Khi ba chữ "muốn ôm cậu" xuất hiện như một bức hoành phi trong đầu, La Vy Vy cảm thấy bản thân mình điên rồi.
Nhưng bức hoành phi "muốn ôm cậu" kia lại giống như ma quỷ đầu độc con người, không chế đại não làm ra những việc không tuân theo lẽ thường.
Ví dụ như: La Vy Vy thật sự chạy về phía Phàm Nhất Hàng.
Vào khoảnh khắc chạy qua đó, La Vy Vy tự nói với chính mình: La đại ca nói được làm được, cũng chỉ là ôm cậu ấy một chút thôi mà, không có gì lớn lao hết!
Khi còn cách Phàm Nhất Hàng một mét, Phàm Nhất Hàng dường như nghe thấy tiếng động, cậu quay người lại. Vừa quay người lại, có một thứ gì đó mềm mại liền bổ nhào về phía cậu.
Mà Phàm Nhất Hàng cũng không biết có phải là não mình hỏng rồi hay không nữa. Phản ứng đầu tiên của cậu không phải là tránh ra, mà là mở rộng hai tay.
Hai người mặt đối mặt, ôm nhau thật chặt.
"...."
Bầu không khí như bị phun vào một lớp thuốc làm đông cứng, tiếng côn trùng xung quanh đều tan biến không còn dấu tích, chỉ có tiếng hít thở của hai người bọn họ. Chiếc bàn đá màu xanh trong con hẻm nhỏ chợt rõ ràng hơn bao giờ hết.
Trong khoang mũi La Vy Vy đều là mùi thơm sạch sẽ của Phàm Nhất Hàng, cô thậm chí còn có thể cảm nhận được nhịp tim của Phàm Nhất Hàng.
Một cái lại một cái, vừa mãnh liệt, vừa chân thực.
Sau hành động chân thực vừa làm ra đó, bức hoành phi trong não cô đã tan thành tro bụi. Cái còn sót lại chỉ có dấu hỏi chấm vô cùng vô tận.
Cô bị chính não của mình trêu đùa rồi hay sao? Cô lại có thể thật sự chạy tới ôm cậu ấy rồi...là bởi vì không sao nói rõ được, cô tự dưng lại cảm thấy đau lòng cho cậu ấy?
Bản năng làm mẹ đột nhiên bừng sáng đã hại chết người ta rồi!
Nhưng cô cũng biết rõ, ý nghĩ ôm lấy cậu ấy nhất thời này của mình, giống như đã ẩn náu rất lâu trong trái tim rồi, chỉ là cô không chịu thừa nhận mà thôi.
"La Vy Vy?"
Ngữ khí Phàm Nhất Hàng lộ rõ ý tứ thăm dò, đồng thời, hai tai cậu lại đỏ lên nữa rồi.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cậu tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy với người khác giới bằng tuổi.
Không đúng, lần đầu tiên là khi cõng La Vy Vy. Nhưng tình hình bây giờ lại không giống với lúc cõng cô.
Có điều mỗi một lần thì đều là cô cả.
La Vy Vy "soạt" một tiếng, rời khỏi lồng ngực Phàm Nhất Hàng.
Đại não cô lập tức xoay chuyển, sau đó cô liền mở miệng: "Phàm Nhâtd Hàng, cảm ơn cậu hôm nay đã giúp tôi nhé! Có điều, cậu yên tâm đi, tôi sẽ không hiểu lầm nữa đâu. Tôi biết cậu làm như vậy không phải vì thích tôi, mà chỉ là giúp tôi thôi. Nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn cậu. Sau này cậu có thể hoàn toàn yên tâm rồi, sau này tôi sẽ không thích cậu nữa đâu! "
Vậy nên, cô tự tìm cho mình lý do về hành động lần này, đó là: cái ôm để cảm ơn ân nhân.
Ừm, thật là hoàn mĩ biết bao nhiêu!
La Vy Vy cảm thấy sự thông minh tuyệt đỉnh thiên hạ của mình ngàn năm mới của một, vậy nên cô cứ dương dương tự đắc mãi. Cô ngước mắt lên liền nhìn thấy sắc mặt Phàm Nhất Hàng ngày càng lạnh hơn, ngày càng khó coi. Rõ ràng đang là mùa hè rồi, nhưng sao cô vẫn cảm thấy tiết lạnh của mùa xuân vậy trời.
Xảy ra chuyện rồi...
Lời giải thích của cô rõ ràng đã hoàn mỹ, không thiếu sót gì rồi, Phàm Nhất Hàng làm gì mà nhìn cô như vậy chứ? Rõ ràng vừa rồi bọn cô còn nói chuyện rất ăn ý mà.
La Vy Vy bị biểu cảm của Phàm Nhất Hàng dọa cho đến nỗi phải nuốt nước bọt, lùi về sau hai bước.
"La Vy Vy."
Giọng nói của Phàm Nhất Hàng rất lạnh, âm thanh giống như là nhúng trong băng vậy.
"Tôi đây. "
Cô lại nuốt nước bọt lần nữa, dường như sực tỉnh ra. Cô chớp mắt, cảm thấy có chút không đúng, nhưng lại không thể nói ra không đúng ở chỗ nào.
Nhưng Phàm Nhất Hàng chỉ vì cô ôm cậu ta một cái mà đã tức giận rồi. Cậu ta là một nam sinh cơ mà, cũng chỉ là một cái ôm thôi mà, lao chẳng phải chịu thiệt gì. Đây cũng quá nhỏ nhen rồi đi? Cậu ta nên cảm thấy vui mừng mới đúng, cô còn chưa cưỡng hôn cậu ta đâu!
Nhưng ôm cũng đã ôm rồi, cậu ta còn có thể như thế nào nữa? Cùng lắm thì để cậu ta ôm lại thôi!
Sắc mặt Phàm Nhất Hàng càng lúc càng khó coi. Lông tơ sau lưng La Vy Vy đều dựng đứng cả lên, đến nỗi cô phải rụt cổ lại.
Cô có chút hối hận vì hành động này của mình rồi. Ôm ai không ôm, cô lại đi ôm Phàm Nhất Hàng làm gì chứ?!
Phàm Nhất Hàng nhìn nhìn người trước mặt đang rụt cổ, cẩn thận nhìn cậu, dễ dàng nhận thấy Là Vy Vy đã bị dọa đến sợ rồi. Yết hầu cậu trượt lên xuống, lạnh giọng nói: "Bây giờ cậu vẫn còn không chịu nói thật sao? "
Bởi vì cậu cứ nghĩ bức thư kia là "thư tình", mà cậu bị ông nội đập vào đầu. Đây vốn dĩ cũng chẳng phải chuyện to tát gì, cậu chỉ muốn một lời giải thích của La Vy Vy thôi. Giải thích tại sao thư tình lại là thư khiếu chiến.
Từ khi La Vy Vy tới nhà, cậu liền muốn lời giải thích này rồi. Nhưng cậu nhịn được, thậm chí sau khi La Vy Vy đi, ông nội lại vì điều này mà cãi nhau với cậu, cậu cũng không nói gì cả, mà trực tiếp đi ra khỏi cửa.
Nhưng bây giờ, La Vy Vy tự mình nhắc đến bức thư kia, nhưng vẫn không nói "thư khiêu chiến" là có ý gì. Mà cô lại còn nói...sau này sẽ không thích cậu nữa?
Cũng thích cậu nữa thì cũng không sao, nhưng vấn đề là, cô từng thích hay sao?
Cô luôn...trêu đùa cậu!
"Hả? " Nói thật cái gì?
La Vy Vy nghe không hiểu, trong đầu hiện ra đầy bong bóng hình dấu hỏi.
"Bức thư kia." Phàm Nhất Hàng nắm chặt tay lại, khớp hàm căng ra. Sau khi dừng một chút, cậu tiếp tục nói: "Vốn dĩ không phải là thư tình, không phải sao? "
Cậu nhếch môi, gạt đi nụ cười lạnh lẽo.
Vốn dĩ không phải là thư tình.... Lời nói như cơn ác mộng này vang vọng trong đầu La Vy Vy.
Điều cô sợ hãi nhất vẫn xảy ra rồi.... Phàm Nhất Hàng đã xem bức thư tình kia...à không, là thư khiêu chiến.
Thảo nào!
Việc Phàm Nhất Hàng đột nhiên tức giận đi có lời giải thích rồi. Cậu ta biết hết mọi chuyện rồi!
Trên khuôn mặt La Vy Vy nặn ra nụ cười có chút nhạt, cuối cùng cô cũng bỏ cuộc, đành đối mặt với Phàm Nhất Hàng.
Đã không có cách nào che giấu được nữa rồi, vậy thì chỉ có thể thừa nhận thôi.
Cô cũng chịu đựng đủ tình trạng hoảng sợ, lo lắng này rồi.
La Vy Vy hít sâu một hơi, gật đầu: "Không sai, đó không phải là thư tình. "
Phàm Nhất Hàng lạnh lùng nhìn cô, lòng bàn tay nắm chặt lại.
"Cậu thừa nhận rồi. "
La Vy Vy: "Đúng! "
"Vậy nên... " Phàm Nhất Hàng nắm chặt nắm tay, lạnh nhạt nhìn cô, nói: "Câu vẫn luôn cố ý làm nhục tôi. "
"Tôi không phải... "
Phàm Nhất Hàng đi lên phía trước, từng bước từng bước đến gần cô.
"La Vy Vy, mỗi một lần tôi từ chối cậu, có phải trong lòng cậu rất đắc ý đúng không? "
"Tôi không có! Tôi thật sự không cố ý! " La Vy Vy nghiêm túc giải thích: "Đều là hiểu lầm cả! "
"Được. Đã là hiểu lầm, vậy thì hai sao cậu không sớm giải thích rõ ràng? "
Vì sao không sớm giải thích rõ ràng? Trong lòng La Vy Vy như muốn khóc.
Không phải cô không giải thích sớm một chút, mà là cậu ta căn bản là không cho cô cơ hội giải thích mà, được không hả?
Một khi đã bắt đầu một lời nói dối, cũng giống như quả cầu tuyết, càng lăn càng to, càng lăn càng khiến người ta không dám nói ra chân tướng ban đầu.
Vậy nên sau này, cô càng không dám nhắc đến việc này. Cô chỉ muốn lấy lại thư khiếu chiến sớm một chút. Nhưng ai mà biết được, cô còn chưa kịp thuận lợi lấy nó về, cậu ta đã biết hết rồi.
Khi cô còn đang buồn phiền ân hận, Phàm Nhất Hàng đã đứng ở trước mặt cô, mà phía sau cô là tường nhà người khác, sống lưng cô dựa lên trên bức tường.
Không còn đường lùi nữa rồi.
Trên người Phàm Nhất Hàng tỏa ra hơi thở nguy hiểm, La Vy Vy càng sợ hơn.
Thật ra cô không có kinh sợ như thế, thậm chí nhìn thấy cậu ta ở trước mặt, cô vẫn không biết cái gì là sợ hãi.
Nhưng không biết tại sao, Phàm Nhất Hàng luôn có thể dễ dàng khiến cô run rẩy.
La Vy Vy cầm hai tay nắm chặt để ở trước ngực mình chống lên trước người Phàm Nhất Hàng. Cô nuốt nước bọt, hỏi: "Cậu định...đánh tôi sao? "
"Đánh cậu? " Phàm Nhất Hàng cười khẽ một tiếng, đáy mắt đều là sự lạnh lẽo, cậu nói: "Cậu không phải muốn cảm ơn tôi sao? Vậy thì dùng cái này để cảm ơn đi... "
Cậu nắm chặt bả vai cô, ấn cô lên bức tường, sau đó hướng về phía môi cô.
Hết chương
Lảm nhảm: Phụng thiên thừa vận, bà đây chiếu viết, lệnh cho hai con hônnnnnnn.