Mặc Ngôn trở lại phòng, đặt ở rừng trúc đen kịt một màu, ngay cả Dạ Minh Châu cũng không có một viên.
Với Mặc Ngôn mà nói, lại tựa như mặt trời ban trưa không bị ảnh hưởng, y đi tới giếng sau viện, kéo một thùng nước cọ rửa toàn thân, sau khi lau khô qua loa, thì trèo lên giường của mình.
Đầu tiên là nằm ở trên giường, vận dụng linh thức kiểm tra trong phòng một lượt.
Bên trong phòng cũng không có gì khác thường, xem ra Hồng Thông Thiên vẫn rất yên tâm với y, hay phải nói là —— lão xem y như người tàng hình, ngoại trừ nửa năm một lần nói chuyện ra, thì những thời gian khác không hề quan tâm.
Ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn, thì sẽ không có tâm tư để y trong lòng, dùng mấy chục năm như một ngày tiêu hao tâm thức đến giám thị y.
Mặc Ngôn ở trong lòng yên lặng cân nhắc các loại khả năng.
Hồng Nho Văn có Nguyên quang kính, cho nên… Hắn có thể nhìn lén.
Nhưng trong phòng cùng đáy biển đều đen tối một mảnh, cho dù hắn muốn nhìn, cũng không nhìn thấy gì cả.
Huống chi, bài tập của Hồng Nho Văn gần đây cũng rất căng, hẳn sẽ không có nhiều thời gian nhìn y hoa si.
Thời điểm Mặc Ngôn nghĩ tới Hồng Nho Văn trong lòng khinh bỉ cười nhạt.
Dáng vẻ Hồng Nho Văn hôm nay si ngốc ngơ ngác nhìn y, Mặc Ngôn sớm đã thu hết vào đáy mắt.
Kiếp trước, Mặc Ngôn tuổi nhỏ mất cha từ nhỏ đã cùng Hồng Nho Văn lớn lên, chưa bao giờ hưởng qua tư vị yêu say đắm, nhìn thấy ánh mắt Hồng Nho Văn như vậy, cả trái tim y sẽ ấm lên.
Vì thế, khi Hồng Nho Văn cũng dùng ánh mắt đó nhìn những người khác thì, trái tim Mặc Ngôn đã nếm trải tư vị đau đớn xé rách.
Cho đến trước khi chết, Mặc Ngôn mới hoàn toàn hiểu được, Hồng Nho Văn yêu say đắm, không đáng nhắc tới!
Mà kiếp này, y càng rõ ràng, trong miệng Hồng Nho Văn mặc dù nói “Yêu, ngưỡng mộ”, có thể trong đó có chân tình, những còn khó để kích hắn chạy tới sông băng phía Bắc bắt cá cho y!
Mặc Ngôn đem Hồng Nho Văn ném ra sau đầu, nằm trên giường chốc lát, rồi chậm rãi ngồi dậy, khoanh chân tu hành.
Y tu luyện phương pháp thượng cổ thần chỉ Mặc gia lưu lại đã hơn mười năm, giờ đã sớm vượt xa quá khứ.
Quyển sách này chỉ có tâm pháp, nhưng không có bất kỳ chiêu thức nào, nếu như phải đối đầu với người khác, trong khi không có một chiêu nửa thức thì nhất định phải chịu thiệt.
Mà đúng lúc Hồng Thông Thiên lấy ra Phá hiểu mười vạn kiếm.
Tuy tâm pháp Mặc gia cùng kiếm thuật Côn Sơn khó kết hợp, nhưng miễn cưỡng có thể dùng. Ở dưới con mắt Hồng Thông Thiên, lại không bị lẽo phát hiện đã tu luyện đến nước này, đã khiến Mặc Ngôn cảm thấy vui mừng.
Mặc Ngôn trải qua hơn mười năm tu luyện, đã chạm tới tầng cảnh giới thứ nhất trong ba tầng cảnh giới tâm pháp Mặc gia.
Có thể nhục hoạt cốt(), hoạt tử nhân(), nắm giữ kim cương bất hoại thân(), có thể ngự kiếm phi hành.
() Tái tạo lại thịt từ xương, hồi sinh người chết được,
() xác chết di động
() hộ thể thần công, toàn thân cứng như thép, đao thương không thể đâm thủng.
Sau đó, nếu như y bỏ thêm hai mươi năm tu luyện, là có thể luyện hóa Nguyên Anh, dời núi lấp biển, vật đổi sao dời.
Cảnh giới tầng cao nhất, tiêu tốn thời gian dài nhất, ít nhất phải cần một trăm năm, mới có thể đạt tới trường sinh bất lão, ngao du vũ trụ, xuyên qua tam giới.
Còn như xoay chuyển càn khôn(), vượt chín tầng trời, khai thiên tích địa(), xây dựng lại thế giới, đạt tới cảnh giới hòa vào vạn vật, cho dù ngày đêm không ngừng, tu hành vạn năm cũng chưa chắc làm được.
()Cấu trúc quẻ Dịch lý là dựa vào Âm Dương, Ngũ hành và Bát Quái. Trong đó Bát Quái có cung đối nhau là: Càn-Khôn,Cấn-Đoài, Khảm-Ly, Chấn-Tốn.
Càn và Khôn là tượng trưng cho Trời và Đất.
Xoay chuyển càn khôn là ý muốn xoay chuyển Trời va Đất.
() Thần thoại cổ kể lại rằng, sau khi Bàn Cổ khai thiên lập địa thì mới có thế giới.
Mặc Ngôn không dám hy vọng xa vời đạt tới cảnh giới chí cao kia, y chỉ hy vọng mình có thể bình an sống tới đủ mạnh, để bảo vệ bản thân, bảo vệ người y muốn.
Trong bóng tối, Mặc Ngôn ngồi xếp bằng ở trên giường, tiếp tục tu luyện.
Trong mấy ngày tu luyện, y mơ hồ cảm thấy tu vi của mình đã có dấu hiệu đột phá.
Nếu như đột phá tầng thứ nhất, tu vi tiến vào tầng thứ hai, thì bất kể trí nhớ hay sức lĩnh ngộ, đều sẽ đột phá theo. Đưa Phá hiểu mười vạn kiếm ra mà nói, một ngày trước đó nhiều nhất chỉ luyện được ba chiêu, nếu như vào được tầng thứ hai, thì một ngày sẽ có thể luyện hơn mười chiêu!
Linh khí ở trong cơ thể Mặc Ngôn vận chuyển, sinh sôi liên tục. Mặc Ngôn dựa theo tâm pháp để tu luyện, ở chỗ bụng mơ hồ bị trướng lên, nhưng cơn trướng không mãnh liệt cho lắm, nên vẫn còn cản trở không thể đột phá thăng cấp.
Một đêm trôi qua rất nhanh, Mặc Ngôn tối hôm nay, vẫn chưa đột phá tầng cảnh giới thứ nhất.
Nhưng mà Mặc Ngôn cũng không vội, ngược lại, đột phá tầng cảnh giới thứ nhất, sẽ trong hai ngày tiếp theo.
Nếu như y nhớ tới không lầm, trong hai ngày tiếp theo, sẽ có chuyện lớn xảy ra.
Ngày thứ ba, Mặc Ngôn luyện kiếm ở bờ biển, Nhạc Phong đến tìm y, nói cho y chuyện lớn kia.
“Sư thúc, sư phụ vừa nhận được thiệp mời của Bắc đế Hiên Viên, hai tháng sau là đại hôn của hắn, sư phụ nói bảo ngài chuẩn bị một chút, đến lúc đó đi cùng.”
Trong lòng Mặc Ngôn nặng nề, vào năm di thể phụ thân chôn cất, y có nhớ chúng tiên gia ước định mười năm sau gặp lại.
Thậm chí lúc đó y đã dành thời gian cân nhắc rất lâu, địa điểm gặp nhau ở chỗ nào.
Bây giờ nhìn lại, việc này vừa vặn vào đúng đại hôn Hiên Viên đế, chúng tiên ắt sẽ chạy tới Bắc Quốc chúc mừng.
Mặc Ngôn giấu tay ở bên trong tay áo, hơi xiết chặt.
Đủ chuyện kiếp trước ở Hiên Viên quốc, y sẽ không bao giờ quên được. Đối với người ngoài mà nói có lẽ là bình thường, còn với Mặc Ngôn mà nói, người nọ xuất hiện, chính là ở hôn lễ của Hiên Viên đế.
Còn Hồng Nho Văn có hôn ước với y, ngay lần đầu tiên nhìn thấy người nọ, đã bắt đầu chần chừ, phát triển mãi cho tới lúc đến mức khiến y giận sôi.
Vừa nghĩ tới đủ loại tao ngộ kiếp trước, cơ mặt Mặc Ngôn đã không nhịn được nảy lên. Loại cảm giác đó quá thống khổ, để lại thương tổn cho y quá to lớn. Khiến cho bản thân mặc dù đã chuyển thế một lần, tức cũng đã qua mười năm, mặc dù không còn yêu Hồng Nho Văn nữa, khi nhớ lại chuyện này, trong lòng vẫn còn sự đau khổ cùng hận thù khó có thể tiêu diệt.
Sự hận thù thiêu đốt trước ngực, Mặc Ngôn theo bản năng phản kháng: “Không đi!”
Sóng biển vọt tới, cuốn Mặc Ngôn vào trong biển rộng, theo sóng cuộn nhấp nhô, uốn lượn. Y không vận dụng tâm pháp Mặc gia, cũng không ra sức bỏ chạy, dường như y lại trở về kiếp trước, sau khi bị bỏ thuốc, tràn đầy tuyệt vọng trôi nổi ở trong biển, bi phẫn lấp kín lồng ngực
Y ở trong sóng biển dùng lực vung cánh tay lên, chương pháp không dùng lại đánh lung tung, như muốn để sự hận thù đang lấp kín lồng ngực nhấn chìm cả người, một tia ánh sáng màu xanh, từ ngực y phát ra.
Là viên Long Châu đang vận chuyển, mang tới cảm giác ôn hòa mát mẻ, có sức mạnh trấn định xoa dịu lòng người.
Ở dưới sức mạnh này, tâm tư Mặc Ngôn chậm rãi bình tĩnh lại, y đưa tay ra khỏi nước biển, cầm thật chặt Long Châu trước ngực, cảm nhận một tia mát mẻ thoải mái bao vây cả người.
Chờ y bình tĩnh lại, Nhạc Phong cũng đang trôi nổi ở trong biển tìm y, kéo y về bờ biển.
“Sư thúc không sao chứ? Ở bờ biển luyện kiếm quá nguy hiểm, rất dễ dàng bị cuốn vào trong biển, sau này phải cẩn thận nhiều hơn.” Nhạc Phong không bảo y chuyển sang nơi khác luyện kiếm, bây giờ Mặc Ngôn đã lớn, lại là trưởng bối, Nhạc Phong sẽ không quản thúc y quá nhiều.
Mặc Ngôn gật đầu, nói: “Đa tạ ngươi.”
Nhạc Phong cười, quan sát Mặc Ngôn một lúc, thấy y đã bình tĩnh, liền khuyên: “Mười năm trước, Đại tướng thủ hạ Hiên Viên đã từng đã giúp ngài. Hơn nữa, Hiên Viên đế còn cố ý nói, muốn gặp con trai Mặc tiên trưởng một lần. Cho dù ngài nói thế nào, cũng phải đi tới đó. Sư phụ cũng có ý này, nói ngài ở lại Côn Sơn không gặp người, cũng không hay lắm.”
Mặc Ngôn biết suy nghĩ của Hồng Thông Thiên, tất nhiên sẽ không yên lòng để một mình y ở lại.
Y hít một hơi thật sâu, nói: “Được! Ta đi chuẩn bị một chút, lúc nào xuất phát?”
Nhạc Phong nói thời gian xuất phát xong liền trở về phục mệnh. Lần đại hôn Hiên Viên đế này, Hồng Thông Thiên đã chuẩn bị một phần lễ tốt, có linh bối() thâm hải đặc sản Côn Sơn, có thần dược tiên đan, còn có một bức tranh hội tụ trăm con nghìn cháu. Hồng Thông Thiên chuẩn bị xong còn cảm thấy không đủ, lại đi tới sau núi, chọn mấy bảo vật của Lạc Nhật nhai, như châu sai(), lư hương, tranh chữ mà đế vương thế gian sẽ thích, chuẩn bị ngay ngắn xong mới cho hết vào túi càn khôn.
() động vật nhuyễn thể (thuỷ sản, chỉ những loài nhuyễn thể có vỏ cứng bên ngoài. Như trai, bào ngư.
()Cái thoa cài đầu của phụ nữ, cái trâm ngọc. Ta quen đọc là chữ thoa. Như kim thoa 金釵 trâm vàng.
Mặc Ngôn ở trong phòng, cũng hơi buồn rầu nên tặng cho Hiên Viên đế quà gì, tuy y ăn ở không thiếu, trang sức cũng coi như tinh xảo, nhưng so với đế vương tôn sư, mấy thứ trong phòng này sẽ khó có thể đập vào mắt.
Y cân nhắc một vòng, không nhìn thấy vật gì tốt thì đi tìm Hồng Thông Thiên, muốn đến bảo khố phía sau núi chọn mấy thứ tốt của phụ thân ngày xưa, nhưng Hồng Thông Thiên lại phản đối phất phất tay, nói: “Ngươi bây giờ đã là người Côn Sơn, không phải tặng quà một mình. Chỉ cần chuẩn bị kỹ càng, ba ngày sau chúng ta xuất phát.”
Sau ba ngày, đại thuyền Côn Sơn được chúng đệ tử đẩy vào trong biển, hơn trăm đệ tử Côn Sơn đi thuyền trôi nổi cuồn cuộn ra biển, đi về phía phương Bắc, chỉ để lại đại đệ tử Nhạc Phong giữ nhà.
Mặc Ngôn cùng các đệ tử khác đều ở trên boong thuyền, chỉ có Hồng Thông Thiên ngự kiếm, mắt quan bốn phía, vì có đại thuyền mở đường. Gặp phải đá ngầm trong biển, một kiếm chém xuống, đá ngầm vỡ vụn; đụng phải cá mập thâm hải, ngón tay ở giữa không trung nhẹ nhàng vạch một cái, ánh sáng trắng xẹt qua, cá chết;
Hồng Thông Thiên ngự kiếm chầm chậm, không cần ngủ để nghỉ ngơi, cũng không cần ăn để no, càng thêm không phải bài tiết.
Lão nuốt gió uống sương, không ngủ không nghỉ, đại thuyền đi cũng nhanh, sau hai mươi ngày, lam nguyệt giác nhật ( chắc dùng để tính ngày), rốt cục mới đến hải vực quản lí của Bắc đế Hiên Viên.
Trên mặt biển đã bị đóng băng, Hồng Thông Thiên ở giữa không trung phá băng dẫn đường, không gặp việc gì gây cản trở. Đại thuyền Côn Sơn cũng đang giương buồm trên mặt băng, vận hành cấp tốc, sau mười lăm ngày, đã đến lục địa Bắc đế Hiên Viên quốc.
Lam Nguyệt Tử Nguyệt chính là mùa đông đại lục Trung thổ, Bắc Quốc thì càng lạnh giá, một năm bảy tháng, đã có tới ba tháng mùa đông.
Đệ tử Côn Sơn để đại thuyền trên mặt băng, lưu lại mười người trông coi đại thuyền, chờ người, rồi ngồi xe chạy đi.
Mặc Ngôn đứng bên bờ Bắc Quốc, đưa mắt nhìn tất cả, chỉ thấy toàn là băng trắng như tuyết phủ kín đất, không gặp nửa người đi đường; gió bắc đập vào mặt, chỉ nghe thấy hàn điểu líu lo.
Xe ngựa Côn Sơn, vẫn là bốn con thần thú cùng cánh phượng, Hồng Thông Thiên ngồi ở trong xe, những người còn lại đều đi bộ.
May mà tất cả đều là người tu tiên, đã có tí căn cốt, mặc dù trời rét, chỉ dùng một chiếc áo đã có thể xua đuổi, nên không có ý chùn bước.
Hồng Nho Văn đi cạnh Mặc Ngôn, lo lắng thân thể y đơn bạc, đạo pháp còn nông, không chịu được giá lạnh, liền nhân cơ hội lấy lòng, cầm một cái miên bào cho y.
Mặc Ngôn tuy là không lạnh, lại liếc mắt thấy Hồng Thông Thiên ngồi xuống xe, liền biết mình không nên từ chối cái miên bào này.
Y mặc miên bào lên người, quay về Hồng Nho Văn gật đầu: “Làm phiền sư điệt!”
Hồng Nho Văn nở nụ cười, vừa định muốn nói với Mặc Ngôn hai câu, bỗng nhiên nhìn thấy ở xa chạy tới một chiếc xe từ phía bình minh, sắc mây lan ra, dị thường rực rỡ, bất giác kinh ngạc hâm mộ, hỏi: “Đây là xe nhà ai? Tốt như vậy?”
Mặc Ngôn cũng nhìn về chiếc xe kia, vừa nhìn tới, không khỏi căng thẳng trong lòng.
Đó không phải ai khác, chính là ở phía đông Hiên Viên quốc, bộ tộc Bạch thị trên Huyền Không Sơn.
Mặc Ngôn biết lần tới Hiên Viên quốc này, nhất định sẽ gặp phải bộ tộc Bạch thị, cũng nhất định sẽ gặp phải tân hoan Bạch Liên của Hồng Nho Văn..
Nhưng lại không nghĩ rằng, sẽ đến nhanh như vậy!