Trông Cậu Cũng Có Chút Đẹp Trai

chương 78: lão tử chỉ muốn vui vẻ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

La Vy Vy bị Tần Lạc Viễn keo kiệt vô cùng này làm cho tức đến nỗi ngay cả tắm cũng không buồn nữa rồi.... Thôi được, căn bản là cô cảm thấy hôm nay làm bài tập đến rã rời tay chân rồi, không muốn đi tắm.

"Quỷ nhỏ mọn! Nói không giữ lời! "

Cô ngồi ở trên giường, kéo chặt gối trút giận.

"Cộc cộc cộc. "

Tiếng gõ cửa vang lên, là Tần Thiên Thiên vừa mới tắm xong: "La Vy Vy, mẹ cô gọi cô đi tắm. "

"Không tắm! " La Vy Vy lật người, kéo chăn trùm lên trên đầu, ai cũng không muốn gặp.

Tần Thiên Thiên tới cũng không phải để gọi cô đi tắm, cô ta đi vào trong, ngồi xuống bên giường La Vy Vy.

Cảm nhận được một bên giường bị lún xuống, La Vy Vy kéo chăn xuống, thấy là Tần Thiên Thiên, cô không tự chủ được mà nhíu mày: "Cái gì nữa? "

Ngữ khí của La Vy Vy không hay ho gì, không phải cô cố ý như vậy, mà là bố của Tần Thiên Thiên thật sự quá quá đáng rồi. Nhớ lại lúc Tần Thiên Thiên nói muốn đi học múa, Tần Lạc Viễn không nói hai lời liền đăng ký lớp múa cho cô ta rồi.

Nói cái gì mà thi cao khảo có thể được cộng điểm? Vậy trước khi học múa, mấy lớp học lego của Tần Thiên Thiên, lại còn lớp cờ vây nữa, mấy cái đó có thể cộng điểm sao?

Tần Lạc Viễn chính là không công bằng, một chút công bằng cũng không có.

Đều nói là mẹ kế đáng sợ hơn, nhưng phu nhân Nguyễn Ngọc Quyên của nhà cô lại cứ sợ bản thân sẽ trôi thành mẹ kế độc ác trong miệng người khác. Bà đối với Tần Thiên Thiên còn tốt hơn đối với cô một vạn lần, vậy nên cô hoàn toàn trở thành đứa trẻ không có ai yêu thương cả.

Không có ai yêu thương, không có người thân, thứ cô cần là tiền!!! Nhưng Tần Lạc Viễn ngay cả tiền cũng không cho cô!

Tự nhiên mà vậy, ngữ khí cô đối với Tần Thiên Thiên không tốt nổi nữa, mặc dù cô đã cố gắng kiềm chế rồi.

Ngược lại, Tần Thiên Thiên lại không để tâm tới thái độ của La Vy Vy, có lẽ là đã đóng giả quen rồi. Sắc mặt cô ta bình thản nói: "Cô dậy đi, tôi có chuyện muốn nói với cô. "

La Vy Vy ngước mắt nhìn cô ta: "Có chuyện gì mà không thể nằm để nghe được? "

Nói thì nói như vậy, nhưng cô vẫn ngồi dậy.

Chỉ cần Tần Thiên Thiên không cùng cô chơi lại cái trò ty muội tình thâm, đừng lại "diễn kịch" nữa, đừng nói là ngồi nghe, bảo cô đứng kiểu quân đội nghe cô cũng không có ý kiến gì. Chỉ cần không phải là quỳ để nghe là được.

Tần Thiên Thiên quay đầu, đối diện với khuôn mặt cho dù có đầu tóc loạn xạ nhưng vẫn khiến cô ta đố kị đến phát điên kia. Cô ta nắm chặt tay lại, mở miệng nói: "La Vy Vy, cô có biết... Phàm Nhất Hàng thích cô."

La Vy Vy suýt chút nữa thì thổ huyết: "Cái gì?! "

Tần Thiên Thiên Quan sát kỹ biểu cảm trên khuôn mặt La Vy Vy, cuối cùng cô ta nhìn sang chỗ khác, thở phào nhẹ nhõm: "Tôi nói đùa thôi, ánh mắt Phàm Nhất Hàng chính là kiểu để trên đỉnh đầu, sao có thể nhìn trúng cô được chứ. "

La Vy Vy thể hiện sự tán thành, Phàm Nhất Hàng đích thực là mắt để trên đỉnh đầu rồi, nhưng câu phía sau khiến cô có chút khó chịu.

Cô thì sao hả? Sao Phàm Nhất Hàng không thể nhìn trúng cô được?

"Rốt cuộc cô muốn nói cái gì? " La Vy Vy nóng nảy hỏi: "Đừng vòng vo Tam quốc nữa, có rắm thì mau đánh đi. "

Tần Thiên Thiên đan hai bàn tay vào nhau, giống như là hạ quyết tâm rất lớn rồi mới nói: "Ngày mai cô đưa tôi đi chơi cùng đi. "

Trong đầu La Vy Vy xuất hiện ba dấu hỏi chấm:

"Tần Thiên Thiên, não cô không bị đốt đến hỏng rồi đấy chứ? " Cô đưa tay muốn sờ trán Tần Thiên Thiên, nhưng cánh tay đã bị ngăn lại rồi.

Tần Thiên Thiên đối diện với ánh mắt như cười của cô, vô cùng nghiêm túc nói: "Tôi không có nói đùa đâu. "

La Vy Vy tju lại ý cười trên mặt, rút tay mình về, gãi gãi đầu: "Nhưng tôi vẫn không biết ngày mai nên đi đâu chơi... "

Quan trọng nhất là, cô không muốn để Tần Thiên Thiên biết chuyện mình đã đăng ký lớp Taekwondo rồi, cô vẫn muốn ngày mai dùng hai trăm đồng Tần Lạc Viễn cho hôm nay để làm một bữa tiệc chúc mừng. Mặc dù Tần Lạc Viễn vẫn chưa cho cô tiền, nhưng số tiền này sớm muộn Tần Lạc Viễn cũng phải đưa cho cô thôi, không thì sau này cô sẽ không đến nhà họ Phàm làm bài tập nữa.

"Vậy đợi cô nghĩ ra rồi rồi nói lại với tôi, tóm lại là cô ra ngoài thì phải gọi tôi đi cùng đấy. " Tần Thiên Thiên nói. Cô ta đứng dậy, hướng về phía La Vy Vy, cúi người một cái: "Cảm ơn nhé. "

La Vy Vy ngây người.

Tần Thiên Thiên thật sự nghiêm túc sao?

"Sao cô lại muốn đi cùng với tôi? " Cô hỏi ra nghi ngờ trong lòng mình.

Trước hôm nay, Tần Thiên Thiên vẫn luôn cảm thấy cô ở bên ngoài chơi với đám người Tống Ninh Viễn là việc "xấu hổ", sao hôm nay lại còn đặc biệt kêu cô dẫn cô ta đi cùng? Trong hồ lô của cô ta rốt cuộc có bán thuốc gì?

Ý là cô ta đang che giấu điều gì hay đang có ý định gì.

La Vy Vy nghĩ không ra động cơ của Tần Thiên Thiên. Tần Thiên Thiên dừng không nói, chỉ nói là "ở nhà rất chán" rồi rời đi thôi.

Nhưng cô lại không cảm thấy Tần Thiên Thiên muốn cùng mình đi chơi chỉ vẻn vẹn là bởi vì ở nhà rất chán, Tần Thiên Thiên đâu có vô vị như vậy.

Câu trat lời duy nhất, đó chính là Phàm Nhất Hàng, cũng chỉ có Phàm Nhất Hàng mới có thể khiến Tần Thiên Thiên thay đổi lớn như vậy.

Tình yêu khiến con người trở nên ngu ngốc, La Vy Vy cô tuyệt đối không rơi vào cái hố sâu chết chóc ái tình này. Ví dụ như bố ruột của cô với Nguyễn Ngọc Quyên vậy, cũng là tự do yêu đương rồi kết hôn, bọn họ lúc đó tự do yêu đương là chuyện rất không thể rồi, rất nhiều người đều vẫn là dựa vào lời mai mối để kết hôn. Nhưng cuối cùng, bọn họ cũng vẫn đi đến một bước ly hôn này, thậm chí, bọn họ ly hôn còn là bởi vì nhà bố ruột cô rất dữ dằn.

Vứt yêu con mẹ nó đương đi, lão tử chỉ muốn vui vẻ thôi!

La Vy Vy chỉ cần vui vẻ cuối cùng vẫn đồng ý yêu cầu của tên đại ngốc đã rơi vào hố yêu đơn phương Tần Thiên Thiên này. Nguyên nhân không phải điều gì khác, chỉ là bởi vì, trong lòng cô cũng hy vọng bản thân có thể cùng Tần Thiên Thiên chung sống hòa bình.

Đã là người một nhà rồi, cô thật sự không muốn ở trong ngôi nhà này đến thở cũng không được nữa.

……

La Vy Vy vẫn rời khỏi giường rồi đi tắm. Hôm nay nóng quá rồi, cô lại còn không gội đầu, người hôi chết đi được.

Kết quả là khi cô tắm xong, dùng khăn lau tóc rồi đi ra ngoài, liền nghe thấy tiếng mưa rả rích ở nên ngoài cửa sổ phòng khách, còn kèm theo mấy tiếng sấm nữa.

Nhìn ra bên ngoài, sấm sét sáng lên rồi rất nhanh đã để lại bầu trời đen kịt. Trong lòng cô "lộc cộc" một tiếng, nhớ ra cuộc hẹn với Phàm Nhất Hàng.

Oàng...

Lại là một tiếng sấm nữa, ngay cả chân cũng đều cảm nhận được mặt đất đang rung chuyển rồi.

Không thể nào, cô tự khuyên giải với chính mình. Phàm Nhất Hàng không thể nào lại ngốc đến mức đứng đợi ở sân tập Tiểu Khu được.

Lúc đó cô đã nói rõ là không có ý đến cuộc hẹn rồi. Hơn nữa trời lại mưa to như vậy, có đến thì cậu ta cũng phải về nhà thôi, Phàm Nhất Hàng cũng đâu phải kẻ ngốc! Cậu ta có vẻ thông minh như vậy, ngay cả Thuyết tương đối còn có thể xem hiểu cơ mà.

La Vy Vy tiện tay vắt khăn lau lên lưng ghế salon, cong lưng cầm lấy máy sấy tóc ở trên bàn.

Cô nhìn lên chiếc gương treo ở trên bức tường trong phòng khách, biểu cảm rất thờ ơ, nhưng trong lòng lại treo một tảng đá rất lớn. Có thể nói là: có người biểu cảm nhẹ tựa gió mây, nhưng trong lòng đã quắn quýt thành sợi len rối tinh rối mù rồi.

Đợi đến khi tóc được sấy gần khô rồi, La Vy Vy "bộp" một tiếng. Cô tắt máy sấy tóc, quay về phòng lấy điện thoại, khóa trái cửa phòng, mở cửa sổ, nhảy thẳng xuống dưới tầng.

Nhà cô ở là chỗ khu dân cư cũ, đồng thời cũng là tầng một, vậy nên việc nhảy lầu thật ra cũng chỉ là nhảy qua cửa sổ một cái mà thôi.

Cho dù chỉ là nhảy qua cửa sổ một cái, nhưng vũng nước ở mặt đất cũng bắn tung tóe, khiến khắp người cô đều là vết dấu nước bẩn, trông rất nhếch nhác, bẩn không chịu nổi.

Mí mắt phải giật một cái, cổ nhân có câu "mắt trái giật ra tiền tài, mắt phải giật ra tai họa". Trong lòng cô có một loại dự cảm không lành, cụp chiếc ô trong tay lại, vừa đi tới sân tập Tiểu Khu vừa cắn răng nói: "Phàm Nhất Hàng, cậu nếu không ở sân tập thì cậu chết chắc rồi! "

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio