Khi Thẩm Lưu Phi bước vào phòng bệnh, cảnh tượng này vừa khéo đập vào mắt y.
Tạ Lam Sơn nghe tiếng thì ngẩng đầu lên, anh nở nụ cười: “Anh họ Tiểu Thẩm.”
Đến giờ anh mới nhớ ra mặt mình đang nở đầy hoa do mấy cô gái “gặm”, thế là luống cuống giơ tay lên lau đi.
Thẩm Lưu Phi giương mắt lên nhìn, ánh mắt y lập lòe ánh sáng, dường như trong khoảnh khắc y đã bị bất ngờ trước bím tóc nhỏ sau gáy Tạ Lam Sơn. Sau đó y đi về phía anh, vẻ mặt đã quay về với biểu cảm thờ ơ trước giờ.
Sau khi chuyển ra khỏi ICU, Tạ Lam Sơn được nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt dành cho cán bộ cấp cao, một ngày tốn hơn ba ngàn tệ, đồng lương còm cõi của một nô lệ nhân dân bé nhỏ sao kham nổi số tiền này, cũng đừng mong cục thành phố chịu thanh toán cho anh. Các y tá nói với Tạ Lam Sơn rằng người chi trả hết tiền điều trị và nằm viện cho anh tên là Thẩm Lưu Phi.
Mấy cô gái thật sự nghĩ Thẩm Lưu Phi là anh họ của anh. Chẳng qua người anh họ này nom có vẻ còn ít tuổi hơn, Tạ Lam Sơn thoạt nhìn như thanh niên hai mươi bảy hai mươi tám, nhưng Thẩm Lưu Phi lại rất giống một sinh viên còn chưa tốt nghiệp, dù y có tỏa ra khí chất chững chạc, vóc người cao lớn lại xinh đẹp.
“Có vẻ vui quá nhỉ, xem ra đã ổn rồi?” Thẩm Lưu Phi đi tới trước mặt Tạ Lam Sơn, mấy cô y tá xung quanh đồng loạt đứng dậy, bị người nhà bệnh nhân bắt quả tang lười biếng không làm việc thì chẳng ổn chút nào.
“Cũng tàm tạm.” Nãy giờ Tạ Lam Sơn chỉ ngồi trên giường đánh bài với người ta, anh ngửa đầu giãn cánh tay, dáng vẻ cực kỳ thoải mái, anh thấy cô bé y tá còn chưa bị phạt đã đứng dậy thì bèn đưa ngón tay gõ gõ lên môi, nói với cô bằng khẩu hình: Cho nợ đấy nhé.
Cô bé y tá đỏ mặt, đành nín cười xoay người tất bật chạy đi. Tất bật gì đâu, công việc của cô nàng là theo dõi bệnh nhân hai mươi tư trên hai tư cơ mà, nhưng Tạ Lam Sơn thì hiền hòa dễ tính và ít gây phiền phức hơn hẳn những bệnh nhân khác.
“Thẩm…”
Thẩm Lưu Phi đi tới trước mặt, Tạ Lam Sơn còn chưa nói dứt câu thì tay người kia đã chạm vào gương mặt anh.
Ngón tay ve vuốt rồi di chuyển tùy ý, Tạ Lam Sơn cảm thấy lưng nổi hết cả da gà, mặt cũng bỏng rát theo.
Lúc trước anh có nghe Đào Long Dược nói rằng sau khi bị tai nạn, anh đã hôn mê tại chỗ và ngừng thở một lần, cũng may Thẩm Lưu Phi đã kịp thời cấp cứu cho anh nên anh mới có thể trụ được đến khi xe cứu thương tới, vớt lại về một mạng.
Đây là ơn nghĩa như mưa rào ngày nắng hạn, phải làm sao để báo đáp đây? Tạ Lam Sơn ngẩng đầu nhìn Thẩm Lưu Phi, ánh mắt bao quát cả gương mặt y rồi thu lại trên đôi môi người đối diện, anh bắt đầu đoán mò không đâu. Thẩm Lưu Phi thoạt nhìn vẫn bình tĩnh như thường, mi mắt y cụp xuống, vẻ mặt nghiêm nghị, ngón tay thon dài lướt trên cánh môi đỏ tươi mềm mại của Tạ Lam Sơn, sau đó trượt sang một bên gò má anh, nhẹ nhàng dùng ngón cái lau đi dấu son môi đỏ thắm mà anh bỏ sót.
“Ầy, thực sự là tôi không trả nổi tiền nợ anh đâu.” Thầm tính toán những khoản chi trong bệnh viện suốt nửa tháng qua, Tạ Lam Sơn nở nụ cười ngả ngớn, “Nếu anh không để bụng thì chờ tôi nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa, sau đó sẽ lấy thân báo đáp nha.”
Thẩm Lưu Phi khẽ nhếch môi, ngón tay di chuyển nâng cằm Tạ Lam Sơn lên, hờ hững đánh giá anh: “Cậu có giá đến thế cơ à?”
“Có chứ, sao lại không có được? Chẳng phải bản tin đều nói tôi là cảnh sát đẹp trai nhất Trung Quốc hay sao.” Con người vẫn luôn thiện lương và mau quên như thế đấy, lần trước khi anh đọc tin, ai nấy đều viết cả đống chữ lên án đâm chọc anh, bây giờ anh xả thân cứu người, vẫn là đám người đó lại sửa miệng nhanh như chớp gọi anh là anh hùng. Anh không thể hiện mình coi “hành động vĩ đại” đó là chuyện gì đáng nói trước mặt người khác, ấy thế nhưng trước mặt Thẩm Lưu Phi, anh lại không cầm lòng được mà muốn khoe khoang chút đỉnh. Tạ Lam Sơn nói, “Anh có mặt ở hiện trường mà, hẳn là đã thấy kỹ thuật lái xe của tôi đỉnh thế nào, tư thế lái xe bay vọt qua thành cầu ngầu lòi ra sao.”
“Không,” Thẩm Lưu Phi phủ định không thèm nể nang, “tôi chỉ nhìn thấy một người đàn ông bị đâm gần chết, tay chân run lẩy bẩy do xuất huyết trong hộp sọ, tiểu tiện mất kiểm soát…”
Ba cô y tá bật cười, thật sự không tưởng tượng nổi hình ảnh như thế.
“Khụ khụ,” Tạ Lam Sơn nhanh chóng ho mấy tiếng ngắt mạch tưởng tượng của mấy cô em, anh chuyển chủ đề hỏi Thẩm Lưu Phi, “vụ án Lý Duệ sao rồi?”
“Hắn ta sụp đổ rồi.” Thẩm Lưu Phi nói, “không còn ý muốn đấu trí với cảnh sát nữa.”
Vụ án đến lúc này mới có thể coi như kết thúc, hai người còn chưa nói được mấy câu thì Đào Long Dược tiến vào. Hắn không tới tay không mà mang cho Tạ Lam Sơn một túi táo và một túi lê, hắn hỏi y tá có dao gọt hoa quả hay không, muốn đích thân gọt vỏ cho thằng bạn chí cốt. Cô y tá không đáp mà còn nạt ngược lại: “Đi thăm bệnh không được tặng táo và lê, táo thì có âm đọc gần giống với ‘chết vì bệnh’, lê sống thì là ‘ly’, toàn điềm gở.”
Táo (苹果) có bính âm là [píngguǒ] đọc na ná từ 病故 [bìnggù] là chết do mắc bệnh, lê (生梨) đồng âm với 生梨 [shēnglí] nghĩa là sinh ly, mang nghĩa sống mà phải xa lìa nhau.
“Lại còn có cả vụ này nữa?” Đào Long Dược quay đầu liếc nhìn Tạ Lam Sơn, nhớ lại dáng vẻ bị thương thê thảm của Tạ Lam Sơn hôm đó thì vừa sợ hãi lại vẫn mạnh miệng, “Mạng cậu ta cứng thế cơ mà, xe lật nghiêng rơi từ cầu vượt xuống còn không chết chẳng nhẽ lại chết về mấy cái trò mê tín phong kiến hay sao?”
Đào Long Dược nhướng đuôi mắt thoáng nhìn qua Thẩm Lưu Phi rồi lại nghiêm túc bổ sung thêm một câu: “Thầy Thẩm, cảm ơn anh đã cứu thằng nhãi này.”
“Không có gì,” Thẩm Lưu Phi nói, “việc nên làm thôi.”
Hôm đó Đào Long Dược biết tin Tạ Lam Sơn đâm xe đầu tiên, nhưng khi hắn sắp xếp xong hết công việc đè đầu để tới bệnh viện thì đã thấy Thẩm Lưu Phi ngồi ở ngoài cửa phòng mổ từ bao giờ.
Thẩm Lưu Phi ngồi trên băng ghế nhựa phổ biến trong bệnh viện, y nhắm mắt ngửa đầu dựa vào vách tường. Trên mặt, tay, tóc và áo quần y đều lấm lem vết máu.
Đào Long Dược đi tới đánh tiếng chào y, hắn hỏi về tình trạng của Tạ Lam Sơn. Thẩm Lưu Phi từ từ mở mắt như đã nghe thấy lời hắn gọi, ấy vậy nhưng y lại không phát ra bất cứ âm thanh nào. Vẻ mặt y nhuốm màu mệt mỏi xưa nay chưa từng thấy, xen lẫn trong đó là chút đau đáu bi thương, như thể y mới là người đang bị thương nặng vậy.
Sau đó nghe y tá đi theo xe cứu thương tới hiện trường thuật lại, khi Tạ Lam Sơn được đưa lên cáng về bệnh viện, anh rất bình thản như chỉ đang say ngủ mà thôi, nếu không thấy máu tươi chảy ròng ròng từ trong tai anh thì người ta sẽ thật sự cho rằng anh đang ngủ.
Sau đó Đào Long Dược muốn ở lại trông đêm, mẹ ruột của Tạ Lam Sơn đang ở bệnh viện tâm thần, anh không có người thân hay bà con nào bên cạnh, đội trưởng Đào sợ y tá chăm sóc không chu đáo nên vác luôn hồ sơ vụ án tới phòng bệnh. Hắn nói với Thẩm Lưu Phi, hai ngày nay thầy Thẩm đã không chợp mắt tí nào, anh thật sự rất vất vả, tiếp theo cứ để tôi chăm sóc A Lam.
Thẩm Lưu Phi đăm chiêu nhìn chằm chằm Đào Long Dược, sau đó y nói bằng giọng vừa khách sáo lại vừa quả quyết, không cần đâu, để tôi.
Lúc đó Đào Long Dược cảm thấy bị áp đảo trước thái độ khác thường của Thẩm Lưu Phi, không kịp ú ớ câu gì đã vắt chân lên bỏ về. Sau đó nhớ lại hắn mới cảm thấy rõ là phi lý, một người ngoài mới quen Tạ Lam Sơn còn chưa đủ một tháng lại dám coi hắn là người ngoài.
Đến khi Tạ Lam Sơn qua cơn nguy kịch và tỉnh dậy thì Thẩm Lưu Phi lại không thấy đâu nữa. Y xin nghỉ mấy ngày, nghe đâu là bay về Mỹ một chuyến.
Đào Long Dược không tới chỉ vì thăm bệnh, hắn định châm một điếu thuốc theo thói quen nhưng còn chưa kịp rít hơi nào đã bị cô ý tá nhanh mắt nhanh miệng nhìn thấy quát cho một trận, không được phép hút thuốc trong phòng bệnh.
“Cái cô này thật là! Bàn vụ án mà không hút thuốc thì khó chịu lắm!” Đào Long Dược luống ca luống cuống dập thuốc, miệng mồm nhạt nhẽo đành phải vớ một quả táo cọ cọ lên quần, sau đó ngoạm một miếng rõ to.
“Bàn vụ án?” Tạ Lam Sơn hỏi, “Chẳng nhẽ vụ án của Lý Duệ còn phần tiếp theo nữa?”
“Không phải Lý Duệ mà là Lang Lệ.” Sắc mặt Đào Long Dược trở nên nặng nề, hắn mang tới một thông tin rất tệ, Lang Lệ đã chết, chị ta đã bị người ta hip [email protected] rồi giết hại trong lúc tự lái xe đi du lịch ở Lào.
“Lang Lệ chết rồi?” Tạ Lam Sơn ngờ vực, “Sao lại chết ở Lào? Chẳng phải chị ta vẫn đang bị tạm giam hay sao?”
Đào Long Dược nói: “Vụ án đã xong, người được thả ra ngoài rồi.”
Thẩm Lưu Phi hơi nhíu mày: “Phóng hỏa cũng là một trong tám tội nặng, tại sao lại dễ dàng thả chị ta đi như thế?”
Đào Long Dược khẽ thở dài: “Cục phó Lưu đích thân yêu cầu thả người, bảo rằng tình tiết nhỏ không đáng kể, cũng chỉ đốt ổ cứng mà thôi, không đến mức phải lập án.”
Tạ Lam Sơn không lên tiếng, có vẻ anh rất bức xúc với cách xử lý của Lưu Diễm Ba.
“Cảnh sát bên Lào đã liên hệ với chúng ta, họ gửi ít tài liệu tới, nói rằng hung thủ đã sa lưới, là một kẻ thiểu năng trí tuệ, cậu xem đi.” Đào Long Dược nói xong thì đưa cho Tạ Lam Sơn một tập tài liệu, bên trong có vài bức ảnh chụp hiện trường và biên bản lấy lời khai. Tạ Lam Sơn lấy ảnh ra nhìn thật kỹ, xem xong tấm nào thì đưa tấm đó cho Thẩm Lưu Phi ngồi bên cạnh.
Lang Lệ trong ảnh lõa lồ không mảnh vải che thân, chị ta bị rạch ngang cổ họng, hình ảnh rất máu me kinh dị.
“Mặc dù nước mình có quyền xét xử nhưng đt mẹ nó chứ khó lắm, còn phiền phức nữa, cảnh sát Lào cũng ỡm ờ khách sáo với chúng ta.” Đào Long Dược nói, “Có lẽ đây chính là ‘công lý tới muộn’ mà người ta vẫn thường hay nói nhỉ, vì bị Lang Lệ xúi giục mà Lý Duệ đã giết cả nhà Tùng Dĩnh, kết quả là chính chị ta cũng bị báo ứng.”
Quyền xét xử (hoặc quyền cai quản tư pháp) là chỉ tên gọi chung của quyền xét hỏi xử lý và quyền phán xử quyết định, nó là một thứ quyền lực cơ bản mang tính độc chiếm mà chỉ một mình toà án có, trừ toà án ra, bất luận cơ quan gì khác không có hưởng thứ quyền lực này.
Thẩm Lưu Phi không đồng ý với quan điểm này, Tạ Lam Sơn cũng giữ im lặng, nhìn tài liệu thì cảnh sát Lào phá án gọn ghẽ, bắt người nhanh chóng, bản thân vụ án này chẳng có vấn đề gì. Nhưng “nhân quả báo ứng” hay “công lý tới muộn” thì quá kỳ quặc và mơ hồ.
Ăn được nửa quả táo thì đội trưởng Đào đã bị một cuộc điện thoại từ cấp dưới lôi đi, hắn ra tới cửa thì quay đầu lại, trịnh trọng dạy dỗ Tạ Lam Sơn: “Khi ra viện thì nhớ đi cắt tóc, ông già mà nhìn thấy cậu thế này thì kiểu gì cũng bắt viết kiểm điểm!”
“Đội trưởng Đào của mấy người bất cẩn quá.” Thẩm Lưu Phi nhặt một bức ảnh rơi dưới đất lên, y nhíu chặt mày, kẹp bức ảnh giữa hai ngón tay rồi đưa cho Tạ Lam Sơn.
Đào Long Dược đã đi và mang theo cả tài liệu, nhưng hắn để sót một tấm ảnh chụp thi thể của Lang Lệ. Vừa nãy Tạ Lam Sơn không phát hiện ra bức ảnh này, bây giờ nhìn thấy thì vô cùng khiếp sợ.
Trong bức ảnh, một hình xăm màu đen nằm ở phần bụng dưới của Lang Lệ, hình xăm này ở dưới rốn nơi vị trí riêng tư của phụ nữ. Đó là một ký hiệu nối hai chữ cái tiếng Anh in hoa nhìn giống như một hình tô-tem tôn giáo kỳ quái – MK.
Mục Côn có bính âm là [mùkūn] nên viết tắt sẽ là MK.