Tạ Lam Sơn cúp máy rồi vội vàng chạy ra ngoài, Thẩm Lưu Phi cũng đứng dậy theo: “Tôi đi cùng.”
Tạ Lam Sơn quay đầu lại cười cảm kích: “Vậy lại ké xe của anh.”
Thẩm Lưu Phi khẽ gật đầu, sắc mặt y nghiêm nghị: “Nói cho tôi nghe toàn bộ về kẻ tình nghi đi.”
Lệnh truy nã cấp B mới đưa ra không lâu đã có người trình báo, cung cấp manh mối quan trọng bắt được nghi phạm hình sự, phần thưởng là năm mươi ngàn tệ tiền mặt; nếu bắt giữ được nghi phạm hình sự thì sẽ được thưởng một trăm ngàn tệ tiền mặt. Trương Ngọc Xuân trốn tránh ẩn nấp mấy ngày, cuối cùng vẫn bị một người phụ nữ nhặt ve chai phát hiện. Người phụ nữ này thân là mẹ nên luôn muốn chuyển con trai sang trường tiểu học tốt hơn, thế nhưng chi phí lên tới trăm ngàn. Sau khi thông báo cho cảnh sát nơi ẩn nấp của Trương Ngọc Xuân, bà ta nấp trong bóng tối quan sát kẻ tình nghi này, càng nhìn càng cảm thấy vóc người cậu ta thấp bé gầy gò, tự bà ta cũng có thể bắt giữ.
Không phải bà ta không biết người mình đang đối mặt là nghi phạm hình sự của một vụ án giết cả nhà cực kỳ nghiêm trọng, hai tay giết sáu mạng người, chắc chắn là kẻ độc ác hung tàn cực độ, nhưng nghĩ đến cái gia đình mà bà ta đã đổ mồ hôi sôi nước mắt để gìn giữ, nghĩ đến con ngõ dơ dáy, những mảnh gói vỡ vụn, chén tàn cơm lạnh trong nhà, nghĩ đến một trăm ngàn quyết định tương lai của con trai, bà ta lại cảm thấy nhiệt huyết dâng trào trong lồ ng ngực, huyệt thái dương cũng giật giật theo.
Người phụ nữ nhặt một thanh thép đầu nhọn lên, tư thế giống như báo săn mẹ đang săn thức ăn cho báo con, bà ta cẩn thận lại gần cậu ta trong bóng tối…
Khi đám Tạ Lam Sơn đuổi đến thì Trương Ngọc Xuân đã bị bao vây, tuy nhiên cậu ta đang bắt giữ một con tin, thanh thép bén nhọn kề sát vào cổ người phụ nữ, chính là bà mẹ muốn nộp học phí cho con trai.
Sắc trời tối đen, Trương Ngọc Xuân ẩn nấp trong nhà xưởng bỏ hoang lâu ngày, bên ngoài nhà xưởng có rất nhiều cây cổ thụ, một số cành nhánh vặn vẹo bám vào thân cây, một số khác lại lố nhố đâm ra tua tủa, giương nanh múa vuốt chắn trước song cửa. Ánh trăng xuyên qua kẽ hở giữa cành cây và cửa sổ, dùng thứ ánh sáng yếu ớt bé nhỏ để chia cắt không gian trong nhà xưởng thành từng mảnh.
Nhà xưởng đã bị phá dỡ tan hoang, mấy tấm bạt dài treo trên xà nhà nhìn như ma quỷ phất phơ.
Tầm nhìn quá tệ.
Trương Ngọc Xuân cao chưa tới mét bảy, khi giữ người phụ nữ trung niên có vóc dáng ngang ngửa mình phía trước thì vừa khéo chắn hết góc bắn lý tưởng. Đào Long Dược xoa dịu rồi bắt đầu đe dọa, dùng thái độ vừa hiền vừa nghiêm để khuyên cậu ta buông vũ khí. Nhưng có lẽ Trương Ngọc Xuân đã sắp phát điên và sụp đổ, dù đội trưởng Đào nói đến độ khô khốc cả họng thì cậu ta vẫn giữ chặt con tin không buông. Thanh thép trong tay cậu ta đâm một nhát vào cổ con tin, mở ra một lỗ máu.
Tiến thoái lưỡng nan, đây là tình cảnh mà toàn bộ cảnh sát đều không muốn gặp phải. Kẻ tình nghi bắt giữ con tin, nghi phạm chưa bị định tội mà con tin lại gấp gáp chờ giải cứu, vấn đề là có nổ súng hay không và nổ súng như thế nào. Một khi giải cứu thất bại, con tin thương vong thì chắc chắn sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của dư luận, nhưng dù giải cứu thành công thì cũng sẽ có người dấy lên nghi ngờ: Tại sao không bắn vào vị trí không yếu hại của nghi phạm. Không nhiều người biết cách khống chế này là đang mạo hiểm tính mạng của con tin, sau khi kẻ bắt cóc bị thương thì có thể phản ứng quá khích, sơ hở nhiều hơn hẳn so với bắn một phát chết ngay.
Tuy Tạ Lam Sơn đã được phục chức nhưng súng của anh vẫn đang bị tịch thu, anh khẽ vươn tay ra với Tiểu Lương đang chĩa súng vào Trương Ngọc Xuân: “Đưa súng cho tôi.”
Tiểu Lương thắc mắc: “Tạ Lam Sơn, anh vừa mới bị xử phạt đấy, chuyện này vẫn chưa xong mà.”
Tất cả cảnh sát đều chỉ muốn ném khẩu súng cảnh sát nóng bỏng tay này đi, vậy nên cậu ta không thể hiểu được tại sao lúc này Tạ Lam Sơn lại muốn chường mặt ra. Tại sao một người lại đưa ra cùng một lựa chọn tồi tệ hai lần liên tiếp như thế.
“Cậu có thể đảm bảo hạ gục kẻ bắt cóc mà con tin vẫn không bị tổn thương chỉ với một phát bắn không?” Tạ Lam Sơn bình thản nhìn Tiểu Lương, “Tôi thì có.”
“Nhưng mà…” Tiểu Lương đưa súng lục qua nhưng vẫn còn do dự.
“Tính mạng của con tin quan trọng hơn tất thảy.” Tạ Lam Sơn nhắm súng vào Trương Ngọc Xuân đứng gần đó, vẻ mặt anh nghiêm túc hơn bao giờ hết, “Còn việc về sau tôi có bị phê bình khiển trách hay không thì không phải việc cần lo lắng lúc này.”
Mồ hôi chảy xuống thái dương, Tạ Lam Sơn nheo mắt lại tìm góc bắn một phát ăn ngay. Phân tích từ đủ các điểm đáng ngờ thì anh không cho rằng Trương Ngọc Xuân là hung phạm, nhưng nếu khuyên bảo không hiệu quả, người nọ thật sự mất kiểm soát làm con tin bị thương thì anh sẽ không thể không lựa chọn hạ gục cậu ta.
Một bàn tay chợt đặt lên cổ tay đang cầm súng của anh. Nhiệt độ và sức mạnh nơi lòng bàn tay ấy làm lòng người ta lắng lại, chẳng rõ tại sao đã xóa hết áp lực nặng nề trên người anh. Thẩm Lưu Phi nói: “Để tôi.”
“Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra hôm đó, tôi vừa vào trong đã ngất rồi…” Thật sự không thể tưởng tượng nổi tất cả những gì xảy ra sau khi bước qua cánh cửa ngày hôm đó, đừng nói người khác, chính cậu ta còn chẳng tin. Thấy Thẩm Lưu Phi đi ra từ nhóm cảnh sát bao vây mình, Trương Ngọc Xuân bỗng không khống chế nổi nữa mà gào lên, “Dù sao thì chẳng ai tin cả, các người đều cảm thấy tôi đã bắt chước một bức tranh, giết hết cả nhà cô Tùng!”
“Tôi tin.” Thẩm Lưu Phi giơ hai tay lên cao tỏ ý bản thân không mang vũ khí, “Tôi chính là tác giả bức tranh ấy.”
“Anh cũng đâu phải cảnh sát, anh tin hay không tin thì có tác dụng đéo gì!” Tay Trương Ngọc Xuân run lên, con tin thì đau đớn khóc lóc gào thét, mặt giàn giụa nước mắt.
“Tôi là cố vấn do tỉnh mời tới,” Để tránh Trương Ngọc Xuân tiếp tục làm tổn thương người ta, Thẩm Lưu Phi dừng bước kịp thời, đưa ra lời đảm bảo cực kỳ quả quyết với cậu ta, “lời của tôi, có tác dụng.”
“Đt mẹ nó chứ tôi không tin!” Trương Ngọc Xuân vẫn đang căng thẳng, việc bị người ta coi thường kỳ thị và nghi oan khiến cậu ta không thể tin ai nữa, đặc biệt là gã đàn ông thoạt nhìn lịch sự nhã nhặn, khác biệt trời vực so với mình trước mắt, “Loại người như anh sao có thể tin một kẻ có tiền án còn từng nghiện hút như tôi!”
Thậm chí cậu ta còn nghĩ, dù sao đã bị nghi oan giết sáu người rồi thì tốt nhất git chết luôn kẻ đang bị mình giữ trong tay cũng chẳng mất mát gì.
“Đồ ngu, cậu vẫn không hiểu à,” Thẩm Lưu Phi lịch sự nhã nhặn bỗng nói tục, y giơ tay mở rộng cổ áo của mình, dùng cách diễn đạt kéo gần khoảng cách giữa mình và Trương Ngọc Xuân, y nói, chúng ta.
“Chúng ta giống nhau.” Thẩm Lưu Phi nói, “Tôi và cậu giống nhau.”
Dưới ánh đèn pin trong tay cảnh sát, Trương Ngọc Xuân thấy hình xăm lộ ra trên ngực Thẩm Lưu Phi, nhìn kỹ hơn nữa thì quả thực có vết thương chi chít khắp cơ thể.
Hỗn loạn chằng chịt, chấn động lòng người.
Vết thương như dao rạch hay súng bắn, thậm chí là vết thương do một vụ nổ, những vết thương như vậy không nên xuất hiện trên cơ thể một người nhìn có vẻ rất giỏi giang này.
“Cậu đã rời trại cai nghiện hai năm mười tháng, nhưng mỗi lần dùng đến thẻ căn cước thì chẳng bao lâu sau đã bị cảnh sát tìm đến cửa, cương quyết yêu cầu xét nghiệm nước tiểu của cậu. Bạn bè hồi nhỏ của cậu dưới quê đã thành gia lập nghiệp, cậu vừa ghen tị vừa khao khát nhưng cũng không dám về thăm nhà, vì cậu sợ cha mẹ người thân nhìn mình bằng ánh mắt như nhìn ‘con nghiện’. Ở thành phố lớn, cậu không tìm nổi một người bằng lòng thuê trọ với một kẻ có tiền án, lại không muốn qua lại với bạn nghiện ngày xưa, thuê phòng trọ ở một mình đắt thật nhưng còn dễ chịu hơn phải sống trong sự kỳ thị và coi thường của người khác…” Thẩm Lưu Phi chậm rãi lại gần Trương Ngọc Xuân, “Cậu vẫn luôn đìu hiu cô độc, dù cố gắng muốn làm thân với mọi người thì bọn họ cũng sẽ vì những chuyện như mất ví tiền mà hướng sự hoài nghi về phía cậu…”
Cậu ta vốn định bàn luận với đồng nghiệp làm cùng nền tảng giao đồ ăn sau khi biết vụ án giết cả nhà họ Tùng, nhưng lại nghe trộm được việc bọn họ bàn bạc với nhau muốn tố giác mình, vì cóc ghẻ không xứng đáng ăn thịt thiên nga, vì một kẻ nghiện đánh chết cái nết không chừa.
Trương Ngọc Xuân cảm thấy khiếp sợ rồi lại phẫn nộ, đồng thời lòng cậu ta cũng chết lặng. Sau khi vội vã từ chức, cậu ta định rời khỏi nơi này. Cậu ta không ngờ được bản thân lại thực sự bị đối xử như nghi phạm giết người, cũng không ngờ lệnh truy nã lại tới nhanh như thế.
“Dù luôn bị hiểu lầm, dù kiếm sống gian nan, cậu vẫn một mực không bán thuốc lá cho trẻ vị thành niên. Dù có thể kiếm chác được nhiều hơn, cậu vẫn khăng khăng cho rằng bọn họ nên có một tương lai khác với cậu. Cậu cảm kích cô gái đưa khăn nóng cho mình vào ngày trời mưa xối xả, cô ấy đối xử với cậu bằng tấm lòng tốt đẹp và sự khoan dung, cô ấy là cuộc gặp gỡ tuyệt vời có một không hai trong cuộc đời của cậu, sao cậu có thể nhẫn tâm cướp đi mạng sống của người ta bằng thủ đoạn tàn bạo như vậy chứ…”
Nhớ tới cô gái xinh đẹp thiện lương kia, tay Trương Ngọc Xuân lại run lên, nước mắt ầng ậc dâng lên nơi vành mắt.
“Kể cả người phụ nữ đang bị cậu kìm kẹp kia, cậu cũng không có ý định làm bà ấy bị thương, vì cậu biết bà ấy là một người mẹ bất chấp tất cả vì con của mình. Bà ấy giống với cậu, dù là tầng lớp giãy giụa dưới đáy xã hội nhưng lại vẫn một lòng hi vọng vào ngày mai cuộc đời sẽ trở nên tốt đẹp hơn…” Thẩm Lưu Phi nhanh chóng đoán được tình huống của con tin thông qua vẻ ngoài và quần áo, y tiếp tục lại gần Trương Ngọc Xuân, tốc độ nói không nhanh mà bước đi cũng từ từ, y cố gắng không nói những lời và làm những việc khác thường tránh kch thích nghi phạm trước mắt, “Sự bất lực bây giờ của cậu cũng là sự bất lực mà tôi từng trải qua, những khổ đau của cậu cũng thấm sâu trong lòng tôi, tôi thấu hiểu vô cùng. Cảnh sát sẽ không bao giờ tha cho một tên tội phạm, nhưng cũng tuyệt đối không kết án oan một người tốt, một người tốt cố sống cố chết thoát khỏi quá khứ tối tăm, hướng về cuộc sống mới đầy tươi đẹp.”
Nước mắt của Trương Ngọc Xuân chảy ra.
Cuối cùng y cũng đi tới trước mặt Trương Ngọc Xuân. Mặc dù đối phương đã buông lỏng cho con tin, có vô số thời cơ để tận dụng, nhưng y vẫn không ỷ vào lợi thế vóc dáng hay sức mạnh để cưỡng chế bắt giữ, y ngửa lòng bàn tay rồi đưa ra hướng về phía cậu ta. Thẩm Lưu Phi hơi nghiêng người, nhìn thẳng vào mắt người đối diện một cách ngang hàng bình đẳng, y nói đầy chân thành: “Xin cậu hãy tin tôi.”
Trương Ngọc Xuân hoàn toàn từ bỏ việc chống cự, khoanh tay chịu trói.
Cảnh sát ồ ạt xông lên áp giải nghi phạm hình sự chỉ cúi đầu im lặng kia đi.
“Anh mới nói… nói anh…” Đào Long Dược lắp ba lắp bắp, vừa rồi Thẩm Lưu Phi kể chuyện cực kỳ sống động, lời nói rành mạch rõ ràng như thể y tự mình trải qua, không chỉ có Trương Ngọc Xuân bị lay động mà hắn cũng gần như tin sái cổ.
“Kỹ xảo đàm phán thôi.” Thẩm Lưu Phi nở nụ cười khách sáo nhưng lời nói lại không nể nang, “Sao nào, đội trưởng Đào muốn xét nghiệm nước tiểu à?”
Trong khoảnh khắc, áp lực ngàn cân trên vai đã bay biến hết trước kết quả cả làng cùng vui này. Tạ Lam Sơn thầm thở phào một hơi, anh trả súng cho Tiểu Lương rồi ngả ngớn nhướng mày với Thẩm Lưu Phi: “Tôi có thể giúp đấy.”