Triết Lan chỉ cho là hắn ích kỷ, nhíu mày nhìn hắn ý đồ muốn đưa ra nhiều lời lẽ thuyết phục. Thân là đạo gia thuật phái không phải nên có lòng lương thiện thấy người hoạn nạn chủ động cứu trợ sao?
Vương Tuấn Khải nhìn ra nghi vấn của cô ta, như có như không ám chỉ đám sinh viên: "Hơn nữa tôi không biết hung thủ gϊếŧ Khúc Tử Duy có đang lẫn trong đám các người hay không, làm sao dám toàn tâm toàn ý tin tưởng các người được? Trừ phi cô có thể chỉ định hung thủ chính xác, bắt đối phương tự khai ra hành vi tội ác của mình thì tôi có sẽ thể cân nhắc lại."
Hắn nói nghe rất lọt tai, bất quá Triết Lan nghe được liền biết hắn không có khả năng hợp tác với mình nữa. Loại người phòng người ngoài phòng cả đồng đội như Vương Tuấn Khải rất khó để thương lượng, dù có khiến hắn cam chịu hợp tác thì trong quá trình làm việc hắn cũng sẽ tìm mọi cơ hội tách ra.
Liếc nhìn Vương Nguyên một cái, Triết Lan xoay người trở về chỗ cũ, chỉ một câu nói của em trai đã có thể khiến Vương Tuấn Khải dứt khoát quyết định, có thể thấy tầm quan trọng của cậu đối với hắn lớn như thế nào.
Trông Vương Nguyên đơn thuần vô hại, lại ngầm sở hữu một trái tim nhỏ nhen như vậy – Triết Lan cúi đầu suy nghĩ, đơn giản cứ mặc kệ bọn họ, chính cô ta tự tìm cách là được rồi.
Vương Tuấn Khải sau khi từ chối lời đề nghị hợp tác, rất thắc mắc quay người hỏi Vương Nguyên: "Cậu có gì muốn nói không?"
Vương Nguyên còn chưa hồi phục sau câu "chỉ bảo mệnh cho một người" của hắn, nghe hắn hỏi liền sững sờ một chốc mới đáp: "Tôi...Chỉ là... Không biết tại sao, không muốn anh đồng ý yêu cầu của cô ấy..."
"Có ai đó nói cho cậu, hay là ý nguyện của chính cậu..." Vương Tuấn Khải muốn tìm hiểu rõ hơn, dẫu sao Vương Nguyên từng bị không ít quỷ quái dòm ngó, không thể biết được liệu có kẻ tà đạo nào đó muốn dẫn dụ cậu mà cố ý khiến cậu nói như vậy hay không. Chẳng qua hắn chưa nói hết câu, mặt đất đột nhiên rung chuyển, ầm ầm ầm nứt ra một cái khe.
Đám học sinh khiếp sợ rú lên, vội vàng lui ra sau, trừng mắt kinh hãi nhìn một bàn tay khổng lồ từ cái khe vươn ra, như chiếc bóng linh hoạt trườn lên cầu thang gỗ. Sàn nhà phát ra tiếng cành cạch vụn vỡ, làm cho bọn họ có ảo giác mình đang đứng trên băng mỏng, sợ hãi không thôi đồng loạt quay đầu cầu cứu Triết Lan.
Triết Lan vươn ngón tay để lên môi tỏ ý đừng manh động, tiếp theo bọn họ chỉ có thể nhìn bàn tay quỷ dị kia bò lên lầu, mò vào căn phòng gần cuối dãy. Mọi người xám mặt nhìn nhau, ai nấy nín thinh không dám nhúc nhích một chút, đợi cho bàn tay nọ một lần nữa xuất hiện trước mặt họ, trong lòng bàn tay còn cuốn theo một thứ gì đó.
"A a______Cứu tôi với, cứu tôi với!!"
Sửng sốt trợn trừng mắt, không ai là không dùng ánh mắt khủng bố nhìn Khúc Tử Duy giãy dụa bị bàn tay khổng lồ nắm chặt, không hẹn cùng bật ra ngờ vực kinh hoàng – Khúc Tử Duy không phải đã chết rồi ư?! Kia có phải là cô ta hay không? Tại sao còn sống sờ sờ ra đó?!
Vương Tuấn Khải im lặng che chắn trước mặt Vương Nguyên, hắn đại khái đã có suy đoán đúng về cái chết của Khúc Tử Duy. Lẳng lặng đưa mắt quét một vòng trong nhóm sinh viên, tất cả mọi người đều có cùng một thái độ khiếp hãi, nhưng có một kẻ ngoại trừ khiếp hãi ra còn kinh ngạc cực kỳ, đúng là không ai ngờ sẽ có chuyện này xảy ra nhưng kẻ này so với người xung quanh còn bất ngờ nhiều hơn.
Khúc Tử Duy còn mặc trang phục hóa trang, đầu tóc xõa tung, trên bụng thủng một lỗ to ầng ậng máu, lúc này yếu ớt mà vùng vẫy trong bàn tay quái vật, phát ra tiếng kêu thê lương tuyệt vọng cùng ánh mắt trắng dã co rút. Cô ta không chống cự được bao lâu đã bị bàn tay quỷ quái nọ lôi xuống cái khe, trong nháy mắt sàn nhà lại một lần nữa rung chuyển, cái khe đen ngòm dần dần khép khít lại, sàn nhà hoàn toàn trơn bóng không để lại chút dấu vết.
Mọi người không kịp phục hồi tinh thần, tay chân ớn lạnh không dám động đậy sợ mình là kẻ tiếp theo nối gót Khúc Tử Duy. Phong Tuyền hoảng hốt lắp bắp hồi lâu, run rẩy mà nhìn sàn nhà sạch sẽ: "Chết, chết thật rồi...? Lần này Khúc Tử Duy chết thật rồi...?"
Một nam sinh nuốt nước bọt khô khan, cổ họng cay cay lên tiếng: "Có ai đến nói cho tôi biết...Rốt cuộc là Khúc Tử Duy đã chết hay chưa? Sao cô ấy còn có thể cử động? Còn có, còn có..."
"Còn có bàn tay kia, đến cùng là thứ gì vậy..."
Không ai có thể giải thích được, ngay cả Triết Lan tự xưng là người trong nghề cũng không khỏi kinh dị, cô ta ngồi xổm xuống muốn sờ vị trí vết nứt kia, nhớ đến vẻ mặt thảm khốc chết không nhắm mắt của Khúc Tử Duy, không sợ hãi cũng bắt đầu rợn người.
Khi bọn họ phát hiện thi thể, Khúc Tử Duy rành rành là đã chết. Lúc đó thân xác Khúc Tử Duy không có linh hồn, hoàn toàn là một cái thi thể trống không, Triết Lan đã thử chiêu hồn không thành công, còn tưởng là có ác quỷ đến bắt cô ta đi. Nhưng trải qua một hồi kinh hồn táng đảm vừa rồi, Khúc Tử Duy là người sống chân chính, đến tận khi cái khe khép lại Triết Lan còn nghe rõ tiếng kêu thét thảm thiết của cô ta.
Lẽ nào có kẻ tác quái trong căn nhà này?
Triết Lan có điều suy nghĩ mà nhìn Vương Tuấn Khải, có phải hắn cũng không rõ ràng chuyện gì đang xảy ra hay là vốn hắn đã đoán được lại không thèm giải thích?
"Đi thôi." Vương Tuấn Khải như chưa thấy chuyện gì kéo Vương Nguyên lên lầu, hắn phát hiện từ sau khi bàn tay nọ xuất hiện, Vương Nguyên bắt đầu ngây ra. Rõ ràng cái tay kia có một sự uy hiếp không nhẹ đối với con người bình thường, nhưng chẳng biết là Vương Nguyên không nhìn thấy được nên không run rẩy hay cái tay kia thực sự không có nguy hiểm như hắn nhìn thấy, Vương Nguyên vẫn là bộ dáng bình tĩnh, chỉ hơi giật mình.
Vương Nguyên luôn luôn nhìn thấy một vài thứ mà hắn không thể chạm đến, lần này có phải cậu lại tìm được manh mối gì hay không?
"Chúng ta đến phòng từng đặt thi thể của cô gái nọ đi." Vương Nguyên nhón người khẽ nói với Vương Tuấn Khải, vì để chắn chắn hắn sẽ nghe thấy giọng mình, cậu cố ý kề sát tai hắn, làm cho Vương Tuấn Khải vô thức giật giật lỗ tai, thấp giọng đáp trả: "Ừm."
Căn phòng đó ngay sát phòng bọn họ, bây giờ bị coi là chỗ xui xẻo. Vương Tuấn Khải đẩy cửa bước vào, trong phòng quang đãng không có thứ gì, bóng tối u ám nơi nơi hiện hữu làm cho hắn cảm thấy có chút ngột ngạt. Hắn đốt một lá bùa, lửa tam muội cháy phần phật lóe ra ánh sáng đỏ tươi quỷ dị, chậm rãi đung đưa thoát khỏi bàn tay hắn mà phiêu du trong phòng.
Không biết từ khi nào, trong phòng nhiều ra một gương mặt.
Đối phương mũi thẳng mắt phượng, lông mi dài phủ xuống, cằm nhọn môi mỏng, giống hệt diện mạo của thi thể sáng nay.
Mặt của Khúc Tử Duy khảm vào tường, yên tĩnh ở đó như thể đã tồn tại rất lâu rồi, cô ta nhắm nghiền mắt an tường như đang rơi vào một giấc ngủ say, nhưng lại làm cho người ta nghĩ rằng một giây sau cô ta lập tức sẽ mở mắt, há mồm rộng như bồn máu nuốt chửng chính mình.
Tình cảnh này Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên đã thấy qua một lần – trong ảo cảnh của mật động phía dưới đài tế Hồ gia – nhưng khi đó cái đầu hoàn toàn lộ ra khỏi bức tường chứ không phải chỉ có một gương mặt.
Sau khi rời khỏi Hoan thôn, Vương Tuấn Khải đã từng điều tra hình hài quái gở của những cái đầu treo trên tường, hắn vẫn cho rằng đây là cách thức hiến tế hoặc giam giữ của một gia tộc cổ đại nào đó. Song chỉ đến khi thu được tin tức hắn mới biết, thứ này không đơn giản là thế, nó bao hàm niệm lực lúc còn sống và oán khí khi sinh mệnh đi đến đoạn cuối, vì vậy không phải là vật chết, cũng không phải vật sống.
Một khi cái đầu hoàn toàn lộ ra trên tường, ác quỷ đích thực sẽ được triệu hồi.
"Cô ta đang nhìn chúng ta."
Giữa bầu không khí rùng rợn như vậy, Vương Nguyên bật thốt ra một câu có lực sát thương cao. Nếu người đứng bên cạnh cậu không phải là Vương Tuấn Khải chắc chắn sẽ bị dọa mềm chân. Vương Tuấn Khải chăm chú nhìn gương mặt của Khúc Tử Duy, lại quan sát xung quanh, hắn không phát hiện linh hồn Khúc Tử Duy, vậy có lẽ là Vương Nguyên đang nhìn thấy Khúc Tử Duy ở một không gian khác.
"Rời khỏi đó đi." Hắn nắm tay Vương Nguyên, ấm áp xuyên thấu da thịt chạm vào xương tủy, như là tiếng chuông thức tỉnh gõ một hồi vang dài trong đầu Vương Nguyên. Cậu mở mắt ra, vẫn là một đôi con ngươi trơ trọi không có tiêu cự, lại điềm tĩnh khó thấy.
"Một mình đi vào những chỗ đó, cậu không sợ sao?"
Vương Tuấn Khải cùng cậu trở về phòng. Hắn là kẻ đã sống quá lâu, có sợ cũng thành hết sợ, nhưng Vương Nguyên chỉ mới là một thiếu niên sống trong thời đại công nghệ, chưa từng học qua bất kỳ biện pháp phòng thân nào, tại những thời điểm hắn chưa xuất hiện trong cuộc đời cậu, Vương Nguyên đã phải trải qua chuyện tương tự bằng tâm trạng gì?
"Đến bây giờ tôi vẫn còn sợ mà." Vương Nguyên bình tĩnh nói, cố gắng tỏ ra rằng mình đang nói sự thật. Chẳng qua mù đã lâu không trông thấy mình trông gương như thế nào nên cậu không biết phải biểu cảm ra sao. Một Vương Nguyên như vậy càng khiến Vương Tuấn Khải áy náy về những việc hắn không làm tốt trách nhiệm, thở dài một tiếng: "Về sau nếu cậu chủ động nghe được những thứ đó, phải nhớ gọi tôi đến."
Vương Nguyên nghiêng đầu.
"Ít nhất tôi sẽ cùng cậu đi." Hắn kéo mành cửa, che lại bầu trời đen kịt bên ngoài, muốn vươn tay bật đèn lại cảm giác kết cấu phòng không đúng lắm.
"Từ từ." Hắn ngăn bước chân Vương Nguyên ngoài cửa, chính mình từ từ lùi ra sau. Khi hắn vừa rời khỏi bệ cửa, cảnh tượng trong phòng lập tức vặn vẹo thay đổi như một tấm màn chiếu D. Vật dụng tiện nghi cùng chiếc giường trang nhã bị thay thế bởi những mảnh gỗ cũ kỹ và lớp rơm rạ mục ruỗng, bụi bặm và mạng nhện giăng đầy khắp nơi, mùi vị ẩm mốc u ám như dầu loang trên biển, làm cho con người ta lạnh xương sống không dám nhúc nhích.
Tình trạng tương tự hiển nhiên cũng xảy ra ở những căn phòng khác, có người không kịp đề phòng rơi vào lớp rơm nát bươm, thoáng chốc bị mùi hôi thối nồng nặc huân cho suýt ngất xỉu; có người đang ở phòng tắm, nước bên trong vòi như lấy ra từ ao tù đọng nhiều năm, một màu đen ngòm kinh dị còn chứa đầy những sinh vật tởm lợm; có người xui xẻo hơn đang đứng ở cầu thang, cầu thang biến mất lộ ra một đám lưới chày cá làm cậu ta trực tiếp rơi xuống lầu, bị lưới chụp kín giãy dụa khó thoát.
"Cái quỷ quái gì đang diễn ra vậy?! A a a có rắn, có rắn!!"
"Đừng chạy, sàn nhà đã mỏng lắm rồi, chúng ta không biết dưới sàn nhà có thứ gì đâu!!"
"Cứu tôi với, thật là nhiều sâu đang bò lên người tôi! Đừng, đừng chui vào da tôi!!!"
"Phong Tuyền, Triết Lan, hai người mau nghĩ cách gì đi! Các bạn học đều phát điên hết rồi kìa!!"
Tiếng hét thảm vang vọng khắp căn nhà trọ, âm thanh ồn ào hỗn loạn phút chốc khuấy động sự yên tĩnh âm trầm. Vương Nguyên hơi ngẩng đầu về một phía, hoang mang mà nghĩ, vừa rồi trong những tiếng gào thét đinh tai nhức óc đó đều lẫn vào âm thanh than khóc rêи ɾỉ của một người con gái, thậm chí trong tiếng bước chân của họ cũng nhiều ra thêm một sinh vật – bởi vì tiếng bước chân của nó quá nặng nề, Vương Nguyên hoàn toàn có thể xác định thứ này không phải là người trong nhóm đó.
Cậu đem suy nghĩ nói cho Vương Tuấn Khải, dù cậu không muốn hắn hợp tác với đám người kia nhưng cũng không thể bỏ mặc sống chết của họ. Vương Tuấn Khải nghe xong mày nhíu càng chặt, trước khi tầng lầu sắp sập hắn mang Vương Nguyên chạy xuống lầu, lại phát hiện cầu thang không còn.
Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên nhảy xuống lầu, an toàn đáp đất. Đám sinh viên hoảng loạn gào khóc lung tung, có người sợ đến trợn trắng mắt thở không ra hơi. Bọn họ đại khái không nghĩ một chuyến quay phim lại tao ngộ tình cảnh khủng bố như vậy, xem Triết Lan là bùa hộ mệnh mà cùng nhau cầu cứu.
Triết Lan cắn răng lấy ra một xấp bùa, chia cho mỗi người: "Đốt lên rồi uống cạn, nội trong mười hai giờ sẽ không có thứ gì làm hại đến các cậu."
Các học sinh nghe xong mừng rỡ đón nhận, chỉ có Cửu Nhi là ném xuống đất, tức giận quát: "Các người tin tưởng Triết Lan sao?! Là cậu ta nói nhà trọ này không có vấn đề gì nên chúng ta mới an tâm vào. Kết quả thế nào? Chỉ qua một đêm có người chết, ngày thứ hai lại xảy ra chuyện kỳ quái này, bây giờ cậu ta đưa bùa cho chúng ta uống, lỡ đâu cậu ta muốn hại chết chúng ta thì sao?"
Có người không đồng tình: "Triết Lan hại chúng ta để làm gì?"
"Làm bia đỡ đạn cho cậu ta! Một khi chúng ta chết, cậu ta sẽ thi triển tà thuật để chúng ta sống lại, sau đó bàn tay khổng lồ kia sẽ lại một lần nữa xuất hiện bắt lấy chúng ta, Triết Lan sẽ được an toàn!" Cửu Nhi cười lạnh, tự cho là mình đã nhìn thấy chân tướng: "Triết Lan đã dùng mưu kế này với Khúc Tử Duy! Đêm hôm trước Khúc Tử Duy đến tìm cậu ta, chắc chắn đã bị cậu ta bỏ bùa rồi mới chết, Triết Lan hồi sinh Khúc Tử Duy xong, bàn tay kia liền xuất hiện bắt Khúc Tử Duy đi!"
Triết Lan bị lý lẽ ngang tàng của Cửu Nhi chọc điên, giận quá hóa cười: "Cậu lấy bằng chứng gì chứng minh tôi dùng tà thuật hại Khúc Tử Duy? Cậu tưởng người chết dễ dàng hồi sinh được sao?! Cậu nói nhăng nói cuội, một mình mình tưởng mình đúng là được rồi, lôi kéo mọi người vào làm gì?!?"
"Cậu không dám kể ra chính là bằng chứng!" Cửu Nhi như tìm được chỗ đột phát, hét lên: "Chính cậu đã thay đổi phong thủy trong nhà trọ, làm cho khí lạnh trong nhà trọ càng ngày càng nhiều!"
Vương Tuấn Khải ở cách đó không xa nhíu mày.
Hóa ra âm khí đêm qua là do Triết Lan tự ý thay đổi thế cục phong thủy?
Triết Lan không phản bác chuyện này, âm thầm nhận mình làm, cô ta biết có cãi cố như thế nào cũng không cãi lại Cửu Nhi, chỉ lạnh lùng quét mắt: "Mọi người ai tin thì tự uống bùa, không tin đừng đi theo tôi. Tôi đã nói, tôi có năm phần cứu được tất cả mọi người rời khởi chỗ này, nhưng chỉ khi các người đứng về phía tôi, tin tưởng năng lực của tôi."
Lời vừa thốt ra, nhân số người lập tức do dự. Cửu Nhi nói không sai, nhưng Triết Lan cũng đúng, hơn nữa Triết Lan có thể bảo mệnh, chẳng qua Triết Lan trước giờ biểu hiện rằng mình hiểu biết huyền môn đạo thuật, làm cho người ta kiêng dè.
Có người dứt khoát uống bùa, có người đứng tần ngần một lúc, không biết phải làm sao.
Lúc này, dị trạng trong nhà trọ cũng đã ngừng, một cái nhà trọ sạch sẽ khang trang thoáng chốc biến thành nhà kho xập xệ hoang tàn, đâu đâu cũng có hương vị nhà ma phim kinh dị.
Vương Nguyên vẫn luôn an tĩnh đứng sau lưng Vương Tuấn Khải, đột nhiên kéo góc áo hắn: "Anh có nghe thấy tiếng gì không?"
Vương Tuấn Khải cau mày: "Không có, nếu âm thanh đó chỉ có cậu nghe, thì nó phát ra từ thế giới bên kia."
Vương Nguyên quay đầu về phía đám người đang nội chiến, lẳng lặng mà rằng: "Trong số những người đó, có một kẻ không phải người."
Hết Chương