"Đến nhà Phàm Nhất Hàng làm bài tập. "
Cùng với lúc Tần Thiên Thiên kinh ngạc vui mừng khi được biết tin này thì cô ta cũng có chút nghi hoặc. Cô ta ngước mắt, chất vấn La Vy Vy: "Vừa nãy cô đi ra ngoài là đi chơi với cậu ấy? "
Cô ta rõ ràng đã nói rõ ràng hết với La Vy Vy rồi, kết quả cô ta vẫn là...
Trông thấy sắc mặt Tần Thiên Thiên ngày càng trở nên khó coi, La Vy Vy không biết làm sao. Cô nhún vai giải thích: "Đại tỷ à, cô đừng tự mình suy nghĩ linh tinh được không vậy? Rốt cuộc là có đi không? "
Tần Thiên Thiên quan sát kỹ sắc mặt của cô, mấy giây sau đó mới bước lên phía trước, giúp cô chọn ra mấy quyển sách: "Quyển này, quyển này, còn có một bài nghe viết tiếng Anh nữa, cô mang vở và sách tiếng Anh đi là được rồi. "
"Ờ. " La Vy Vy ôm sách lên: "Vậy thì cô cầm cặp sách đi đi. "
"Đợi... Cô đợi tôi chút. " Tần Thiên Thiên nói, rồi vội vàng chayh vào trong phòng
La Vy Vy vốn dĩ ôm sách đợi, nhưng năm phút lần thứ nhất trôi qua, lại tới năm phút lần thứ hai trôi qua, thẳng cho đến năm phút lần thứ ba qua đi mà Tần Thiên Thiên vẫn chưa ra.
Cô định đi vào phòng giục người, Tần Thiên Thiên vừa đúng lúc từ trong phòng đi ra.
Tần Thiên thay áo khoác, đeo một cái khẩu trang màu đen, dùng nó để che đi dấu bàn tay ở trên mặt, lưng đeo ba lô giống với cô.
Thay áo khoác, đeo khẩu trang cũng rất bình thường thôi, La Vy Vy nghiêm túc quan sát một lúc, phát hiện ra Tần Thiên Thiên không chỉ thay áo khoác ngoài, mà ngay cả kiểu tóc cũng đổi luôn. Cô ta buộc bím tóc công chúa, lúc đi tới gần còn có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên người.
Bây giờ La Vy Vy hoàn toàn tin rằng Tần Thiêm Thiên thật sự thích Phàm Nhất Hàng rồi.
Cô không nói gì nhiều, cầm cặp sách đeo lên vai, đi ra cửa.
"Ê, La Vy Vy! " Tần Thiên Thiên đuổi theo.
La Vy Vy chậm bước chân lại: "Cái gì? "
"Cô biết Phàm Nhất Hàng thích hoặc không thích cái gì không? Cô là bạn cùng bàn với cậu ấy, ít nhiều cũng nên hiểu rõ một chút chứ? " Tần Thiên Thiên không bằng La Vy Vy. Con người cô ta từ trong ra ngoài đều ưa thể diện, da mặt mong, vậy nên sau khi hỏi ra câu này, mặt cô ta liền đỏ lên, ngại ngùng xoa mũi.
La Vy Vy vừa định nói không biết thì đột nhiên nhớ ra sự việc xảy ra hôm nay.
Cô dừng lại một chút rồi nói: "Thích cái gì thì tôi thật sự không biết, nếu bắt tôi phải nói thì có lẽ cậu ta chỉ thích mỗi việc học. Nhưng không thích cái gì thì tôi lại biết một chút. "
"Là cái gì? " Tần Thiên Thiên mở to mắt, nghiêm túc nhìn hỏi.
"Cậu ta không thích người khác động vào đồ của cậu ta. Vì vậy lát nữa đến nhà cậu ta rồi, nhớ rằng có thể không chạm vào đồ của cậu ta thì đừng chạm vào. Con người cậu ta ấy, thật sự rất nhỏ mọn! Cũng không biết cô thích cậu ta ở cái gì nữa.... "
Nói đến đây, La Vy Vy lại nhớ tới lúc Phàm Nhất Hàng áp sát mình. Cô nhắm mắt lại, trong lòng có chút phiền muộn.
Lúc đó, ngoài suy nghĩ là Phàm Nhất Hàng muốn đánh cô ra, cô còn cảm thấy một khả năng là Phàm Nhất Hàng muốn hôn cô.... Vì vậy nên lúc đó cô mới phải nhắm mắt? Thật sự cũng đủ mất mặt lắm rồi...
Cũng may hôm nay Phàm Nhất Hàng không hề nhắc đến sự việc tối hôm qua.
Tần Thiên Thiên trông thấy biểu cảm ghét bỏ của La Vy Vy, nhếch mối cười: "Các loại củ cải, cải xanh đều yêu hết, hơn nữa, thật ra trong lớp có rất nhiều nữ sinh đều yêu thầm cậu ấy. Không đúng, không chỉ lớp chúng ta, nữ sinh lớp khác cũng.... "
La Vy Vy một tay kéo cặp sách đang khoác trên vai, một tay đút vào túi, nghe thấy những lời nói dông dài của Tần Thiên Thiên ở bên cạnh, cô đột nhiên nhận ra rằng: Quan hệ của cô và Tần Tjieen Thiên dường như là bởi vì Phàm Nhất Hàng mà đang phát triển theo phương hướng tốt hơn rồi sao?
La Vy Vy không thích cảm giác "gần" như vậy với Tần Thiên Thiên, nhưng cô cũng không ghét, chính là con chút kỳ quặc.
Cô chọc chọc cổ, "ừ ừ a a" ứng phó với lời của Tần Thiên Thiên.
……
Khi hai người đi đến nhà họ Phàm mới là chiều sớm, mặt trời đang ở thời điểm mãnh liệt nhất. Nhưng đám người "hắc y nhân" kia vẫn đứng ở chỗ đó như cũ, giống như một bức tượng vậy, dù có một cơn sấm ập đến cũng là dáng vẻ bất động.
Những người ở xung quanh đều đã tản đi hết rồi, có lẽ cũng nhìn chán đám "tượng hắc y nhân" này rồi.
"Đây, đây là.... " Tần Thiên Thiên hoảng sợ, mở to mắt, cùng lúc đó, đáy mắt cũng giấu đi vài tia lấp lánh.
Cô ta không giống với La Vy Vy, cô ta không bị dọa sợ, chỉ là bị kinh ngạc thôi.
"Bảo vệ mà khách nhà cậu ta đưa đi theo. " La Vy Vy giải thích một cách ngắn gọn, đơn giản nhất, dẫn đầu đi lên phía trước.
Tiến vào trong sân, Phương Hải Phàm đang đi ra ngoài, Phàm Nhất Hàng đang đứng ở bên cạnh, không mặn không nhạt tạm biệt: "Vậy ông đi từ từ. "
"Được rồi, đừng tiễn nữa, lần sau rảnh tôi lại đến thăm cậu và cố chủ tịch. " Phương Hải Phàm nói, hướng về phía Phàm Nhất Hàng, cúi người đúng tiêu chuẩn chín mươi độ.
Ở đây Phương Hải Phàm dùng kính ngữ với Phàm Nhất Hàng.
Tần Thiên Thiên đem một màn này thu vào trong đáy mắt, đôi mắt vốn đã lấp lánh nay lại càng long lanh hơn.
Ngược lại là La Vy Vy, khi thấy một màn này, lông mày cô đều cả nhíu lại.
Phàm Nhất Hàng này là tên nhóc phân chó gì vậy? Còn khiến người lớn hơn mình mấy tuổi phải cúi người với cậu ta, không sợ giảm thọ hả?
Phàm Nhất Hàng gật đầu lại với Phương Hải Phàm một cái. Khi cậu ngẩng đầu lên liên nhìn thấy ánh mắt hiện rõ mấy chữ "nhìn cậu rất ngứa mắt" của La Vy Vy.
Ánh mắt này cậu đã thấy La Vy Vy dùng để nhìn mình quá nhiều rồi. Ban đầu cậu còn nghĩ La Vy Vy là "vì yêu mà sinh hận", đến sau này chuyện "thư tình" được làm rõ rồi, cậu mới biết La Vy Vy thật sự là "trông cậu rất không vừa mắt".
Nhưng bây giờ thì cậu lại làm gì khiến cô ấy không vừa mắt hay sao? Không phải lần trước lúc gặp mặt chia tay vẫn còn tốt đẹp hay sao?
Mang theo một bung nghi ngờ, Phàm Nhất Hàng tiến lên phía trước, chào hỏi vơi La Vy Vy: "Cậu tới rồi. "
"Ừ. " Câu trả lời của La Vy Vy không nóng không lạnh.
Phương Hải Phàm ở bên cạnh tạm biệt với La Vy Vy: "Tạm biệt cô La nhé, lần sau tới nhất định sẽ cẩn thận thăm hỏi hơn. "
Người có thể làm bạn với tiểu thiếu gia đều là người lợi hại nha!
La Vy Vy: "....Vâng. "
Nói thật lòng, cô không qua hiểu vì sao Phương Hải Phàm lại muốn cẩn thận thăm hỏi cô.
Phương Hải Phàm lịch sự đáp lại, cười với Tần Thiên Thiên đang đứng bên cạnh La Vy Vy: "Xin chào. "
Vừa nãy Tần Thiên Thiên đã đoán được người đàn ông đeo kính dây vàng này chắc là khách của nhà họ Phàm rồi. Nhìn đám người ngoài kia, có lẽ cũng chẳng phải nhân vật nào bé gì, vậy nên cô ta vội cúi người lại: "Xin chào, cháu tên là Thiên Thiên, là em gái của Vy Vy. "
"Oa.. Thì ra là vậy! Khó trách tên lại giống nhau như vậy, MTK người Vy Vy, một người Thiên Thiên. Bố mẹ các cháu thật sự rất có phúc nha! Sinh ra hai người con gái xinh đẹp đến như vậy! "
La Vy Vy và Tần Thiên Thiên cùng lúc lúng túng cười.
Hờ, hờ hờ.
Phương Hải Phàm lại muốn lấy danh thiếp trong túi áo âu phục ra, Phàm Nhất Hàng liền ngăn ông ta lại: "không phải bận sao, còn chưa đi? "
"Ờ ờ, đúng." Phương Hải Phàm nhớ ra ông ta có chuyện gấp cần phải đi ngay. Ông ta không nói nhiều nữa, vẫy tay với La Vy Vy, sau đó mang theo đám người bảo vệ, nhanh chóng rời đi. Chiếc xe Roll Royce kia cuối cùng cũng từ trong ngõ đi ra.
Rốt cuộc thì Phương Hải Phàm cũng đi rồi, Phàm Nhất Hàng thở phào nhẹ nhõm.
La Vy Vy không thấy bóng dáng Phàm Tằng Minh đâu, cô mở miệng hỏi: "Ông nội cậu đâu? "
"Ở sau vườn trồng rau rồi. Đi thôi, tôi đưa cậu...các cậu lên tầng. " Ánh mắt Phàm Nhất Hàng nhìn qua Tần Thiên Thiên, lại nhìn La Vy Vy, đáy mắt có thoáng qua chút phức tạp.
Cậu không nghĩ tới La Vy Vy sẽ mang theo Tần Thiên Thiên tới. Rõ ràng trưics đó La Vy Vy nói là không muốn cùng Tần Thiên Thiên ở cùng một mái nhà, nên cậu mới đưa ra ý kiến là để cô tới nhà mình làm bài tập.
Kết quả là bây giờ thì....?
Hết chương
Góc PR: Mình vừa mới lập một blog cá nhân trên facebook, là blog trans những câu chuyện nhỏ trên Weibo, mình cũng có đăng một tẹo trên Watppad, mong mọi người vào like page ủng hộ mình, link mình để ở phần giới thiệu của tài khoản wattpad của mình. Thanks các tình yêu!