Một buổi sáng qua đi, tiếng chuông tan học buổi trưa cuối cùng cũng vang lên.
Phàm Nhất Hàng nhìn ra được vào buổi sáng nay, La Vy Vy có một chút khác thường.
Biểu hiện cụ thể của sự khác thường đó chính là, nguyên một buổi sáng, La Vy Vy đều không ngủ trong giờ. Từ đầu đến cuối cô vẫn luôn duy trì trạng thái tỉnh táo thì không nói, mà cô còn ghi chép bài ở trong lớp nữa.
Khi tiếng chuông vang lên, La Vy Vy liền đứng dậy rời đi.
"Cậu đi trước đi. Mười phút nữa tôi sẽ quay lại." Nói xong, cô cầm lấy cặp sách bỏ đi. Cô là người đầu tiên rời khỏi lớp học.
Phàm Nhất Hàng thấy La Vy Vy hùng hùng hổ hổ biến mất dần sau cửa lớp. Những lời cậu định nói ngay cả một chữ cũng không kịp đế nói ra.
Hôm nay, trạng thái tinh thần của cậu không được đúng cho lắm, cậu vốn dĩ là muốn thay đổi thời gian một chút.
Nhưng mà cô đã đi rồi, cậu cũng chỉ đành rời đi mà thôi.
Khí hậu vào buổi trưa không tốt lắm, trời rất nhiều mây, thậm chí còn có hơi mù mịt, khiến mọi người nghi ngờ liệu có phải chỉ một giây nữa thôi trời sẽ mưa hay không.
Khi Phàm Nhất Hàng đến nhà ăn, bên trong chỉ có một cặp tình nhân. Trôm họ giống như là từ học sinh tốt nghiệp Thất trung, mới quay lại về thăm trường cũ.
"Trong này vẫn không có gì thay đổi. Anh nhớ trước đây chúng ta chỉ có khi thi xong mới dám đến đây chúc mừng. Bây giờ giá món ăn ở đây cũng không quá cao nữa rồi."
"Đúng vậy. Lúc đó, em cũng cảm thây việc học thật buồn chán. Bây giờ, chợt nhận ra, học tập là tốt nhất."
Phàm Nhất Hàng từ chỗ bọn họ đi qua, người con gái kia thấy cậu liền gọi lại: "Bạn học! "
Phàm Nhất Hàng dừng bước chân, để lộ ánh mắt thăm dò.
Người con gái vội vàng hỏi: "Tôi muốn hỏi cậu một chút, các cậu có phải là đã tan học rồi không? "
Phàm Nhất Hàng gật đầu: "Ừ."
"Được, cảm ơn cậu nhé! " Người con gái vui vẻ đứng dậy, nói với người đàn ông: "Anh mau đi thanh toán đi. Lúc này vào trường là thời cơ tốt nhất đấy! "
Biểu cảm khoa trương và hành động của cô gái khiến Phàm Nhất Hàng nghĩ đến La Vy Vy.
Cậu không cần di chuyển tầm mắt liền tìm được một chỗ ngồi ở góc tường. Rất nhanh sau đó, một nhân viên phục vụ đã mang thực đơn lên.
"Lần đầu tiên đến sao bạn học? Trang đầu tiên của thực đơn đều là tên các món ăn ngon nhất đấy." Nhân viên phục vụ vừa nói vừa nhìn khuôn mặt Phàm Nhất Hàng, trong lòng cảm khái, từ khi nào Thất trung lại có nam sinh có giá trị nhan sắc cao đến như vậy?
Nếu không phải là Phàm Nhất Hàng mặc đồng phục của Thất trung thì cô ta vẫn cứ tưởng là minh tinh nào đó đến cơ.
Phàm Nhất Hàng nhìn lướt qua thực đơn, cậu gọi ba món mặn hai món chay ở trang đầu tiên.
Nhân viên phục vụ ngạc nhiên hỏi: "Còn có người nữa đến hay sao? "
Phàm Nhất Hàng "ừ" một tiếng. Cậu khép thực đơn lại đưa cho nhân viên phục vụ. Một tay cậu buông thõng, một tay chống cằm, ngón trỏ tùy ý để trên mặt bàn.
Cậu suy nghĩ một lúc sẽ nên mở miệng như thế nào.
Nhân viên phục vụ mang hai cốc nước ra trước, nhiều chuyện hỏi: "Là đang đợi bạn gái sao? "
Phàm Nhất Hàng ngước mắt lên nhìn thoáng qua nhân viên phục vụ kia, ánh mắt có hơi lạnh.
"Không phải."
Giọng điệu khi nói ra hai chữ này cũng rất lạnh lẽo.
Nhân viên phục vụ kia vội vàng nói lời xin lỗi, rồi cầm đĩa thức ăn bỏ đi.
Đẹp trai như vậy để làm gì cơ chứ? Đôi mắt kia có thể khiến người khác chết cóng vì lạnh đấy!
Nhân viên phục vụ vừa mới định mở miệng nói tiếp thì chuông ở cửa thủy tinh vang lên một tiếng "leng keng". Có một đôi tay mảnh dẻ đẩy cửa ra, để lộ ra khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.
Phàm Nhất Hàng sững sờ. Sao hôm nay lại xảy ra nhiều chuyện kỳ lạ như vậy? Khách đến tiệm đều có chiều cao lý tưởng đến như vậy.
"Kính chào quý khách." Nhân viên phục vụ tràn đầy ý cười đi đến tiếp đón: "Xin hỏi quý khách ngồi chỗ nào ạ? "
La Vy Vy đi vào, nhìn thoáng qua liền thấy Phàm Nhất Hàng đang ngồi ở góc tường. Không biết là cậu đang nghĩ gì mà không để ý đến xung quanh.
"Có thể người đến rồi." La Vy Vy từ bên cạnh nhân viên phục vụ đi qua, tiến thẳng tới trước mặt Phàm Nhất Hàng.
Phàm Nhất Hàng chỉ thấy trên bàn trước mắt đổ xuống một bóng hình. Cậu ngẩng đầu lên liền đối diện với đôi mắt long lanh của La Vy Vy.
Đôi mắt cô vừa to vừa sáng. Đôi mắt ấy rất có hồn lại sinh động, là ánh mắt rất thu hút người khác. Chỉ có điều, La Vy Vy không biết từ đâu moi ra một cái quần dài rộng, tự quấn mình như một cái bánh chưng.
"Ngồi đi." Cậu di chuyển tầm mắt, hướng về phía vị trí đối diện với chỗ của mình.
La Vy Vy tự thấy hôm nay cô trốn không được nữa rồi, đành phải kéo ghế ra ngồi xuống trước mặt Phàm Nhất Hàng. Hai chân cô bắt chéo lên nhau, mở miệng ra liền hỏi: "Nói đi! Là vật tay hai là thật sự muốn động thủ! "
Mặc dù trong lòng cô đang kinh hãi đến chết, nhưng cô không thể thua về khí thế được!
Khi La Vy Vy nói những lời như vậy, cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đều căng thẳng, hai tay cuộn thành nắm đấm, toàn thân đều viết đầy hai chữ sợ hãi.
Phàm Nhất Hàng ngạc nhiên nhìn cô, cậu không hiểu gì hỏi lại: "Cậu nói như vậy là có ý gì? "
Cậu thật sự nghe không hiểu lời La Vy Vy nói là có ý gì nữa.
Cái gì mà đấu vật tay chứ?
Cái gì mà động thủ chứ?
Mỗi một từ cậu đều không biết nó có ý nghĩa gì, thậm chí cậu cũng không biết Là Vy Vy đang nói cái gì nữa.
La Vy Vy ngây người. Cô ngồi xuống, cả người đều cẩn trọng đánh giá Phàm Nhất Hàng. Cô phát hiện ra tên này thật sự là không biết lời cô nói ám chỉ điều gì.
Bỗng nhiên La Vy Vy nhận ra bản thân cô rất có thể là đã hiểu lầm mục đích mà Phàm Nhất Hàng hẹn cô ra đây ngày hôm nay. Cô nghi ngờ căn bản là Phàm Nhất Hàng còn chưa xem đến bức thư tình kia.... Hừ! Thư khiêu chiến!
Lời còn đang định nói ra thì bỗng nhiên chuông ở ngoài cửa vang lên một tràng loảng xoảng. Tiếp đó là là một đám học sinh Thất trung đi vào. Người đứng đầu chính là Tống Ninh Viễn.
Vừa đi vào, Tống Ninh Viễn đã hô lên: "Lão đại, chúng tôi tới cứu cậu đây! "
Trong tay cậu ta còn cầm một cái chổi, mà trong tay cậu ta vẫn còn mon đồ linh tinh khác nữa. Nhân viên của tiệm bị dọa đến sặc sụa.
Đây là...ăn cướp sao?
La Vy Vy cảm thấy đầu của mình đều đang đau nhức.
Không sợ đối thủ thần thông quảng đại, chỉ sợ những người đồng đội như Tống Ninh Viễn!
Cô đứng lên "xoạt" một cái, nói với Phàm Nhất Hàng một câu "đợi tôi một chút". Sau đó cô quay người đi ra cửa, túm cổ áo Tống Ninh Viễn kéo cậu ta ra ngoài.
"Các cậu cũng đi ra ngoài cùng tôi đi! "
Bên ngoài, trời đang mưa rả rích.
Một nhóm người đứng dựa vào tường, không dám nhìn khuôn mặt đen sì giống như Quan Vũ của La Vy Vy.
Quan Vũ: Quan Vũ, cũng được gọi là Quan Công, biểu tự Vân Trường hoặc Trường Sinh là một vị tướng thời kỳ cuối nhà Đông Hán và thời Tam Quốc ở Trung Quốc. Ông là người đã góp công vào việc thành lập nhà Thục Hán, với vị hoàng đế đầu tiên là Lưu Bị. Wikipedia
La Vy Vy đi xung quanh hàng người ở trước mặt, cuối cùng dừng lại ở chỗ Tống Ninh Viễn.
Tống Ninh Viễn cúi đầu xuống, cậu ta nhìn thấy bàn chân của La Vy Vy dừng lại trước chỗ cậu đang đứng, doạ cậu đến nỗi phải nuốt nước bọt "ừng ực" một tiếng.
Tay La Vy Vy để ở sau lưng, lực bất tòng tâm hỏi: "Tống Ninh Viễn, cậu có biết là cậu vừa mới suýt chút nữa hại chết tôi không hả? Phàm Nhất Hàng cậu ta căn bản là không định khiêu chiến với tôi.... Bỏ đi bỏ đi, tôi cũng lười nói với cậu. Cậu mang người đi đi, đừng quay lại đây nữa."
Cô biết sở dĩ Tống Ninh Viễn mang người đến là có lòng tốt, nhưng lòng tốt này lại làm cho mọi chuyện xấu đi thì chính là ngu xuẩn.
Tống Ninh Viễn không để tâm, nói: "Nhưng vạn nhất cậu ta thật sự đánh muốn đánh cậu... Nếu không chúng tôi vẫn là nên ở bên ngoài đợi cậu, được không? Nếu cậu không chống đỡ được thì vẫn có thể gọi chúng tôi một tiếng."
Cả đám người gật đầu tới tấp.
"Tôi đã nói là không cần rồi." Ngón tay La Vy Vy chỉ vào cổng trường, cô nói: "Tôi đếm đến mười. Khi đếm đến mười các cậu phải đi vào trường cho tôi, bằng không tôi sẽ chặt đứt cái chân giò của các cậu! Một, hai..."
Chưa cần đếm đến năm, cả hàng người đều đã biến mất hút.
La Vy Vy thở phào một hơi. Cô xắn tay áo dài lên, để lộ ra cánh tay trắng nõn.
Sớm biết như vậy cô đã không đổi quần dài, áo dài rồi. Bộ đồ này là cô mượn của một người bạn sống gần nhà cô. Để khi Phàm Nhất Hàng nói gì cô đều vẫn có thể hỏi lại cho rõ ràng.
Còn về bức thư khiêu chiến kia, bất kể thế nào cô cũng nhất định phải tiêu hủy được nó!
Ở trước cửa nhà ăn, La Vy Vy hít thở sâu mấy cái, sau đó treo một nụ cười tươi rói, đẩy cửa đi vào.
Hết chương
Hiện tại truyện đã có tới chương . Trước khi chọn chuyển ngữ truyện này, mình cứ tưởng nó chỉ có hơn chương một xíu thôi. Ai ngờ.... Buồn quá mà!!!!! khóc ròng một dòng sông. À bật mí cho các bạn biết, phải gần chương , hai bạn trẻ nhà mình mới qua lại với nhau đấy.=)))