Mấy cô gái hợp sức cũng không di chuyển được thi thể to lớn của Thường Minh, mọi người bèn khóa luôn phòng thuyền trưởng lại cho qua chuyện. Phòng thuyền trưởng thông gió, bão trên biển dữ dội mang theo vị mặn, mức độ phân hủy của cái xác không quá trầm trọng nhưng vẫn có mùi bốc lên. Tạ Lam Sơn bịt mũi rồi bắt đầu khám nghiệm thi thể Thường Minh. Từ tình huống xuất huyết tại mô mềm trên cổ cùng với góc độ dao đâm vào ngực trái, có thể thấy người ở trên thuyền đã tấn công Thường Minh từ đằng sau, dùng khuỷu tay ghìm chặt cổ Thường Minh rồi đâm chết gã bằng một dao.
Tạ Lam Sơn lại chuyển tầm nhìn qua bình rượu inox dạng dẹt rơi dưới đất, đây là pocket flask được người nước ngoài ưa chuộng mà Thường Minh thường mang theo bên người. Anh nhíu mày đăm chiêu: Phân tích từ thể trạng và kỹ năng của một người lính giải ngũ, chắc chắn gã đã không thể đáp trả khi hung thủ tập kích. Nhưng mà làm như thế nào? Hạ độc là phương pháp tốt nhất và ít bị người ta chú ý nhất, hơn nữa môi Thường Minh tím tái, cổ họng thì sưng phù, khá giống với triệu chứng phản ứng một loại thuốc nào đó. Tuy nhiên nếu muốn áp dụng thì lại rất khó khăn, hôm đó Thường Minh ăn cơm chung với tất cả mọi người trên thuyền, bộ đồ ăn đều được lấy ngẫu nhiên, thịt bò hầm để trong cùng một nồi, nếu Thường Minh trúng độc thì tất cả mọi người đều phải trúng độc mới đúng.
Tạm thời gác thủ đoạn gây án của hung thủ qua một bên, Tạ Lam Sơn tiếp tục tìm manh mối, anh phát hiện một hộp dụng cụ của Thường Minh bên dưới bảng điều khiển trung tâm ở phòng thuyền trưởng.
Mở ra xem thì thấy rõ ràng có dây sắt ở bên trong. Nhưng Tiêu Cốc lại nói với anh là không có.
Tay phải của Tạ Lam Sơn vẫn còn vướng còng, anh dùng dây sắt cậy lỗ khóa, chỉ tốn ít công sức đã chạm được vào lẫy và nghe thấy tiếng “cạch”, còng tay mở ra.
Tạ Lam Sơn trầm ngâm nhìn chằm chằm dây sắt, sau đó anh chợt nghe thấy tiếng cãi vã.
Lần theo âm thanh, mấy cô gái đang đồng loạt bao vây Bành Nghệ Tuyền, ép cô nàng phải nói ra sự thật về vụ mất tích của Diêu Dao. Sau mấy ngày đêm kinh hồn bạt vía, mấy cô gái đều đã trải qua tra tấn đạo đức và cắn rứt lương tâm nặng nề, thứ nhất là bọn họ cảm thấy xấu hổ trước hành vi của mình, mặt khác lại xuất phát từ tâm lý bồi thường bù đắp, từ đó nảy sinh tấm lòng chính nghĩa muốn kẻ ác phải khuất phục đầu hàng.
“Cho dù Diêu Dao bị tôi chôn khi còn chưa chết hẳn thì sao nào? Đừng quên khi đó tôi còn chưa đến mười bốn tuổi, tôi sẽ không bị xử bắn hay ngồi tù, tôi chỉ cần nhận quản thúc của phụ huynh là xong chuyện.” Dù bị dồn vào đường cùng nhưng Bành Nghệ Tuyền vẫn không mảy may hoang mang, cô nàng thấy Tạ Lam Sơn tiến vào thì thẳng thắn thừa nhận luôn, “Không tin thì mấy người hỏi chú cảnh sát này đi xem có đúng không?”
“Đúng, nhưng không bị xử tội hình sự không có nghĩa là cô không phạm tội.” Tạ Lam Sơn nghe láng máng ngoài cửa thì cũng hiểu được đại khái sự thật năm đó.
“Đó là mạng sống của Diêu Dao đấy, cậu không hối hận hay sao? Cậu không sợ bị báo ứng hay sao?” Lục Vi Vi tỉnh lại một lúc, cô gái vẫn còn rất yếu, đứng cũng xiêu vẹo như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
“Không, tôi không hối hận.” Đối mặt với sự phản bội tập thể của đám con gái, Bành Nghệ Tuyền cảm thấy vừa tức giận vừa thú vị, cô nàng huênh hoang đắc ý, mặt mày hớn hở, “Những kẻ giết người bin thái đều rất ngầu, huống hồ tôi còn nhỏ tuổi, phạm tí sai lầm thì pháp luật cũng không thể bắt tôi…”
“Không, sát nhân bin thái chẳng ngầu chút nào hết, những bộ phim điện ảnh và truyền hình đều muốn xây dựng hình tượng kẻ giết người này như một tên tội phạm cực kỳ thông minh và hấp dẫn, nhưng tất cả đều không có ý nghĩa gì hết!” Tạ Lam Sơn đanh mặt chỉnh lời cô nàng, “Trong tâm lý học tội phạm có một lý luận nổi tiếng tên là ‘Bộ ba Macdonald’, thông thường sát nhân giết người hàng loạt đều có ba yếu tố, đó là ‘đái dầm, phóng hỏa và bạo hành động vật’ khi còn nhỏ, cô có suy nghĩ dị dạng như vậy chỉ có thể chứng tỏ rằng cô đã quản lý bàng quang của mình một cách yếu kém trong suốt khoảng thời gian dài, lúc nào cũng làm bác giúp việc giặt ga giường nhà cô tiền đình mà thôi.”
Bộ ba Macdonald là ba dấu hiệu xuất hiện ở những người có khuynh hướng bạo lực, thái nhân cách xã hội bao gồm: phóng hỏa, bạo hành động vật và đái dầm quá tuổi. Bộ ba Macdonald được tìm ra bởi nhà tâm lý học John Marshall Macdonald (-).
Có tiếng cười khẽ vang lên trong nhóm mấy cô gái còn lại.
Bành Nghệ Tuyền ngẩn người, sau đó thì được ăn cả ngã về không luôn, cô nàng bắt đầu phát điên gào lên với mọi người: “Giờ tao chỉ hối hận không nhân lúc đó giết hết đám a dua chúng mày! Chúng mày biết không, khi chúng mày đi hết thì con nhỏ đó có tỉnh lại lần nữa, ba mẹ tao tranh cãi liên tục xem nên xử lý nó như thế nào, vậy nên tao đã tự tay giế t chết con oắt hèn hạ đó ngay trước mặt bọn họ đấy…”
Tất cả mọi người đều không ngờ đến sự thật này, Tạ Lam Sơn nhíu mày vung tay tát cô nàng một phát vang dội.
Mấy cô gái kinh hãi kêu lên, Bành Nghệ Tuyền thì bị đánh ngu người tại chỗ. Từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng, bé đến lớn nào có ai dám chạm vào một đầu ngón tay của cô nàng, một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại, cô nàng ôm mặt gào lên: “Anh, anh dám đánh tôi?! Đến ba mẹ tôi còn chưa từng đánh tôi, anh dựa vào đâu mà đánh tôi?!”
“Cũng chỉ vì đánh ít quá nên cô mới độc ác và bin thái như thế đấy.” Tạ Lam Sơn nhìn chằm chằm cô nàng, nụ cười trên gương mặt chợt tắt, anh nghiêm túc nói, “Cái tát này không phải thay cho cha mẹ cô, mà thay cho tất cả chúng sinh có tình cảm và lý trí, thay cho đất trời bao dung lương thiện.”
“Anh đừng quên anh là cảnh sát, tôi muốn tố cáo anh, về tôi sẽ tố cáo anh!” Chưa từng bị ai sỉ nhục như thế, gương mặt Bành Nghệ Tuyền trở nên méo mó vặn vẹo, “Tôi muốn anh bị cách chức, tôi muốn anh sống không nổi nữa!”
“Thoải mái muốn làm gì thì làm.” Nụ cười mỉm đầy tình cảm trở lại trên gương mặt, Tạ Lam Sơn hoàn toàn không quan tâm, “Giờ tôi đọc luôn số hiệu cảnh sát của tôi cho cô cũng được.”
Mấy cô gái lại cười tiếp, cái tát này thật sự rất hả dạ.
Sắc mặt Bành Nghệ Tuyền đã tối sầm lại, nhưng chỉ sau mấy giây là cô nàng lại bật cười, nụ cười vừa giảo hoạt vừa ngọt ngào, vừa quái dị vừa dữ tợn, khiến người ta nhìn mà sởn da gà.
“Thế thì sao nào? Dù có chết thì tôi cũng không ngồi tù được.” Bành Nghệ Tuyền giơ vết rạch tự sát trên cổ tay của mình về phía mọi người, “Chết cũng chẳng có gì đáng sợ, chưa kể giờ có chú cảnh sát ở đây, tất cả mọi người đều sẽ an toàn. Sau khi trở về tôi sẽ lập tức xuất ngoại, phần đời còn lại của tôi vẫn sẽ vô cùng rực rỡ. Còn mấy người thì sao? Các người hẳn nên cảm thấy có lỗi với chính mình khi đã sống trên đời này.”
Mấy cô gái phẫn nộ nhưng lại không phản bác nổi, Bành Nghệ Tuyền nói đúng.
“Bọn tao không muốn ở chung với con quái vật máu lạnh như mày.” Sau khi Vu Thấm lên tiếng, mấy cô gái còn lại cũng đồng loạt hùa theo.
“Tao cũng đếch muốn ở chung với đám phần tử rác rưởi và nguy hiểm chúng mày, tao về phòng ngủ.” Bị cô lập trên con thuyền vẫn chưa loại bỏ hết nguy hiểm rình rập này là một chuyện rất đáng sợ, nhưng cái tính tiểu thư không cho phép Bành Nghệ Tuyền cúi đầu trước bất kỳ ai, cô nàng quay đầu bỏ đi, định quay về căn phòng cho chủ thoải mái xa hoa. Bành Nghệ Tuyền đi tới cửa thì ngoái đầu lại nhìn, cô nàng cười ngọt ngào với Tạ Lam Sơn, “Chú cảnh sát này, dù tôi có vô nhân tính đến mấy thì anh cũng phải bảo vệ tôi, đúng chứ? Dù sao tôi cũng chỉ là một cô bé chưa thành niên thôi.”
“Cô là cô gái tà ác nhất, dị dạng nhất mà tôi từng gặp.” Tạ Lam Sơn nhíu chặt mày, anh nói với vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm túc, “Không đúng, nói chính xác hơn thì cô chính là một con quái vật.”
“Cảm ơn lời khen.” Cô nàng không coi đó là sỉ nhục, trái lại còn thấy đắc ý. Dáng vẻ khi cười của Bành Nghệ Tuyền vô cùng xinh đẹp, sự hồn nhiên tột cùng và tà ác cực hạn cùng hòa vào với nhau một cách hoàn hảo trên người cô nàng. Cô gái này chính là một đóa hoa tội ác, tất thảy những điều ác độc như ức hiếp sỉ nhục hay tổn thương đều trở thành chất dinh dưỡng của cô nàng, càng tiêu cực và đen tối thì cô nàng lại càng bung xòe nở rộ.
Cô gái vui vẻ quay đầu rời đi.
Bành Hoành Bân và Trình Nhã đã lập tức khởi hành vội vã trở về từ nước ngoài sau khi nhìn thấy tin tức. Vừa gặp cảnh sát là Trình Nhã lập tức khóc lóc giàn giụa, người đẹp màn ảnh ngày xưa ai ai cũng biết, sau khi tháo bỏ tấm áo hào quang ngôi sao trở về với gia đình thì cũng chỉ là một người mẹ bình thường mà thôi, bà ta cứ liên tục lặp đi lặp lại: “Con bé vẫn chỉ là một đứa trẻ, các người nhất định phải cứu con bé.”
“Chúng tôi không cứu được cô ta, trên du thuyền có hàng ngàn gallon nhiên liệu và một quả bom nhũ tương cực mạnh, nếu cảnh sát bất chấp giải cứu, một khi chọc giận hung thủ trên thuyền thì hậu quả sẽ rất khó lường.” Giấu giếm thông tin then chốt rằng Diêu Thụ Tân đã chết và có thể không có bom, Thẩm Lưu Phi dừng lại một lúc, y nhìn chằm chằm vào mắt Trình Nhã, “Nhưng bà có thể cứu cô ta.”
Trong nhà họ Bành, từ đầu đến cuối đội trưởng Đào không nói một lời, hắn hoàn toàn tin tưởng Thẩm Lưu Phi. Giọng nói của y trầm và mềm mại, êm dịu như rượu ngon, mang tới sức thuyết phục khó có thể giải thích nổi.
“Vậy phải làm thế nào? Tôi làm gì cũng được!” Trình Nhã vội vàng bộc bạch vì con gái.
“Chỉ khi tìm lại được thi thể của cô bé kia, để cho cha cô bé đưa người về an táng thì con của bà mới có thể bình an thoát hiểm.” Sắc mặt Thẩm Lưu Phi rất nặng nề, y gằn từng chữ, “Vậy nên chỉ bà mới có thể cứu con mình thôi.”
“Tôi không hiểu cậu đang nói gì hết, con gái của tôi đâu liên quan đến cô bé đã chết kia…” Đôi má ửng hồng tự nhiên của Trình Nhã giờ đã cắt không còn giọt máu, bà ta còn muốn ngụy biện nhưng đã bị Thẩm Lưu Phi thẳng thừng cắt ngang.
“Con gái bà còn chưa đầy mười bốn tuổi khi giết Diêu Dao, dù lật lại bản án cũ thì cũng không cần chịu trách nhiệm hình sự. Đối với cá nhân tôi, thực ra tôi thiên về cái kết kinh điển ‘ác giả ác báo’ của mọi câu chuyện, so với việc ‘để bọn họ một cơ hội hối cải trở thành một con người mới’, cho nổ tung và đánh chìm những kẻ thủ ác vị thành niên này cùng với chiếc du thuyền kia công bằng hơn nhiều. Nhưng vì tôi cũng có một người vô cùng quan trọng đối với mình đang ở trên thuyền, mong muốn gặp lại người ấy, ôm người ấy, hôn người ấy của tôi hoàn toàn không hề thua kém mong muốn gặp lại con gái của bà.” Ngay trước mặt Đào Long Dược, Thẩm Lưu Phi thoải mái thừa nhận, “Tôi rất nhớ người ấy, tôi hi vọng người ấy có thể bình an trở về.”
“Tôi không biết… Tôi thật sự không biết…” Ánh mắt Trình Nhã lóe lên, dù cho cật lực phủ nhận nhưng Đào Long Dược vẫn nhìn ra được bà ta đang dao động.
“Con gái bà vẫn đang ở trên chiếc thuyền đó, cô ta có lẽ, thậm chí có thể đã bị thương nhưng vẫn đang cố chịu đựng, chờ đợi người tới cứu.” Thẩm Lưu Phi ngẩng đầu, y nhìn sắc trời mù mịt ngoài cửa sổ rồi hờ hững nói, “Bão sắp ập đến rồi.”
“Tôi, tôi…” Trình Nhã mấp máy môi, có vẻ như đã đưa ra một quyết định hết sức khó khăn, nhưng bà ta lại bị cắt ngang.
Bành Hoành Bân đi vào từ ngoài cửa. Người đàn ông này có vầng trán rộng và quai hàm vuông, tướng mạo khá uy nghiêm, lão gật nhẹ đầu với Thẩm Lưu Phi ra vẻ tốt bụng và khiêm tốn, lão nói tình trạng tâm thần của vợ tôi không ổn định cho lắm là do con gái gặp nạn.
Kết thúc cuộc trò chuyện ngắn ngủi, Bành Hoành Bân đưa ra quan điểm, từ trên xuống dưới của tập đoàn Tinh Hối sẽ dốc toàn lực phối hợp với cảnh sát, nhưng bọn họ thật sự hoàn toàn không biết gì về cô bé mất tích kia.
“Tôi không còn câu hỏi nào nữa.” Thẩm Lưu Phi đứng dậy chào tạm biệt Bành Hoành Bân, sau đó lại cúi đầu với Trình Nhã, “Bà Bành, bà biết có thể tìm tôi bằng cách nào rồi đấy.”
Rời khỏi cổng nhà họ Bành, Thẩm Lưu Phi cố ý dừng lại ngoài cửa mấy giây.
Y nghe thấy tiếng cãi vã gay gắt và tiếng khóc như sắp sụp đổ của một người mẹ đằng sau cánh cửa ấy.