Tạ Lam Sơn tới văn phòng của Tống Kỳ Liên thì đã có người tới trước anh, là Lưu Minh Phóng, chồng cũ của Tống Kỳ Liên. Chẳng biết hai người nói chuyện gì với nhau mà nảy sinh mâu thuẫn, Lưu Minh Phóng đang lắc lắc cổ tay Tống Kỳ Liên, tay còn lại giơ cao lên định tát cô.
Tạ Lam Sơn không do dự đưa tay tìm súng, anh lên tiếng: “Buông cô ấy ra.”
Lưu Minh Phóng sợ nhảy dựng lên trước giọng nói bất thình lình kia, gã nghiêng đầu qua thấy Tạ Lam Sơn và khẩu súng trong tay anh thì nhăn nhó giữ chặt Tống Kỳ Liên không thả, gã hằn học: “Tao đang dạy vợ, liên quan đéo gì đến mày.”
Chẳng buồn sửa miệng rằng gã đã ly hôn, Tạ Lam Sơn chĩa thẳng súng vào Lưu Minh Phóng rồi cười: “Mày có đọc bản tin không, tao từng bắn chết một thằng chó thích ‘dạy vợ’ đấy, cũng không ngại xử thêm thằng nữa đâu.”
“Mày dám chắc? Mày quên chuyện lần trước gây ra rắc rối gì rồi à?” Lưu Minh Phóng đoán Tạ Lam Sơn chỉ đang lừa mình, gã không chịu lép vế, trái lại còn hung hăng hơn, “Loại như mày giờ mà nổ súng vào tao thì tao có thể kiện mày, kiện đến khi mày mất việc mới thôi!”
“Tao không quên nhưng cũng chẳng quan tâm, trước giờ tao đã vốn ngứa mắt mày rồi.” Tạ Lam Sơn nhún vai, anh thản nhiên nói, “Chưa kể lần trước là do mụ vợ của gã đồ tể ấy sửa lời khai lâm thời, mày đoán xem lần này Kỳ Liên sẽ đứng về phía ai?”
Chẳng cần hỏi lại Tống Kỳ Liên, Lưu Minh Phóng cũng biết rõ cô sẽ chọn đứng về bên kia. Bọn họ sống chung với nhau sáu năm, người phụ nữ này luôn giữ vẻ mặt ấm ức, chỉ thích mân mê một bức tượng điêu khắc hình người bằng gỗ. Nói gì với cô cô cũng không nghe cũng không đáp, Lưu Minh Phóng biết ai là người đã tặng thứ đó, vậy nên gã cảm thấy hết sức khó chịu, sau đó thẹn quá thành giận.
Trong mối quan hệ mà một bên thì không có cách để giữ gìn, một bên vốn chẳng hề có ý muốn gắn bó, cuối cùng trở thành một thói quen khó sửa, triệt để rỉ sét.
Vì mối quan hệ giữa các bậc cha chú nên Lưu Minh Phóng cũng biết Tạ Lam Sơn từ nhỏ, từng đi cùng Đào Long Dược gây phiền phức cho anh nhiều lần. Tạ Lam Sơn chẳng buồn so đo, không biết là do nhát gan hay chẳng để tâm, tóm lại là anh không để những chuyện lông gà vỏ tỏi ấy trong lòng. Nhưng Tạ Lam Sơn trước mắt gã bây giờ, nửa gương mặt vừa lúc chìm trong góc khuất ánh đèn, vậy nên gã hoàn toàn không nhìn ra được sắc mặt của anh, chỉ cảm thấy ánh mắt anh rất lạnh, rất điên, khác hoàn toàn so với quá khứ.
Tạ Lam Sơn nhếch môi, ánh mắt anh ngày càng tối lại, ngón tay cũng hơi bóp cò súng: “Xin lỗi cô Tống rồi cút đi.”
Lưu Minh Phóng cố chấp không chịu xin lỗi nhưng rốt cuộc vẫn buông lỏng tay, gã thở hồng hộc đi ra khỏi cửa. Khi lướt qua trước mặt Tạ Lam Sơn, Tạ Lam Sơn còn duỗi chân ra nhìn như vô thức đẩy gã, Lưu Minh Phóng nhất thời sơ suất nên ngã nhào xuống đất. Thấy chồng cũ của mình đang chỉnh tề áo mũ mà lại ngã chống tay xuống đất như chó ăn bùn, Tống Kỳ Liên cũng không nhịn nổi nữa mà phải bật cười.
“Mày chờ đó!” Lưu Minh Phóng chật vật đứng dậy, quẳng lại một câu dọa suông rồi tông cửa bỏ đi.
Lưu Minh Phóng bừng bừng lửa giận nên không nhận ra có một thứ rơi khỏi túi của mình, một thứ nhỏ bé không ai để ý rơi bên cạnh góc bàn.
Tạ Lam Sơn xoay người nhặt vật kia lên, đó là một cái cầu dao điện hẹn giờ, chỉ to bằng nửa bàn tay nên rất tiện cầm theo.
Thứ này đã được chỉnh sửa để gây chập mạch đúng giờ, Tạ Lam Sơn ngắm nghía cái cầu dao điện mà trầm ngâm, xuất phát từ sự nhạy bén chuyên môn của một cảnh sát, anh cho rằng Lưu Minh Phóng muốn lợi dụng thứ này để làm gì đó xấu xa.
Tống Kỳ Liên thấy Tạ Lam Sơn xuất thần, ánh mắt lại vô thức rơi vào khẩu súng lục kia, cô nhắc anh: “Anh không cất súng đi à?”
“Dù là cảnh sát thì cũng không thể khi không cầm súng ra đường được.” Tạ Lam Sơn cười rồi đưa khẩu súng trong tay cho Tống Kỳ Liên. Tống Kỳ Liên không dám cầm, anh lại khích lệ cô bằng ánh mắt, “Không sao đâu, em cứ cầm xem.”
Tống Kỳ Liên cầm lấy mới nhận ra khẩu súng này là mô hình bằng nhựa, bề ngoài đủ giống để nhầm lẫn nhưng thực ra rất nhẹ, thậm chí bên trong còn không có loại đạn BB gây sát thương, thuần túy là đồ chơi trẻ em.
“Tặng con trai em đấy.” Lừa Lưu Minh Phóng một vố, Tạ Lam Sơn cảm thấy rất hí hửng, anh chủ động nằm xuống ghế dựa rồi nói một câu chẳng biết là thật hay giả, “Thằng đó còn bắt nạt em nữa thì ông đây sẽ giết nó.”
Anh nhắm mắt giả vờ muốn ngủ, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười, dáng vẻ thoải mái cà lơ phất phơ. Đằng sau anh là màn đêm thành phố đang dần buông xuống, chi chít nhà cửa, rực rỡ sắc đèn. Tống Kỳ Liên nhớ về Tạ Lam Sơn ngày trước, một Tạ Lam Sơn mà trong mắt trong lòng chỉ có tình yêu dành cho nhân gian, nghe có vẻ giống như đang chửi người ta, nhưng đó là sự thật. Cô thốt lên từ tận đáy lòng: “Anh đã không còn giống như trước kia nữa.”
Đối với Tạ Lam Sơn, câu này được nói ra từ miệng Tống Kỳ Liên mang cho anh vô vàn cảm động.
Về người phụ nữ áo trắng thường xuyên hiện ra trong giấc mơ của mình, Tạ Lam Sơn cũng có vài suy đoán, anh đã từng gõ rành rọt những từ “mất trí nhớ phân ly” vào ô tìm kiếm trên laptop, liên hệ với ký ức đầy dao và máu trong sáu năm nằm vùng, cân nhắc mò mẫm lại thấy càng không chắc chắn.
Mất trí nhớ phân ly là một dạng của rối loạn phân ly liên quan tới sự mất khả năng tái hiện lại được các thông tin cá nhân quan trọng mà thường không bị mất đi trong việc quên bình thường. Nó thường gây ra bởi sang chấn hoặc căng thẳng, triệu chứng mất trí nhớ phân ly cũng có thể xảy ra với bệnh nhân mắc PTSD. Họ không thể nào nhớ được các khía cạnh của sự kiện gây chấn thương tâm lý.
Lần trước Tiểu Lương bảo anh đi tìm Thẩm Lưu Phi, thế là anh không ngừng nhớ đến người nọ, nhưng càng nhớ lại càng sinh nghi, càng nghi ngờ lại càng hoang mang hoảng hốt, như thể anh thật sự cắn rứt lương tâm, nên lúc trước Thẩm Lưu Phi nói muốn đưa anh về, anh cũng không dám nhận.
Tạ Lam Sơn bài xích tiếp xúc với bác sĩ tâm thần từ tận đáy lòng, chỉ duy có Tống Kỳ Liên là ngoại lệ.
Ngoài cửa đèn đuốc xa xăm khi sáng khi tối, nhấp nháy như ngọn lửa chập chờn. Tống Kỳ Liên nghiêm túc lắng nghe, cô hoàn toàn quan sát như Tùy Hoằng nói, không coi mình là bác sĩ tâm thần chuyên nghiệp, chỉ coi Tạ Lam Sơn như một người bạn quen biết nhiều năm. Tạ Lam Sơn tự thuật rất bình tĩnh, không mang thêm cảm giác khoe khoang, đóng vai một tên buôn ma túy khó khăn bao nhiêu, trải nghiệm mắt thấy tai nghe khi nằm vùng thảm thiết đến thế nào, những lần vào sinh ra tử giữa bão đạn mưa bom nguy hiểm khôn lường, tất cả đều do Tống Kỳ Liên tự mình suy ra.
“Tôi đã từng đấu súng, cũng từng giết người, tôi luôn tin tưởng hết thảy những gì mình làm đều là vì ngăn chặn tội phạm, dù có là bất đắc dĩ tôi cũng chưa từng giết nhầm bất cứ người tốt nào. Nhưng…” Sau khi nói một tràng đầy thành khẩn, cuối cùng anh cũng thẳng thắn nói ra nỗi lo lắng đau đáu trong lòng mình với Tống Kỳ Liên, “hiện tại tôi lo lắng sự thật không phải như thế, rất có thể tôi đã từng giết một người trong thời gian nằm vùng truy quét ma túy, ý tôi là một người tốt, một người vô tội.”
Tống Kỳ Liên kinh ngạc: “Sao anh lại nghĩ như thế?”
“Sau khi bắn chết gã đàn ông bạo lực bên đường kia, tôi luôn mơ thấy một người phụ nữ, tôi thấy mình giết cô ấy rồi ấn cô ấy vào trong bồn tắm… Ban đầu mặt của cô ta còn rất mơ hồ, cho đến lần bị tai nạn xe trước, tôi mới nhìn rõ mặt cô ta, tôi tin cô ta hoàn toàn có thật.” Tạ Lam Sơn nhìn Tống Kỳ Liên, ấp úng muốn nói lại thôi, mãi lâu sau anh mới nói, “Liệu có phải… có phải tôi đã giết cô ấy rồi quên mất, là một dạng mất trí nhớ phân ly không?”
Tống Kỳ Liên hỏi: “Vậy nên anh cho rằng bản thân không chấp nhận được sự kích thích mạnh mẽ khi mình đã giết một người phụ nữ vô tội nên mới quyết định trốn tránh phần ký ức này?”
Tạ Lam Sơn cười khổ: “Không có khả năng đó sao?”
“Có, nhưng anh thì chắc chắn không.” Tống Kỳ Liên quả quyết, “Trong tất cả những người em từng gặp, anh là người có trái tim dịu dàng thiện lương nhất, cũng là bờ vai kiên cường mạnh mẽ nhất, dù phải chịu đau đớn, dù phải đối mặt với sự đối xử không dành cho con người, anh cũng sẽ không cho phép bản thân lùi bước trốn tránh. Vậy nên anh có thể yên tâm đi tìm đáp án, đi tìm xem rốt cuộc người phụ nữ trong mơ đó là ai, chắc chắn cô ấy không giống như anh tưởng tượng.”
Lúc này Tạ Lam Sơn đã đứng dậy, anh đứng đó nhìn Tống Kỳ Liên rất lâu, sau đó mới chậm rãi nói: “Có lẽ một mình tôi không thể tìm được đáp án.”
Tống Kỳ Liên đáp đầy tình cảm: “Vậy thì tìm một người đồng hành cùng anh, đó là người mà anh tin tưởng, người ấy cũng tin tưởng anh. Hai người đã quen biết nhiều năm, có cảm giác và sự ăn ý vượt mức với nhau…”
Ánh mắt Tạ Lam Sơn dịu lại, vẫn nhìn Tống Kỳ Liên đầy chân thành. Gương mặt Tống Kỳ Liên thấm đẫm ý cười, cô đã sẵn sàng thổ lộ hết lòng mình với người trước mặt, đương nhiên cô cho rằng “người đó” chính là mình.
Không ngờ Tạ Lam Sơn bỗng tiến lên, vui vẻ hôn chóc một cái lên má cô rồi nói “Cảm ơn”.
Chẳng chờ Tống Kỳ Liên phản ứng, Tạ Lam Sơn đã quay đầu bước đi, đến gọi cũng không còn kịp.
Sau khi người rời đi, Tống Kỳ Liên bật cười vì ảo tưởng của bản thân, cô quay về bàn làm việc ngồi xuống, lấy một bức tượng khắc gỗ hình người trong ngăn kéo ra. Ngày đó khi cô đang dặm lại lớp trang điểm trong phòng nghỉ của đám cưới, phù dâu đã lặng lẽ đặt nó vào tay cô, nói rằng có một anh chàng đẹp trai nhưng trông có vẻ sa sút cứ khăng khăng muốn đưa thứ này cho cô.
Tượng gỗ loang lổ vết máu như một lớp rỉ sét, vì đã lâu ngày nên không thể lau đi. Thực ra đường nét gương mặt của bức tượng gỗ không giống cô lắm, nhưng oái oăm là nó lại có thể khiến người ta nhận ngay ra cô chỉ bằng một cái liếc nhìn.
Tống Kỳ Liên vừa vuốt v e bức tượng vừa nhớ lại Tạ Lam Sơn của hơn mười năm trước. Hồi ấy Lưu Minh Phóng và Đào Long Dược đều là những tên xấu xa ỷ thế bắt nạt người khác trong trường, bọn họ luôn gây sự với Tạ Lam Sơn. Hai người cố ý ném vụn giấy xuống đất khi Tạ Lam Sơn trực nhật, khi anh lên bảng trả lời câu hỏi thì ném những cục giấy vo viên vào gáy anh, thậm chí còn viết những lời độc địa và cay nghiệt về sự hi sinh anh dũng của cha anh. Nhưng Tạ Lam Sơn lại thờ ơ với mọi chuyện, vụn giấy thì quét đi, không trả lời được câu hỏi thì cũng không viết bừa mà quay lại nói xin lỗi với giáo viên luôn.
Tống Kỳ Liên đứng ngoài nhìn mà không nuốt nổi cục tức này, cô đã từng nói với Tạ Lam Sơn nhiều lần, rằng anh phải đáp trả, đáp trả một cách mạnh mẽ. Cô biết mỗi khi rảnh là Tạ Lam Sơn sẽ tập đấu đối kháng, chỉ cần quét chân cũng có thể đá gãy xương sườn hai tên khốn kiếp kia, để bọn họ không dám gây sự nữa.
Nhưng theo như Tạ Lam Sơn nói, tôi không tức giận, thì sao phải đáp trả đây?
Tống Kỳ Liên ngày trước thường xuyên cảm thấy bực bội, dù có là mặt hồ bình tĩnh phẳng lặng thì khi có người ném đá xuống cũng sẽ tạo nên gợn sóng hỗn loạn, cũng sẽ nghe thấy chút âm thanh.
Rất nhiều năm về sau cô mới hiểu được, vì anh còn sâu sắc và bao la hơn cả mặt hồ.
Anh là đại dương.
Nhớ đến những chuyện này, thứ cảm xúc vừa chua xót vừa bỏng rát xộc lên khiến Tống Kỳ Liên muốn rơi nước mắt.
Hoặc là cô đã từng ỷ lại, từng nhung nhớ, lại từng hoài nghi và oán trách đối với người mà cô đã quen từ năm mười hai tuổi này, cảm xúc có muôn vàn trăm kiểu nhưng chỉ riêng tình cảm cô dành cho anh là chưa từng bị dập tắt. Cô muốn bù đắp sai lầm, cô muốn hàn gắn tấm gương đã vỡ vụn.
Rời khỏi bệnh viện phục hồi chức năng tâm thần, Tạ Lam Sơn đã nghĩ thông suốt. Thay vì nói anh sợ Thẩm Lưu Phi thì chẳng thà nói anh sợ hãi chính mình, anh sợ nét vẽ của Thẩm Lưu Phi sẽ vạch trần một sự thật nào đó anh không tưởng tượng nổi. Anh coi đoạn ký ức mơ hồ ấy như một vết thương, anh sợ khi rạch phần hoại tử ra sẽ lại phải đối mặt với máu tanh bắn tung tóe, nhưng ngay tại thời điểm nói chuyện với Tống Kỳ Liên, anh bỗng thấy đất trời đảo lộn, anh không sợ.
Sắc trời chạng vạng, Tạ Lam Sơn lấy điện thoại ra gọi một cuộc cho Thẩm Lưu Phi.
“Anh họ Tiểu Thẩm, tôi muốn xin một buổi hẹn hò.” Tạ Lam Sơn tự quyết định luôn, hoàn toàn không cho người kia cơ hội đàm phán hay từ chối, “Thứ Sáu này tôi xin nghỉ, anh lái xe tới cục thành phố đón tôi đúng mười hai giờ trưa nhé.”
Chưa đầy hai tiếng trước người này còn mặt nhăn mày nhó, giọng nói bình thản của Thẩm Lưu Phi truyền tới từ đầu bên kia: “Sao tự nhiên lại đổi ý thế?”
“Anh cứ coi như trước đó tôi nói một đằng nghĩ một nẻo đi được không?” Tạ Lam Sơn lôi chiêu khiêu khích, sau đó lại vội vàng tự sắp xếp, ý muốn bắt buộc người kia phải bằng lòng, “Tôi là một người có thù tất báo lòng dạ hẹp hòi lại còn ra vẻ, nhưng mà chắc chắn anh họ Tiểu Thẩm không như thế, đúng chứ?”
Như thể nếu thứ Sáu này không tới đón anh thì chính là loại có thù tất báo bụng dạ hẹp hòi lại còn ra vẻ. Thẩm Lưu Phi khẽ cười rồi đáp lại một chữ: “Ừ.”
“Chốt rồi đúng không?” Tạ Lam Sơn vui vẻ, “Vậy hẹn thứ Sáu nhé, không gặp không về.”
“Không gặp không về.” Thẩm Lưu Phi nói.
Cúp máy, Tạ Lam Sơn lại lôi những lời Tống Kỳ Liên mới nói ra nhai lại lần nữa, anh và Thẩm Lưu Phi mới quen được tầm hai tháng, nhưng cảm giác và sự ăn ý quá mức này rất rõ ràng.
“Cảm giác…” Tạ Lam Sơn lặp đi lặp lại hai chữ này, cũng ném được chút ngọt ngào trong đó, để rồi anh nhanh chóng hoảng sợ trước chính suy nghĩ của mình, chỉ biết phun ra một tiếng “xì”.
Bầu trời hoàng hôn rực rỡ tựa như một kho báu kỳ lạ. Anh ngẩng đầu sải bước, ban đầu chỉ là đi bộ nhanh nhưng về sau lại biến thành chạy bộ, lúc này đây anh đang tràn đầy năng lượng, vừa phấn chấn vừa phấn khích. Chưa đi tới cổng chính của khu dân cư thì anh bỗng thấy bóng một người quen thoáng hiện ở cổng.
Tạ Lam Sơn gọi cậu ta: “Trợ lý Tần.”
Tần Kha quay đầu lại, thấy rõ người gọi mình là Tạ Lam Sơn thì ngạc nhiên thấy rõ: “Cảnh sát Tạ? Sao anh lại ở đây?”
Tạ Lam Sơn nói: “Nhà cũ nhưng được cái yên tĩnh. Trợ lý Tần ở đâu thế?”
Tần Kha cười cười: “Cứ gọi tôi là Tần Kha đi, tôi ở khách sạn ngay bên cạnh. Lần này về nước gấp quá, ngày kia triển lãm rồi nên tôi muốn tới gặp bạn một chút, tiếc là hình như tìm sai chỗ rồi.”
Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, Tạ Lam Sơn định giúp cậu ta: “Cần tôi giúp không?”
Tần Kha vươn tay móc điện thoại ra, có vẻ như mới nhận được tin nhắn. Cậu ta nhìn màn hình rồi lắc đầu cười khổ: “Thôi ạ, lão Lý không rời khỏi tôi được, lại giục rồi này? Ông ấy bảo tôi đi mua thuốc huyết áp.”
Tạ Lam Sơn hỏi: “Việc này cũng bắt trợ lý làm à? Vợ ông ta cũng tới Trung Quốc cùng mà?”
Tần Kha cười cười: “Đến Trung Quốc thật nhưng một người Mỹ sao biết được mấy cái này, chưa kể cô ấy cũng phải đi gặp bạn bè, cô ấy khá thân với vị giám đốc công ty đấu giá họ Lưu kia, thường xuyên bên thêm mắm bên thêm muối để thuyết phục lão Lý bán tranh…”
Nhận ra bản thân đã nói những lời không nên lộ ra, Tần Kha chợt ngừng lại, nở một nụ cười lúng túng và áy náy, cậu ta chào tạm biệt Tạ Lam Sơn rồi rời đi.