Một bưu kiện được chuyển tới cục công an tỉnh Hán Đông, chẳng bao lâu sau đã thỏa mãn được ý đồ xấu xa của người gửi, cục trưởng Bành xem hết nội dung trong thư, sau cơn khiếp sợ thì lập tức nổi trận lôi đình.
Trước khi bị “mời” vào văn phòng cục trưởng, Tùy Hoằng đã nhận được điện thoại của Tống Kỳ Liên, trong điện thoại cô nóng ruột như lửa đốt, còn khóc nức nở mấy lần, nói rằng tập tài liệu mà cô muốn dùng để tố giác Diệp Thâm hồi trước đã bị chồng cũ của cô lấy đi rồi.
Vừa cúp máy thì điện thoại của cục trưởng Bành gọi tới liền ngay sau đó.
Có câu trong sòng bạc thì không ai thắng mãi, chuyện gì không nên đến sớm muộn cũng sẽ đến mà thôi. Tùy Hoằng thở hắt ra, cuối cùng thì trái tim mắc kẹt nơi cổ họng suốt bao nhiêu năm qua cũng được thả ra, tự nhiên lại thấy khoan khoái lạ thường. Anh ta lặng lẽ ngồi tại chỗ trong chốc lát, nhấc lọ cao sơn trà xuyên bối mẫu lên, mở nắp chai rồi uống một ngụm, sau đó mới đứng dậy ra khỏi cửa, chuẩn bị nghênh đón bão táp mưa dông.
Trong văn phòng cục trưởng, cục trưởng Bành ném tập tài liệu kia vào mặt Tùy Hoằng rồi lớn tiếng chất vấn anh ta: “Cậu biết đúng không?”
Câu này rõ ràng biết rõ mười mươi nhưng vẫn hỏi, báo cáo của Tống Kỳ Liên đã viết rõ ràng từ đầu đến cuối rồi.
Tùy Hoằng không phân trần cũng không chối cãi, anh ta vẫn cương nghị trả lời một cách thành thật: “Tôi biết, khi đó tình huống nguy cấp, tôi đã tự tiện quyết định.”
“Đúng là làm loạn rồi!” Cục trưởng Bành tức giận đến mức cả người run rẩy, ông ta phẫn nộ mắng chửi Tùy Hoằng, “Vậy mà cậu lại dám để một tên sát nhân đã giết bao nhiêu mạng người có được năng lực và kỹ năng của cảnh sát đặc nhiệm ưu tú nhất của chúng ta, khi quyết định như thế cậu có từng nghĩ đến chuyện nếu một ngày nào đó kẻ này mất kiểm soát thì hậu quả sẽ khôn lường đến mức nào không! Với năng lực điều tra và phản trinh sát của cậu ta thì cậu đừng nghĩ đến chuyện bắt lại lần nữa!”
Tùy Hoằng ho hai tiếng, mím môi không đáp. Thực ra không phải là anh ta chưa từng nghĩ đến chuyện này, bằng không thì cũng chẳng dặn dò Lưu Diễm Ba không được thăng chức cho Tạ Lam Sơn, cũng sẽ không sắp xếp Tống Kỳ Liên theo dõi tâm lý của anh.
“Cậu đã đưa tên phạm nhân kia ra khỏi nhà tù trước khi hành quyết, sau đó sửa lại toàn bộ hồ sơ của kẻ đó,” Rõ ràng cục trưởng Bành muốn truy cứu đến cùng, ông ta ép hỏi Tùy Hoằng, “Còn ai biết chuyện này nữa? Lưu Diễm Ba có biết không? Đào Quân có biết không?”
“Ai làm người đó chịu, những đồng chí khác không biết chuyện, chỉ cho rằng đó là nhiệm vụ chim mồi không thể để người khác biết, vì vậy không hỏi gì nhiều.”
“Cậu nghĩa khí quá nhỉ!” Lúc này cơn tức giận của Bành Hoài Lễ đã dịu xuống, chỉ còn cảm thấy câu chuyện này hoang đường đến mức nực cười, ông ta lắc đầu thở dài.
Cuối cùng cục trưởng Bành tuyên bố rằng ca phẫu thuật này là lần đầu tiên trong lịch sử nhân loại, không ai dám chắc nó sẽ mang lại hậu quả tồi tệ gì. Nhưng theo logic của ông ta, khoa học công nghệ phát triển từng ngày, việc cấy ghép não cũng tương tự như cấy ghép tim, nhìn từ góc độ y học thì “Tạ Lam Sơn” hiện tại đương nhiên không phải cảnh sát mà là một tử tù. Dù tên tử tù này có phá được bao nhiêu vụ án, cứu được bao nhiêu người trên danh nghĩa một cảnh sát đi nữa thì cũng không có lý do để ân xá.
Thế nên Diệp Thâm buộc phải bị áp giải về chấp hành tử hình.
Phản ứng của cục trưởng Bành cũng nằm trong dự đoán của Tùy Hoằng, nhưng anh ta vẫn muốn cứu vãn tình hình, muốn giữ lại mạng sống cho Tạ Lam Sơn. Anh ta không nói gì nhiều, chỉ cúi đầu rồi từ từ quỳ xuống trước mặt thủ trưởng cũ.
Bành Hoài Lễ cũng chấn động trước cảnh tượng này. Không nhắc đến việc dưới gối đàn ông là vàng, chỉ riêng việc ông ta là người dõi theo quá trình trưởng thành của Tùy Hoằng từ đầu tới cuối, xương sống của người này cứng như sắt thép, ngay cả khi đối mặt với họng súng của lũ buôn ma t úy cũng không đổi sắc mặt, tuyệt đối sẽ không bao giờ quỳ xuống cầu xin người khác giúp đỡ.
“Cục trưởng Bành, tôi đã theo ngài suốt bao nhiêu năm nhưng chưa từng mở miệng cầu xin điều gì, chỉ riêng chuyện này tôi xin ngài, tôi sẽ gánh vác hết thảy sai lầm, tôi có thể cách chức tạm thời, có thể vào tù, chỉ mong ngài cho A Lam một cơ hội nữa…” Quỳ xuống nhưng lưng vẫn thẳng, Tùy Hoằng ngẩng đầu, nước mắt nam nhi lăn dài, môi anh ta cũng run lẩy bẩy, “Cậu ấy là một cảnh sát tốt, thậm chí còn là cảnh sát tốt nhất mà tôi từng gặp, có thể cho cậu ấy một cơ hội được không?”
Cuối cùng Bành Hoài Lễ cũng bị thuyết phục. Tùy Hoằng khó khăn lắm cũng giành được một cơ hội, nhưng ông ta có điều kiện. Ông ta muốn Tùy Hoằng chứng minh với mình rằng Tạ Lam Sơn vẫn là Tạ Lam Sơn, là chàng công an nhân dân chất phác nghiêm túc chứ không phải tên giết người ngông cuồng phong lưu lại còn đồng tính luyến ái như trong tài liệu nói.
Lãnh đạo đã ra tối hậu thư nhưng cũng là chừa ra một con đường sống, Tùy Hoằng định tự mình tới Hán Hải một chuyến, thế nên anh ta gọi Lăng Vân tới, nói với cậu bản thân muốn nghỉ phép dài hạn, chưa biết ngày về, tạm thời sẽ giao lại công việc trong đội cho bọn họ.
Đội phó của Lam Hồ là Trì Tấn, Lăng Vân không hiểu tại sao Tùy Hoằng lại đột ngột từ chức rời đi, càng không hiểu được tại sao anh ta không bàn giao cho Trì Tấn, cậu ngập ngừng hỏi: “Có cần em gọi Trì Tấn tới không?”
Tùy Hoằng ngẫm nghĩ rồi lắc đầu đáp: “Đợi tôi đi rồi cậu hẵng nói cho cậu ấy. Thằng nhóc đó dễ xúc động, chưa biết chừng lại làm loạn lên, cậu để ý nhé, khi cần ngăn thì phải ngăn bằng được.”
Lăng Vân gật đầu lia lịa, Tùy Hoằng lại giao cho cậu một số chuyện liên quan tới Mục Côn và vụ án băng đỏ, sau đó thì bảo cậu ra ngoài.
Chỉ còn một mình anh ta. Mặt Trời dần ngả về tây, ánh chiều tà rực rỡ hắt vào từ ngoài cửa sổ, có tia sáng vừa khéo rót lên lọ cao sơn trà xuyên bối mẫu.
Đội trưởng Tùy thừa nhận mình cũng có thất tình lục dục giống người thường, nhưng ở gần tuổi bốn mươi, bên cạnh lại mãi chẳng có ai tri kỷ quan tâm săn sóc thì hình như cũng không bình thường lắm.
Thực ra khoảng tầm bảy tám năm về trước, anh ta cũng từng có một mối quan hệ thân mật ngắn ngủi. Khi đó người nhà nhờ người giới thiệu cho anh ta một cô gái, điều kiện của cô gái ấy rất tốt, nhỏ hơn anh ta hai tuổi, vừa thanh tú lại vừa lanh lợi. Tùy Hoằng không mấy nhiệt tình với chuyện xem mắt, nhưng nể mặt người giới thiệu nên cũng gặp mặt hai lần. Mặc dù cô gái có ấn tượng rất tốt với anh ta, nhưng dần dần cũng nhìn ra được nước chảy vô tình, sau đó đành chủ động xa cách.
Tùy Hoằng cảm giác như đã trút được gánh nặng, một mặt thì anh ta thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện chung thân đại sự của mình, mặt khác thì anh ta cũng biết công việc của bản thân quá nguy hiểm, ăn bữa nay lo bữa mai, chẳng việc gì phải làm ảnh hưởng tới một cô gái tốt.
Vì chuyện này mà người trong nhà cũng đỏ mặt tía tai bám riết anh ta mấy lần, Tùy Hoằng đành ậm ờ nói mình nguyện dâng hiến cả đời cho sự nghiệp công an, tạm thời không muốn nghĩ đến những chuyện khác. Người nhà thấy không khuyên nổi thì sau đó đành mặc kệ anh ta.
Thú vị là anh ta đã từng nói với Trì Tấn về chuyện xem mắt, chỉ đơn thuần là nói đùa cho vui, nhưng sắc mặt của cậu trai khi ấy vẫn còn đang học cấp ba đã lập tức thay đổi, cậu ta nghiêm túc nói như đinh đóng cột là không được.
“Sao lại không được? Cô gái kia rất nhiệt tình, cũng thông minh, còn có một đôi mắt phượng rất hợp ý anh của cậu nữa.” Tùy Hoằng định trêu cậu ta, anh ta ra vẻ nghiêm túc và nói, “Suy cho cùng thì con người sống trên đời này vẫn muốn có người ở bên, muốn một mái nhà.”
Trì Tấn vừa nghe câu này, một lớp sương lạnh băng lập tức hiện ra trên mặt cậu ta, cảm giác như nửa trái tim đã sụp đổ, cậu ta nhíu mày trầm ngâm khổ sở một lát, sau đó đột nhiên đặt tay lên trái tim, bộc bạch như đang tuyên thệ: “Em ở bên anh.”
Tùy Hoằng hơi sững lại, anh ta im lặng nhìn cậu trai trước mắt.
“Đợi em thêm vài năm được không, năm năm, năm năm thôi là đủ rồi.” Chẳng biết đọc được mấy câu lộn xộn này ở đâu, cậu trai một tay ôm ngực, tay kia giơ dấu móc ngoéo, ánh mắt hừng hực như lửa đốt nhưng giọng nói lại dịu dàng vang vọng, “Đợi em lớn hơn, có tình có nghĩa có yêu thương, đợi em có thể chiến đấu, vì gia đình vì đất nước và vì anh.”
Trước khi rời khỏi cục tỉnh lại mơ hồ nhớ tới chút ít, Tùy Hoằng khẽ xoay lọ cao sơn trà xuyên bối mẫu trên bàn, nhấm nháp từng giọt mật ngọt xen lẫn vị đắng, mùi vị vấn vít nơi đầu lưỡi rất lâu không tiêu tan.
Trước giờ Thẩm Lưu Phi đều chỉ nghe tên chứ chưa từng thấy mặt đội trưởng cũ của Tạ Lam Sơn, y từng nghe rất nhiều sự tích và truyền thuyết về anh ta, nhưng lại chưa bao giờ ngờ sẽ có ngày người đó đến tận nhà gặp mặt, lại còn là đến vì y.
Anh ta tự giới thiệu: “Tôi là Tùy Hoằng. Có thể cậu đã nghe Tạ Lam Sơn đề cập rồi, tôi là đội trưởng của cậu ấy khi còn ở Lam Hồ.”
“Ngưỡng mộ đã lâu.” Thẩm Lưu Phi gật đầu rồi mở cửa cho anh ta vào.
Rõ ràng là lần đầu gặp mặt nhưng lại không hề có cảm giác xa lạ, ấn tượng đầu tiên của Thẩm Lưu Phi với Tùy Hoằng khá tốt, đúng như lời Tạ Lam Sơn nói, người này có khí chất phi phàm có một không hai. Tùy Hoằng cũng thầm cảm thấy kinh ngạc, không ngờ họa sĩ kiêm chuyên gia nổi danh khắp chốn lại còn trẻ và đẹp trai như thế.
“Chúng ta có một người bạn chung.” Tùy Hoằng nói thẳng, “Là bác sĩ Đoàn.”
Thẩm Lưu Phi hơi nhíu mày, rõ ràng người này đến đây khi đã chuẩn bị đâu vào đó, Đoàn Lê Thành đã tiết lộ bí mật của y.
Tùy Hoằng nói tiếp, trên tỉnh đã biết chuyện của Tạ Lam Sơn.
Đối với Tạ Lam Sơn hiện tại thì đây rõ ràng là một tai họa, Thẩm Lưu Phi im lặng hồi lâu mới hỏi: “Vậy nên đây là lý do anh bị cách chức tạm thời?”
Tùy Hoằng gật đầu: “Tôi đã dốc hết sức mình để thuyết phục cục trưởng của chúng tôi cho cậu ấy một cơ hội nữa.”
Anh ta bỗng đề cập đến Tống Kỳ Liên, cô thật sự rất hối hận vì sai lầm của mình, rất muốn đền bù dù đang trong cảnh mất bò mới lo làm chuồng. Cô mạnh dạn đề xuất một ý tưởng với đội trưởng cũ của Tạ Lam Sơn, nếu Tạ Lam Sơn không thay đổi tình yêu ngày đó, cuối cùng sẽ kết hôn và sinh con với người phụ nữ anh yêu hồi ấy, vậy thì cục trưởng Bành sẽ không có lý do gì để nghi ngờ anh là Diệp Thâm nữa.
Mà Tùy Hoằng cũng đồng ý với ý tưởng này sau khi suy nghĩ cặn kẽ.
“Cậu ấy là Tạ Lam Sơn, không phải Diệp Thâm. Để cậu ấy có thể tiếp tục sống sót, cậu ấy cũng chỉ có thể là Tạ Lam Sơn.”
Không nhất thiết phải nói huỵch toẹt hết ra, Thẩm Lưu Phi đã hiểu ý của Tùy Hoằng, anh ta hi vọng y sẽ đưa ra một quyết định đúng đắn, dù quyết định ấy có mang tới đau đớn như khoan thẳng vào tim.
“Trả cậu ấy lại cho Kỳ Liên đi.” Cuối cùng Tùy Hoằng nói với y, “Trả Tạ Lam Sơn lại cho Tống Kỳ Liên đi.”