Trong Đầu Người Chỉ Toàn Chuyện Yêu Đương

chương 38: phát triển (11)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cổ Kì xuất hiện ở hành lang của ký túc xá nam sinh, các chàng trai xung quanh đều im lặng.

Dẫu đã là lần thứ hai nhìn thấy Cổ Kì nhưng Thương Chí Trạch vẫn không thể không cảm thán, một người đẹp như vậy thực sự tồn tại, rõ ràng cô ấy chỉ mặc quần áo đơn giản nhưng vẫn đẹp một cách bí ẩn, tới gần cô sẽ tự giác ngừng thở.

Cổ Kì không để tâm bị mọi người dòm ngó, sự chú ý của cô chỉ hướng về trên người bạn học Lạc.

"Này? Lạc Thiên Dịch?" Cổ Kì vỗ cậu.

Lạc Thiên Dịch dựa vào Cổ Kì, ghé sát mũi vào cổ cô, ngửi hơi thở ấm áp phả ra từ cổ áo cô.

Cậu vừa sợ bị cô bắt gặp, vừa muốn tiếp xúc gần gũi với cô như vậy, cậu muốn tất cả mọi người đều biết cô là bạn gái của cậu.

Thật ra, cậu giả vờ ốm không đi gặp cô đã hai ngày, cậu rất nhớ cô.

"Không khỏe lắm, để em dựa một lúc..." cậu nói một cách yếu ớt.

Nhìn thấy đám người vẫn chưa giải tán, dì quản lý ký túc xá liền mắng: "Mấy cái đứa này muốn đánh hội đồng đúng không? Có chuyện gì vậy hả?"

Đàn anh một mắt lớn một mắt nhỏ nói: "Dì có quản chuyện cậu ta đánh người không vậy?"

"Tại sao cậu ấy lại đánh cậu?"

Thương Chí Trạch lớn tiếng giải thích, "Dì đừng nghe anh ta nói, anh ta là người đánh Lạc Thiên Dịch trước."

Dì nhìn lại Lạc Thiên Dịch đứng cũng không vững, bị đánh thế này thì hơi nghiêm trọng.

"Tại sao anh lại đánh cậu ấy?" Dì quản lý nhìn một đàn anh.

"..."

Nhìn thấy Cổ Kì, chàng trai ngại nói tên kia cướp bạn gái của mình, bạn gái mắt nhỏ, mũi tẹt, khuôn mặt bầu bĩnh, cô và Cổ Kì không cùng đẳng cấp, chênh nhau trăm ngàn tám ngàn dặm.

Nếu anh ta là có bạn gái giống như đàn em thì cũng không dám trêu ghẹo người khác, chỉ sợ mất đi bạn gái của mình.

"Lý do là gì?" Dì hỏi lại.

Đàn anh kia cúi đầu gãi má, vành tai đỏ bừng.

Thấy anh ta không lên tiếng, dì quản lý lại nhìn đám người: "Mấy đứa còn đứng xung quanh làm gì? Sao không tản ra?"

Nghe vậy mọi người lần lượt di tản, dì quản lý kí túc xá của họ có tiếng là vô nhân tính.

Ngay sau đó, tất cả mọi người tụm năm tụm ba rời đi, kể cả năm đàn anh đến gây chuyện, họ bước đến lối vào của hành lang, quay đầu lại nhìn Cổ Kì và Lạc Thiên Dịch.

Dì quản lý an ủi bạn học Lạc, sau đó nhìn cậu trở về ký túc xá với sự giúp đỡ của bạn cùng phòng, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.

Trở lại ký túc xá, Thương Chí Trạch và Kha Tào vội vàng dọn dẹp ký túc xá như thể đối mặt với sự kiểm tra đột xuất của Hội sinh viên, họ nhanh chóng nhặt khăn tắm và đôi tất hôi hám, đá đôi giày bẩn xuống đáy bàn rồi cất qu@n lót treo ở mép giường, che tấm áp phích của người đẹp bán khỏa thân trên tường.

Lạc Thiên Dịch là một bệnh nhân, rất khó để dọn dẹp bàn học của mình, vì vậy nhiều sở thích của cậu ấy đã bộc lộ ra ngoài, chẳng hạn như—

Những bức ảnh chụp lén Cổ Kì được dán trên bức tường trước bàn học, xung quanh có đèn LED uốn lượn. Vào ban đêm, những chiếc đèn nhỏ sẽ chiếu sáng những bức ảnh này và cậu có thể nhìn thấy chúng ngay khi nhìn lên.

Cổ Kì phát hiện có những hình được chụp gần đây, chủ yếu là tại nhà của cô. Cô đứng trước cửa sổ sát trần hút thuốc, cô nằm trong ghế lồ ng chim đọc sách, cô ăn, cô uống, cô đang vươn vai...

Cúi đầu nhìn vị em trai nào đó, khuôn mặt cậu vẫn đang vùi trong bụng cô, vòng tay cậu ta ôm lấy eo cô, như thể cậu đang ốm nặng.

Nhìn thấy vẻ ngoài ốm yếu của cậu, Cổ Kì quyết định không tính toán chuyện cậu chụp lén cô như một kẻ bi3n thái.

Nhìn vào giá sách của cậu, tầng dưới cùng là sách giáo khoa chuyên ngành của trường, tầng trên chứa nhiều tiểu thuyết, Cổ Kì nhìn kỹ hơn, thấy rằng ngoại trừ ba cuốn tiểu thuyết của mình, những cuốn còn lại đều là truyện đồng nhân* từ truyện của cô.

*Đồng nhân được hiểu đơn giản là một loại truyện có bối cảnh từ phim ảnh, truyện tranh, phim hoạt hình hay một câu chuyện đã có sẵn từ trước. Nhân vật chính trong truyện đồng nhân có thể là một người đến từ thế giới thực tại hoặc một hình tượng nhân vật được xây dựng mới hoàn toàn hư cấu. Đồng nhân là truyện ngôn tình mà tác giả đã mượn lại cốt truyện và thiết lập nhân vật trong truyện có sẵn để phát triển truyện mới theo ý muốn của mình.

Ví dụ: "Chuyện tình của Ôn Tốn trong giấc mơ về những tòa nhà cổ", "Thật ra Ôn Tốn chưa chết", "Bầy cừu im lặng", "Ngày thứ tám biến mất", "Tôi hẹn hò với Cổ Kì", "Cổ Kì và Ôn Tốn yêu nhau".

Cổ Kì nhướng mày, lấy cuốn sách "Cổ Kì và Ôn Tốn yêu nhau" từ trong giá sách của cậu ra, cảm thấy không thể tin được. Dù sao thì em trai nhà họ Lạc cũng là con ngoan trò giỏi thi vào Đại học A, não bộ hẳn sẽ tư duy với Toán, Lý, Hóa hơn mới đúng, sao trong đầu lại đột nhiên chỉ toàn chuyện yêu đương rồi? Không ngờ lại sưu tầm tiểu thuyết lãng mạn...

"Này, cuốn sách này có hay không?"

Cổ Kì đặt cuốn sách xuống để cậu bé ốm yếu nào đó có thể nhìn thấy nó.

Lạc Thiên Dịch nghiêng đầu mím môi không dám nói.

Sắc mặt tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi, trông có vẻ ốm yếu, Cổ Kì đặt cuốn sách xuống và hỏi: "Em đỡ bệnh chưa?"

Kha Tào và Thương Chí Trạch ở một bên: "..."

Nam vương trong ký túc xá của họ bị bệnh khi nào? Rõ ràng chạng vạng tối còn đi chơi bóng với mọi người.

Lạc Thiên Dịch tiếp tục ôm Cổ Kì, quay mặt sang một bên, nháy mắt với Kha Tào và Thương Chí Trạch.

Nếu cậu bị phát hiện nói dối, chị Cổ Kì không thích cậu nữa, cậu cũng không muốn sống.

"Đỡ hơn một chút rồi chị, em vừa mới hạ sốt, ngủ một đêm là được." Sau một lúc do dự, Lạc Thiên Dịch tiếp tục: "Chất lượng giấc ngủ của em vào ban đêm rất kém, chỉ một ít tiếng động cũng tỉnh, vậy nên mới hồi phục chậm."

Nghĩ đến những gì cậu nói về hai người bạn cùng phòng nghiến răng và ngáy, Cổ Kì không khỏi liếc nhìn Thương Chí Trạch và Kha Tào. Hai người trong cuộc không hiểu chuyện gì, càng đứng thẳng hơn.

Thực ra, Kha Tào không nghiến răng, Thương Chí Trạch cũng không ngáy.

"Không sao đâu chị ạ, cảm sốt cũng không phải bệnh nặng, hai ngày nữa sẽ khỏi. Chỉ có điều phiền phức là ở ký túc xá không có nước nóng, ban đêm khó chịu ho khan cũng chỉ có thể uống nước lạnh."

Lạc Thiên Dịch chớp mắt với Thương Chí Trạch, Thương Chí Trạch hiểu ra, liên tục lặp lại: "Vâng, vâng, vâng, dạo gần đây Lạc đại ca bị nóng sốt rất nghiêm trọng. Tối qua nó còn ho khan cả đêm, hại em thức trắng đêm!"

Nói xong, cậu nhìn Lạc Thiên Dịch, Lạc Thiên Dịch bí mật giơ ngón tay cái lên, thật xứng đáng là sinh viên của trường đại học A, bộ não đủ thông minh.

"Nghiêm trọng như vậy sao? Vậy thì phải đến bệnh viện khám mới được." Dì quản lý lo lắng nói.

Lạc Thiên Dịch ôm chặt Cổ Kì, mở to mắt tủi thân: "Em ngoan ngoãn uống thuốc nhưng lại không nghỉ ngơi đầy đủ."

Sờ sờ đầu tóc bồng bềnh, niết vành tai cậu, Cổ Kì hỏi: "Có muốn ở cùng chị hai ngày không?"

Lạc Thiên Dịch ngước nhìn cô, hỏi một cách thận trọng, "Không làm phiền chị chứ?"

Cổ Kì: "Không."

"Ồ." Lạc Thiên Dịch cúi đầu khẽ cười: "Vậy em sẽ đến chỗ của chị."

Thương Chí Trạch và Kha Tào trợn tròn mắt, cuối cùng họ cũng biết ý đồ của Lạc Thiên Dịch.

Đậu má! Đỉnh vãi!

Được Cổ Kì đồng ý, bệnh của bạn học Lạc tốt hơn một nửa, cậu đứng dậy, tìm một chiếc túi lớn trong tủ, bắt đầu cho những thứ áo, quần, qu@n lót, tất, mũ vào đó...

Trong lúc nhặt đồ, cậu cũng nhìn lại Cổ Kì, cười ngọt ngào.

Ngồi xổm xuống gầm bàn lục tung hai đôi giày thể thao mới, bây giờ có thể đi rồi.

"Được rồi, chị."

"Ừm."

Dì quản lý: "Hai người ở bên ngoài cẩn thận một chút."

——

Khi hai người trở về nơi ở của mình, thành phố Giang vừa đổ mưa, cơn mưa làm mát cả thành phố, bầu không khí oi bức không còn nữa.

Cổ Kì vừa ném chìa khóa xe vào rãnh tủ giày, Lạc Thiên Dịch ôm chầm lấy cô từ phía sau, cậu cảm thấy mọi chuyện xảy ra gần đây giống như một giấc mơ.

"Chờ bệnh em khỏi rồi em sẽ nấu ăn cho chị mỗi ngày", cậu nói.

Cổ Kì khẽ cười: "Em biết không?"

"Em học mọi thứ rất nhanh, sẽ không để chị cứ phải ăn thức ăn ngoài."

Sau khi ăn quá nhiều đồ ăn ngoài, Cổ Kì thực sự muốn ăn đồ ăn nấu ở nhà, nếu cậu ấy sẵn lòng nấu, cô cũng nguyện ý.

"Ừm."

Cổ Kì đưa cậu vào phòng khách, ra hiệu cho cậu ngủ trong phòng này mấy ngày, lần trước Quách Vũ Đường đã ở rồi, Cổ Kì để thím nội trợ quét dọn qua, chăn mền ga giường cũng đã giặt.

"Muộn rồi. Em tắm rồi ngủ sớm đi. Mai còn phải đi học, không được trốn tiết."

Lạc Thiên Dịch đặt chiếc túi lớn màu đen xuống, giang tay ôm lấy Cổ Kì: "Chị à, chị quan tâm em như thế này, em đã khỏi bệnh một nửa, trong lòng rất ấm áp."

Cổ Kì mỉm cười, đứa trẻ này thật biết nói chuyện.

"Được, nhanh đi tắm rửa."

"Chị thì sao?"

"Chị đọc sách."

"Ồ."

Cổ Kì quay trở lại sảnh, pha cho mình một tách cà phê, chọn một cuốn sách mới từ giá sách, bước đến chiếc ghế lồ ng chim đặt trước cửa sổ sát trần, vừa uống cà phê vừa đọc sách.

Vào lúc này, bên ngoài cửa sổ sát trần, thành phố rực rỡ ánh đèn, dù có bị mưa che phủ nhưng vẫn phồn thịnh và tươi sáng.

Thành phố Giang, đó là một thành phố không bao giờ ngủ.

Cổ Kì đọc được bảy mươi sáu trang, Lạc Thiên Dịch từ phòng tắm đi ra, trên người chỉ mặc một chiếc quần tây màu đen, thân trên để trần, lấy khăn lau tóc, sau đó đi về phía Cổ Kì.

"Chị đang làm gì vậy?"

Cậu vừa lau tóc vừa đi tới, gương mặt thanh tú vừa ngây thơ vừa tỏa nắng.

Cổ Kì nhướng mắt, đôi mắt đẹp híp lại.

Phải nói thật Lạc Thiên Dịch dậy thì rất tốt, bất kể chỗ nào.

Chà, thật khó để nói rõ ràng tường tận, nhưng phần trên cơ thể quả thực rất rắn chắc và mạnh mẽ. Cậu ấy trông giống như một vận động viên, vai rộng, ngực săn chắc, phần bụng có một đường kẻ nhỏ, ở bụng không có mỡ.

Đại khái có lẽ cậu là một chàng trai mặc quần áo thì gầy mà cởi ra thì có da có thịt.

Bạn học Lạc mặc quần tây không nghiêm túc, đáy quần rất thấp, để lộ qu@n lót màu xanh có chữ bên trong, để lộ như này giống với việc các cô gái mặc bra để lộ dây áo màu đen.

Cổ Kì cảm thấy cậu đang quyến rũ cô, nhưng nụ cười của cậu vừa ngây thơ vừa đẹp trai như tia nắng ban mai, cô cảm thấy mình đa nghi rồi.

"Chị đang đọc cuốn sách gì vậy?"

Lạc Thiên Dịch đặt khăn xuống, ngồi lên ghế lồ ng chim, di chuyển về phía Cổ Kì.

Khi cậu đến gần, cái ghế bắt đầu rung chuyển, cơ thể của cả hai lắc lư nhẹ nhàng, khi cậu sát lại gần, Cổ Kì ngửi thấy mùi thơm nồng nàn của sữa tắm, nhưng hình như ở nhà cô không có sữa tắm này?

Ngực cậu dựa vào lưng cô, cằm đặt lên vai Cổ Kì, hai tay bắt chéo eo Cổ Kì, bàn tay xinh đẹp mảnh mai nhẹ nhàng nắm lấy tay Cổ Kì, dẫn cô nhẹ nhàng khép sách lại, cậu nhìn tên sách rồi cười nhẹ.

"'Em đã đọc tiểu thuyết trinh thám "The Clown of House Juji" của Higashino Keigo rồi."

Cậu vừa nói vừa cười, lồ ng ngực rung lên khi nói, chấn động truyền đến Cổ Kì qua lớp vải mỏng, Cổ Kì cảm thấy lưng mình tê dại.

Mưa vẫn rơi ngoài cửa sổ, tí tách tí tách không ngớt.

Trên ghế lồ ng chim, Cổ Kì tựa vào ngực Lạc Thiên Dịch, cả hai cùng đọc sách.

Cổ Kì đọc rất nhanh, gần như đọc nhanh như gió, em trai con nhà người ta không theo kịp nên nũng nịu cắn vành tai cô.

"Xin chị chậm lại, em không theo kịp đâu."

"Không phải em đọc rồi à?"

"Muốn đọc chung với chị nhưng chị lại không cho em đọc."

Cổ Kì: "......"

Người nọ không chỉ ăn mặc thế này, còn nói năng nhẹ nhàng như vậy, không phải là đang kích động cô đến quấy rối cậu sao?

Nghĩ đến căn bệnh của cậu, Cổ Kì cố chịu đựng.

Cô đọc chậm lại, chờ cậu đọc từng trang, cô cảm thấy tất cả sự kiên nhẫn của mình trong cuộc đời đều đã được trao hết cho chàng trai này.

Hai mươi phút sau, Cổ Kì bắt đầu nhập tâm, tốc độ tăng nhanh trở lại, cứ vài giây lại lật một trang.

Cô quên mất Lạc Thiên Dịch, Lạc Thiên Dịch không nói chuyện, bắt đầu cúi đầu hôn lên cổ cô, từ sau tai đến vai cô, chậm rãi, cẩn thận, hôn cô một cách tham lam và say đắm, hệt như một con ốc sên bò qua, để lại một vết mờ.

Tay cậu đưa về phía trước chạm vào cô, nhưng cô không đáp lại chút nào.

Trong khi hôn lên vai cô, Lạc Thiên Dịch tự nghĩ chắc chắn kiếp trước chị gái là ni cô già sống trong am ni cô, Phật tính quá sâu, đến nỗi bây giờ cô vẫn ngồi im không loạn.

Khế edit

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio