Hàn Dũ muốn tiếp tục ngủ phòng khách, nhưng Tiểu Hồng lập tức đuổi nằng nặc bắt y đi thuê phòng, xem ra nàng cũng có chút hiểu ý, Ấu Đường trong khoảng thời gian ngắn dự là sẽ không về nhà, cho nên nàng cũng muốn chuẩn bị cho khoảng thời gian phía trước. Hàn Dũ bị nàng đuổi đi, may mắn đây là khu đất mới, cho nên phòng trống còn rất nhiều, Hàn Dũ đi thuê phòng cách vách, hai nhà liên thông với nhau bằng hoa viên, cuối cùng mọi vấn đề đều đã được giải quyết xong. Hàn Dũ mỗi lần đều không đi cửa chính, cứ luôn cửa sau hoa viên, tới giờ là chạy sang ăn ké nhà kế vách.
Tần Thiệu nấu cơm càng ngày càng nâng lên một đẳng cấp mới, Tiểu Hồng mỗi lần muốn giúp đều bị hắn cản lại:“Sao em có thể để phụ nữ nấu côm, chị ra giúp bọn em trọng hài tử là được rồi. Nhanh sẽ xong thôi, có phải không Tiểu Kiều?” Tần Thiệu cầm thìa hỏi Tiểu Kiều, Tiểu Kiều thực đồng ý lời baba nói, y y nha nha như muốn nói cho nàng biết baba nấu cơm rất giỏi, cha rất thích cơm baba làm.
Tần Thiệu cười vui vẻ:“Đúng vậy đi, nhi tử thật ngoan, ba ba hát cho con nghe nha.” Tần Thiệu một bên chiên đồ một bên ngao ngao hát:“Bạch Long mã, hướng về phía tây, Đường Tam Tạng cùng ba đồ đệ đi thỉnh kinh ở Tây Thiên,, đường đi mấy vạn dặm………” Đoàn Tình tại phòng khách mắt trợn trắng, có một bài mà hát cả tháng trời! Còn nói là do Tiểu Kiều thích! Phiền chết người, một chút thú vị cũng không có! Đoàn Tình náo loạn:“Đổi bài khác được không? Nó còn nhỏ cũng đâu có hiểu!”
Tần Thiệu thực nghe lời đổi ca:““Ta đứng ở Liệt Phong, hận không thể tận diệt, cứ kéo dài đau lòng, vọng thương thiên, tứ phương cầm kiếm,…”
Một giọng nam oanh liệt vang lên cùng sự kết hợp của tiếng chiên xào xạc của chảo dầu, Đoàn Tình chưa kịp phóng ra ánh mặt trợn trắng, Tiểu Kiều lại càng cao hứng hơn, ba ba hát gì cũng hay, chỉ cần nghe baba hát càng lớn càng thấy vui, tiếng pháo giao thừa cũng không làm tiểu bao tử sợ, hưng phấn đúng thật ghê gớm!
Tần Thiệu vừa hát xong ba bài cũng là lúc đồ ăn được bày lên. Đoàn Tình làm những món Ấu Đường và Tiểu Hồng thích, Hàn Dũ nhìn thoáng qua Tần Thiệu, đúng là có công phu vuốt mông ngựa! Tần Thiệu trừng mắt liếc y một cái, tôi là vì Ấu Đường, chị ấy còn là người thân của Ấu Đường! Anh cứ làm như tôi không làm gì cho anh vậy? Hàn Dũ hắc hắc cười:“Ăn ngon, Tần Thiệu không bằng hai chúng ta mở quán ăn đi, chúng ta không cần mở phòng khám, mở quán ăn đi.”
Tần Thiệu trực tiếp lắc đầu:“Không, tôi chỉ muốn ở nhà nấu cơm mà thôi.” Hàn Dũ nhìn hắn một cái, quả thật là, hắn cũng thực yêu sạch sẽ, nấu cơm lúc nào cũng mặc áo sơ mi trắng, bày ra bộ dáng cực phong trần. Hàn Dũ trong lòng hừ một tiếng, đây là do hắn sĩ diện, sợ mọi người dòm thấy một nam nhân cứ loay hoay trong bếp thôi! Đúng là điển hình cho chủ nghĩa nam nhân!
Tần Thiệu quả thật có tật xấu này, rất coi trọng sĩ diện nam nhân, hắn luôn muốn che dấu nhưng cuối cùng cũng bị lộ ra, tỷ như giờ phút này, Tiểu Hồng hỏi Đoàn Tình khi nào thì bắt đầu đến trường, có phải giống lúc trước không, qua mười sáu thàng giêng khai giảng, Đoàn Tình thật rõ ràng nói:“Em không đi.”
Tần Thiệu lập tức thêm câu:“Nói bậy! Em không đi học vậy em định làm gì!” Qủa thật rất lâu rồi hắn chưa từng dùng ngữ khí bá đạo như thế nói chuyện với cậu, cho nên Đoàn Tình nhất thời bị hắn làm cho khựng lại, dừng một hồi mới phản ứng đầy tức giận:“Tôi học hay không có liên quan gì đến anh!”
Tần Thiệu lần đầu tiên không nhường nhịn:“Phải đi, anh quyết định rồi.” Đoàn Tình bị hắn làm cho sinh khí! Cái gì gọi là anh quyết định rồi! Tần Thiệu còn không biết chết sống vỗ vỗ vai:“Không đi học không được. Phải đi!” Đoàn Tình gắt gao gạt tay hắn ra, Tần Thiệu rốt cục mới nhận ra, kbắt đầu dỗ dành:“Ấu Đường, đi học là chuyện tất yếu phải làm. Em chỉ mới , nếu không đi học thì sau này cũng không có khả năng làm gì hết biết không?” Đoàn Tình thở phì phì, ai cũng đều có thể dỗ, trừ Tần Thiệu ra, hắn không đủ tư cách!!
Mắt thấy hai người cãi nhau, Tiểu Hồng chỉ có thể đứng nhìn, lần này quả thật Tần Thiệu nói rất đúng, học là tất yếu. Đoàn Tình thấy Tiểu Hồng cũng hướng về mình nên trong lúc nhất thời không biết nói như thế nào, hiện tại im lặng đứng lên bỏ vào phòng thì có chút trẻ con, Đoàn Tình suy nghĩ một lúc rồi mở miệng:“Chị Hồng, em thực không muốn đi học. Chuyện của em chính em hiểu được! Quyết định như vậy đi!” Cuối cùng còn vỗ bàn, Tiểu Kiều y nha nhìn cậu vẻ mặt thực không tán đồng! Đoàn Tình càng náo loạn, xoay người trở về phòng.
Tần Thiệu nhìn bóng dáng cậu chỉ biết dở khóc dở cười:“Không có gì đâu, hai người ăn cơm đi, tôi đi xem em ấy.”
Tiểu Hồng gật gật đầu, Tần Thiệu đến bên cửa thì quả nhiên nó đã bị khóa trái cho nên cười cười đi cửa khác, sau hoa viên vào. Đoàn Tình không nghĩ muốn gặp bản mặt tên khốn này, thấy hắn tiến vào náo loạn:“Đi ra ngoài, tôi không muốn gặp anh” Tần Thiệu tính tình ôn nhu trở lại, ngồi bên cạnh hắn:“Anh vừa rồi nói chuyện hơi lớn tiếng nên muốn giải thích rõ một chút cho em.” Đoàn Tình cầm sách không thèm nhìn hắn, tên này lúc lạnh lúc nóng!!! Không biết liệu hắn có bị nhân cách phân liệt hay không!!! Tần Thiệu nhìn cậu:“Đọc sách gì thế? A,sơn trang gào thét hả?”
Đoàn Tình nhịn không được ra tiếng:“…”!!! Tên thất học này!!!
Tần Thiệu hắc hắc cười:“Em xem anh đến trường không chịu học cho tốt bây giờ mấy chữ Tiếng Anh cũng đọc không được, em….,” Đoàn Tình buông sách nhìn hắn:“Anh có thể đừng ngây thơ như vậy hay không, tôi còn là đứa con nít hay sao! Anh đến trường không chịu học là do anh, đừng liên lụy đến tôi!” Thiết! Tiếng Anh không biết mà cũng có thể đến đại học A sao, còn là hệ nghiên cứu tài chính!!! Lừa đảo!!! Dám đặt điều dối trá dỗ dành mình nữa chứ!! Tần Thiệu lấy tay vòng ra sau thắt lưng cậu cười cười:“Là là …… Em nói cho anh biết lý do tại sao em không đi học không”
Đoàn Tình không phát hiện ra động tác nhỏ này của hắn, trong lòng cậu phiền chết đi, đi trường học lại thấy những người đó, nhìn thấy Nguyên Dịch, nhìn thấy Diệp Hoa, nhìn thấy anh trai cậu, thậm chí còn có ba cậu nữa! Cậu không muốn nhìn thấy bọn họ, không phải là do cậu dỗi, mà thật không muốn gặp. Mỗi lần thấy là là mỗi lần thương tâm, vết sẹo như xát muôi, với lại cậu không phải kẻ cuồng ngược, một chút đều không nmuốn nghĩ tới chuyện này. Lần này nếu không phải Tiểu Hồng khóc, cậu cũng không định để nàng ở đây đâu.
Tần Thiệu ôm eo cậu rồi nhẹ nhàng mang cậu ôm vào trong lòng, thanh âm rất nhẹ, mang theo chút suy đoán:“Có phải hay không không muốn học đại học A? Hay chúng ta đổi trường học. Ân, gần đây có một trường đại học, tuy không bằng đại học A, nhưng rất gần nhà.”
Đoàn Tình nghe xong ngước lên nhìn hắn:“Đại học Chiết Giang?” Tần Thiệu gật đầu:“Đối, chính là trường học này, vừa lúc ở Tây Giao, em về sau lên lớp cũng tiện.” Đoàn Tình cúi đầu suy xét, Tần Thiệu nhìn quyển tiểu thuyết tiếng Anh trong tay cậu cười cười:“Ấu Đường, chúng ta đi đại học U học về ngôn ngữ học được không” Đoàn Tình nhìn quyển tiểu thuyết thong thả lắc lắc đầu:“Không, vẫn muốn học kiến trúc.” Cậu không phải người dễ nhận thua, lựa chọn kiến trúc liền muốn học đến nơi đến chốn!
Câu trả lời nằm ngoài dự kiến Tần Thiệu:“Học kiến trúc không phải rất cực sao?” Hắn biết cậu lúc trước chuyển hệ là vì em gái mình? Chẳng lẽ bây giờ còn không muốn buông tha cho? Tần Thiệu nhìn cổ tay cậu đeo chuỗi hạt tử kia trong lòng bắt đầu khó chịu, thời gian dài như vậy còn mang theo!!!! Tần Thiệu nhìn chân mình dưới đất, trong lòng vừa cao hưng vừa buồn bực, hai mặt cứ dày vò lấy nhau.
Đoàn Tình không hiểu ra tâm tư của hắn, cũng không biết tay mình đang đeo thứ đó, cậu không rõ vì sao luôn đeo, chỉ đơn giản đeo thôi, cho nên đeo, hạt cũng không đếm.
Tần Thiệu nội tâm khó chịu, tay tự nhiên siết chặt, Đoàn Tình lập tức chụp lấy:“Anh định làm gì!” Tần Thiệu cười cười nói sang chuyện khác:“Được rồi, chúng ta đây liền sang học viện kiến trúc, cái trường học kia giỏi nhất chính là ngoại ngữ và cùng kiến trúc. Chúng ta liền học kiến trúc!”
Đoàn Tình nhìn ra bộ dáng hắn có chút nghi hoặc:“Vẫn có thể học năm hai, sao chuyển được” Hắn như thế nào cũng nhìn không ra kẻ nghèo hèn Tần Thiệu thất học này có thể giúp cậu chuyển giao, cho nên cậu mới không nghĩ tới việc đi học, cậu hiện tại không muốn dựa vào ba mình. Cậu đã nói quyết sẽ giữ lời.
Tần Thiệu nhìn thấy cậu hoài nghi:“Như vậy xem thường ta?”
Đoàn Tình thực hoài nghi, đùng một cái chuyển giao giáo sư có thích mích không. Tần Thiệu giở trò xấu ôm eo áp cậu lên giường thượng, tay đặt lên eo cù lét cậu, Đoàn Tình đá hắn:“Khốn kiếp, buông ra!” Tần Thiệu dùng sức nhiễu cậu, Đoàn Tình dần dần cười không khí lực, ngưỡng mặt nằm trên giường thở. Tần Thiệu nhẹ nhàng hôn lên mặt cậu, đang có xu hướng từ từ hạ xuống dưới, Đoàn Tình có chút hoảng, hắn không phải thích nam nhân hay sao!! Đoàn Tình giơ tay lên bị Tần Thiệu ngăn chặn, cái hôn chỉ dừng ở trên cổ, Đoàn Tình dùng sức đá hắn:“Tần Thiệu, anh buông tôi ra! Tôi không nợ anh, tôi sẽ trả anh chân tình này!!”
Tần Thiệu nghe xong liền dừng lại, thân thể đang bừng lên ngọn lửa ngay lập tức bị xô nước đá tạt, toàn bộ thân thể lúc nãy đều cương lên, hắn ngẩng đầu nhìn cậu. cậu cứ một mặc đinh ninh mình là tội phạm cưỡng gian sao?
Đoàn Tình không biết những lời này sai ở chỗ nào, nhưng khi nhìn Tần Thiệu biểu tình, cậu cảm thấy có gì đó không đúng nhưng không muốn giải thích, cho nên cũng đem ánh mắt nhìn xuống dưới. Tần Thiệu nhìn một hồi mới chậm rãi từ trên người cậu đứng lên, nhìn cậu hệt như tiểu bao tử thành thành thật thật nằm ở trên giường, trong lòng lại có điểm khó chịu, hắn cảm thấy thất vọng vì cậu cứ luôn vô tâm,, Tần Thiệu trong lòng mới khổ sở, cả đời này cậu luôn gán cho hắn ba chử: kẻ cưỡng gian. Ba chữ này hệt như bàn ủi, mỗi lần chạm vào lòng hắn liền đau nhói lên.
Tần Thiệu ngồi ở bên giường thâm thâm hít vào một hơi cười nói:“Ấu Đường, vừa rồi là do anh sai.” Đoàn Tình giương mắt nhìn hắn, mảnh dài lông mi vụt sáng, tâm trạng lúc này cũng chả tốt hơn hắn bao nhiêu, Tần Thiệu kéo cậu đứng lên:“Anh vừa rồi đã sai, anh không nên khi dễ em …… Thực xin lỗi. Về sau sẽ không bức em nữa. Chúng ta hiện tại đi ăn cơm đi, nãy giờ em cũng chưa ăn gì.”
Đoàn Tình có chút nghi hoặc nhìn hắn, trong mặt hắn lúc nãy đều đỏ rực, sao giờ lại thành như vậy? Tần Thiệu nhìn vẻ mặt có chút cười khổ, xem ra hình tượng của mình ở trong lòng cậu xấu đến mức đó!
Tần Thiệu thuyết phục Đoàn Tình chuyển hệ xong liền bận việc, hiện tại đầu tháng giêng, khai giảng đại học bình thường đều là mười bảy tháng giêng, cũng không còn bao nhiêu ngày. Vì thế Tần Thiệu mấy ngày này đều ở bên ngoài chạy qua chạy lại hai trường, Đoàn Tình cũng biết chuyện này hẳn là không có dễ dàng như vậy, cậu đã nói không tìm trong nhà hỗ trợ, Tần Thiệu chắc chắn cũng không, cho nên cậu cũng kích lo lắng, nhìn Tần Thiệu qua lại chiếu cố, trong lòng cũng dần dần sinh ra chút cảm kích.
Kỳ thật Tần Thiệu so với cậu tưởng tượng tốt hơn, hắn có rất nhiều ưu điểm, đầu tiên là hắn biết ăn nói, chết cũng đều có thể nói cho sống lại. Hai là hắn biết giải quyết, sinh tại hào môn, tặng cho lão sư mới một bộ lễ vật, hơn nữa người đưa là lão sư của mình.. Ăn nói lễ độ cộng thêm người đưa lễ ngược lại làm lão sư cao hứng, xã hội là như vậy, đều nhìn mặt người mà làm việc. dựa vào gia thế. Tần Thiệu tuy bây giờ không còn gì nhưng strong mặt người ngoài, sau lưng hắn là cả hào quang chói mắt! Đoàn Tĩnh Viễn, Tần Gia Lạc, hai hào quang vĩ đại.
Cho nên mà nói Tần Thiệu quyết không mượn thế lực của hai người kia. Tần Thiệu không ngốc, hắn biết năng lực của mình không đủ! Cho nên lần này thừa cơ hội dùng hai người làm bàn đạp. Toàn bộ quá trình đều không có đề tên hai người kia hoàn toàn là vì danh nghĩa mình là anh trai muốn chuyển giao cho Đoàn Tình. Lúc đầu viện trưởng cũng không nguyện ý, Đoàn Tình không thể so những người khác, người nhà của cậu không dễ chọc a, cho nên hai người cuối cùng đưa ra quyết định đây là một kì trao đổi học sinh.
Tần Thiệu trong lòng rất rõ ràng, viện trưởng sở dĩ như vậy thống khoái đáp ứng Đoàn Tình làm sinh viên trao đổi đến đại học I là vì mặt mũi của trường. Tần Thiệu rõ ràng nên có trình tự rất lễ phép, mời ông ăn cơm, hắn làm rất cẩn thận. Viện trưởng cảm thán, tiểu hài tử thật sự biết tính toán a!
Tần Thiệu cũng cười cười:“Ngài quá khách khí, tôi chỉ muốn cho em trai thay đổi hoàn cảnh để nâng cao năng lực, Đoàn bá phụ cũng đã đồng ý. Cho nên thế này mới đến khẩn cầu viện trưởng đề tên em ấy vào danh sách” Viện trưởng vừa nghe song phương cha mẹ đều đồng ý, tâm cũng thả lỏng, chỉ là danh sách trao đổi thôi, cũng không có cái gì lớn lao, lại nói chỉ là trao đổi mà thôi, đổi hai năm liền trở lại..
Cứ như vậy, vấn đề của Đoàn Tình giải quyết xong, trước ngày khai giảng, Đoàn Tình cùng Tần Thiệu đến bàn thủ tục chuyển giao với đại học A thì cậu rất ngạc nhiên, Tần Thiệu quả nhiên làm được. Một buổi sáng thủ tục toàn bộ bàn xong, viện trưởng nói với cậu:“Khai giảng ngày đó trực tiếp đến đại học I. Tôi và viện trưởng ở đó đã bàn qua. Hệ kiến trúc của tôi có hai người được chuyển sang, cậu là trong đó một. Đến chỗ đó phải học thật tốt, đem tương lai sáng lạn về cho trường! Nhất định phải làm cho lần trao đổi này thành công!”
Viện trưởng khẳng khái phát ngôn, Đoàn Tình gật đầu đáp ứng, nội tâm thổ tào, đại học A & I là hai trường rất danh giá, hơn nữa diện tích ở Tây Giao rộng hơn một vòng, kiến trúc cũng đẹp hơn.
Đại học A & I mấy năm trước đều cạnh tranh nhau, xem như đối thủ một mất một còn, đương nhiên đây là do hai viện trưởng có nội tâm thổ tào, sinh viên hai nơi đều rất thân thiết với nhau, mỗi một năm đều có kì trao đổi sinh viên, vài năm gần đây mới có dấu hiệu thân thiết lên, người ta còn xưng đây là hyunh đệ vườn trường.
Sự tình liền thuận lợi lợi làm xong, Đoàn Tình trong lòng cũng cao hứng, Tần Thiệu lôi kéo tay cậu cũng không có phản đối, Tần Thiệu nhìn cậu cao hứng trong lòng cũng cao hứng.