"Không không không, sao có thể để cậu đọc được bức thư tình có từ viết sai được! Hay là cậu cứ đưa cho tôi đi! Tôi xin cậu đấy! " La Vy Vy lo lắng đến nỗi nước mắt đều muốn chảy ra.
Phàm Nhất Hàng cao hơn La Vy Vy một cái đầu, khi thấy cô rủ lông mày xuống, vẻ mặt càng lạnh nhạt hơn.
Con người đều có một tâm lý thuận nghịch, Phàm Nhất Hàng thấy La Vy Vy lo lắng như vậy thì lại càng không có ý định đưa thư tình cho cô.
Dù sao cậu cũng không xem nó kỹ càng, những từ viết sai là từ nào cũng không quá quan trọng.
"Tôi nói rồi.... Không cần sửa. " Cậu nói ra vài từ như vậy rồi đi giày vào, bước ra ngoài.
"Này... Cậu đi đâu đấy? " La Vy Vy muốn đuổi theo, nhưnh lại sợ hành động của mình khiến cậu ta càng tò mò về bức thư tình kia hơn, đành phải ép buộc bản thân kiềm chế lại.
Có cách nào ngăn cậu ta lại để cô lấy lại bức thư tình được không đây!!
La Vy Vy cùng Phàm Nhất Hàng đi ra làm thủ tục. Bác sĩ nhiều lần nhấn mạnh rằng tốt nhất nên ở lại bệnh viện để theo dõi thêm, nhưng Phàm Nhất Hàng vẫn khăng khăng muốn xuất viện.
Điều quan trọng là sức khỏe của cậu không có vấn đề gì, đối với cậu mà nói ở lại bệnh viện cũng không cần thiết.
Bác sĩ có thể là thấy Phàm Nhất Hàng tinh thần rất tốt, nhìn có vẻ không giống như người vừa mới bất tỉnh đến nỗi phải nhập viện, đành phải cho phép cậu xuất viện.
Làm xong thủ tục xuất viện, Phàm Nhất Hàng đề xuất muốn đưa cô về, đồng thời nhấn mạnh rằng: "Tôi chỉ là vì để cảm ơn cậu thôi, không có ý gì khác cả, cậu đừng hiểu lầm. "
La Vy Vy gật đầu, bên trong cười nhưng bên ngoài thì không.
Thật sự là cảm ơn tôi hay sao...
Cô đi theo sau Phàm Nhất Hàng, nhìn chằm chằm vào cặp trên người của cậu, Phàm Nhất Hàng vừa mới tiện tay bỏ thư tình vào trong cặp.
Khi cậu vẫn còn hôn mê, cô đã tự mình treo cặp lên cho cậu.
Sớm biết trước thì khi đó cô sẽ lấy bức thư tình kia ra trước rồi, chỉ có điều là khi đó mọi chuyện quá hỗn loạn, khiến cô quên mất vụ này.
La Vy Vy hối hận đến nỗi muốn cắn chết mình.
Hay là...xông lên cướp lấy cái cặp?
Nói cái liền làm ngay, La Vy Vy hùng hổ xông lên phía trước. Khi cô bổ nhào về phía cặp của Phàm Nhất Hàng thì đúng lúc cậu lại nghe thấy tiếng động, cậu nghiêng người lại...
"Bang!! "
La Vy Vy vồ trượt. Cô ngã như chó ăn phân vậy.
Ngày gì vậy trời?!
Phàm Nhất Hàng thấy La Vy Vy nằm bò trên mặt đất thì mặt đầy kinh ngạc: "Cậu... "
La Vy Vy kiên cường từ trên mặt đất bò dậy, cố gắng kéo ra một nụ cười.
"Chỗ này trơn quá... "
Phàm Nhất Hàng "ừ" một tiếng, cũng không nghĩ nhiều, vẫy tay gọi taxi.
Cậu đưa thẳng cho tài xế một trăm đồng rồi quay đầu ý bảo cô lên xe.
Ở cái thành phố đầy rẫy xe taxi này, một trăm đồng là quá nhiều rồi, cậu ta không định đưa cô về nhà hay sao?
La Vy Vy bị ép nhét vào trong xe taxi, cô nhìn cặp của Phàm Nhất Hàng với con mắt trông chờ mòn mỏi... Thư tình của cô!!! Tuyệt đối không thể để Phàm Nhất Hàng đọc được!!!
Cô vẫn còn muốn giữ lại cái cuộc sống nhục như chó này đấy!!!
Ánh mắt Phàm Nhất Hàng nhìn thấy sắc mặt của La Vy Vy, tuyệt tình không để ý đến, không nhìn La Vy Vy dù chỉ một chút.
Trong suốt thời gian qua, cậu không biết làm thế nào để từ chối con gái sao cho thích hợp, nhưng cậu biết, đau dài chi bằng đau ngắn.
Không cho nữ sinh một chút hy vọng nào, mới là cách từ chối tốt nhất đối với họ.
Khi La Vy Vy trở về nhà, bầu trời đã hoàn toàn tối đen.
Vì so với con gái của bố dượng - Tần Thiên Thiên, cô hai giờ sáng mới về nhà, nên bị bố mẹ kéo vào phòng bếp trách mắng: "Con mỗi ngày đều ở bên ngoài làm gì hả? Có ngày nào mà con về sớm được hay không? Con có thể hay không học tập theo Thiên Thiên một chút? Bố con mặc dù không nói gì, nhưng không có nghĩa là trong lòng ông ấy không có ý kiến gì! "
Thực chất La Vy Vy chỉ nghe thấy Nguyễn Ngọc Quyên đang tụng kinh, tụng kinh xong rồi thì thôi. Nhưng khi nghe tiếng "bố", vẻ mặt cô lạnh đi, châm biếm nhìn về phía Nguyễn Ngọc Quyên.
"Bố? Mẹ dựa vào đâu mà nói vậy? Là người đã sinh ra con nhưng ngày nào cũng đánh con, hay là người không cam lòng nuôi dưỡng con? "
Nguyễn Ngọc Quyên sững sờ, sau đó giận tím mặt.
"La Vy Vy! Con nói hồ đồ cái gì đấy hả? "
Hết chương