Kết quả hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người, người phụ nữ luôn theo dõi, quấy rối Tùng Dĩnh thậm chí đốt cả phòng giám sát lại chính là cấp trên cũ của Tùng Dĩnh, Lang Lệ.
Đối diện với bằng chứng đối chiếu dấu chân cực kỳ chính xác, chẳng bao lâu sau tâm lý đề phòng của chị ta cũng sụp đổ, chị ta không ngụy biện, không chống chế, thoải mái thừa nhận bản thân bám theo quấy rối Tùng Dĩnh. Nhưng chị ta khẳng định cảnh sát không thể bắt mình, chị ta bâng quơ nhún vai nhẹ tênh, nói rằng tôi không giết người, đêm hôm đó tôi chỉ muốn tới xem thôi.
Tạ Lam Sơn nói: “Dấu chân của chị xuất hiện ở cả phòng giám sát lẫn sau vườn nhà họ Tùng, hai giờ sáng chị đốt phòng giám sát rồi lại rình rập sau vườn nhà người ta, chỉ để xem? Không phù hợp với lẽ thường.”
Người phụ nữ bật cười: “Hôm đó tôi muốn đi giết người, nhưng muốn giết người cũng đâu có phạm pháp.”
“Phóng hỏa cũng là tội nặng.” Bình thường Đào Long Dược sẽ khá khách sáo với nghi phạm là nữ, không phồng mang trợn má nhưng sắc mặt vẫn cứng rắn, ánh mắt soi mói như sắp bốc hỏa, “Tại sao chị lại muốn giết cô ấy?”
Lang Lệ coi mạng người như rơm rác, giọng điệu nói chuyện không có cảm xúc: “Có đợt cô ta phải chịu áp lực do gia đình phản đối chuyện kết hôn, bạn trai thì chiến tranh lạnh nên cô ta trở mặt với người nhà, thế là tôi mời cô ta về nhà ở hơn một tuần, ăn chung ngủ chung, có thể nói là cực kỳ thân thiết. Ai mà ngờ bạn trai vừa hối lỗi là cô ta lập tức chạy về. Tôi coi cô ta là người bạn tốt nhất, thậm chí còn coi như người sẽ bầu bạn bên mình trong tương lai, ai mà ngờ cô ta lại rẻ mạt như thế, không có đàn ông thì không sống nổi. Tôi cảm thấy tình cảm của mình bị lừa dối nên ôm lòng trả thù.”
“Vậy nên chị đã muốn giết cô ấy?”
“Không hẳn.” Thời gian thẩm vấn khá dài, người phụ nữ không còn nhàn hạ như trước nữa, bắt đầu rục rịch xin thuốc lá từ Tạ Lam Sơn, “Đồng chí cảnh sát, có thể cho tôi một điếu thuốc không?”
Tạ Lam Sơn sờ soạng túi quần, quên mang rồi, dường như chứng nghiện thuốc của anh đã giảm hẳn khi anh không hề hay biết. Anh không tham gia vào công tác điều tra giai đoạn đầu của vụ án này vì hồi đó còn đang bị phạt, hiện tại ngồi đối diện người phụ nữ, tập trung quan sát chị ta, anh liếc mắt đã phát hiện người phụ nữ này là con nghiện dựa vào kinh nghiệm truy quét tội phạm ma túy nhiều năm.
Tạ Lam Sơn hỏi: “Chị đang hít ma túy đúng không?”
Đã ở trong cục công an, Lang Lệ tự hiểu không thể chối được, chị ta quyết đoán thừa nhận: “Ngoài ‘số ’ không dính vào thì ‘thịt’ và ‘ngựa’ đều đã từng dính một tí.”
Thịt là tiếng lóng của methamphetamine (ma túy đá), là một chất kích thích hệ thống thần kinh trung ương nhóm amphetamin từng được sử dụng không phổ biến như một phương pháp điều trị bổ sung cho ADHD và béo phì, nhưng lại phổ biến được sử dụng như một loại thuốc giải trí tiêu khiển.
Ngựa là tiếng lóng của Magu (phiên âm theo tiếng Thái), là một viên nén được tạo ra từ methamphetamine đã qua chế biến, những người bán thường thêm cafein hoặc các chất kích thích thần kinh mới khác vào, hình thức bên ngoài giống thuốc lắc. Đây là một chất kích thích dạng amphetamine gây nghiện mạnh.
Những từ chị ta nói đều là tiếng lóng trong ngành, nghe thôi là biết chuyên gia. Tạ Lam Sơn sầm mặt: “Nói về vụ án này trước đã.”
“Ban đầu tôi cũng không định giết Tùng Dĩnh, nhưng bạn trai cũ Lý Duệ của cô ta tới tìm tôi.” Theo lời Lang Lệ nói, có lẽ Lý Duệ phát hiện việc Tùng Dĩnh không vui vì bị chị ta quấy rối nên mới lén giấu cô hẹn gặp chị ta. Chị ta nói tiếp, “Tôi muốn cứu cô ta khỏi bể khổ cuộc đời, cô ta lại nói xấu tôi quấy rầy cuộc sống của mình, vậy nên lúc đó tôi cực kỳ tức giận nên mới bốc phét với họ Lý kia, rằng Tùng Dĩnh qua lại với đủ người sau lưng tên đó.”
“Hắn ta tin chị à?” Đào Long Dược ngờ vực.
“Tôi có chụp vài tấm ảnh hồi còn ở chung với Tùng Dĩnh, có nam có nữ cực kỳ đa dạng, tóm lại là cái thằng họ Lý kia vẫn tin. Thằng đó cảm thấy bản thân bị cắm sừng, mặt tái mét cả lại, tôi còn tưởng hai người đó chia tay luôn cơ, ai mà ngờ sau khi thằng đó đi về thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả, đã thế còn chuẩn bị đi xem triển lãm đám cưới với nhau.” Người phụ nữ cười mỉa mai rồi nhún vai nói, “Nhưng chỉ có đồ ngu Tùng Dĩnh mới bị tình yêu làm mù con mắt, tên bạn trai kia của cô ta vốn chẳng hề bao dung như thế, thằng đó luôn lấn cấn trong lòng với vị họa sĩ rất đẹp trai kia.”
Tạ Lam Sơn và Đào Long Dược nhìn nhau. Bọn họ vẫn còn nhớ rõ, Lý Duệ giả vờ như mới gặp Thẩm Lưu Phi lần đầu lúc ở công ty thiết kế Quỳnh Lập, rõ ràng kẻ này đang giấu giếm xuất phát từ mục đích mờ ám nào đó.
Tạ Lam Sơn hỏi: “Sao chị biết vị họa sĩ rất đẹp trai kia?”
Lang Lệ nói: “Họ Lý kia là fan cuồng của họa sĩ đó, vốn là Tùng Dĩnh muốn xin chữ ký cho bạn trai nên mới đăng ký lớp học kia. Nhưng chẳng hiểu tại sao Lý Duệ lại cảm thấy họa sĩ nọ và bạn gái mình tằng tịu với nhau. Chắc tại thằng đó tự ti, không chấp nhận được việc một người đàn ông anh tuấn thân thiết với người phụ nữ của mình. Vậy nên tôi mới tranh thủ mượn danh nghĩa vị họa sĩ kia để tặng hoa vài lần, để thằng đó tin rằng bạn gái thật sự ngoại tình…”
Có câu miệng lưỡi con người đáng sợ, một câu ác ý xúi giục còn sắc bén hơn lưỡi dao, giết người không thấy máu. Đào Long Dược cố nén tức giận để hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó tôi phóng hỏa phòng giám sát, muốn thử xem có thể vào nhà từ lối sau vườn được không. Nhưng khi tôi tới nhà họ Tùng và nhìn qua khe hở giữa hai tấm rèm thì đã thấy có xác người nằm dưới đất. Có kẻ đã làm hết mọi chuyện trước tôi rồi, tôi cảm thấy rất hài lòng nên bỏ đi thôi.”
Rời khỏi phòng thẩm vấn, Đinh Ly đã chờ bên ngoài từ lâu, vừa thấy hai người ra là chạy tới nói em có thêm manh mối liên quan đến Lang Lệ.
“Nói xem.” Đào Long Dược nói.
“Chẳng phải đợt đó chúng em kết bạn wechat với nhau hay sao, sau đó chị ta luôn chủ động nhắn tin với em, khen em xinh đẹp, còn gọi điện mời em tới nhà. Lúc đó em không nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ là thêm một người bạn.”
Tạ Lam Sơn hỏi: “Thế rồi em có đi không?”
Đinh Ly nói: “Em tới một lần. Nhà chị ta rộng lắm, cứ như cung điện ấy. Thái độ của chị ta với em cũng rất kỳ lạ, tóm lại là em cảm thấy hơi khó chịu nên tìm cớ đánh bài chuồn, về sau em không tới nữa. Nhưng mà chị ta vẫn thường xuyên gọi điện cho em, còn muốn mời em tới một câu lạc bộ kiểu như night club…”
“Còn mời cô tới câu lạc bộ đêm?” Đào Long Dược gào lên với Đinh Ly, “Kỳ lạ như thế mà sao cô không báo cáo?”
“Có gì kỳ lạ đâu?” Đinh Ly tỏ ra tổn thương, làu bàu giải thích, “Giờ có một cộng đồng gọi là thanh niên gạch xiên còn gì, chỉ những người có nhiều cuộc sống, nhiều thân phận, ví dụ như ban ngày thì đi làm văn phòng, tối đến thì tới câu lạc bộ đêm. Em không nghĩ gì nhiều, cảm thấy bình thường thôi mà.”
Slash Youth là một khái niệm mới, bắt nguồn từ tiếng Anh “Slash” (gạch xiên /) xuất phát từ cuốn sách “Double Career” được viết bởi nhà báo Merrick Albert của tờ New York Times. Cuốn sách cho rằng ngày càng nhiều bạn trẻ không còn hài lòng với lối sống “chỉ làm một nghề” mà chọn cuộc sống đa dạng, đa ngành nghề, đa bản sắc. Đây là những người giới thiệu bản thân bằng dấu gạch chéo, ví dụ: Lenny Platt, luật sư/diễn viên/nhà sản xuất. Từ đó “gạch xiên” đã được dùng để chỉ nhóm người này.
“Có từ đó thật à?” Đào Long Dược thật sự không hiểu, hắn quay sang xác nhận với Tạ Lam Sơn.
Chán chẳng buồn mỉa mai cái tên này không học hành gì nữa, Tạ Lam Sơn dồn hết sự chú ý lên vụ án, anh nói: “Một quản lý phòng ban của công ty văn hóa nhỏ với lương cứng chưa tới hai trăm ngàn, ấy vậy mà ở nhà cao cấp, đi xe xịn, còn có tiền nhàn rỗi để hút thuốc phiện, rốt cuộc tiền ở đâu ra?”
Đào Long Dược hùa theo: “Cậu cảm thấy người phụ nữ này thế nào?”
Tạ Lam Sơn nghiêm túc suy nghĩ bằng kinh nghiệm truy quét tội phạm ma túy nhiều năm, sau đó anh nói: “Tôi cho rằng thân phận của người phụ nữ này rất đáng nghi, chưa biết chừng sau lưng chị ta còn có ‘ông chủ’ là nguồn cung cấp thuốc phiện dồi dào, nhưng hẳn là không có mối liên hệ trực tiếp với vụ án giết hại cả gia đình này.”
“Tôi cũng thấy vậy. Dù sao đi nữa thì cứ xét nghiệm nước tiểu rồi tạm giữ đã, sau đó tiếp tục điều tra.” Đào Long Dược gật đầu, sau đó lại thở dài, “Nghe xong khẩu cung của chị ta thì Lý Duệ lại càng đáng ngờ, trong lần thẩm vấn đầu tiên tên này đã nói mình chưa đọc ‘Đen Trắng Chưa Phân’, sau đó còn giả vờ không quen Thẩm Lưu Phi. Chi tiết này phù hợp với mô tả ban đầu của mấy người rồi, không ngờ quanh đi quẩn lại, lật lên lật xuống, vậy mà hung thủ lại là kẻ ngay dưới mí mắt chúng ta.”
“Đây là cảnh giới cực đoan của một kẻ giết người, vừa đạt được khoái cảm khi tự tay đâm chết kẻ thù lại vừa có thể hưởng thụ sự sung sướng khi chơi đùa đám cảnh sát trong bàn tay. Thật sự rất thỏa mãn.” Khóe môi Tạ Lam Sơn khẽ nhếch lên, “Xét từ góc độ nào đó, tôi đánh giá tên này khá cao.”
Đào Long Dược hỏi: “Nhưng phải chứng minh gã giết người như thế nào? Theo như băng ghi hình, Tùng Dĩnh vẫn còn sống khi gã rời khỏi nhà họ Tùng, đến tận khoảng hai rưỡi sáng mới quay về nhà đó lấy xe rời đi.”
“Sau khi phá giải cách tạo không gian kín, việc Tracy tự sát hay bị giết vẫn còn đang là nghi vấn, tôi đề nghị xem lại toàn bộ băng ghi hình xung quanh nhà họ Tùng vào ngày xảy ra vụ án một lần nữa, người phụ nữ mặc đồ màu vàng luôn che mặt khóc chưa chắc đã là Tùng Dĩnh, rất có thể là Tracy cải trang. Hàng xóm cũng chỉ nhìn thấy bộ váy màu vàng bắt mắt chứ không thấy được cô ta trông như thế nào, tức là anh ta đã bị cố ý đánh lừa bằng tiếng cãi nhau.”
Đào Long Dược hỏi tiếp: “Vậy động cơ giết người của Lý Duệ là gì? Dù bị cắm sừng thì cũng đâu tới nỗi phải giết cả nhà người ta.”
“Em biết động cơ giết người của Lý Duệ là gì đấy.” Đinh Ly tự thấy bản thân là một cô gái dồi dào cảm xúc, nhờ vậy mà sinh ra lòng đồng cảm với đương sự trong những vụ án do tranh chấp tình cảm như vậy gây ra, cô nàng nói ra phỏng đoán của mình, “Mọi người nhớ lại thời thơ ấu của anh ta đi, cha anh ta khởi nghiệp từ rất sớm, trở thành một trong những người phất lên đầu tiên thời bấy giờ. Sau đó lại phá sản, lừa tiền bảo hiểm, tự sát, từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục. Anh ta vừa kiêu ngạo vừa tự ti, chịu chỉ trích bắt bẻ đủ kiểu từ nhà họ Tùng nhưng vẫn phải nhẫn nhịn vì tình yêu, chắc hẳn đã nảy sinh rất nhiều cảm xúc tiêu cực. Rồi ai ngờ bạn gái còn ngoại tình, hận cũ thêm thù mới nên mới nổi máu giết cả nhà người yêu…”
“Hợp lý đấy, nhưng không chỉ có thế.”
Mọi người quay về hướng phát ra tiếng nói, Thẩm Lưu Phi đang đứng ở cửa.
Đào Long Dược cứ thấy Thẩm Lưu Phi là khó ở, hắn khịt mũi chớp mắt, giọng điệu rất khó nghe: “Anh không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì anh mà chết.”
Vốn câu gốc là “Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại bởi vì ta mà chết” bắt nguồn từ một điển cố. Vào thời Đông Tấn, trọng thần trong triều là Vương Đôn khởi binh làm loạn, anh họ Vương Đạo và cả gia tộc bị dính líu, ở ngoài cung chờ tội. Chu Bá Nhân vào cung, Vương Đạo xin giải thích nhưng Chu Bá Nhân không để ý, tích cực nói với hoàng đế là Vương Đạo có tội, nhưng cũng dâng sớ xin xá tội cho Vương Đạo. Vương Đạo không biết nên ghi hận trong lòng. Sau này Vương Đôn nắm quyền to, hỏi Vương Đạo có muốn giết Chu Bá Nhân hay không, Vương Đạo không nói gì, rốt cuộc khiến Chu Bá Nhân bị giết. Sau đó Vương Đạo tìm được tấu chương trước kia của Chu Bá Nhân trong kho, mới bừng tỉnh hiểu ra, khóc lóc nức nở: “Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại bởi vì ta mà chết.”
“Tôi đã tới hỏi thăm bạn bè năm đó của Lý Hướng Tiền, có một phát hiện mới.” Thẩm Lưu Phi nhìn Tạ Lam Sơn, “Một người bạn kinh doanh chung với Lý Hướng Tiền nói khi đó đã tìm được một khoản vốn và một dự án mới cho Lý Hướng Tiền, Lý Hướng Tiền cực kỳ biết ơn, còn hứa rằng sẽ hậu tạ sau khi dự án hoàn thành. Nhưng còn chưa kết nối với bên dự án thì ông ta đã tự sát. Tự sát vào lúc này, để lại vợ bệnh con thơ trong nhà, rất bất hợp lý về tình. Sự nghiệp còn cơ hội xoay chuyển, còn chưa đi đến bước đường cùng, vậy nên về lý cũng không ổn.”
“Thế nên ý anh là, vụ tai nạn giao thông của Lý Hướng Tiền năm đó không phải tự sát…” Tạ Lam Sơn khẽ nhíu mày, anh trầm ngâm một lát mới nói, “mà là bị mưu sát.”