Vụ án hip [email protected] giết người hàng loạt này khiến ai nấy đều cảm thấy bất an, tin đồn lan truyền khắp nơi trên mạng, phía bên kia vụ án băng đỏ cũng là trọng án được nhà nước chỉ mặt điểm tên, hai vụ án đều được tỉnh đầu tư nhân lực số lượng lớn, thành lập tổ chuyên án, đặc biệt còn đưa cả đội viên Lam Hồ tham gia hỗ trợ để có thể giải quyết vụ án trong thời gian sớm nhất.
Thang Tĩnh Lan biết mình bị Tạ Lam Sơn theo dõi. Khi đứng giữa nơi đầu sóng ngọn gió, cô ta không dám gây ra bất cứ động thái lớn nào, công ty văn hóa và câu lạc bộ cho phụ nữ mà cô ta đứng tên vẫn kinh doanh như bình thường, còn đầu tư vào một dự án nữa.
Là dự án của Lưu Minh Phóng.
Lúc này Lưu Minh Phóng đang được Thang Tĩnh Lan mời vào văn phòng của cô ta, hai người không nói chuyện làm ăn mà chỉ tùy ý tán gẫu trên trời dưới biển. Thực ra Lưu Minh Phóng muốn bàn công việc nhưng rõ ràng bà chủ được gọi là “chị T” này chẳng hề quan tâm tới việc kinh doanh của gã.
“Lần trước tôi đã làm thử theo lời cô nói, xem qua tài liệu của bố tôi về công tác phòng chống ma t úy trong thành phố, nhưng tôi thật sự không giúp được gì…”
Vốn còn coi “Lạc Thần Phú Đồ” như cọng rơm cứu mạng, ai ngờ trộm gà không được còn mất nắm thóc, bản thân lại thành kẻ tình nghi trong vụ án của Lý Quốc Xương. Danh tiếng trong giới chuyên môn trượt dốc, uy tín ngoài giới thì hao tổn nặng nề, nếu không có sự hỗ trợ tài chính từ Thang Tĩnh Lan thì chắc chắn công ty của gã đã phải giải thể. Mặc dù Lưu Minh Phóng không phải cảnh sát nhưng suy cho cùng cũng là con cháu sinh ra trong nhà nòi, gã có thể đoán được Thang Tĩnh Lan kinh doanh thứ gì, mà gã không có gan đi buôn lậu ma t úy nên giờ chỉ muốn tìm cơ hội thoát ra.
Nhưng một kẻ con ông cháu cha sinh ra và lớn lên trong hũ mật sao biết được phải trả cái giá lớn thế nào khi bắt hổ lột da, gặp dịp thì chơi, khi giả khi thật, lơ đễnh chút thôi mà giờ đã lún quá sâu rồi.
“Tôi đã biết anh không phải cảnh sát từ trước rồi, đừng bận lòng thay tôi làm gì.” Chị T cười cười, “Thôi thì coi như anh giúp tôi một chuyện nữa thôi, cài một ứng dụng vào trong điện thoại của cha anh…”
“Không không không, nếu bị phát hiện ra là toang luôn,” Lưu Minh Phóng nghe người này muốn cài phần mềm nghe trộm vào trong điện thoại của bố mình thì sợ hãi xua tay liên tục, “Thật sự đừng nhắm vào tôi nữa! Lần trước vào phòng làm việc của ông ấy tìm tài liệu mà suýt nữa bị ông ấy bắt quả tang rồi! Ông già nhà này học đòi văn vẻ chút ít, thích chơi thư pháp hội họa nhưng tuyệt đối không hàm hồ trong chuyện phải trái đúng sai đâu, ở nhà nếu tôi đề cập tới chuyện này thì kiểu gì cũng sẽ bị ông ấy trừng phạt. Trước đây ông ấy là cảnh sát truy quét tội phạm ma t úy, còn lập được nhiều chiến công hiển hách, khỏi phải nói đến năng lực điều tra và phản trinh sát…”
Thang Tĩnh Lan chống tay lên cằm, đưa mặt lại gần trước mắt Lưu Minh Phóng. Lông mày như hai nét mực, đôi môi tựa như nét bút đỏ điểm tô, cô ta nhíu mày mím môi, sau đó nói một câu như sắp hôn: “Tôi biết, ‘tam giác lửa chống ma t úy’ nổi tiếng chứ gì.”
Miệng rộng, mũi tẹt, khoảng cách giữa hai mắt lớn, chị T không phải người đẹp theo quy chuẩn truyền thống nhưng bản thân lại có phong cách riêng, quyến rũ đến độ làm người ta không dời được ánh nhìn. Bên trên chữ ‘sắc’ (色) có thanh đao (刀), hiện giờ Lưu Minh Phóng không thoát thân được ít nhiều cũng vì bị người đẹp này yểm bùa.
Nghĩ kỹ thì lại thấy kỳ lạ, Lưu Minh Phóng nói: “Danh hiệu này nổi tiếng lắm sao? Cô nghe từ đâu thế?”
Dù gì thì cảnh sát phòng chống tội phạm ma t úy cũng rất khiêm tốn kín tiếng, chưa kể còn là chuyện từ hai mươi năm về trước, có một vài danh xưng trong lực lượng cảnh sát năm ấy rất khó để có thể lưu truyền ra ngoài.
Thang Tĩnh Lan lại cười duyên, ra vẻ bí mật: “Nghe từ một chiến hữu của cha anh, tôi nắm rõ quá khứ của bọn họ như lòng bàn tay ấy.”
“Chiến hữu của ba tôi… Ai vậy?” Lưu Minh Phóng nóng lòng cân nhắc bí ẩn đằng sau câu nói này.
“Có điều giờ người đó không còn tác dụng nữa rồi.” Chị T mấp máy môi, “Không cần tới cha anh… Anh không được hay sao?”
“Tôi? Tôi cũng chẳng phải cảnh sát, lấy đâu ra tin nội bộ…”
Có tiếng gõ nhẹ ngoài cửa văn phòng, chưa chờ người bên trong nói “Mời vào” thì bên ngoài đã có một gương mặt mũi cao mắt hạnh, trang điểm kỹ lưỡng tự ý tiến vào. Người này là Hạ Hồng, thư ký riêng của Lưu Minh Phóng.
Nói là thư ký riêng chứ thực ra chỉ có mỗi chữ “riêng” mà thôi. Lưu Minh Phóng theo đuổi Tống Kỳ Liên là vì cô xinh đẹp thoát tục, nhưng ngoại hình kiểu thuần khiết trong veo như thế nhìn lâu khó tránh được nhàm chán, vậy nên không lâu sau khi kết hôn, gã bắt đầu hái hoa bắt bướm, tất cả đối tượng đều là dạng sắc sảo diễm lệ.
Hạ Hồng từng ngủ với ông chủ, tưởng rằng mình được o bế chống lưng nên làm việc rất bừa bãi. Ngay trước mặt chị T, cô nàng không thèm giải thích mình có nghe lén ngoài cửa hay không mà còn vênh váo nhắc nhở Lưu Minh Phóng là lát nữa sẽ phải đi dùng bữa với cục trưởng Vương, không thể trì hoãn thêm ở đây lâu hơn nữa.
Lưu Minh Phóng ngựa quen đường cũ, gã chê dáng vẻ Hạ Hồng quá ngay ngắn, không như chị T hở bạo khắp nơi, đong đầy tình sắc. Bình thường làm việc bất chấp quy định thì thôi, Hạ Hồng còn cực kỳ mê tín, nào là chiêm tinh, nào là kinh dịch, cái gì cũng tin sái cổ, trở thành một người điên khùng suốt ngày lẩm bà lẩm bẩm.
Một khi so sánh với Thang Tĩnh Lan, gã lại càng cảm thấy Hạ Hồng quá là nông cạn, Lưu Minh Phóng mất kiên nhẫn phất tay: “Biết rồi, cô ra ngoài chờ trước đi.”
Không gì cay nghiệt và thâm độc bằng ánh mắt quan sát của một người phụ nữ đối với người cùng giới, Hạ Hồng nhìn lom lom Thang Tĩnh Lan từ đầu đến chân, càng nhìn càng tức giận, con ả này mặc jacket đen của nam giới, hoàn toàn không thể gây hứng thú bằng bộ đồ ngắn cũn cỡn của cô nàng, về ngoại hình thì cô nàng lại càng có thể bỏ xa ả đàn bà này cả con phố, nhưng chẳng hiểu vì sao lại không thắng nổi được khí thế. Cô nàng nuốt cảm giác ghen tức chua lòm xuống, giậm chân th ở dốc bỏ đi.
“Còn chưa nói xong mà, đã phải đi rồi à?” Thang Tĩnh Lan đứng dậy ngồi thẳng lên đùi Lưu Minh Phóng, cô ta ôm lấy cổ gã, cố ý để lại dấu son môi trên cổ áo người trước mặt.
“Tôi còn đang chờ tái hôn với vợ, không thể xằng bậy như vậy nữa…” Lưu Minh Phóng lo mất vía, cũng sắp không chịu nổi nữa.
“Được rồi, nếu anh đã có việc thì tôi cũng không cố chấp giữ anh lại, đêm nay tôi chờ anh ở câu lạc bộ.” Thang Tĩnh Lan rất hào sảng tiễn khách, đến cuối còn liếc mắt đưa tình với Lưu Minh Phóng, “Coi như là một đêm phóng túng cuối cùng trước khi anh kết thúc cuộc đời độc thân.”
Đêm đó Lưu Minh Phóng thật sự phê hết nấc, được một đám gái xinh đua nhau rót rượu trong câu lạc bộ, chưa được bao lâu đã túy lúy trong hương thơm dịu dàng của mấy cô em xinh đẹp.
Vừa mở mắt ra, gã vươn tay mò mẫm người phụ nữ ngủ bên cạnh, ngờ đâu lại sờ thấy một bãi chất lỏng dính dớp.
Gã kinh hãi ngồi bật dậy thì thấy Hạ Hồng đầu chảy máu đầm đìa, mắt mở thao láo chết ngay bên cạnh, thậm chí xác đã cứng lại rồi.
“Sao, sao lại thế này? Chẳng phải đêm qua cô ở cùng với tôi hay sao?!” Phụ nữ xinh đẹp đến mấy thì lúc chết cũng xấu xí vô cùng, Lưu Minh Phóng sợ choáng váng, nhìn bàn tay nhuốm đầy máu của mình rồi lại ngẩng lên nhìn Thang Tĩnh Lan đi từ ngoài vào.
“Tắt camera đi.” Thang Tĩnh Lan dặn dò tay sai rồi quay đầu mỉm cười với Lưu Minh Phóng, “Anh nói xem giờ tôi nên báo cảnh sát hay giúp anh xử lý cái xác này?”
“Xử, xử lý thế nào?” Rượu xé ruột gan, làm loạn lý trí, lúc này Lưu Minh Phóng mới hiểu bản thân đã bị người ta gài, nhưng đồng thời gã cũng biết lần này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
“Làm thế nào để giấu một cái xác? Đương nhiên là giấu nó trong một đống xác rồi.” Khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ này chợt trở nên lạnh lùng âm u, cô ta hạ giọng nói, “Nhưng tôi sẽ không giúp không công, tôi muốn anh gài tai mắt vào trong cục thành phố.”
“Tôi không làm được, tôi đã bảo mình không phải cảnh sát rồi mà…” Lưu Minh Phóng khóc không ra nước mắt, nhất thời không nói nên lời.
“Thằng ăn hại không được tích sự gì, tất nhiên là không phải anh!” Chị T hung dữ chửi một tiếng, ngay sau đó lại đổi sang vẻ mặt tinh nghịch của yêu tinh, cô ta cao giọng, kéo dài âm cuối, nũng nịu đầy quyến rũ, “Anh chỉ cần phụ trách câu cá là được.”