Trong Bóng Tối

chương 71: tay nắm tay, lưng tựa lưng (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tìm mỏi mắt cũng không thấy mà vô tình lại có được thành quả, sau khi điều tra, cảnh sát phát hiện cô bé tóc đỏ bán ma t úy đá cho Đào Tĩnh trong bức ảnh kia tên là Cầu Phỉ, cô bé là học sinh cấp ba của trường trung học nữ sinh Thánh Nặc. Đội trưởng Đào lập tức dẫn người tới trường nữ sinh, mấy cô bé và giáo viên trong lớp đều khai rằng sáu học sinh nữ này đã đồng loạt trốn học mà không hề xin phép.

Bành Nghệ Tuyền là người có số có má trong trường, mọi hành động của cô nàng đều kéo theo vô số ánh mắt vừa ghen tức vừa căm ghét, vậy nên ngay khi thấy cảnh sát tới, những học sinh khác bắt đầu xôn xao bàn tán. Từ lời của bọn họ, Đào Long Dược biết Bành Nghệ Tuyền đã kéo theo năm cô gái khác cùng ra khơi trên du thuyền tư nhân của gia đình, đáng ra chỉ chơi hết cuối tuần là về.

Nội dung trong bức thư của Diêu Thụ Tân đã khớp một nửa, Đào Long Dược thầm nghĩ chuyện này không ổn, bèn đi cùng Thẩm Lưu Phi tới nhà họ Bành.

Nơi nhà họ Bành sống là khu công viên công nghệ mới phát triển, được biết đến rộng rãi với cái tên Thung lũng Silicon của Trung Quốc, giá đất rất đắt, những ngôi nhà riêng mọc lên san sát trong đó đều có giá hơn trăm triệu. Nhà họ Bành là một căn biệt thự độc lập nhìn ra sông với thiết kế sân vườn kiểu Trung Hoa phức tạp và tráng lệ, hòn non bộ cao vút, những viên đá được xếp chồng lên nhau một cách khéo léo, từng đóa từng đóa hồng nhung cánh kép đỏ rực tô điểm trên hàng rào trúc. Hôm nay trời nhiều mây, sương mù lờ lờ nơi mặt sông mênh mông, những màu sắc loang ra hòa vào nhau một cách nhẹ nhàng, trông ra xa tựa như một bức tranh thủy mặc vô cùng nên thơ.

Vừa khéo hôm nay cậu cả Bành có nhà, nghe đội trưởng Đào nói mục đích tới thì bác giúp việc trong nhà ấp úng bằng khẩu âm Giang Nam, sau đó mở cửa ra đưa người vào phòng làm việc.

Bành Trình là đứa con trai duy nhất, cha là thương nhân Bành Hoành Bân nổi tiếng ai ai cũng biết, mẹ là một ngôi sao điện ảnh tên Trình Nhã, đã từng một thời thành công vang dội nhưng đã giải nghệ ngay sau khi kết hôn, chỉ tập trung ở nhà giúp chồng nuôi dạy con cái. Ngoại hình của hai anh em may mắn được di truyền từ mẹ, Bành Trình mũi cao mắt sâu, gương mặt thon gọn cực kỳ ăn ảnh, mang nét thanh tú và tinh tế như thần tượng. Gã mặc sơ mi màu hồng nhạt, ngồi sau bàn làm việc nghênh đón hai người Đào, Thẩm tiến vào bằng ánh mắt.

“Mời ngồi.” Bành Trình mời khách ngồi rồi lấy một điếu xì gà trong hộp ra và hỏi, “Có muốn hút một điếu không?”

“Không cần đâu.” Thẩm Lưu Phi nói, “Vị Cohiba nồng, khói cũng nặng mùi.”

Nét hứng thú lóe lên trong mắt cậu cả Bành: “Ồ? Biết nhiều phết đấy nhỉ.”

Thẩm Lưu Phi hờ hững nói: “Cai rồi.”

Ngón tay giữ phần đầu của điếu xì gà rồi xoay từ từ để làm nóng rồi châm lửa.

Đưa điếu xì gà lên miệng, khói phả ra lập tức thể hiện phong phạm của cậu ấm tao nhã làm màu. Bành Trình kẹp điếu xì gà rồi ngửa người ra đằng sau, gã nhướng một bên lông mày, để lộ vẻ biếng nhác ngang ngược: “Có việc thì nói thẳng luôn đi, tôi còn bận việc.”

Đào Long Dược nhìn người đàn ông này, một suy nghĩ chợt nảy ra trong đầu hắn: Khí chất của cậu ấm Bành này rất giống với Tạ Lam Sơn.

Tưởng tượng như thế khiến chính hắn cũng thấy khó tin, Tạ Lam Sơn là một con gián đất không hơn không kém, giản dị chất phác tới mức khó coi, thế mà nói cậu Bành giống anh, nghe có kệch cỡm nực cười không?

Đào Long Dược nói: “Du thuyền của anh có thể liên quan đến một vụ án bắt cóc, chúng tôi cần anh cung cấp vài thông tin.”

Bành Trình nhướng mày: “Tôi có ba chiếc du thuyền, anh nói tới chiếc nào?”

Thẩm Lưu Phi đưa bức thư của Diêu Thụ Tân cho Bành Trình: “Chiếc thuyền mà cô em gái Bành Nghệ Tuyền của cậu đã dùng để ra khơi vào thứ Bảy.”

Bành Trình đọc qua loa bức thư một lần, sau đó nhíu mày nghĩ: “Đó là Tinh Huy, thuyền của tôi nhưng Chủ nhật là sinh nhật mười tám tuổi của Nghệ Tuyền, con bé cứ léo nhéo xin xỏ quá nên tôi đã đồng ý cho nó dẫn theo bạn ra biển chơi.”

Đào Long Dược ngạc nhiên: “Tất cả đều là những cô bé mười sáu mười bảy, cậu yên tâm để bọn họ ra biển sao?”

Bành Trình khẽ cười: “Thuyền trưởng tên là Thường Minh, một người bạn lâu năm của nhà chúng tôi, nhân phẩm đàng hoàng, còn có cả cô giáo riêng tên là Tiêu Cốc được mời đến để phụ đạo chương trình cấp ba cho Nghệ Tuyền cũng theo cùng. Có hai người lớn ở đó thì chẳng việc gì phải lo cả.” Có vẻ như hai anh em tuổi hơn kém nhau cả giáp này không mấy thân thiết.

Đào Long Dược nói: “Nói cách khác thì còn thêm một giáo viên trên du thuyền, tổng cộng có tám người trên thuyền?”

Bành Trình liếc mắt nhìn Đào Long Dược rồi nói không hề nể nang: “Đúng rồi, tám người, nếu anh học toán không giỏi thì xòe tay ra mà đếm.”

Đào Long Dược kiềm chế cơn giận: “Vậy anh có ấn tượng gì về cái tên Diêu Thụ Tân này không?”

Bành Trình quả quyết: “Không.”

Đào Long Dược quắc mắt nhìn Bành Trình chằm chằm, dường như muốn nhìn thấy toàn bộ sự thật trong mắt gã: “Nhưng chúng tôi lại điều tra được người này từng làm việc ở tập đoàn Tinh Hối, sau khi con gái mất tích thì đã từ chức. Người đó còn từng nảy sinh xung đột với anh, thậm chí còn tới mức báo cảnh sát.”

“Ồ, hình như có chuyện đó thật.” Bành Trình lại rít một hơi xì gà, “Chuyện từ mấy năm trước rồi, ngày nào tôi cũng bận rộn kinh doanh con số lên tới vài chục tỷ, sao có thể nhớ rõ một chuyện vặt vãnh như vậy, hồ sơ báo cáo của cảnh sát mấy người ghi như thế nào thì cứ coi như đúng là thế đi.”

Đinh Ly đã tra được toàn bộ thông tin về Diêu Thụ Tân từ trước, Diêu Thụ Tân không nói dối, ít nhất thông tin danh tính mà gã ta đưa ra không phải giả. Gã ta từng báo cảnh sát sau khi cô con gái Diêu Dao mất tích, còn vì chuyện này mà cứ lẽo đẽo theo dõi và quấy rối Bành Nghệ Tuyền, thậm chí còn từng vung tay đánh Bành Trình. Cuối cùng người nhà họ Bành không chịu nổi nữa nên đã báo cảnh sát, và kết quả điều tra vụ mất tích của Diêu Dao mà cảnh sát đưa ra chính là cô bé tự bỏ nhà ra đi.

Đối mặt với những câu chất vấn dồn dập của đội trưởng Đào, Bành Trình thờ ơ cười cười, như thể rất coi thường việc phối hợp với cảnh sát để cứu em gái mình trở về, gã nói: “Có lẽ mấy người không biết rõ về em gái tôi, nhìn bề ngoài thì xinh đẹp thật nhưng nó lại là một đứa con gái có nội tâm dị dạng. Từ bé nó đã là một đứa siêu phiền nhiễu, thích gây rắc rối để người khác chú ý đến mình. Cha tôi cũng thế, chiều chuộng nó quá đà không ra làm sao cả, vậy nên cảnh sát mấy người không cần phải để ý đến bức thư này đâu, có khi chính nó tự dựng nên vụ bắt cóc này cũng nên.”

Thẩm Lưu Phi chợt hỏi: “Vậy cậu biết Diêu Dao không?”

Bành Trình giương mắt nhìn chằm chằm Thẩm Lưu Phi, sau đó rít một hơi xì gà rồi đáp: “Không biết.”

Đào Long Dược còn muốn hỏi nhưng Thẩm Lưu Phi bên cạnh lại đứng dậy rời đi: “Không còn vấn đề gì nữa, làm phiền rồi.”

Y nói xong thì lập tức quay đầu rời khỏi phòng làm việc.

Đào Long Dược đuổi theo, sau khi rời khỏi nhà họ Bành mới gọi Thẩm Lưu Phi: “Sao đi vội thế? Tôi vẫn chưa hỏi xong mà.”

“Người này đang nói dối. Chúng ta chỉ có một trăm sáu mươi tám giờ, đã mười bốn tiếng trôi qua rồi, không việc gì phải lãng phí thời gian ở chỗ một kẻ rắp tâm giấu giếm.” Thẩm Lưu Phi quay đầu rời đi, còn giao nhiệm vụ tiếp theo cho đội trưởng Đào còn đang ngây người đằng sau, “Giờ chúng ta tới câu lạc bộ du thuyền, điều tra thêm xem chiếc thuyền Tinh Huy kia còn bỏ lại manh mối gì không.”

Ô hô, cái tên này thật sự coi hắn như con gà mờ. Thẩm Lưu Phi bước rất nhanh, không chậm trễ một giây nào, Đào Long Dược vừa làu bàu vừa bước nhanh đuổi theo: “Đợi, đợi tôi chút!”

Đội trưởng Đào chạy vội tới câu lạc bộ du thuyền, còn chưa tìm được nhân viên trực ngày hôm đó để hỏi tình hình thì đã bị tiếng cãi vã thu hút sự chú ý. Có một nam một nữ đang tranh chấp với nhau, một người thì chửi bằng khẩu âm Bắc Kinh, một người thì chửi kiểu Thượng Hải gãy gọn, tiếng chửi bới của hai người không ai nhường ai, giọng của người đàn ông thì xả ầm ầm như súng máy, giọng người phụ nữ thì lại như hát hí khúc, câu sau vút cao hơn câu trước.

Có một chiếc Hummer màu trắng đậu phía sau người đàn ông, bên cạnh anh ta còn có một người đẹp trẻ tuổi mùa thu sang rồi còn mặc váy ngắn cũn cỡn, hai người cùng nhau xô đẩy người phụ nữ trung niên đang cãi nhau với mình, có vài người hóng hớt đứng xem xung quanh, cảnh sát giao thông cũng chạy tới.

Đội trưởng Đào giơ thẻ cảnh sát của mình ra rồi hỏi đồng chí cảnh sát giao thông nhìn chỉ mới tầm hai mươi tuổi: “Làm sao vậy?”

Như nhìn thấy cứu tinh, cậu cảnh sát giao thông thuật lại tình hình, chiếc xe thể thao của người phụ nữ trung niên đã chiếm chỗ đỗ xe của người đàn ông, bình thường thì chiếm cũng đã chiếm rồi, chỉ cần tới lái xe đi rồi nhường lại chỗ đỗ cho người ta là được. Nhưng oái oăm là những người có thể thuê du thuyền thì đều không phải người thường, hai bên đều nóng tính, người phụ nữ trung niên chửi tục trước thế là người đàn ông không chịu được, cậy chiếc Hummer của mình cứng cáp to cao nên đã lái xe đâm thẳng vào chiếc xe thể thao của người phụ nữ, khiến phần đầu xe bị biến dạng, lộ cả động cơ ra ngoài.

Người đàn ông lái Hummer nghe cảnh sát giao thông giải thích sự việc thì cũng lao tới. Nhìn khí chất pha trộn giữa côn đồ và anh hùng toát ra trên người Đào Long Dược, thêm vết sẹo lớn trên lông mày trông rõ là đáng sợ, anh ta lập tức giữ chặt lấy hắn: “Lãnh đạo phải không?”

Đào Long Dược nói: “Đội trưởng đội trọng án.”

“Thế tức là lãnh đạo rồi!” Người đàn ông cũng oan ức, anh ta giơ tay chỉ vào gương mặt ăn đấm bị thương của mình rồi nói, “Là do con mụ điên kia ra tay trước, lãnh đạo nhìn đi, mặt tôi bị mụ ấy cào rách đây này!”

“Ăn cướp còn la làng à!” Người đàn bà trung niên không hề yếu thế, bà ta túm lấy tay còn lại của Đào Long Dược, “Là do nó đâm vào xe tôi, tôi mới cào nó!”

“Nếu mụ không la lối om sòm thì tôi sẽ đâm vào xe mụ chắc? Nếu mụ còn tiếp tục làm loạn nữa, tôi còn đâm cả mụ đấy!”

“Đừng cãi nhau nữa!” Đào Long Dược hắng giọng rồi hỏi người phụ nữ trung niên, “Tại sao chị lại đỗ xe ở chỗ của người ta? Bất kể chị tới đây để đỗ du thuyền của mình hay thuê du thuyền của người khác thì những nơi dành cho hội viên kiểu này hẳn là đều phải có chỗ đỗ xe riêng chứ?”

Người đàn ông lại chen vào, anh ta giơ một ngón tay ra chỉ thẳng vào mặt người phụ nữ: “Đúng vậy, chính con mụ điên này cướp chỗ của tôi!”

Đào Long Dược trừng mắt nhìn sang, hắn cao giọng nói: “Anh đừng có sồn sồn lên, làm ồn nữa thì theo tôi về cục cảnh sát mà làm ồn!”

Người phụ nữ trung niên giải thích: “Tại chỗ đỗ xe của tôi cũng bị chiếm mất rồi, hôm nay tôi tới đây không phải để ra biển mà có việc cần làm, định đỗ tạm thôi rồi xong việc sẽ đi luôn.”

Đi theo cậu cảnh sát giao thông tới chỗ đỗ xe của người phụ nữ, lằng nhằng một hồi cuối cùng cũng phát hiện kẻ đầu têu đỗ xe sai chỗ, mà tình cờ là đội trưởng Đào lại biết chiếc xe kia.

Xe của Tạ Lam Sơn.

Đúng là một trò đùa, không có ai bị thương, xe bị đâm nát cũng vẫn có thể đền bù. Cậu cảnh sát giao thông đứng giữa một nam một nữ, tiếp tục xử lý sự cố này. Trong khi đó Đào Long Dược lại lâm vào trầm tư, tại sao xe của Tạ Lam Sơn lại đỗ ở đây?

Đội trưởng Đào đã thấy khó chịu từ lúc phải nhượng bộ Trì Tấn ở đội trên tỉnh, chẳng qua là do bận rộn điều tra vụ án nên không có thời gian nhớ tới thằng bạn không đáng tin của mình. Nhưng giờ ngẫm lại, đúng là trước đây Tạ Lam Sơn không đáng tin thật nhưng cũng chưa từng không đáng tin đến mức này, anh sẽ không bao giờ không nghe máy và biến mất tăm khi đang có vụ án lớn, giờ xe của anh tự dưng lại đỗ ở nơi này, chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra.

Đào Long Dược nói với Thẩm Lưu Phi: “Chắc thằng nhãi này sẽ không gặp chuyện gì chứ.”

“Một người sống sờ sờ thì có thể gặp chuyện gì.” Giọng Thẩm Lưu Phi lãnh đạm nhưng đôi lông mày của y đã khẽ nhíu lại, “Đừng nghĩ ngợi nữa, gọi staff tới hỏi là biết thôi.”

Lát sau, một nhân viên làm việc ở đây chạy tới, người nọ tường thuật với đội trưởng Đào rằng hôm đó chủ xe này đỡ một cô bé bị thương tới, vì người đó là cảnh sát nên họ mới để anh tùy ý đỗ xe, ai mà ngờ anh lại đi cùng người ta ra biển.

“Đi ra biển với một cô bé bị thương?” Thẩm Lưu Phi hỏi, “Cậu có nhớ người đó đi lên chiếc du thuyền nào không?”

Nhân viên gật đầu: “Thuyền Tinh Huy, hôm đó cô Bành của Tinh Hối ra khơi, chúng tôi đã kiểm tra một lượt vào hôm trước.”

Để tránh gây hoang mang không cần thiết, cục thành phố đã thông báo khẩn cấp cho các trang web và phương tiện đưa tin truyền thống tạm thời dìm bức thư của Diêu Thụ Tân xuống, hiện tại tin sáu cô gái bị ép lên du thuyền còn chưa nổi lên. Đào Long Dược cảm thấy căng thẳng, hắn biết tình hình không ổn nên vội vã hỏi nhân viên của câu lạc bộ du thuyền: “Sao cậu chắc chắn chủ xe này đã đi theo mấy cô bé kia ra biển, có khi nào cậu nhớ nhầm không?”

“Nhớ nhầm thế nào được?” Nhân viên cảm thấy Đào Long Dược hỏi quá thừa, cậu ta cười nói, “Đó là thuyền Tinh Huy cơ mà, là chiếc du thuyền sang trọng nhất ở đây, có ai không để ý nó chứ. Chưa kể ngoại hình anh chàng kia còn bắt mắt hơn ngôi sao, mười người thì có mười một người nhìn anh ta chằm chằm, lên thuyền hay không còn không nhớ rõ chắc?”

Sau khi hỏi vài câu về tình hình ra khơi của Tinh Huy ngày hôm đó, đội trưởng Đào mới thả cậu nhân viên kia đi.

“Anh có nghĩ A Lam thật sự đang ở trên con thuyền đó không?” Đào Long Dược quay sang nhìn Thẩm Lưu Phi, sau đó nhận được câu trả lời khẳng định trong ánh mắt tối tăm mịt mờ của y, hắn hít sâu một hơi rồi nói, “Thể chất của thằng nhãi này làm sao thế nhỉ? Suốt ngày dính vào mấy vụ án lớn!”

Mặt Thẩm Lưu Phi không có biểu cảm gì, mãi sau y mới nhíu mày, lông mi khẽ run lên, y nói: “Cũng tốt, sẽ không chỉ có một nhóm con gái bị dồn vào hoàn cảnh nguy hiểm nữa, ít nhất còn có một cảnh sát.”

Y hít vào một hơi rất nhẹ, có một khoảnh khắc khi nãy y bỗng không thể nghe thấy tiếng tim đập của mình, đến giờ mới đỡ hơn một chút. Y không biết liệu mình đang lo lắng hay nhẹ lòng trước tình huống hiện giờ nữa.

Diêu Dao mất tích bốn năm về trước học chung trường cấp hai với bốn cô bé có mặt trên thuyền, nếu không mất tích thì cũng sẽ lên thẳng cấp ba từ trường cấp hai Thánh Nặc. Nhưng hẳn là cô bé không quen Trâu Nhược Kỳ và Vu Dương Tử, Trâu Nhược Kỳ chuyển tới trường năm lớp mười một, còn Vu Dương Tử thì không học chung cấp hai với những người còn lại.

Bành Nghệ Tuyền và Diêu Dao không học chung lớp, bình thường cũng chẳng bao giờ xuất hiện cùng với nhau, thậm chí hai người còn không học chung các lớp năng khiếu tự chọn do trường mở ra. Bành Nghệ Tuyền và hầu hết những người khác đều thích múa, Diêu Dao thì tham gia câu lạc bộ cờ vây, cô bé này khác xa những thành viên trong nhóm kia, hai nhóm người chẳng khác nào hai đường thẳng song song.

Trước khi con gái mất tích, Diêu Thụ Tân từng lục lịch sử trò chuyện của con gái do thành tích cô bé ngày càng sa sút, thậm chí còn thường xuyên trốn học ghét học. Gã ta còn phát hiện con gái có quan hệ thân thiết trên mạng với một đứa con trai tên là “Phạm Tây Bình”, hai người thường xuyên tạo phòng chơi cờ trên mạng, vừa chơi cờ vừa tán gẫu linh tinh, còn nói mấy từ như “yêu” hay “thích”. Diêu Thụ Tân là một lão già thô kệch gắn bó cả nửa cuộc đời với công nghiệp hoá chất, vợ thì đã bỏ đi theo người khác từ lâu, một người cha đơn thân nuôi con đã chẳng dễ dàng gì, khi xót con thì xót vô cùng tận, mà khi tức giận thì sẽ động tay động chân đánh người.

Diêu Dao mất tích không lâu sau một trận đòn của cha, cô bé còn để lại một câu trên mạng trước khi mất tích:

Phạm Tây Bình, tất cả mọi người đều nói tớ là con giun trong vũng bùn, chỉ có cậu cho rằng tớ là chú chim sải cánh trên bầu trời, vậy nên tớ cũng muốn giống như chú chim tự do ấy, bay về phía cậu nhất quyết không quay đầu.

Cảnh sát đưa ra phán đoán cô bé này bỏ nhà ra đi do hẹn hò qua mạng, vì Diêu Dao không chỉ để lại câu này mà có người hàng xóm còn thấy cô bé trốn học về nhà, sửa soạn quần áo hành lý rồi rời đi cùng ngày xảy ra vụ mất tích.

Trong khi đó Phạm Tây Bình kia cũng không còn xuất hiện trên mạng nữa, lần theo địa chỉ IP thì thấy là địa chỉ một quán cà phê internet gần trường học. Ngôi trường này có tên là trường cấp hai Phụ Lan, một ngôi trường chất lượng kém, không thể so được với trường cấp hai Thánh Nặc của Diêu Dao. Để kiếm thêm tiền từ học sinh, ông chủ quán cà phê net chưa bao giờ xác minh thẻ căn cước, camera theo dõi cũng chỉ để làm cảnh.

Những cảnh sát thụ lý vụ án khi đó chịu trách nhiệm tới trường cấp hai Phụ Lan điều tra, cũng ghé thăm các công ty, nhà máy và thậm chí cả các công trường xây dựng gần quán cà phê net nhưng đều không tìm được người này, và người bạn mạng tên “Phạm Tây Bình” cũng không còn xuất hiện trên mạng kể từ đó.

Diêu Thụ Tân rất hối hận, gã ta xem lại lịch sử trò chuyện của con gái với Phạm Tây Bình thì mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ khác, con gái vẫn luôn bị Bành Nghệ Tuyền học cùng trường sỉ nhục và bắt nạt, thậm chí người kia còn đe dọa nếu cô bé dám nói cho giáo viên hay phụ huynh thì sẽ làm ông bố của cô bé thất nghiệp.

Sau đó gã ta cẩn thận ngẫm lại thì mới nhớ ra con gái mình thường xuyên có những vết bầm tím do va chạm trên người, nhưng mỗi khi hỏi tới thì cô bé lại ấp a ấp úng, chỉ nói bản thân bất cẩn ngã trong giờ thể dục, mà nếu gặng hỏi tiếp thì cô bé sẽ khóc.

Diêu Thụ Tân cho rằng chính Bành Nghệ Tuyền và nhóm của cô nàng đó đã bắt nạt con gái mình, có vậy mới khiến cô bé trốn học rồi bỏ nhà ra đi, thậm chí gã ta còn có suy nghĩ bi quan, rằng có lẽ con gái đã tự sát ở một nơi không ai biết.

Nhưng khi đó giáo viên chủ nhiệm của mấy cô gái lại phủ định suy luận của Diêu Thụ Tân, lý do là không có lý do.

Diêu Dao là một cô bé rất bình thường, không xinh đẹp cũng chẳng thông minh, ngoài tài đánh cờ giỏi giang thì chẳng có gì đáng để khen ngợi. Một gương mặt bình thường không điểm nhấn, cũng chỉ có một đôi mắt to đen láy là sinh động hơn một chút, nhưng cô bé lại hay xõa tóc ngang vai, suốt ngày che mặt cúi đầu, nhìn có vẻ khó gần, mà cô bé cũng chẳng thân thiết với ai.

Trong khi đó Bành Nghệ Tuyền thì khác, cô nàng là tiểu thư cô chiêu mọi người phải cung phụng, vừa xinh đẹp vừa khéo ăn nói, giỏi ca múa mà thành tích cũng nổi bật. Một người là ánh trăng trên bầu trời, một người là con giun dưới mặt đất, chẳng lý do gì mà người ở vế trước phải tị nạnh ganh ghét với người ở vế sau.

Diêu Thụ Tân không tin, có lẽ vì trong tiềm thức gã ta không muốn tin rằng chính mình đã khiến con gái bỏ nhà ra đi, vậy nên gã ta từng tới nhà họ Bành gây sự làm loạn mấy lần. Ban đầu, cảnh sát thụ lý vụ án cũng thông cảm với việc con gái gã ta mất tích nên chỉ tập trung vào việc khuyên nhủ giáo dục chứ không xử phạt nặng, nhưng Diêu Thụ Tân càng ngày càng cực đoan, càng ngày càng điên cuồng, cuối cùng vẫn bị bắt vào trại tạm giam. Sau khi rời khỏi trại tạm giam, Diêu Thụ Tân để lại một câu nói độc địa cùng ánh mắt dữ tợn, rằng gã ta chắc chắn sẽ khiến người nhà họ Bành gặp báo ứng.

Từ đó về sau không còn tung tích nữa.

Thẩm Lưu Phi đã điều tra được những thông tin này từ hồ sơ vụ án cũ, y hỏi Đào Long Dược: “Bành Nghệ Tuyền là con nhà giàu, có khi nào chủ nhiệm nhận được lợi ích từ nhà họ nên mới cố tình giấu giếm bao che không?”

Đào Long Dược trả lời: “Lúc đó cảnh sát cũng đã điều tra rồi, giáo viên chủ nhiệm là trưởng bộ môn văn, là giáo viên nòng cốt trong trường, có rất nhiều phụ huynh muốn biếu xén xây dựng quan hệ nhưng bà ấy chưa bao giờ nhận, thậm chí còn không mở lớp dạy thêm, thật sự là một giáo viên tốt và trung thực.”

Y ngồi trước bàn làm việc, nhìn chằm chằm thông tin trên máy tính rồi rơi vào trầm tư.

“Thư của Diêu Thụ Tân được gửi chuyển phát nhanh trong khi gã ta chưa hề lộ mặt, là vì đã ẩn nấp trên chiếc du thuyền kia hay là đang phái một trợ thủ trà trộn giữa đám người trên thuyền, bản thân thì nấp trong một nơi tối tăm ở thành phố này để ngấm ngầm quan sát?” Thấy Thẩm Lưu Phi không đáp, Đào Long Dược lại nói, “Những lời khai của giáo viên chủ nhiệm là căn cứ quan trọng để cảnh sát xử lý vụ án khi đó phán đoán rằng Diêu Dao đã bỏ nhà ra đi, sau đó lại tạm giữ Diêu Thụ Tân cũng không có vấn đề gì, đã tìm người nhưng không tìm được. Chẳng qua rõ ràng Bành Trình đang giấu giếm điều gì đó, không lẽ vụ án này còn có nội tình?”

Thẩm Lưu Phi day thái dương rồi đứng dậy, y nói với Đào Long Dược rằng tranh thủ còn chưa tan học, tôi muốn tới trường cấp hai Thánh Nặc xem sao.

“Có cần tôi đi cùng không?”

“Không cần đâu.”

Trong văn phòng chủ nhiệm tại trường cấp hai Thánh Nặc, đúng như ý muốn, Thẩm Lưu Phi đã được gặp Mai Thục Mẫn, chủ nhiệm của mấy cô bé.

Cô Mai đã hơn năm mươi tuổi, ăn mặc giản dị, mái tóc được chải cẩn thận kỹ càng, gương mặt khá nghiêm khắc. Hết giờ học nhưng bà ta vẫn ở lại văn phòng để phê bình một học sinh nam, có vẻ như cậu trai này đã nhục mạ một bác lao công trong trường, còn cố tình bẻ gãy cây chổi của người ta.

Tên nhóc kia không phục: “Ba tôi có đầy tiền, tôi bồi thường tiền tổn thất tinh thần cho mụ ta là được! Nếu không được thì tôi sẽ bảo ba quyên tiền cho trường!”

“Tu dưỡng đạo đức của một người không liên quan gì đến tiền bạc, nếu cha của em cho rằng tiền có thể giải quyết mọi thứ thì tôi thấy cha em còn cần tiếp nhận giáo dục hơn em đấy.” Cô Mai ngẩng đầu lên, thấy Thẩm Lưu Phi đứng ngoài cửa thì kết thúc cuộc nói chuyện, “Em dũng cảm chịu trách nhiệm là chuyện đáng khen, nhưng em không cần phải quyên tiền, tôi sẽ phạt em trực nhật một tháng, chỉ khi em lao động và nỗ lực thì mới biết thế nào là sự tôn trọng.”

Tên nhóc kia làu bàu rời đi, miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Cậu tôi là giám đốc phòng giáo dục quận, cứ chờ đó…”

Có vẻ như cô Mai cũng nghe thấy nhưng cũng chẳng để bụng, bà ta ngẩng đầu cười với Thẩm Lưu Phi: “Mời vào.”

Quả thực lời nói của một giáo viên như vậy rất có sức nặng, Thẩm Lưu Phi hoàn toàn hiểu được tại sao khi đó cảnh sát phá án lại tin vào giả thiết Diêu Dao bỏ nhà ra đi.

“Tôi làm việc ở cục cảnh sát thành phố Hán Hải, muốn hỏi thăm cô giáo về một học sinh.” Thẩm Lưu Phi hỏi cô Mai về Diêu Dao.

Bà ta vẫn còn nhớ rõ cô bé học sinh không có gì nổi bật kia, bà vẫn giữ nguyên quan điểm trước đó của mình, rằng Diêu Dao nghiện Internet, trốn học bỏ thi yêu sớm, giả chữ ký phụ huynh, đến khi bị lộ thì bắt đầu nói dối lấp lim. Bà ta quả quyết cô bé này giống y như con giun đất, tùy ý chui vào bất cứ cái lỗ nào.

Huống hồ Bành Nghệ Tuyền cũng chẳng có lý do bắt nạt Diêu Dao.

Thẩm Lưu Phi chợt hỏi: “Trước khi mất tích, Diêu Dao có từng nhắc với cô giáo về chuyện bị nhóm của Bành Nghệ Tuyền bắt nạt tập thể không?”

“Từng nói một lần.” Có vẻ như Mai Thục Mẫn không thích câu hỏi này, bà ta bực dọc, “Nhưng con bé đó toàn nói dối thôi.”

“Tôi hỏi bà câu này là vì tôi để ý thấy các môn học chính trong lớp của Diêu Dao đều do giáo viên nam phụ trách, chỉ có giáo viên môn văn là bà, trong khi đó mặc dù thành tích của Diêu Dao không tốt nhưng thành tích môn văn đặc biệt là điểm viết văn khá ổn, có lẽ bà chính là giáo viên mà cô bé yêu thích nhất. Tôi nghĩ nếu như cô bé không dám nói cho cha mình biết những chuyện xảy ra trong trường, vậy thì người duy nhất cô bé có thể nói chính là bà.” Thẩm Lưu Phi hờ hững nói, “Vậy nên tại sao bà lại khẳng định một cô bé cầu xin sự giúp đỡ của bà trong tuyệt vọng là đang nói dối?”

“Bành Nghệ Tuyền là một học sinh xuất sắc toàn diện, chẳng có lý do gì phải đi bắt nạt Diêu Dao, trong khi Diêu Dao nói dối hết lần này đến lần khác, vì để trốn học mà gì cũng nói được.” Mai Thục Mẫn không thay đổi quan điểm của mình, bà ta lạnh lùng chất vấn người trước mặt, “Ý cậu muốn nói là tôi nhận tiền của nhà họ Bành đúng không?”

“Không, vấn đề nằm ở chỗ bà không thu tiền, bà là một giáo viên tốt.” Thẩm Lưu Phi nhíu mày, “Hải Thụy thời nhà Minh là một vị quan tốt, nhưng ông ta cũng từng viết ‘Nếu là tranh chấp đúng sai thì thà xử oan cho dân thường chứ không xử oan cho người từng làm quan về lại quê nhà’, đây là một dạng rập khuôn ấn tượng theo nghĩa khác.”

Hải Thụy là một vị quan Trung Quốc trong thời nhà Minh, phục vụ qua ba triều vua Minh Thế Tông, Minh Mục Tông và Minh Thần Tông. Ông nổi tiếng là vị quan thanh liêm, chính trực, được nhân dân yêu mến, và cũng nổi tiếng vì nhiều lần bị bãi quan hay từ quan do sự cương trực thẳng thắn của mình.

Mai Thục Mẫn giận tái mặt: “Cậu biết nhiều thật đấy.”

“Cảm ơn, tôi hỏi xong rồi.” Trước khi ra khỏi cửa, Thẩm Lưu Phi dừng bước rồi quay đầu lại hỏi, “Bà đã bao giờ tự hỏi trong một giây phút nào đó rằng mình đã phán đoán sai lầm không?”

Mai Thục Mẫn đanh mặt nhìn người thanh niên này, một lúc lâu sau mới cương quyết trả lời: “Tôi không sai, tôi sẽ không sai.”

Rời khỏi trường cấp hai Thánh Nặc, Thẩm Lưu Phi ngẩng lên thì thấy sắc trời đã chạng vạng, tà dương lộng lẫy như gấm vóc, mây trên trời như được ngâm nước, thấm đẫm sắc đỏ pha ánh tím, từ nhạt đến đậm, nhuộm bầu trời như tấm vải lụa sa-tanh trở nên đẹp đến lạ thường.

Y nhận ra, ngày đầu tiên sắp kết thúc rồi.

Y đội mũ bảo hiểm, trèo lên mô-tô phân khối lớn rồi lao như bay trên con đường với những ngọn đèn đang dần sáng lên, y vặn tay ga không ngừng tăng tốc.

Một tiếng phanh xe hết sức chói tai phá tan sự lặng yên khi chập tối, Thẩm Lưu Phi dừng xe lại mới nhận ra, vậy mà y đã vô tình tới dưới tầng một nhà của Tạ Lam Sơn từ lúc nào.

Biết rõ nhà không có ai, y cứ thế ngẩng đầu nhìn khung cửa sổ nhà anh, hơi thở khi chậm khi gấp như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, lại như thể trái tim y đã sắp bị bóp nát rồi.

Y tình cờ gặp cô bé mang mèo tới nhà Tạ Lam Sơn, cô nhóc này mang thức ăn cho mèo tới thăm. Biết Tạ Lam Sơn lo phá án không có nhà nên đôi khi rảnh rỗi cô bé cũng sẽ tới thăm năm chú mèo con lần trước, tiện thể hót phân và cho ăn.

Cô nhóc lấy được chiếc chìa khóa bên dưới tấm thảm để ngoài cửa, thoăn thoắt mở cửa đi vào nhà. Thẩm Lưu Phi cũng biết Tạ Lam Sơn thích để chìa khóa dưới thảm, vừa tùy ý vừa tự tin, trong nhà anh không có đồ gì đáng tiền nên chẳng sợ kẻ trộm để ý. Chưa kể mọi người ở khu này đều biết anh là cảnh sát, vậy nên cũng không ai dám tự ý làm càn.

Năm chú mèo con nhao nhao bò tới cạnh chân người, xem ra đã đói bụng rồi.

Cô bé vừa ngồi xổm đổ thức ăn vào bát cho mèo vừa hỏi người đàn ông đang đứng sau lưng xem mình cho mèo ăn: “Anh là Thẩm Lưu Phi phải không?”

Lần trước chỉ chạm mặt chớp nhoáng nên còn chưa kịp giới thiệu. Thẩm Lưu Phi nói: “Sao em biết tên tôi?”

Cô bé cười cười rồi chỉ vào hai con mèo trắng: “Anh Tiểu Tạ bảo anh ấy thích hai con này nhất, mà cũng muốn đánh hai đứa nó nhất.”

Đám mèo con lớn nhanh như thổi, nửa tháng không gặp thôi mà đã to hẳn ra, đứa nào đứa nấy đều rất xinh xắn đáng yêu, trong khi đó hai chú mèo trắng muốt lại rất tinh tế tao nhã, nhìn trông có vẻ lạnh lùng hơn mấy đứa khác một chút. Thẩm Lưu Phi nhớ lại con mèo lông bò sữa chưa kịp đặt tên hôm đó, y hỏi cô nhóc: “Con mèo lông đen trắng này có tên chưa?”

“Con này hả,” Cô nhóc quay đầu cười, “nó tên là Tiểu Ái. Em nói với anh Tiểu Tạ đây là con đực, đặt tên này không ổn lắm nhưng anh ấy nhất quyết không chịu nghe.”

Ánh mắt Thẩm Lưu Phi lại chuyển sang chú mèo con tên Tiểu Lam, cảm thấy nó càng ngày càng giống Tạ Lam Sơn, nó sẽ vặn vẹo uốn éo gạt hết mấy con mèo khác ra trước khi ăn, trông rõ là “côn đồ” vô lại, nhưng khi nhận thấy có người đang nhìn chằm chằm, nó lại quay đầu kêu meo meo như làm nũng với người ta, cực kỳ giảo hoạt.

Thẩm Lưu Phi ngồi xuống sofa, y nhìn năm chú mèo con đang ăn bằng ánh mắt dần trở nên dịu dàng, từng cảnh tượng từ hồi quen Tạ Lam Sơn lướt qua trước mắt như thể chỉ mới xảy ra ngày hôm qua. Y cầm lòng không được mà cong khóe môi.

Cô bé cho mèo ăn xong thì chuẩn bị về nhà, lúc ra tới cửa mới quay đầu hỏi Thẩm Lưu Phi: “Anh không về cùng ạ?”

Thẩm Lưu Phi lắc đầu, y ngửa đầu dựa vào phía sau, sau đó nhắm mắt lại trong bóng tối đang dần buông xuống: “Tôi ngồi thêm một lát.”Hết chương .

Hải Thụy từng viết trong Lý luận kinh tế học của mình về định lý công bằng và định lý khác biệt: Nếu là án tranh giành tài sản thì thì thà xử oan cho người từng làm quan về quê để sửa lại lỗi sai thay vì xử oan dân đen, vì quan lại thường dùng thủ đoạn để chiếm ruộng đất và trục nợ của dân đen, làm giả khế đất, uy hiếp dân chúng, làm đủ mọi cách để chiếm đoạt tài sản. Nếu vụ án tranh chấp ai đúng ai sai vì thể diện, thay vì xử oan cho quan thì thà xử oan cho dân thường để giữ thể diện cho quan. Do quan và dân có sự khác biệt về địa vị nên mới dùng “thể diện”.)

(Đọc ở đây: )

Xì gà Cohiba

Tiểu Lam Tiểu Sơn Tiểu Ái Tiểu Lưu Tiểu Phi – Lam Sơn iu Lưu Phi =))

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio