực đặc biệt đâu phải bạ đâu cũng có để cho cậu đâu, mục tiêu của Hạng Cảnh Trung là tăng số lượng đội ngũ đi đầu thuộc bậc thứ hai và ba mà."
Sau đó, anh ta dừng lại một chút, khuôn mặt trẻ con kia đột nhiên lộ ra chút đau thương, "Cái giá cho bậc thứ nhất quá lớn.
Đội thứ hai của mình tách ra cũng là để chuẩn bị cho mấy đội ngũ có tính đột phá như các cậu.
Đội ngũ của cậu đang đi đúng quỹ đạo, chẳng bao lâu nữa, các cậu sẽ phải gặp trở ngại."
"Vì vậy, Trì Thác, cậu không được ngã xuống."
Trì Thác chuyển ánh nhìn lười biếng của mình về phía Ngũ Ý, nhưng lại phảng phất như đang nhìn đến một nơi rất xa xôi, "Chừng nào chị tôi còn chưa được cứu ra, chừng ấy tôi sẽ không ngã xuống."
...
"Các anh nói coi chúng ta có thể như người bên Âm thầm hay không, kiểu đi tầng kế tiếp xong là tỉnh dậy được luôn." Nhiễm Văn Ninh nhìn nhìn thang máy một chốc, hỏi.
"Không thể." Ba người còn lại đồng thanh đáp.
Giang Tuyết Đào phân tích: "Nếu nhìn sơ tình huống trong suốt hai tháng nay, mình chưa gặp phải việc gì rắc rối hơn là đã rất tốt rồi."
"Há, tiện đây kể mấy cậu nghe một tin ngầm luôn, sau khi Hàn Kiệt tỉnh dậy, anh ta có đi qua chi nhánh của đội thứ nhất gửi tiền hỗ trợ, bảo là cảm ơn mình đã cứu anh ta."
Nhiễm Văn Ninh vừa nghe xong đã hỏi: "Vậy phần của chi nhánh bên mình đâu?"
"Không có nha, nhưng mà chắc mỗi cá nhân đều được khen thưởng đó.
Dù sao thì quan hệ giữa đội một và đội hai cũng khá tốt." Giang Tuyết Đào nói tiếp.
Trì Thác nghe xong, còn trêu: "Chắc Kim Chanh đang vui lắm ha, Hạng Cảnh Trung cho dù ở nơi xa như thế mà cũng có thể chiêu tiền tài về cho bả."
Ừm, Kim Chanh là đội trưởng đội thứ nhất, nhưng cô ấy không giống Hạng Cảnh Trung, không chuyển sang bộ phận hành chính hay điều phối từ xa như anh ta, mà lại ở lại với nghề, làm một thành viên đứng đầu của ngành họ như cũ.
Giữa hai người họ có vài tin tức lá cải, nhiều lúc còn bị đám người Nhiễm Văn Ninh lôi ra xào nấu một xíu, nhưng Trì Thác đều đã nói Hạng Cảnh Trung và Kim Chanh đều yêu nghề vô cùng, họ không hẳn là sẽ ở bên nhau.
Lâm Nhất rõ ràng không muốn tham dự vào đề tài này.
Họ còn chưa đi qua tầng lầu này, vì vậy, họ cần phải tìm kiếm sinh vật trong mộng cảnh thêm một lần nữa.
Có một điều khá thú vị đó là, tầng lầu này ở nơi cao, mấy tầng trước mà họ từng thăm dò thường đóng kín, không nhìn được cảnh bên ngoài, nhưng ở tận cuối của tầng lầu này lại có kính thủy tinh lát từ trên xuống dưới, có thể nhìn được tình cảnh ở bên ngoài.
Linh thị của Trì Thác không dò ra được dấu vết gì, như vậy, tầng này sẽ có một loại sinh vật mới, hoặc không có sinh vật nào ở đây.
Mấy người trong đội "Ánh sáng" đi đến cạnh cửa sổ thủy tinh kia.
Khi phóng tầm mắt nhìn xuống dưới, họ chỉ thấy ngoài tòa nhà này là một mảnh đất đô thị hiện đại, thành phố này còn được mây đen bao phủ, trông khá là nguy hiểm, nhưng đường phố lại không có bất cứ thứ gì khác, hơn nữa, toàn thể các tòa nhà cao tầng của nó có chút cũ nát.
"Rộng thế này, nó có phải mộng cảnh chính hay không thì cũng khó mà nói được, nhưng nếu muốn đi sang đấy thì hẳn là không dễ như vậy." Trì Thác hái một chiếc lá trên bồn hoa, phi về phía cửa thủy tinh, nhưng chiếc lá nọ lại xuyên qua cửa, bay ra bên ngoài rồi trực tiếp hóa thành sương trắng.
"Hay là xài thang máy thôi, xuống lầu hai, nơi này hẳn sẽ có lối vào." Lâm Nhất nói.
Nhiễm Văn Ninh vừa nghe đã cảm thấy không ổn, hai tiểu đội của họ vất vả ngược xuôi nhiều lần như thế, nhưng ngay cả lối vào của mộng cảnh cũng đều không tìm ra được.
"Tí nữa, nếu như có thể vào thành phố này, mình phải tỉnh lại trước cái đã.
Độ khó của nó lại tăng lên rồi." Trì Thác nói với đồng đội mình, mọi người đều gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Xui thay, họ đi lòng vòng cả một tầng lầu mà chưa hề gặp dù chỉ là một sinh vật.
Ngay cả loại cảm giác mơ hồ của Nhiễm Văn Ninh cũng không cảm nhận được bất kì thứ gì.
Mọi người đều đồng ý đi vào thang máy một lần nữa để thử vận, nếu như thật sự không được thì họ chỉ có thể tỉnh lại, đi vào mộng từ đầu, hoặc là dùng người tí hon để mở cửa thang mà thôi.
Nhưng cái con "Người tí hon chạy trốn" này thật sự đúng là không đáng tin cậy, đặc biệt là nếu được sử dụng cho một mộng cảnh lớn, Nhiễm Văn Ninh còn nghi rằng nếu mà họ thả nó ra, nó không chừng sẽ chạy xuyên qua cửa thủy tinh để về nhà luôn.
"Trong Hộp đồ chơi, không lẽ trừ Người tí hon chạy trốn ra thì không có thứ gì khác hữu dụng hả anh?" Nhiễm Văn Ninh hỏi.
"Có hay không thì có đấy, nhưng có nhiều loại mà phàm nhân như mình dùng không có được." Giang Tuyết Đào đáp.
Nhiễm Văn Ninh càu nhàu trong lòng, ông mà là phàm nhân hả? Phải mạnh tới mức nào nữa mới không được tính là phàm nhân đây.
Nhiễm Văn Ninh vừa đi vừa suy nghĩ mãi, đã sắp đi đến cửa thang máy rồi, nhưng ba người trước mặt cậu lại đột nhiên dừng lại.
"Có thứ gì đó." Lâm Nhất nói.
Đinh...!Cửa thang máy đột nhiên từ từ mở ra.
Trong không gian mờ tối, Nhiễm Văn Ninh nhìn từ phía sau, xuyên qua kẽ hở của ba người kia, cậu chỉ có thể trông thấy một bóng người.
Là người bình thường giống Hàn Kiệt à?
Kẽo kẹt, kẽo kẹt.
Một loạt âm thanh có tiết tấu vang lên như thế.
Hả? Cái này là cái tiếng gì vậy nhỉ.
Nhiễm Văn Ninh đẩy ra mấy người đứng trước mình, lúc này, cậu mới trông được rõ, trong thang máy có một cái xích đu, cái tiếng ban nãy là tiếng được phát ra lúc dây xích va vào nhau.
Trên xích đu lại có một cô bé mặc quần đỏ, đang đưa lưng về phía họ, đung đưa xích đu.
Mái tóc màu đen của đứa nhỏ nọ kề sát sau lưng nó, nhưng cũng không tung bay theo lực quán tính.
Một loại cảm giác bất an kì lạ lan tỏa từ bên trong thang máy ra đến tận ngoài này, giác quan thứ sáu của mọi người đều đang cảnh báo có nguy hiểm.
Lần này, toàn đội họ im lặng rất lâu, không dám động đậy.
Trên hành lang chỉ có độc một tiếng đung đưa kẽo kẹt của cái xích đu kia mà thôi.
Tuy bên ngoài họ cũng không tỏ vẻ gì, nhưng lòng họ đã có sóng to gió lớn.
Ví dụ như, Nhiễm Văn Ninh đang rít gào trong lòng: Cái này là cái thứ gì nữa? Vì sao vừa nhìn đã biết khó chơi rồi, thêm nữa, làm sao mà nó có thể tự mình leo vào thang máy được?
Trong lúc đôi bên dè chừng nhau, cửa thang máy lại chậm rãi khép lại.
Nhiễm Văn Ninh còn nghĩ cái thứ này sẽ rời đi, thế nhưng, cửa thang máy vừa khép lại hoàn toàn, con bé kia đã đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ.
Lần này, nó không ngồi trên xích đu nữa, mà lại đang đứng trên mặt đất, nó vẫn quay lưng về phía họ, cũng không xoay người lại.
Bên chân Nhiễm Văn Ninh có một chút sương khói lạnh lẽo, cậu biết đây là năng lực của Giang Tuyết Đào.
Cả bọn gần như đều phát động công kích cùng một lúc, Giang Tuyết Đào hạ thấp độ sinh động của con bé nọ, Lâm Nhất phong tỏa một phần ý thức của nó.
"Hả? Nó trốn rồi." Lâm Nhất đột nhiên nói như vậy.
Ngay đúng lúc con bé kia biến mất, Nhiễm Văn Ninh lập tức tung ra một dải công kích bằng ý thức về phía trước, lực công phá của cậu quá lớn đối với nơi này, vì vậy, đồng đội cậu chỉ có thể né sang một bên để tránh né.
Nhưng một giây sau đó, cậu lại bị Trì Thác đè xuống đất, Nhiễm Văn Ninh trông thấy một ánh đao thoáng qua sau lưng anh.
Sau đó, con bé mặc quần đỏ kia lại đứng ngay tại chỗ ấy, nó vẫn đưa lưng về phía họ, hệt như chưa hề có việc gì xảy ra cả.
Trong toàn đội "Ánh sáng", chỉ có Lâm Nhất và Giang Tuyết Đào còn khá hợp để chiến đấu trong một nơi chật hẹp, còn Nhiễm Văn Ninh và Trì Thác, nếu thật sự ra tay, e là phạm vi tấn công kia của họ sẽ thương tổn đồng đội của họ mất, vì thế, có rất nhiều lúc họ chỉ còn mỗi một cách là dùng nắm đấm mà thôi.
Con bé mặc quần đỏ kia nghiêng nghiêng đầu, sau đó xoay người lại.
Một quá trình nó xoay đầu kia lại khiến Nhiễm Văn Ninh cuống đến tự mình dọa mình, tinh thần lực rơi tới .
Lúc nó hoàn toàn quay đầu lại, mọi người mới biết rằng, nó vốn là một con ma nơ canh, chẳng qua là có thân thể của một đứa con nít, mặt của nó được đính một tờ giấy trắng, bên trên có viết hai kí tự V lớn, màu mực đen đỏ đều lem nhem chảy xuôi theo mặt giấy.
Trì Thác bẻ thêm mấy cái lá cây, phi thẳng tới người nó.
Khi lá cây sắp đụng đến sinh vật nọ, chúng bị nhanh chóng cắt vỡ trong nháy mắt, rơi xuống lả tả.
Bốn người của "Ánh sáng" tận mắt trông thấy con bé kia biến cánh tay của nó thành một lưỡi dao dài hơn một mét với một tốc độ mà mắt thường không thể theo kịp được.
"Cái phong cách đánh người trực tiếp thế này đúng là hiếm thấy." Trì Thác nói, sau đó đột nhiên móc ra một khẩu súng.
Giang Tuyết Đào giật mình nhìn Trì Thác, hệt như đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người có thể cụ hiện được vũ khí với trình độ như thế này vậy.
Lâm Nhất và Nhiễm Văn Ninh đã từng nhìn qua vụ này hồi còn ở thang máy lúc trước, có thể cảm thông được.
Lúc nhìn đến khẩu súng kia, Lâm Nhất rõ ràng hơi nhướn mày, còn Nhiễm Văn Ninh lại cảm thấy cái ông Trì Thác này muốn toàn đội bị diệt luôn.
"Dụ nó đổi hướng." Trì Thác ra lệnh cho đội viên mình.
Để giữ mạng dưới tay cả đội trưởng và đối thủ, ba người họ cùng nhau xông pha ra trận.
Thế nhưng, nếu lúc nãy, sinh vật này còn nhúc nhích một chút, thì lần này, nó lại không hề di chuyển trước sự công kích của ba người bọn họ.
Nó trực tiếp dùng lưỡi dao để cắt xuyên qua công kích bằng ý thức của họ.
Mỗi lần Giang Tuyết Đào thử dùng khói bao lấy nó, nó đều sẽ biến mất để né tránh.
"Đào ca, anh đừng khách sáo, Trì Thác mà đánh nó từ hướng này thì cửa thang máy cũng nổ tanh bành luôn cho xem!" Nhiễm Văn Ninh hô hào.
Giang Tuyết Đào biết lực công kích từ ý thức của Trì Thác khá cao.
Thường thì người này hay tiện tay dùng thứ linh tinh trong mộng, hoặc mượn xài đồ được cụ hiện từ ý thức của người khác, hắn còn không cảm thấy có gì lạ, nhưng bây giờ, người nọ trực tiếp muốn xài ý thức của mình, hắn cũng không ngờ được uy lực thấp nhất mà người nọ đánh ra lại khiến cho cả không gian nổ tung.
Lần vào trong "Vùng sông nước" kia, thật ra người vào được tầng sâu nhất của nó là Trì Thác và Tang Điệp, Giang Tuyết Đào cũng không rõ lắm năng lực của Trì Thác ra sao.
Vì vậy, Đào ca chỉ có thể hao phí một lượng lớn sức lực, trực tiếp dùng khói bao vây cả một tầng lầu này.
Mãi đến khi năng lực của Giang Tuyết Đào được phát huy, mọi người mới trông thấy sinh vật kia hiện đang nằm úp sấp trên trần nhà, xem ra, mỗi lần biến mất của nó đều là do nó dịch chuyển tức thời.
Trì Thác từng kề tai dặn dò Lâm Nhất rằng, nếu như chưa đến lúc quan trọng, đừng dùng năng lực của mình, khiến bản thân mình bị thương càng nặng hơn.
Lực tấn công của Nhiễm Văn Ninh lại không ổn định cho lắm, Giang Tuyết Đào lại theo hướng hỗ trợ, Trì Thác chỉ đành sử dụng năng lực của mình.
Ý thức của Trì Thác hơi e hèm, nếu anh chỉ đơn thuần dùng sức mạnh để công kích, không dùng năng lực thì vẫn được đó, nhưng dùng năng lực một cái thì núi sông đều sập.
Trạng thái bình thường của anh lúc bấy giờ cũng có chút đánh không lại sinh vật này, chỉ có thể móc ra vũ khí của mình.
Cũng may lúc trước Trì Thác đã chuẩn bị rất nhiều để thích nghi với năng lực từ mộng cảnh, bây giờ, anh mới có thể dùng súng để nén một chút lực công kích được phát ra, khiến cho uy lực của viên đạn không quá mạnh mẽ.
"Đi."
Cả bọn nhanh chân vòng qua con quái bị cố định trên trần nhà kia, vội vàng chui vào thang máy.
Giang Tuyết Đào vào thang máy xong, cảm thấy có hơi mệt, Trì Thác vội vã nhấn nút đóng cửa.
Lúc cửa thang dần dần khép lại, Trì Thác tranh thủ còn một giây cuối cùng, bắn một viên đạn được hình thành từ ý thức của anh về phía con bé kia.
Giang Tuyết Đào cũng đồng thời nhẹ nhõm thở phào, thu năng lực của mình về lại.
Tuy Nhiễm Văn Ninh đã sớm chuẩn bị, nhưng thang máy vẫn bị chấn đến rung lên rầm rầm, Nhiễm Văn Ninh chỉ có thể dựa vào góc thang máy mà đứng, suýt tí đã ngã chổng vó.
Thang máy dần dần yên tĩnh lại, từ từ đi xuống.
Ba người Nhiễm Văn Ninh cạn lời nhìn Trì Thác, Trì Thác bị nhìn tới hơi ngại, chỉ có thể giải thích: "Năng lực của tôi tùy thuộc vào hoàn cảnh mà, mấy cậu quen rồi là ổn cả thôi, đây là mức thấp nhất mà tôi có thể nén được rồi."
Lâm Nhất hỏi anh: "Vì sao linh thị của anh chủ động, năng lực ý thức lại bị động, khó khống chế như vậy?"
Trì Thác thật thà nói: "Thật ra bản thân ý thức của tôi chẳng có chỗ nào đặc biệt cả, linh thị và năng lực vừa nãy đều chịu sự ảnh hưởng từ mộng cảnh cả."
Lâm Nhất không có biểu cảm gì quá phong phú, chỉ ồ một tiếng, "Chúng ta đối đầu với mộng cảnh, nhưng chỉ có thể phụ thuộc vào mộng cảnh, có đúng không."
Vừa dứt lời, tất cả bốn người họ đều im lặng.
Tuy năng lực của Giang Tuyết Đào là bản thân vốn có, nhưng loại năng lực này thường không có tính công kích, chỉ có thể hỗ trợ người khác, nếu muốn đánh ra được công kích thì bắt buộc phải vào sâu trong mộng cảnh để tìm cơ duyên..