Trông Cậu Cũng Có Chút Đẹp Trai

chương 84: xoa đầu cô

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

La Vy Vy cảm thấy, ở phương diện sức khỏe tốt hay không, không hề phân biệt nam nữ, chưa nói tới việc bây giờ Phàm Nhất Hàng xem ra hoàn toàn phải đứng lên nhờ chống gậy. Gương mặt vốn dĩ là trắng bệch, lúc này gần như là một chút sắc màu cũng không còn nữa rồi.

Khiến cô có chút...đau lòng.

La Vy Vy cảm thấy mình chính là bản năng làm mẹ trỗi dậy thành hại rồi.

Sau đó câu trả lời của Phàm Nhất Hàng vẫn là như cũ: "Tôi đưa cậu về. "

Ngữ khí rất kiên định.

Cậu một chút cũng không đồng tình với việc để La Vy Vy một mình đi về nhà trong đêm mưa như vậy, lại còn là trong tình trạng chân đang bị thương nữa. Từ nhỏ cậu đã được giáo dục rằng, đàn ông con trai phải quan tâm, chăm sóc phụ nữ.

Hai người đứng sóng đôi cả nửa ngày, cuối cùng, mỗi bên đều lùi một bước: Đợi Phàm Tằng Minh quay về lại bàn đến việc có thể để cho La Vy Vy "độc lập tự chủ" đi về nhà hay không.

La Vy Vy ngồi trên ghế salon, lắc chân được dán cao thuốc. Cô thấy Phàm Nhất Hàng sau khi Uông một ly nước nóng, lại một ly nước nóng thì sắc mặt đã dần tốt hơn rồi, trong lòng thở phào một hơi.

Chăm sóc Phàm Nhất Hàng, so với việc chăm sóc tiểu Đậu Đinh của nhà hàng xóm sao còn khó hơn vậy trời? Cũng may Phàm Nhất Hàng không phải con trai cô, không thì cô phải lo lắng tới khi nào chứ?

Nghĩ như vậy, La Vy Vy cảm thấy bản thân quả thực là "con ngỗng may mắn" nhất trên đời này mà.

Con ngỗng may mắn La Vy Vy dựa vào ghế salon nhìn Phàm Nhất Hàng, nhìn rồi lại nhìn, đầu nghiêng dần nghiêng dần...rồi ngủ mất.

Phàm Nhất Hàng vẫn luôn tập trung uống nước. Từ nhỏ cậu làm việc gì cũng đều bỏ ra một trăm phần chuyên tâm, cho dù là uống nước nóng...

Nhưng chuyên tâm không có nghĩa lắm cậu không nhận ra La Vy Vy đang nhìn cậu, dù cho cậu đã quen với việc mặc kệ ánh mắt của người khác, nhưng bị một người bất động như La Vy Vy nhìn chằm chằm quan sát, thì cậu cũng sẽ cảm thấy không được thoải mái cho lắm.

Lúc này, cậu cảm thấy bản thân càng ngày càng không thoải mái rồi. Đến khi cậu sắp có chút chịu không nổi ánh mắt này thì cảm giác bị nhìn chằm chằm kia đột nhiên không còn nữa.

Phàm Nhất Hàng do dự một chút, sau khi uống xong ngụm nước cuối cùng ở trong cốc, cậu từ từ đứng dậy, chính là dáng vẻ tùy ý nhìn về phía La Vy Vy.

"Phù..." La Vy Vy ngáp một cái, xiêu xiêu vẹo vẹo nằm lên ghế salon ngủ.

Phàm Nhất Hàng: "..."

Cậu vừa thở phào nhẹ nhõm lại có chút buồn cười.

Ma xui quỷ khiến, Phàm Nhất Hàng nhẹ nhàng đặt cốc xuống, đứng dậy, đi đến bên cạnh ghế salon La Vy Vy đang nằm.

La Vy Vy lúc ngủ đã cởi bỏ hết dáng vẻ cố tình tỏ ra sắc sảo và hung hăng càn quấy. Từ một con sư tử nhỏ có móng vuốt sắc bén đã hoàn toàn biến thành một chú mèo con khôn ngoan, khiến người ta không nhịn được mà muốn vò đầu cô một cái.

Phàm Nhất Hàng nhìn khuôn mặt La Vy Vy, một loại cảm giác chưa bao giờ có đột nhiên cuộn lại trong tâm trí cậu, nhịp tim và hơi thở đều loạn hết cả lên.

Cậu từ từ đưa tay ra, dùng ngón trỏ chọc vào má cô.

Nhưng cậu còn chưa kịp chạm vào, cửa chính đã bị đẩy ra, cánh cửa đập vào tường, phát ra một tiếng "bang".

La Vy Vy lập tức mở to mắt, thứ cô nhìn thấy là đôi tay mà Phàm Nhất Hàng còn chưa kịp thu về.

La Vy Vy: "...."

Phàm Nhất Hàng: "...."

Ông nội Phàm vừa đi vào: "...."

Không khí dường như đông cứng lại, ánh mắt hai người dừng lại trên tay Phàm Nhất Hàng.

Phàm Nhất Hàng như cỗ máy bị ngừng hoạt động, cậu lật bàn tay lại, sau đó mặt vô cảm, không chút do dự tát lên mặt La Vy Vy.

"Ba... " Tiếng bạt tai vang lên lanh lảnh, phá vỡ bầu không khí trầm mặc, lúng túng.

La Vy Vy đứng dật, không dám tin mà sờ vào bên má bị đánh của mình.

"Cậu làm cái gì đấy hả?! "

Bởi vì vừa thức dậy nên giọng cô có chút khàn, mặc dù là đang chất vấn nhưng lại không có chút lực tấn công nào cả.

Phàm Nhất Hàng mặt không đỏ tim không đập nói ra hai chữ: "Có muỗi. "

Nói xong, cậu còn rút khăn giấy ra lau lòng bàn tay, dường như là đang lau "con muỗi" bị đánh chết.

La Vy Vy xoa mặt, sau đó cong ngón trỏ sờ mặt mình một cái, phát hiện ra mình như quả thực là có chút ngứa, vậy nên cô không nghi ngờ lời nói của Phàm Nhất Hàng nữa. Cô từ trên ghế salon đứng dậy, toàn thân đều đau nhức, cô vươn vai, sau đó đột nhiên nhớ ra trong phòng khách còn có thêm một người nữa, mắt cô lập tức sáng lên vì vui mừng, cô nhảy xuống ghế: "Ông nội Phàm! Ông về rồi! "

Phàm Tằng Minh còn chưa thoát ra được ra khỏi sự kinh ngạc, mãi cho đến khi La Vy Vy một miệng.

Ông đem tầm mắt từ trên tay Phàm Nhất Hàng chuyển đến khuôn mặt ngập tràn nụ cười của La Vy Vy. Ánh sáng chiếu lên đỉnh đầu cô dường như đều trở nên sáng lấp lánh hơn bao giờ hết.

Trong ấn tượng của ông, lần đầu tiên ông nhìn thấy La Vy Vy, cô bé nhỏ này có dáng vẻ cười rất trong sáng, khiến cho ông có một loại thương yêu như "mẹ già đơn độc. Ông cảm thấy rất vui mừng, đặc biệt là cô bé này còn rất xinh đẹp nữa, khiến ông cảm thấy căn phòng rộng lớn này cũng không còn lạnh lẽo như thế nữa.

Nhưng nhà họ Tần còn có một cô bé khác nữa, cô bé này lại không giống với La Vy Vy. Mặc dung cũng là dáng vẻ tươi cười, nhưng nó luôn khiến người ta có cảm giác không chân thực, đây cũng chính là lí do ông thích La Vy Vy hơn.

Dáng vẻ tươi cười, là trong ánh mắt cũng có cả nụ cười, thì mới có thể coi là tươi cười, mà không phải đơn thuần chỉ là kéo ra vẻ mặt tươi cười ở bên ngoài.

"Ừ, ông về rồi đây. " Phàm Tằng Minh rất vui vẻ đáp lại một tiếng, cúi người đổi giày đi vào cửa.

Trước khi La Vy Vy còn chưa xuất hiện, khi ông về nhà, chưa từng có ai dùng ngữ khí hoan hỉ đón ông như vậy cả.

Cháu trai ông bày ra một vẻ mặt, đi lên phía trước, công thức hóa hỏi câu: "Tình hình bên đó sao rồi ạ? "

"Cũng giống như lời ông nói trong điện thoại thôi, tên kia cũng chẳng phải đồ ngốc, phối hợp rất tốt với ông, không khai ra hai đứa bọn con. " Phàm Tằng Minh nói xong. Ông lấy từ trong túi áo ra hai cây kẹo mút, giống như là lấy bảo vật ra vậy, lắc lắc trước mặt La Vy Vy.

"Oaaa... "

La Vy Vy lập tức bổ nhào lên, chọn lấy một cái vị chanh ra.

"Cái này con cũng cầm nốt đi, cháu trai ông không ăn đâu. " Ý ông nói là Phàm Nhất Hàng.

Thế mà một giây sau, Phàm Nhất Hàng chọn lấy vị dâu tây còn lại. La Vy Vy vừa mới đưa tay ra liền thu ngay lại, cắn môi nhìn Phàm Nhất Hàng.

Loại kẹo mút này được gọi là kẹo Chân Tri, cửa hàng nhỏ trong cổng tiểu khu có bán năm hào một cái. Hiện nay, kẹo Chân Tri là đồ ăn vặt mà trẻ con thích ăn nhất, đương nhiên La Vy Vy đã là bạn nhỏ lớn rồi, nhưng khi Phàm Tằng Minh đến cửa hàng mua thuốc lá, nhìn thấy kẹo Chân Tri, ông thầm nghĩ La Vy Vy chắc sẽ thích ăn nó, vậy nên ông liền tiện tay chọn hai vị này mang về.

Đúng như dự đoán!

Có điều, Phàm Tằng Minh vạn vạn lần không nghĩ tới cháu trai lạnh như bằng nhà mình cũng thích ăn thứ này, lại còn là vị dâu tây nữa... Phải biết là, trước đây khi Phàm Nhất Hàng còn nhỏ, cậu rõ ràng là ngay cả đồ ăn do đầu bếp hạng Michelin làm, cho dù có ngọt một chút thôi cũng không ăn.

Tiêu chí đánh giá ẩm thực nổi tiếng.

"Sốt thì ít ăn đồ ngọt một chút. "Phàm Nhất Hàng nghĩ một chút, lại dặn dò: "Vẫn nên uống nhiều nước ấm đi. "

Phàm Nhất Hàng đón lấy ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa thân thiết của Phàm Tằng Minh, sắc mặt có chút phức tạp.

Cậu cũng không biết nên giải thích sao nữa. Bởi vì cậu muốn thấy vẻ mặt đen thui lại tủi thân oan ức của La Vy Vy sau khi bị cướp mất kẹo. Rất có thể là cậu bị điên rồi, vậy nên cậu mới duy trì sự trầm mặc, đồng thời lại nhận lấy ánh mắt khinh thường của La Vy Vy.

Ngay cả kẹo mút của con gái mà cũng cướp, đúng là không phải người!

Tra nam!

Oán thầm trong lòng La Vy Vy, Phàm Nhất Hàng cũng không nhìn cô lấy một cái. Cậu đem kẹo mút nhét vào trong túi áo mình, nhìn về phía Phàm Tằng Minh, hỏi: "Tên kia sẽ bị phán quyết mấy năm?"

"Không nhất định. Nghe đâu là trước kia hắn ta có hại... " Phàm Tằng Minh nói được một nửa, nghĩ tới bên cạnh còn có La Vy Vy, ông sợ cô bé nhỏ sau khi nghe xong sẽ sợ, nên ông dừng lại, chuyển chủ đề, nói với La Vy Vy: "Đi thôi, muộn vậy rồi, ông đưa con về nhà. "

Hết chương

哇塞, chắc chắn bé Phàm nhà mình thích bé La rồi... Làm sao đây, chắc hai bé sắp yêu nhau, đám cưới rồi, huhuhu...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio