Đào Long Dược vội vàng lên tầng thì đụng phải Tạ Lam Sơn đang đi từ trên sân thượng xuống, anh bình tĩnh nói với hắn, kẻ tình nghi phản kháng việc bắt giữ và đã nhảy lầu.
Có thể thấy rõ cảm xúc bình ổn trong khoảnh khắc ấy, Đào Long Dược còn định hỏi thêm nhưng Tạ Lam Sơn không muốn trả lời, chỉ đi sượt qua người hắn. Anh đi tới bên cạnh Tống Kỳ Liên, quan tâm hỏi thăm tình hình cô và đứa con.
Bé Lưu Sướng vừa mới được Tống Kỳ Liên cứu tỉnh, vừa thấy Tạ Lam Sơn đã ưỡn ngực tự hào: “Chú Tạ, cháu học nín thở với chú không hề vô ích nhé, mới nãy cháu nhịn thở được tận ba phút đó!”
Tống Kỳ Liên cũng thấy Tạ Lam Sơn, cô khóc lóc nức nở nhào lên, ôm chặt lấy anh bằng tất thảy tình cảm cháy bỏng trong lòng.
“Em và Sướng Sướng không sao là tốt rồi, đừng lo lắng…”
Tạ Lam Sơn còn chưa nói xong thì Tống Kỳ Liên đã giữ chặt mặt anh, cô kiễng chân đặt môi mình lên môi anh.
Môi của phụ nữ vừa thơm vừa mềm mại, nụ hôn lại nhiệt thành xúc động chẳng hề có kỹ thuật gì. Tạ Lam Sơn hơi sững sờ, anh mở to mắt ra nhìn, dù không hề đáp lại cô bằng sự nhiệt tình tương xứng nhưng anh cũng không biết có nên đẩy cô ra hay không.
Đào Long Dược nhìn cảnh này xong cũng hoảng hốt mà quay phắt sang nhìn Thẩm Lưu Phi theo bản năng. Thẩm Lưu Phi lại chẳng có phản ứng gì quá khích, vẫn luôn giữ vẻ mặt không màng nắng mưa, y cụp mắt xoay người rời đi.
Mười giờ tối, khi những con chim sải cánh mỏi mệt quay về tổ thì một vài sinh vật sống về đêm mới tỉnh dậy từ trạng thái ngủ đông, thành phố giờ đây đã ngập tràn ánh sáng rực rỡ sắc màu. Thẩm Lưu Phi không muốn về nhà, cứ thế vặn tay ga mô-tô liên tục, đẩy công suất động cơ lên mức tối đa.
Tay ga dần đi tới giới hạn, tốc độ cũng gần như muốn phá hủy cả công-tơ-mét, y đọ tốc với cơn gió giật bên tai, phóng nhanh qua những con đường dày đặc ánh đèn.
Ánh trăng mờ ảo, trước mắt là thành phố về đêm mê ly mơ hồ, nhưng cảnh tượng vừa nãy lại chẳng chịu trôi đi, Thẩm Lưu Phi nhíu mày đẩy tốc độ xe lên nhanh hơn.
Đã lâu rồi y không tới quán bar kickboxing, chẳng biết vì sao hôm nay lại muốn đi xả một lần.
Ông chủ quán bar thấy y tới thì vui hết biết, đon đả nói với y: “Thầy Thẩm, lâu lắm không thấy cậu đến.”
Thẩm Lưu Phi hờ hững “Ừ” một tiếng, tùy ý liếc qua những người đang ngồi trong quán rượu, bầu không khí ồn ào đột nhiên trở nên yên tĩnh trong mười giây.
Người đàn ông này đẹp trai thu hút vô cùng, phong thái lạnh lùng tự phụ vượt trên tất thảy chúng sinh, có thể nói người khác giới thèm thuồng mà ngay cả người cùng giới cũng tán thưởng. Ông chủ quán bar quen thân với Thẩm Lưu Phi nên không ngu dốt như những người ngoài kia. Thực ra ông ta vẫn luôn cảm thấy khí chất của họa sĩ họ Thẩm này quá u ám, mặt và thần thái chẳng liên quan gì đến nhau, nhìn gương mặt nói y mười bảy mười tám tuổi cũng vẫn tin được, nhưng khi nhìn vào ánh mắt lần nữa thì bảo y bảy mươi tám mươi cũng chẳng sai. Ông chủ quán bar không ngại làm thân nhưng vẫn khách sáo: “Có người nghe danh cậu nên tới hỏi thăm mấy lần, luôn muốn đánh một trận với cậu. Hôm nay vừa khéo cậu ấy cũng ở đây, tôi sắp xếp cho hai người nhé?”
Thẩm Lưu Phi gật đầu, y nói thêm: “Tôi không có đồ bảo vệ.”
Ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu nên cũng chẳng hề chuẩn bị chu đáo, có điều nếu đã đi để trút cảm xúc ra ngoài thì có mang đồ bảo hộ hay không chẳng còn quan trọng. Ông chủ nhanh chóng đưa một người đàn ông trẻ tuổi vạm vỡ tới, giới thiệu rằng người này tên là A Tấn, cũng là võ sĩ chuyên nghiệp tới kiếm thêm tiền, nghe đâu gã đã quanh quẩn ở quán bar kickboxing mấy ngày rồi.
A Tấn mũi to mắt to, làn da rám nắng bóng nhẫy, mang nét đặc trưng của dân Đông Nam Á bản địa. Gã còn cao hơn Thẩm Lưu Phi một chút, cơ bắp rắn chắc cuồn cuộn như một vùng mỏ khoáng, đôi mắt giống như một lưỡi dao được chế tác tỉ mỉ, có vẻ như là một người khá bạo lực.
Ai mà ngờ vỏ ngoài thì ngon nghẻ mà bên trong lại chẳng có tác dụng gì, Thẩm Lưu Phi còn chẳng buồn thay đồ đánh nhau, y di chuyển nhanh như chớp, chỉ mất mấy chiêu đã đánh cho gã quỳ rạp xuống đất.
A Tấn nhất thời không đứng dậy nổi, gã quỳ dưới đất ôm bụng rn rỉ. Thẩm Lưu Phi cảm thấy hơi áy náy, vì trút bỏ cảm xúc không vui trong lòng mà vừa rồi y ra tay không tiết chế, cuối cùng đánh cho người ta bị thương nặng mà bản thân cũng chẳng thoải mái hơn được bao nhiêu. Y khẽ thở dài, điều chỉnh lại cảm xúc rồi đi về phía A Tấn, phong độ vươn tay với gã, định sẽ kéo người lên.
Ai mà ngờ A Tấn lại chó cùng dứt giậu, giả vờ đưa một tay về phía Thẩm Lưu Phi rồi bất ngờ rút ra một con dao nhỏ được giấu sẵn như ảo thuật, gã ngẩng đầu lên đâm thẳng vào bụng Thẩm Lưu Phi.
Y vốn đang cáu gắt không để ý xung quanh, nhát dao kia lại quá bất ngờ nên không đề phòng kịp. Cũng may y vẫn phản ứng kịp thời, vừa lùi về sau vừa dùng tay đỡ đòn, dao không c ắm vào cơ thể nhưng lại đâm thẳng vào lòng bàn tay trái của y.
Máu tươi chảy xuống, khán giả đứng xem hoảng hốt la lên, A Tấn bật dậy từ dưới sàn vội vã chạy ra khỏi quán bar.
Ông chủ quán bar bối rối gọi ngay cho cảnh sát, Tạ Lam Sơn còn chưa về đến nhà đã nghe tin có chuyện xảy ra trong câu lạc bộ kickboxing kia.
Cũng may mà nhát đâm này không làm tổn thương dây thần kinh quan trọng của bàn tay, gân cốt bị thương thì mất khoảng ba tuần chăm sóc là có thể hồi phục hoàn toàn, cũng không để lại bất cứ di chứng gì.
Tạ Lam Sơn lo lắng chạy về nhà, anh đẩy cửa vào thì thấy Thẩm Lưu Phi đang ngồi bên giường, y chống khuỷu tay lên đầu gối, người hơi khom xuống. Y lẳng lặng nhìn về phía trước, chẳng biết đang suy nghĩ gì.
Tất thảy ngả ngớn phong lưu ngày thường đã rút hết, Tạ Lam Sơn đi tới quỳ một gối xuống trước mặt Thẩm Lưu Phi, tự tiện tháo băng gạc đã quấn chặt ở tay trái của y, sau đó lấy một lọ thuốc nhỏ trong túi quấn ra định sẽ thoa thuốc cho y lần nữa.
Anh nói đây là thuốc chữa thương đặc biệt chuyên dùng trong đội cảnh sát, vết thương nhỏ như trầy da chảy máu thì chỉ cần bôi lên là khỏi.
Cẩn thận tháo băng gạc, anh thấy một vết thương da tróc thịt bong, máu vẫn còn đang rỉ ra, nhìn kinh khủng tới mức làm người ta sợ hãi. Tạ Lam Sơn thấy lòng mình nhói đau, mắt cũng nóng lên, anh cúi đầu để lọ thuốc đã mở nắp lên lòng bàn tay của Thẩm Lưu Phi, sau đó dốc hết nước thuốc bên trong vào vết thương của y.
Lúc này lên võ đài đánh nhau với người ta đã là chuyện khó tin rồi, thế mà còn để bị thương, Tạ Lam Sơn ngẫm nghĩ một lúc thì nhận ra nụ hôn kia đã phá hỏng mọi chuyện.
Anh tức giận vì y không để ý đến bản thân, vừa thoa thuốc vừa oán trách: “Làm ơn đi, dù gì anh cũng là một nghệ sĩ, còn phải kiếm cơm vào cái tay cầm bút này đấy, sau này để tôi chịu trách nhiệm đánh nhau với người ta được không?”
Nước thuốc nhỏ vào vết thương còn đau gấp trăm lần khi bị dao đâm vào, Thẩm Lưu Phi cắn răng nhưng cũng không chịu nổi, y nhíu mày hỏi Tạ Lam Sơn: “Dùng thuốc gì đấy?”
“Xịt hơi cay của cảnh sát đấy.” Tạ Lam Sơn ngẩng dậy cười đầy vô hại với Thẩm Lưu Phi, “Không có độc, không có hại và không có tác dụng phụ, chuyên trị mấy kiểu không thẳng thắn thành khẩn.”
“Cái gì!” Cơn đau thấu xương lại truyền tới từ vết thương, xen lẫn trong đó là cảm giác ngứa ngáy khó chịu, giống hệt như cả ngàn con sâu đang gặm nhấm tàn phá máu thịt bên trong. Thẩm Lưu Phi vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên, nhưng tông giọng đã đẩy lên, rõ ràng là đang nổi giận.
“Có đau thì mới nhớ lâu, sinh mệnh này của anh đã không còn thuộc về mình anh từ lâu rồi, anh không được phép tùy ý giày xéo nó như vậy.” Tạ Lam Sơn nắm chặt bàn tay bị thương của Thẩm Lưu Phi trong tay mình rồi quấn lại đoạn băng gạc vừa mới tháo ra giúp y. Anh ngẩng đầu mỉm cười, sau đó tiếp tục nói một cách nghiêm túc, “Tôi sẽ mãi mãi quan tâm tới Kỳ Liên, cô ấy giống như người chị em thân thiết nhất của tôi, tôi tình nguyện dốc hết sức mình để cô ấy có một cuộc sống bình an khỏe mạnh, nhưng anh và cô ấy không giống nhau.”
Anh quỳ dưới chân Thẩm Lưu Phi, tháo sợi dây chuyền vỏ đạn trên cổ xuống rồi quấn từng vòng từng vòng lên bàn tay bị thương của y, sau đó anh hôn lên lòng bàn tay y như đã giành được báu vật.
Anh phải nhớ kỹ rằng em yêu anh.
Anh phải nhớ cho kỹ.