Từ trước tới nay, Phàm Nhất Hàng chưa bao giờ làm trái lại chuyện mình đã đồng ý, vì vậy đợi La Vy Vy đi vào phòng tắm, sau khi bên trong truyền tới tiếng nước, cậu mới nhấc chân đi lên phòng tắm ở tầng hai để tắm rửa.
Sau khi bật đèn ở phòng tắm lên, Phàm Nhất Hàng mới cảm thấy nước lạnh trên người mình từng chút từng chút ấm áp trở lại.
Khi cởi áo khoác ngoài ra, cậu vô thức liếc vào nơi vạt áo có vết tay kia, là vừa nãy La Vy Vy nắm vạt áo để lại. Lúc ấy, khắp người cô đều là nước.
Nghĩ tới cánh tay bị bỏng của La Vy Vy ước chừng là thấm nước rồi, lông mày Phàm Nhất Hàng liền ngăn lại.
Mà cậu, từ khi mới bắt đầu đã không thể ngăn cản mọi chuyện xảy ra, mãi cho đến lúc cuối cùng cậu mới tỉnh táo trở lại.
Lúc đó La Vy Vy xuất hiện ở sân tập Tiểu Khu, tất cả đều là do cậu "ban cho", nói trong lòng không áy náy là giả, nhưng ngoài sự áy náy trước đó ra, tim cậu dường như còn có chút đau đớn.
Ma xui quỷ khiến thế nào, cậu lại dùng tay phải ấn lên dấu tay nhỏ nhỏ đó.
……
Trong phòng tắm ở dưới tầng, La Vy Vy tắm rửa một cách rất thoải mái.
Nhà họ Phàm quả nhiên là tốt, ngay cả nước nóng cũng ấm hơn nhà họ Tần.
Ở nhà họ Tần, khi tắm bắt buộc phải tắm xong trong vòng năm phút, không thì nước nóng trong bình nóng lạnh sẽ dùng hết. Hơn nữa sau khi một người tắm xong, phải đợi nửa tiếng mới có thể tới người thứ hai rắm, bằng không cũng sẽ không có nước nóng.
La Vy Vy khẽ ngâm nga một bài hát, cứ thế mà tắm quên cả thời gian.
Đợi cô nhận ra còn phải đi xem ông nội Phàm, cô vội vàng tắm cho xong, tùy tiện dùng xà bông kì cọ người một chút, rồi lấy đồng phục của Phàm Nhất Hàng ra.
Đồng phục quả nhiên là mới, ngay cả mã "" dán bên ngoài cũng chưa xé ra.
Sai khi La Vy Vy một mét sáu lăm khoác đồng phục lên, cả người giống như một cái bao tải lớn vậy.
Không còn cách nào khác, cô chỉ đành quấn ống quần và ống tay áo lại mấy vòng, như vậy mới có thể mặc ra ngoài được.
Trong phòng khách rất yên tĩnh, La Vy Vy cứ tưởng Phàm Nhất Hàng chưa tắm xong. Cô vừa thở phào một hơi, liền nhìn thấy một người năm ngang nhìn ghế salon.
Phàm Nhất Hàng?
la Vy Vy đi tới, cô cúi người quan sát một chút, phát hiện ra mình như cậu ấy đã ngủ rồi, hơi thở có chút nặng nề, đầu mày thì nhíu chặt lại.
Cô có chút không hiểu nổi, vì sao Phàm Nhất Hàng cứ luôn không vui? Nhưng rất nhanh sau đó cô liền nhớ ra linh đường bày ở trên tầng, có thể vui mới là lạ.
Con người không thể cứ mãi chìm đắm trong đau khổ được, phải nhìn về phía trước chứ, cuộc sống còn có bao nhiêu điều tốt đẹp mà, còn có rất nhiều đồ ăn ngon này, còn có cả những người rất thú vị nữa.
Điều quan trọng nhất chính là, bố mẹ cậu chỉ là đã mất thôi, không phải là không yêu thương cậu, còn cô....
La Vy Vy hối hận rồi. Cũng không biết phải so sánh như thêm nào với Phàm Nhất Hàng nữa, rốt cuộc là ai thảm hơn chứ.
Nhưng cô vẫn rất vui mừng vì sức khỏe của bà Nguyễn Ngọc Quyên vẫn rất tốt, còn ông bố ruột kia của cô...tai hại ngàn năm rồi. Mỗi ngày ông ta đều uống nhiều rượu, rồi đánh người cũng nhiều như thế, sức khỏe lại càng khỏe hơn mấy lần.
La Vy Vy thở dài, quyết định gọi Phàm Nhất Hàng dậy.
"Phàm Nhất Hàng, dậy đi. " Cô gọi hai tiếng, Phàm Nhất Hàng một chút cũng không phản ứng lại.
Hả?
La Vy Vy đưa tay trỏ ra chọc má cậu, mềm mềm? Cô vẫn cứ nghĩ Phàm Nhất Hàng sẽ là kiểu da cứng cáp cơ. Khi được cậu cõng, cả người cô đều cộm cả lên.
Nhưng rất nhanh sau đó, La Vy Vy liền nhận mặt Phàm Nhất Hàng không chỉ mềm mà còn nóng nữa.
Sao lại như vậy? La Vy Vy có hơi hoảng loạn, cô đẩy đẩy eo Phàm Nhất Hàng: "Phàm Nhất Hàng? Cậu sao vậy? Cậu tỉnh lại đi! "
Phàm Nhất Hàng bị đẩy đến mở to mắt, đáy mắt cậu dường như có một tầng sương mù bao phủ, dường như tìm không ra tiêu cự.
Gương mặt phóng to của La Vy Vy cách mặt cậu không tới một một cm, hơi thở của cô phả lên mặt cậu, ngưa ngứa.
"Cậu tỉnh rồi sao? Tốt quá rồi! " La Vy Vy gần như là muốn khóc. Nó Phàm Nhất Hàng chết rồi, tội của cô cũng lên tội chết đấy, cô không nên gửi cho Phàm Nhất Hàng như khiêu chiến!
Nghĩ tới đây, cô không quan tâm tới khác biệt nam nữ gì cả, lao vào bụng Phàm Nhất Hàng, bắt đầu đấm loạn xạ: "Cậu dọa chết tôi rồi! "
Phàm Nhất Hàng là một người lí trí, lí trí đến mức nhìn thấy La Vy Vy gần như vội về chịu tang mà nằm bò trên bụng dưới của mình vừa khóc vừa cười vừa la, cậu cũng có thể rất nhanh đã phán đoán ra tình trạng của mình. Tinh thần của cậu không tốt lắm, tình trạng sức khỏe...cũng không quá tốt.
"Tôi sốt rồi. " Giọng Phàm Nhất Hàng hơi khàn, mang theo cảm tính riêng của nam giới, so với bình thường còn dễ nghe hơn một chút.
La Vy Vy từ trên bụng cậu ngẩng đầu dậy: "Hả? Vậy tôi đưa cậu đến bệnh viện! "
"Sốt thôi. " Cậu nói, tay chống vào mép ghế salon, rồi ngồi dậy. Cậu chỉ vào hộp y tế trên bàn trà: "Cậu giúp tôi lấy cái kia qua đây. "
Hộp y tế này vốn dĩ là cậu lấy xuống để xử lí vết thương ở chân và tay cho La Vy Vy, không nghĩ tới bản thân mình cũng phải dùng một lần.
La Vy Vy thành thành thực thực đem hộp y tế chuyển qua, đặt vào chỗ trống trên ghế salon bên cạnh Phàm Nhất Hàng, thuận tiện cho cậu tìm thuốc. Còn mình thì quỳ ở trên mặt đất, thảm trải sàn vừa mềm mại lại vừa ấm áp, điều hòa cũng mở rất vừa phải, căn bản là không lạnh.
Phàm Nhất Hàng lấy hộp y tế qua, đặt lên đầu gối của mình, sau đó ngồi dịch sang một bên, vỗ vào vị trí bên cạnh mình.
Ý tứ rất rõ ràng: Ngồi lên đây.
La Vy Vy cũng không khách sáo, một tay chống vào mép ghế salon, đứng dậy.
Nhưng có lẽ là quỳ hơi lâu nên chân có hơi tê, nên cô đứng không vững, liền bổ nhào về phía Phàm Nhất Hàng...
Thời gian quay lại , giây trước đó, trong đầu cô liền hiện lên cảnh nữ chính trong phim thần tượng ngã vào lòng nam chính, kết quả là hôn lên môi nam chính.
Sau đó La Vy Vy liền nhắm mắt lại, nhưng cô không ngã vào lòng Phàm Nhất Hàng, cũng không dán lên môi cậu, mà là ngã lên ghế salon!
Phàm Nhất Hàng...thẳng thừng đứng dậy, còn lùi về sau nửa mét nữa chứ!
Người bình thường chắc nên đưa tay ra đón lấy cô, nhưng Phàm Nhất Hàng hiển nhiên không thuộc loại người bình thường. Phản ứng đầu tiên lại là đứng dậy! Hại cô ngã lên ghế salon... Thôi được rồi, salon rất mềm, cô không cảm thấy đau đớn gì hết.
La Vy Vy vừa tức vừa buồn cười.
Cái gì vậy trời...thứ kỳ quái.
Nhưng cũng tránh được lúng túng, cũng tốt...
La Vy Vy nghĩ như vậy, nhưng trong đầu lại cảm thấy trống rỗng. Đó là một loại cảm giác kỳ lạ, gần giống như nỗi buồn, lan tràn ra khắp suy nghĩ.
Mà một giây sau, cánh tay cô lại được một đôi tay ấm nóng kéo lên. Cô ngước mắt nhìn, Phàm Nhất Hàng đang làm tư thế quỳ gối một chân, thay cô vén ống áo lên. Sau đó, cậu dùng tăm bông thấm vào cao thuốc màu nâu đỏ lạnh ngắt, thoa lên cánh tay cô.
"Sau này đừng làm chuyện ngu ngốc như thế nữa. " Phàm Nhất Hàng rủ mắt. Bởi vì tình trạng sức khỏe không tốt, nên sắc môi có hơi nhợt nhạt, nhưng lại khiến người ta càng muốn dựa gần lại hơn.
La Vy Vy chớp mắt, "ờ" một tiếng, rất không khách khí nói: "Nhưng, tôi lại không phải là chim bồ câu của người ta, cho dù lại có chuyện như vậy, thì tôi cũng sẽ báo trước thôi. "
"Tôi không nói chuyện này. " Phàm Nhất Hàng đem tăm bông vứt vào thùng rác ở bên cạnh. Động tác cậu thành thạo giúp cô băng cánh tay lại hai vòng, còn cẩn thận buộc chặt lại.
Làm xong những việc này, cậu mới tiếp tục nói: "Tôi nói tay của cậu. Sau này đừng làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa. "
La Vy Vy hiểu không đúng ý của Phàm Nhất Hàng, đây là đang nói cô lo chuyện bao đồng sao?
"Cậu yên tâm, sau này tôi sẽ không lo chuyện bao đồng nữa đâu... " Cô giận dỗi thu tay về, đứng dậy.
"Tôi là nói... " Phàm Nhất Hàng kéo cánh tay kia của cô lại, đối diện với cô, nghiêm túc hơn bao giờ hết, nói: "Đừng làm chuyện sẽ làm tổn thương đến mình nữa. "
Vậy nên, ý là lo lắng cho cô sao?
Thình thịch thình thịch...
Là tiếng tim đập.