Hai chữ "kéo tôi" khi chơi game ai nói ra cũng không có gì kỳ quái của, nhưng từ trong miệng Phàm Nhất Hàng nói ra, câu nói này lại biến thành ý nghĩa khác rồi.
Đó là câu cười lạnh.
La Vy Vy liếc mắt nhìn Phàm Nhất Hàng, vừa định châm biếm cậu mấy câu thì đột nhiên trong máy tính hiện lên hình tượng đã gặp trước đó.
- --Không sao đâu, bên bọn anh ít hơn một người, hay là để tôi gọi thêm một người nữa là được rồi.
- --Không cần, tôi gia nhập.
- --Cậu muốn chơi bóng? Phàm Nhất Hàng, cậu đừng có khoe tài. Cái này mặc dù không thể so với thi đấu được nhưng thua rồi cũng sẽ mất người đấy.
Mà sự thật chính là: Bọn họ quả thật đã chơi bóng thua khi đấu với Thẩm Mộ Thành.
Nhưng không phải là vấn đề của Phàm Nhất Hàng, mà là vấn đề của cô.
Bây giờ cổ chân cô bị trẹo đến nỗi chạm đất còn âm ỉ đau nữa.
La Vy Vy không có tâm tình châm biếm Phàm Nhất Hàng nữa, nhưng cũng không ôm hy vọng gì quá lớn đối với tên mọt sách này. Cô quay đầu về phía máy của "mấy đồng đội" mình vừa quen, nói: "Các anh mở phòng đi, người bạn này của tôi cũng muốn gia nhập. "
Người đối diện mở phòng, hỏi: "Cậu chơi ở vị trí nào? "
Phàm Nhất Hàng còn chưa mở miệng, La Vy Vy đã thuận tiện nói trước: "Phụ trợ cho anh đi. "
Nói xong, La Vy Vy còn rất có tinh thần dân chủ hỏi ý Phàm Nhất Hàng: "Cậu chơi vị trí phụ trợ, được không? "
Phàm Nhất Hàng đang cài đặt game, nghe lời này cậu cũng chỉ điều khiển con trỏ chuột trên bàn hai cái, không để ý "ừm" một tiếng.
Quả nhiên là người mới. La Vy Vy nghĩ, người mới mới chịu chơi vị trí phụ trợ, giống như khi cô vừa chơi game này, đám người Tống Ninh Viễn liền để cô chơi phụ trợ, cô chỉ có thể làm người thêm máu mà thôi, một chút tổn thương cũng không có, là một nhân vật trong game cực kỳ nhạt nhẽo.
Game tải xong, cô tạo ID "Nhất Vi Dĩ Hàng" cho Phàm Nhất Hàng, sau đó tìm kiếm rồi thêm bằng hữu.
Trên kênh thế giới hiện rõ "La đại ca thiên thu vạn đại" đã thêm "Nhất Vi Dĩ Hàng" làm bằng hữu thành công.
Sau khi thêm bằng hữu, cô chỉ liếc qua cấp độ của "Nhất Vi Dĩ Hàng" liền không nhịn được mà để lộ ra biểu cảm ghét bỏ.
Chỉ là một cấp bạc, còn chưa đủ tư cách để thi đấu nữa đấy.
Nhưng vì để bảo vệ tâm hồn mong manh yếu đuối của Phàm Nhất Hàng, cô đã để những người đồng đội ở đối diện mình mở chế độ thi đấu sánh đôi.
"Yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ cậu." "La đại ca" ở vị trí phổ thông an ủi tiểu phụ trợ.
Sắc mặt Phàm Nhất Hàng không đổi, cậu vẫn phối hợp mà "ừm" một tiếng. Sau đó chậm rì rì cùng xạ thủ đi lên đường.
Cậu chọn một tướng phụ trợ rất ít người biết đến, nói là phụ trợ, thật ra lại càng giống tank hơn.
Sau khi mua một đôi giày phòng ngự, "Nhất Vi Dĩ Hàng" ngồi xổm ở trong bụi cỏ, giúp xạ thủ chiếm giữ tầm nhìn.
Nửa phút sau, Phàm Nhất Hàng lên tiếng: "Đối Diện ở khu vực giới hạn đang tới rồi."
Xạ thủ vẫn ở trong đội kiểm kê như cũ, làm như không nghe thấy gì. Mãi cho đến khi Phàm Nhất Hàng nhắc lại lần hai, xạ thủ mới không kiên nhẫn nói: "Không sao đâu, tôi có flash, có thể.... (chạy) "
Chữ "chạy" còn chưa kịp nói ra, đồng đội của xạ thủ đã bị Dã Chiến và Đối Diện lão luyện của bên địch giết chết trong một giây. Màn hình trong chốc lát liền tối lại, biểu thị First Blood đã thuộc về đối phương.
La Vy Vy đang ở giữa đường miệt mài tiến lên tranh giành, bỗng dưng hệ thống nhắc bên mình đã cho đi một máu. Cô đang định mở bản đồ để xem tình hình, hệ thống lại sáng lên, nhắc nhở: Đồng đội của bạn đã giết hai người của đối phương, được hai mạng.
Mà người giành được hai mạng kia... La Vy Vy vạn lần cũng không nghĩ tới.
"Nhất Vi Dĩ Hàng, chơi không tệ nha!" Đồng đội xạ thủ ở máy đối diện không có gì gọi là thành tâm khen ngợi, mà sau đó lại nói: "Nhưng lần sau cậu đừng chơi buông thả như vậy nữa. Nếu không phải kỹ năng của bọn họ không thể nào đến gần tôi được, để cậu đi cướp người của bọn họ, thì cậu với tôi sẽ cùng nhau chết rồi. "
Phàm Nhất Hàng không nói gì, tiếp tục thao tác đơn giản, lộ rõ sự nặng nề của "Nhất Vi Dĩ Phàm".
La Vy Vy kiểm lại đội ngũ nhỏ của mình, bổ sung thêm máu, nhắc nhở: "Hai đường tiếp theo, hai người các cậu đừng buông lỏng quá, phát triển trước đi. "
"Được thôi cô em! " Đồng đội xạ thủ nói, nghiêng về phía La Vy Vy, ném tới ánh mắt quyến rũ.
Nhưng La Vy Vy còn bận thăng cấp, mí mắt không buồn nhấc lên, đồng đội xạ thủ kia chỉ có thể ngượng ngập di chuyển tầm nhìn, lại quay đầu nhìn về màn hình máy tính.
Có lẽ là quá muốn thể hiện trước mặt "cô em" nên đồng đội xạ thủ kia đã mua hai trang bị, sau khi trực tiếp đến gần gò đất của quân địch đối diện.
"Quay lại! " Phàm Nhất Hàng nói, trang bị chữa trị trong tay rơi ra, giúp đồng đội đối phó với gò đất, mới không làm cho xạ thủ lại tặng mạng cho đối phương lần nữa.
"Nếu cậu sớm nói lời này từ trong bụi cỏ thì tôi có thể giết chết anh ta rồi." Xạ thủ vừa trách mắng Phàm Nhất Hàng, vừa đứng ở trên đường lớn quay về thành.
Khi gần về đến thành, Dã Chiến của đối phương không biết từ chỗ nào liều lĩnh xông ra, một đòn tấn công phổ thông liền đem theo hai cái mạng của xạ thủ đi mất.
"Pii...."
Xạ thủ vừa định mắng người, thì "Nhất Vi Dĩ Hàng" liền vượt lên trước, đẩy Dã Chiến của đối phương xuống gò đất. Cậu sử dụng một chiêu và đòn tấn công phổ thông, Dã Chiến của đối phương một lần nữa lại bị giết trong tay của một phụ trợ.
Đồng đội xạ thủ ngẩn tò te, sau khi nói ra mấy chữ "không thể nào" thì liền điều chỉnh lại tư thế ngồi, nghiêm chỉnh ngay ngắn chơi một trận ra hồn.
Mà "Nhất Vi Dĩ Hàng" bởi vì giết được Dã Chiến hai lần, không thể không ngăn việc tiến vào gò đất, gia nhập vào đội ngũ chiến đấu được. Lại bởi vì một mình ăn được ba người mà trở thành đồng đội căn bản bậc cao nhất.
Mà xạ thủ cảm nhận được nguy cơ "chiến tranh" liền ở lì trong hang ổ ở gò đất, quyết không lộ đầu. Nhưng bởi vì đã chết hai lần, căn bản là không thể nào theo kịp được người khác, vậy nên liền phá hoại gò đất của đối phương (gò đất trên đường của đối phương bằng với gò đất trên đường của bên mình), rồi bắt đầu đến chỗ phổ thông của La Vy Vy để chờ chực.
Kết quả không những không chờ chực được gì mà còn bởi vì cố ý tranh giành trước mặt "Nhất Vi Dĩ Phàm", rồi bị xạ thủ của đối phương đang ở bụi cỏ giữa đường giết chết trong một giây, lại lần nữa đem mạng người tặng cho địch.
Bị giết tới ba lần, tâm thái của đồng đội xạ thủ có chút suy sụp, tự mình bị giết liền bắt đầu trách mắng trợ thủ.
"Nhất Vi Dĩ Phàm, cậu là một trợ thủ, có thể giúp tôi chiếm tầm nhìn tốt được không hả? Máu tôi dễ mất như vậy, cậu phải bám chặt theo tôi chứ! "
Trước khi nói câu này, đồng đội xạ thủ đã trách mắng "Nhất Vi Dĩ Phàm" nhiều lần rằng cậu cứ đứng quá gần, ăn mất kinh nghiệm của anh ta.
Mi tâm Phàm Nhất Hàng nhíu lại, nhưng cũng không nói lời gì với đối phương. Khi cậu quay trở về đường cũ...lại làm mất một phần máu nữa của đối phương.
Đồng đội xạ thủ lại càng thêm bực dọc, sau khi hồi sinh, anh ta liền cảnh cáo: "Nhất Vi Dĩ Phàm, cậu đừng lấy vũ khí của tôi nữa, cậu không thấy kinh nghiệm của tôi rất thấp rồi hay sao hả? "
Phàm Nhất Hàng giải thích: "Vũ khí vào gò đất rồi. "
Đồng đội xạ thủ: "Tôi biết rồi! Đây không phải là tôi tự mình đuổi theo rồi sao? Cậu rốt cuộc là có ý gì hả? Không phải lại muốn ăn kinh nghiệm của tôi nữa đấy chứ, để tôi phát triển một chút đã, có được không hả? "
Phàm Nhất Hàng không nói gì, chỉ khi tâm thái của đồng đội suy sụp rồi, cuối cùng Là Vy Vy đột nhiên đập bàn máy tính "bang" một tiếng, rồi đứng dậy, kinh động đến mọi người xung quanh đều phải nhìn qua.
"Tôi nói này... " Hai tay La Vy Vy chống nạnh, nhìn đồng đội xạ thủ một cách khinh thường: "Anh biết loại người tôi ghét nhất trong khi chơi game là gì không? "
Không đợi đồng đội xạ thủ nói, La Vy Vy liền nói tiếp: "Loại người tôi ghét nhất chính là, con mẹ nó, là loại người đã tự mình bị giết lại còn đi đổ lỗi cho đồng đội. Đã tự mình hạ thấp kinh nghiệm lại còn đi đổ lỗi cho đồng đội. Cái gì cũng đều con mẹ nó đổ lỗi cho đồng đội, nhưng lại luôn cho rằng bản thân mình là thiên hạ đệ nhất, để rồi đi uy hiếp kẻ ngốc! "
Sắc mặt đồng đội xạ thủ biến thành màu đen như than, vô cùng khó coi, trông giống như ăn phải một đống phân vậy.
Hết chương