Trước TV ba người cười haha:”Ai nha, không có dễ dàng nhìn thấy được thằng nhóc này đỏ mắt đâu nha” Diêu Chính Vũ cười cười, tần Thiệu đứng trước tâm tư của đoàn tình, hắn cũng biết một năm kia chính là do bọn họ hiểu lầm. Mấy năm nay bọn họ rất tốt nhưng nếu mở ra một khúc mắt lớn thì sẽ càng tốt hơn. Đoàn Tình kiêu ngạo, đòan tình tự tôn, tình yêu đối với cậu cũng là kiêu ngạo, là độc nhất vô nhị, tình yêu càng là duy nhất, độc nhất vô nhị. Một thời khắc kia mới biết, hắn thực sự yêu, rất yêu đoàn tình.
Như Dự hỏi hắn:” Cậu thực sự dập cái? Một đêm?”
Tần Thiệu bình tĩnh:”Ừ” Như Dự không dám tin “Thật sự? Sau khi làm xong cậu có suy nghĩ gì?” Tần Thiệu chỉ chỉ màn hình “Dập đầu xong liền như vậy…” Hình đầu băng quấn vải…. Như Dự nhịn không được cười “Xin lỗi, tôi có ý muốn cười cậu…” Tần Thiệu ngẫm lại so với nàng càng thấy buồn cười hơn.
Như Dử hỏi “cậu dập đầu vì điều gì?”
Tần Thiệu ho khan “Thời điểm đó tôi phạm sai, muốn em ấy tha thứ cho nên một chuỗi phật châu, vì em ấy mà cầu phúc..” Nói mấy câu có chút ngượng ngùng, Đoàn tình nhìn hắn:”Phật châu” Là cái em đang mang trên tay???? Tần Thiệu ngượng ngùng gật đầu. Đoàn Tình nghiến răng, tên hỗn đản này. Trách không được mỗi lần hắn nắm tay cậu đều cảm thấy hưng phấn!!! Nguyên lai đã sớm treo đầu dê bán thịt chó rồi!!! Mà từ sau khi ghi hình tiết mục, Đoàn Tình cũng không còn dùng nữa, bây giờ không biết đã bị Đoàn kiều quăng vào xó nào rồi.
Như Dự cười nói “Thật là cảm động, là cái gì không thể giải quyết mà phải đi dập đầu quỳ lạy như thế…”
Tần Thiệu cười nói:”Kỳ thật là tôi không hề nghĩ đến việc sẽ bị ngất xỉu, tôi cứ tưởng mình có thể hoàn thánh thật tốt đẹp”
Như Dự lúc này quan tâm tới kết cục “Vậy cuối cùng hai người có làm hòa không?”
Tần Thiệu gật đầu “Có”
Như Dự lau lau trán “Cũng đúng, nếu bất hòa, thì làm sao có buổi tụ hội ngày hôm nay. Hai người có thường xuyên cãi nhau không?” Như Dự quả là người chủ trì vô cùng lợi hại, chuyển biến tình huống rất nhanh, không cho người ta thời gian phản ứng.
Tần Thiệu nhìn Đoàn Tình cười cười, thanh âm nhu hòa “Chúng tôi có cãi nhau, hơn nữa thời điểm cãi nhau vô cùng ầm ĩ, tính tình cả hai đều rất cứng, không ai nhường ai” Đoàn Tình nghiêng đầu nhìn hắn một cái, tần Thiệu cười cười tiếp tục nói “Tôi thực rất may mắn, một lần kia, cả hai cãi nhau vô cùng lớn, khiến tôi cả đời này đều nhớ rõ. Nhớ rõ một đoạn lửa bùng lên va chạm, nhớ rõ chúng tôi đã cãi nhau bằng lời lẽ khó nghe đến cỡ nào, đêm mọi khúc mắt nói ra, cả đời này, tôi cũng khong thể nào quên được bộ dạng cố chấp kiên cường của em ấy lúc đó. Khiến tôi biết được, thì ra, tôi và em ấy đều giống nhau, từ tính cách, cho đến linh hồn. cả đời này, may mắn nhất của tôi chính là gặp được em ấy, không có nguyên nhân nào khiến tôi mù quáng bỏ em ấy, mất đi em ấy”
Lời hắn nói chân thành như vậy, Như Dự chỉ biết ngồi yên, không nói gì.
Đoàn Tình khó miệng hơi nhếch lên, tần Thiệu nhìn cậu, ánh mắt vẫn ôn hòa thâm thúy như lúc ban đầu. Đoàn Tình cười, phía đuôi ánh mắt hiện ra tia ấm áp, thanh âm nhẹ nhàng “em cảm ơn anh, lúc chúng ta thương tổn nhau, cũng nhịn lại lửa giận mà không phun ra, không khiến đoạn cảm tình này triệt để biến thành tro. Cám ơn anh đã kiên trì không buông. Cảm ơn anh đã đối với em ôn nhu vô hạn. cám ơn anh đã nắm chặt tay cùng bầu bạn với em trong lúc em cố chấp ương bướm”
Con người khi còn sống rất dễ dàng mệt mỏi, chỉ muốn cảm tạ một người cùng làm bạn qua bao năm tháng, cảm tạ người ta đã cùng mình vượt qua boa nhiêu khó khăn, sai lầm, hiều lầm gì đó, khiến chúng ta cùng nhau nắm chặt, vĩnh viễn không lui.
Cậu nói lời ít mà ý nhiều, khiến một số người động tâm, vô số người đều đã trải qua cảm gic yêu, từ nay về sau năm tháng dài lâu, xuân thu bình thản, bọn họ vẫn như cũ, vĩnh không phai màu.
Hai người khi còn trẻ vô tri vô giác, thương tổn nhau, đến thời khắc bao dung lẫn nhau như vậy, lạnh lùng xá cách đến tình ý tương thông thể xác tinh thần, càng ngày càng khắc sau vào tâm khảm. Họ cùng trưởng thành với tình yêu, gặp chuyện hơn thua cũng bình tâm mà giải quyết. Nhìn màn ảnh, hai người từ những viên đá xấu xí nạm thành kim cương, tất cả mọi người đều vỗ tay. Tình yêu không phân bietg nam nữ, giới tính, tuổi tác, có thể kết hôn cùng nhau đến cuối đời là điều tuyệt nhất, nhưng thản nhiên cùng nhau làm bạn cũng là điều tốt, chỉ cần tronbg lòng bọn họ có nhau. Trước TV vài người cũng nghe xong câu đó, Đoàn Tình Viễn cùng tần Gia Lạc có chút đau lòng. Đã năm, cả hai không chịu về nhà, tuy mặt nói không nhận, nhưng trong lòng đã mềm hóa cả rồi. Không thể nào không chấp nhận chuyện của hai người.
Cảm tình hai người cũng khiến Như Dự cảm động, bất quá Như Dự không phải người bình thường, lời nói có chút điêu ngoa “Hai người đã đi qua năm, vậy đã trải qua chuyện “thất niên chi dương” ( ý chỉ là tình cảm sau năm sẽ bắt đầu phai nhào, lạnh nhạt) hay chưa?”
Tần Thiệu mỉm cười “Không có, bởi vì tôi muốn cùng em ấy ở chung một chỗ”
Những lời vô cùng đơn giản, Như Dự cười, Tần Thiệu lại bổ sung “Một đời” Như Dự bảo hắn tiếp tục nói, Tần Thiệu cười cười “Một đời này có lẽ là ,, hay năm, tôi biết tôi có hơi tham, nhưng nếu có thể cùng em ấy đi qua một vạn năm, tôi cũng nguyện ý” Đoàn Tình trên đùi nhích tới nhích lui, có hơi khoa trương hay không?
Tần Thiệu không nhìn cậu tiếp tục nói “Nhưng chúng tôi không có một vạn năm, chúng ta còn phải cãi nhau, hiểu lầm, chia xa, làm hòa, vài thập niên kia còn không đủ, lấy đâu ra khái niệm “thất niên chi dương”?”
Tần Thiệu làm phát ngôn tổng kết “Cho nên nếu mọi người yêu nhau, vui lòng đối xử với người kia tốt một chút, có thể sóng vai nắm tay đi cùng nhau sẽ không cãi nhau. Chúng tôi vất vả mới được bên nhau, cho nên không muốn tổn thương nhau thêm một lần nào nữa”
Tần Thiệu cười nhìn Đoàn Tình một cách ôn nhu, Đoàn Tình tươi cười không đổi, chỉ là một nụ cười đạm nhạc treo bên khóe miệng, tần Thiệu quay đầu nhìn mọi người “Nếu mọi người thương người kia, sẽ đối với người kia có chút mạnh mẽ, cường quyền với người kia phải biết khi nào người ấy nguyện ý, khi nào người ấy không thích. Làm cho người kia cảm nhận được vị trí của mình!!! Muốn làm được, rất đơn giản, mọi người phải có lòng tin vào chính mình, phải tin tưởng mình là người yêu người kia nhất trừ mình ra khong còn ai khác!” tần Thiệu nói có chút bá đạo!! Đoàn Tình liếc mắt một cái, có lá gan a!!! Tần Thiệu biểu lộ vẻ mắt không sợ, cùng lắm là về nhà ngủ dưới đất!!! Nửa đêm sẽ trèo lên lại!! Đoàn Tình cắt lời.
Như Dự nhìn hai người họ mỉm cười, toàn trường quay lên đến cao trào, tần Gia Lạc nghe con gã nói xong trong lòng bốc lên, câu này chính là làm gã lầm,lỡ nửa đời người, cũng may con gã đã hiểu. Gã nhìn TV lúc đầu khó chịu, bây giờ cảm tahy tự hào, giờ khắc này mới chịu thừa nhận đứa này mới là con của mình!
Tần Thiệu cầm micro nhìn về phía trước, truyền đến lỗ tai gã “tôi có một số lời muốn nói cho ch a mẹ của tôi nghe, có câu, nuôi con mới biết công lao cha mẹ. Mấy năm nay chúng tôi rốt cuộc cũng hiểu, mấy năm nay không thể về nhà hiếu thảo với mọi người, con thật có lỗi. Hy vọng hai người thân thể khỏe mạnh, ngày ngày vui vẻ. Chúng con sẽ chăm sóc thật tốt chính mình, chúng con hiện tại sống rất tốt cho nên hai người cứ yên tâm” Trên TV hai vợ chồng tần gia hốc mắt đều đỏ lên.
Đoàn Tình cầm micro cũng nhìn màn hình nói câu “ Baba, con nhớ người” Đoàn Tình Viễn lúc này không nhịn được, nước mắt đều rơi xuống, một nhà ba người mơ hồ thành một đoàn. Đoàn Tình nói xong cũng im lặng, dù có chuyện gì, ông ấy vẫn là cha cậu, nhiều năm thế này, cậu rất nhớ ông ấy.
Nhìn Đoàn tình khong nói nên lời, Đoàn Tình cầm micro, rốt cuộc cũng có cơ hộ nói chuyện:”Ông, bà, mọi người, năm nay con cùng baba và cha sẽ về nhà mừng năm mới. Mọi người chờ con nha!!!
Đại đoàn viên, chúng ta về nhà mừng năm mới đi.
Tiết mục kết thúc, nhưng sinh hoạt vẫn tiếp tục, tần Thiệu nắm tay Đoàn Tình, kiên định bước đi. Bây giờ con đường này là của bọn họ, vô luận bọn họ nói hay phản đối cái gì, anh vẫn như trước, yêu em.
Qúa khứ, hiện tại cùng tương lai, người anh thích nhất vẫn là em. Anh yêu em nhất, muốn cùng làm bạn với em.
“Ấu Đường, anh yêu em” Thanh âm kia rất nhẹ, bên tai nỉ non, nhưng vô cùng rõ ràng, Đoàn Tình ừ một tiếng nắm cánh tay hắn sau đó ngủ thiếp đi, câu nói này, cậu đã nghe thành quen, khắc vào sâu trong tâm khảm, cả đời này không quên.
HOÀN CHÍNH VĂN.