Đoàn Huyên đã thoát khỏi nguy kịch, lúc này mọi người trong phòng đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau mới nhớ tới Đoàn Tình. Tần Thiệu bởi vì ôm Đoàn Huyên chạy quá nhanh nên không để ý tới cậu, Tần Thiệu nhìn Hàn Dũ rồi lại lần nữa nhìn một vòng lớn trong phòng không thấy Đoàn Tình toát mồ hôi lạnh, theo bản năng cấp tốc mở cửa chạy lên lầu mà quên mất cả thang máy. Chính lúc đó Đoàn Tình đã bỏ đi mất.
Chạy đến tầng cao nhất sau nhìn trong phòng trống trơn, hành lý gì của Đoàn Tình cũng không thấy, hài tử và Đoàn Tình cũng không thấy trong phòng. Tần Thiệu trong căn phòng lớn bắt đầu nổi giận như dã thú, tìm thế nào cũng không thấy cậu ấy! Hàn Dũ theo sát sau hắn đi lên, nhìn hắn ra cái dạng này cũng nóng nảy liên tục hô vài tiếng:”Ấu Đường, Ấu Đường!” Ấu Đường đi, Tần Thiệu trong lòng vô cùng rõ ràng, Đoàn Tình đi, nhất định là đi rồi. Cậu bỏ đi vội vàng ngay cả một tờ giấy tạm biệt cũng không thèm để lại, cũng không đợi mính quay về cùng cậu ấy rời đi! Chắc chắn là Đoàn Tình không hề tin vào hắn! tần Thiệu lúc này chống đỡ không nổi, quỳ rạp xuống.
Hàn Dũ đỡ hắn đứng lên:”Tần Thiệu cậu đừng vội, chúng ta lại đi tìm xem, tìm lại lần nữa xem,……” Nhưng sao có thể tìm đây, hắn thậm chí không biết Đoàn Tình rời đi khi nào, Tần Thiệu cứ thần người tận phút! Tần Thiệu quỳ trên mặt đất đánh mặt mình, không biết là xương sườn đau vẫn là mặt đau, bàn tay ấn vào:”Đều do tôi,, là do tôi sơ ý, sao có thể bỏ mặc em ấy ở một mình mà đi lo cho Đoàn Huyên, đều al do tôi đáng chết, do tôi đáng chết!”
Hàn Dũ vội vàng can ngăn:”Tần Thiệu cậu đừng động! Xương sườn của cậu nếu bị đánh vào nữa thật sự có chuyện đấy”Giờ đây cho dù xương sườn gãy có thể tìm được Đoàn Tình về hắn cũng cam chịu! Hàn Dũ không hiểu được nỗi khủng hoảng mà Tần Thiệu đang chịu, Tần Thiệu so với ai khác rõ ràng hơn, Ấu Đường vốn là không thích hắn, hiện tại đối chính mình thất vọng rồi, nhất định cậu sẽ không bao giờ muốn gặp lại hắn!! Tần Thiệu trong lòng khó chịu, lấy tay đấm mạnh mặt đất:”Tôi đáng chết! Ấu Đường đi! Nhất định là do em ấy thương tâm ……Tôi thật sự đáng chết mà!” Lăn qua lộn lại liền như vậy một câu đáng chết, hắn vào lúc này hận chết chính mình, hắn vào lúc này mới vô cùng rõ ràng hắn trong lòng yêu người kia là ai! hắn vào lúc này mới xác định rõ Đoàn Tình có ý nghĩa quan trọng tếh nào với mình. Đoàn Tình đi, hắn mới biết được chính hắn đau lòng thành cái dạng gì! lấy tâm thực cốt!
Hàn Dũ không biết hắn loạn thất bát tao nói cái gì đó, Triển Khiếu vừa mới đến không rõ, nhưng là vượt qua phấn khích, nghe hắn hối hận nói ra mấy lời nói thực sinh khí, cũng rất muốn đánh hắn, đúng vậy, vô liêm sỉ,ai bảo hắn chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân! Cứu cái mỹ gì, để giờ gánh hạo vào người! xứng đáng! Triển Khiếu cũng chính là trong lòng mắng hắn, nhưng vẫn lại dìu đứng lên!
Mà Tàn Thiệu cho dù một người xa lạ cũng sẽ cứu đừng nói chi đến người mà hắn từng thích nhiều năm chứ. Ai, Triển Khiếu cảm thán Tần gia đã giáo dục thất bại, Tần phu nhân tin phật rỗi rãi liền cùng hắn quán thâu Phật giáo, mà loại này nhân từ căn bản là không phù hợp tính cách Tần Thiệu, vì thế Tần Thiệu liền nhân cách phân liệt! Loại này rất thống khổ nhưng vô cùng xứng đáng với hắn!! Triển Khiếu hầm hừ vẫn là đem hắn kéo đứng lên, hắn quỳ trên mặt đất hình tượng quá kém! ảnh hưởng đến bệnh viện!!
Tần Gia Lạc so với ông còn khó chịu, bởi vì đối Đoàn Huyên áy náy nên theo đến phòng bệnh, cuối cùng cũng quên mất Đoàn Tình!! Gã cũng là đồ đáng chết! đáng chết! Tần Gia Lạc đang tại ảo não khi thấy Tần Thiệu đứng lên, liền muốn chạy ra bên ngoài, bị Tần Gia Lạc kéo lấy:”Con định đi đâu?” Tần Thiệu rống lên thanh:”Tôi muốn đi tìm con tôi, tôi muốn đi tìm nó!” Tần Gia Lạc dùng sức ngăn lại:”Chạy loạn có ích gì, trước hết gọi điện xem đã”!”
Tần Thiệu nghe ba mình nói liền lấy điện thoại ra gọi nhưng điện thoại sớm gọi không được, cho nên tâm như lửa đốt.
Tần Gia Lạc nhìn hắn hình dáng này cũng không có tâm tình mắng hắn, quay đầu đối Triển Khiếu nói:”Phiền cậu lấy băng camera của bệnh viện ra nhìn xem.”
Triển Khiếu gật đầu, đi lấy cuộn băng, mở đầu cuộn băng là cả đám người đang loạn thất bát tao khi Đoàn Huyên té xỉu. Tần Thiệu nhìn cậu ôm hài tử trạm không ngồi ở trên hành lang liền cảm thấy thở không nổi. Đoàn Tĩnh Viễn cũng vậy, giờ khắc này cảm thấy vô cùng hối hận! Ông cả đời này vẫn tưởng rằng người thua thiệt nhất là đứa con lớn. Vẫn tưởng rằng phải xin lỗi Ngữ Đường, vẫn tưởng rằng Đoàn Tình là do chính mình sinh, Đoàn Tình thân thể khỏe mạnh không có việc gì, cho nên phạm vào cái gì sai đều là đánh cậu mắng cậu trước.
Đoàn Tĩnh Viễn dùng sức nắm chặt tay, ông một đời này phạm vào rất nhiều sai. Ông trái với lễ giáo làm chuyện kia cùng nam nhân! thích nam nhân! xứng đáng! không có tu thành làm gì ra được kết quả tốt! cái gì đều không có! xứng đáng! Đến kết cục, cả gia đình đều không thể giữ lại!
Muốn cho hai huynh đệ không tranh không thưởng, không vì một chút gia sản tự giết lẫn nhau, vĩnh viễn sinh hoạt cùng nhau! Vì vậy ngay từ nhỏ luôn bắt ép hai đứa, cứ tưởng là mình làm đúng nhưng giờ mới nhận ra ngay từ khi bắt đầu đã là sai lầm, quan hệ hai đứa càng ngày càng kém! Đều là do ông! Hôm nay thành ra kết cục như vậy là hắn biến thành là do ông tạo ra, hai cái nhi chỉ có thể lưu lại một, một đứa vất vả mới tỉnh lại thì đứa kia lại đi. Đáng đời ông!! Đoàn Tĩnh Viễn trong lòng hối hận chịu không nổi, Đoàn Tình thân thể còn chưa khỏe. Trong video thấy Đoàn Tình đỡ eo gian nan đem hài tử ôm vào trong chăn, sau đó ôm lấy, bỏ vào trong ba lô…… rồi vác trên lưng! Đoàn Tình Viễn xem cảnh đó chịu không nổi, cứ thì thào tên cậu:”Ấu Đường, Ấu Đường, Ấu Đường a!”
Tần Thiệu rốt cuộc không nhịn xuống hướng dưới lầu chạy, Triển Khiếu cùng Hàn Dũ đành phải đi theo hắn phía sau đi ra ngoài, Tần Gia Lạc nhìn Đoàn Tình Viễn ngồi bệt dựa vào tường thất thần liền lại dìu ông:”Đừng vội, tnhất định tôi sẽ kiếm nó đem về.” Đoàn Tĩnh Viễn dùng sức mở tay gã ra:”Tần Gia Lạc, không cần ngươi quản, ta này một đời không bao giờ muốn gặp ngươi! ta này một đời bị ngươi hại thảm! ta này một đời thành như vậy đều là bởi vì ngươi! bởi vì ngươi, ta đem cả đứa con mình sinh ném đi!”
Đoàn Tĩnh Viễn không nhìn tầm mắt mọi người, giờ khắc này mặt mũi gì! Đoàn Tình Viễn cố gắng đứng dậy. Đáng tiếc, đáng tiếc, hối hận quá muộn, vì ông sai quá nhiều, không thể vãn hồi! Tần Gia Lạc nhìn bóng dáng ông chỉ biết nhắm hai mắt lại. Một đời a, ông rốt cục đã thừa nhận một đời…… Tần Gia Lạc trong lòng đã không muốn biết là cái gì tư vị.
Thành Hàng Châu rất rộng lớn, không có cách nào, Đoàn Tình sở hữu tin tức đều không có, Đoàn Tĩnh Viễn tra xét, tiểu hài tử không có giấy tờ gì, cũng không có bất cứ chứng kiện nào, ngay cả thẻ học sinh cũng không dùng!. Không có cách nào đành phải nhờ tòa soạn báo đăng tin tức, rồi đi thiên nam địa bắc tìm. Giờ phút này duy nhất xác định chính là cậu chưa có rời đi Hàng Châu. Tần Gia Lạc đã lâu chưa dùng thế lực, hải lục không ba cái trạm điểm quán dường như bắt đầu tìm. Tần Thiệu cơ hồ là chạy đi tim ở khắp các khách sạn, Tần Thiệu tìm từng nhà! Hắn cứ đi tìm như vậy, như thế nào cũng không chịu trở về. Triển Khiếu, Triệu Bằng Tuyển, Diêu Chinh Vũ đành phải một đường cùng hắn đi tìm. Diêu Chinh Vũ vừa lúc trở về, một hồi đến liền đụng phải việc này, Triển Khiếu trực tiếp nói với y, Tần Thiệu điên rồi, lão bà hài tử không thấy, nên bảo Chinh Vũ nhanh chóng tới tìm giúp, Diêu Chinh Vũ cũng phát điên, cậu mới đi chưa tới nửa năm, mà Tần Thiệu đã có lão bà lẫn hài tử.
Diêu Chinh Vũ nhìn ảnh chụp Tần Thiệu trong tay không thể không thừa nhận, thật đúng là, lão bà hài tử đều có, vẫn là thực ngọt ngào, ba người đứng cạnh nhau, dùng điện thoại chụp. Trong đó còn có một tiểu bao tử. Tấm ảnh chụp bị Tần Thiệu phóng đại rồi rửa ra, thấy ai cũng hỏi tung tích. Đoàn Tình diện mạo rất đẹp, nếu có người gặp được liền sẽ biết. Diêu Chinh Vũ bất đắc dĩ:”Trước nghỉ ngơi chút đi, uống miếng nước, chúng ta đã đến truyền hình để rao tìm người. Cậu trước đừng quá sốt ruột. Đoàn Tình là người tốt, ắt không có việc gì đâu.” Kỳ thật Diêu Chinh Vũ muốn nói là,hắn làm như vậy sẽ dọa chết con người ta! Diêu Chinh Vũ đưa nước cho Tần Thiệu thủy, Tần Thiệu nhận lấy:”Tớ biết ý của cậu, tớ cũng biết tìm như vậy rất đáng cười, chỉ là tớ không thể ngồi yên, nếu dừng lại liền cảm thấy khó chịu cho nên phải đi tìm”
Ngữ khí rất lãnh tĩnh, không giống như là bộ dáng điên rồi, xem ra rốt cục bình tĩnh trở lại, Diêu Chinh Vũ thở dài:”Tớ biết. Nhất định sẽ giúp cậu tìm cho ra. Chúng ta đã tuyên bố tin tức trên kênh giao thông, Đoàn Tình ra bệnh viện thời điểm nhất định là ngồi xe taxi, nhất định sẽ có người nghe được đến.” Diêu Chinh Vũ mở âm thanh trong xe quả nhiên người chủ trì cách một hồi liền sẽ radio một câu:”Radio chúng ta hiện đang có tin tìm người: Ấu Đường, em ở nơi nào? Tiểu bao tử, mau trở về đi.Chỉ vậy thôi sao? Cáp, tuy rằng ngắn ngủi, nhưng là trong đó lo lắng không cần nói cũng biết, hy vọng nghe được mau liên hệ, nhân gia ắt hẳn đang sốt ruột
Diêu Chinh Vũ nghe radio này thực không nói gì, Tần Thiệu điên rồi, đầu óc tú đậu, radio mà lại nói vài câu như vậy may là y còn bổ sung thêm một chút, quả nhiên một hồi radio còn nói:” thông báo tìm người: Tìm một nam nhân, tuổi khoảng , mặc một chiếc áo khoác màu xanh mang ba lô, cùng một rương hành lý, hôm nay buổi sáng điểm h xuất viện tại bệnh viện , ngồi trên xe taxi. Khác, ôm một hài tử. Hài tử chưa đầy một tháng. Hai người họ là anh em rời nhà trốn đi, nếu có xe taxi nào biết xin liên hệ Gia nhân thực sốt ruột. Liên hệ số điện thoại là ” Tần Thiệu không nháy mắt nhìn di động chính mình, không có phản ứng. Đều một buổi chiều, một chút phản ứng đều không có. Mắt thấy thiên liền muốn đen lại. Triển Khiếu ở bên cạnh nhìn hắn:”Tần Thiệu, muốn không nằm một hồi đi, xương sườn của cậu chưa khỏe mà.” Tần Thiệu lắc lắc đầu:”Tớ không sao.” Đau một chút không sao, cái hắn chịu không nổi, chính là đau lòng.