Chiếc xe cảnh sát trờ tới cạnh cửa lớn, một đám người vội vàng chạy ra từ bên trong, nâng theo một cảnh sát đang bị thương nặng lao vào bệnh viện.
"Lại có thêm một ca cấp cứu, lần này là cảnh sát chịu liên lụy."
"Trong tháng này đã có hơn năm ca bệnh tương tự như vậy rồi, rốt cuộc là loại virus gì lại biến con người thành quái vật khủng bố đến thế..."
"Cảnh sát vẫn chưa có động tĩnh gì, nhà đài lại oang oang bố cáo thiên hạ cả rồi! Các người không biết gì sao? Tang thi! Tang thi xuất hiện, thế giới đi đến điểm cuối! Tiên tri Augusta đã nói từ trước, kiếp nạn này một khi xảy ra với trái đất, số người sống sót sẽ không còn một phần năm, rồi loài người sẽ tuyệt chủng..."
Một vị bác sĩ đứng cạnh cửa phòng ban, nhìn đám bệnh nhân châu đầu ghé tai mặt mày xanh mét truyền bá tư tưởng dị hình mê tín, nhíu mày quay đầu quát nhóm y tá cũng đang xôm tụ không kém: "Các người không cần làm việc nữa à? Không có lương tâm thì cũng phải muốn lương tháng chứ? Đứng đực ra đó làm gì, mau đưa bọn họ về phòng bệnh!"
"Bác sĩ Hạ, hiện giờ đã không còn phòng bệnh trống dành cho họ nữa nên bọn tôi mới phải để họ ở đây. Anh cũng biết người mắc mấy ca bệnh đặc thù đều phải nằm phòng săn sóc đặc biệt, tình hình cả tháng nay chắc anh cũng biết.. " Y tá trưởng còn muốn giải thích một phen, nhìn đến ánh mắt lạnh lùng của bác sĩ Hạ liền thức thời im miệng, xua cấp dưới mau mau làm việc.
Hạ Hiên chán ghét mà nhìn một vòng, nỗ lực từ chối bản năng đang thôi thúc trong cơ thể, giữa thời tiết lành lạnh hanh khô mà y lại ra mồ hôi đầy người, gân xanh trên trán giật giật mấy lần như muốn bức ra khỏi đầu.
Bịch!
"Trả cho tôi cái kẹo đó đây! Các người sao lại cướp kẹo của tôi!? Các người không biết tôi là ai sao?!"
"Ai quan tâm mày là ai! Có kẹo ngon thì phải dâng lên cho anh mày!!"
Một đám trẻ nghịch nhợm chạy ào ào trên hành lang, bỏ ngoài tai lời rầy la của trưởng bối cùng với ánh mắt bất bình của người xung quanh, huênh hoang tự đắc mà quấy rầy sự yên tĩnh của bệnh viện, va vào bệnh nhân gần đó, liên lụy đến cả bác sĩ Hạ. Hạ Hiên ngán ngẩm đè ép xúc động muốn túm chúng nó lên vả mấy phát vào mõm dạy lại nhân phẩm, gồng mình đẩy mắt kính tỏ vẻ không quan tâm đi mất. Nhưng cú va chạm vừa rồi thực sự sống động quá, y vừa ngẩng đầu liền tưởng tượng ra hàng chục triệu con vi trùng bò lổm ngổm trên tay áo mình, loi nhoi lúc nhúc chen lấn nhau tản ra khắp nơi, hình ảnh ấy thực sự vô cùng kinh tởm. Hạ Hiên phát hiện mình không nhấc chân lên nổi, sắp bị đám vi trùng kia bò lên đè lấp chết!
"Tránh đường tránh đường, có người bị bệnh!"
Giọng nam trầm thấp thản nhiên lại chứa một ma lực sắc bén như lưỡi đao, hung tợn xé toạc một đường rách vô hình trong không khí, làm cho người khác vô thức chú ý đến. Hạ Hiên cũng không ngoại lệ, nhưng người khác kinh ngạc vì chủ nhân của âm thanh, y lại kinh ngạc vì mình có thể cử động được.
Hạ Hiên ngẩn ngơ, bệnh của y đã xuất hiện từ năm y bảy tuổi, mỗi ngày đều tự thôi miên bản thân phân tán sự tập trung vào công việc. Chỉ khi như vậy y mới quên đi chứng bệnh sạch sẽ thái quá mà y vẫn luôn sợ hãi, nhưng vì đặc thù nghề nghiệp, không ít lần Hạ Hiên đều lâm vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan, lực bất tòng tâm khó khăn vô cùng. Có một đoạn thời gian bệnh của y nặng đến nỗi không thể chạm vào bất cứ đồ vật gì kể cả bản thân, mỗi ngày đều tốn không ít nước để vệ sinh tất cả những thứ phải dùng đến, mất rất nhiều thời gian tiền bạc. Nhưng chuyện khiến y cảm thấy đau khổ nhất chính là bệnh không thuyên giảm, ngược lại ngày càng nặng thêm, làm cho y rất mệt mỏi.
Nhưng ngay lúc này, Hạ Hiên cảm giác được sự thư thái chưa từng có.
Ngay giây phút y có thể xoay người nhìn về phía sau, y chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông nọ, hắn cao gầy vừa hợp, nhìn khung xương cùng tỷ lệ thân thể có thể chắc chắn rằng hắn rất đẹp trai, nhưng thứ làm Hạ Hiên chú ý lại là người mà hắn ôm trong lòng kia, chính là người đó, khiến Hạ Hiên cảm giác được cái gọi là tự do thoải mái.
Vương Tuấn Khải xông thẳng vào bệnh viện như trưởng băng cướp cỡ lớn quét sạch đường phố, khí thế rào rạt, gió lốc ầm ầm, chỉ vì nghe nói rằng bệnh viện này chẳng còn phòng nào cho bệnh nhân ngủ nữa rồi.
"Chỉ bị sốt?! Chỉ bị sốt mà đòi nằm viện? Bộ rảnh quá hả?!?"
Đáng tiếc hắn xuân phong có đủ lại thiếu vận may, vừa lao đến cửa đã bị bảo vệ chặn lại. Bảo vệ quạt hắn một chập, dạy hắn cách nuôi tâm dưỡng tánh, làm người nhân đức trí hiếu phục vụ xã hội báo đáp tổ quốc, Vương Tuấn Khải lại không thể đối phó với người thường, ngựa quen đường cũ móc tiền ra hối lộ cho xong chuyện.
"Có tiền cũng vô dụng, không biết bao nhiêu kẻ còn có nhiều tiền hơn cậu, nhưng vẫn phải ngủ băng ca hành lang!" Bảo vệ sừng sộ chỉ chỉ mấy kẻ băng bó ngồi trơ trọi một bên, hai mắt long sòng sọc chính nghĩa hùng hồn: "Bệnh cảm có bằng tai nạn giao thông không? Có bằng nhiễm virus không? Có bằng bị tang thi cắn không?!"
"Từ từ." Vương Tuấn Khải tưởng mình nghe lầm: "Bị tang thi cắn?"
"Chuyện lớn như vậy mà cậu không biết gì à? Cậu từ nơi khác tới?" Bảo vệ nửa úp nửa mở, nghi ngờ nhìn Vương Tuấn Khải, lại trộm xem xét Vương Nguyên ngủ li bì trên tay hắn, tỏ vẻ đề phòng: "Cậu ta bị sốt mấy ngày rồi? Có triệu chứng gì đặc biệt không? Ví dụ như run lập cập hay đỏ mắt gì đó? Cậu có đưa cậu ta đi xét nghiệm máu chưa?"
"Bị sốt thì xét nghiệm máu để làm gì?" Tuy Vương Tuấn Khải là thiên sư nhưng khi bị bệnh vẫn phải đi bệnh viện, thường thức cơ bản hắn vẫn biết chứ. Thấy ánh mắt ngày càng nguy hiểm của bảo vệ, hắn nheo mắt khó chịu, xoay người đi ra ngoài tìm đường khác đến phòng bác sĩ.
Bảo vệ lập tức âm thầm thông tri cảnh sát xung quanh bệnh viện, Vương Tuấn Khải vừa đi khỏi, một cái băng ca cũng được đẩy vào, đi sượt qua người hắn.
Một cỗ mùi tanh tưởi bốc lên như thịt thối mục ruỗng lộ thiên trong không khí, mùi máu tươi nồng nặc khiến người ta run rẩy phút chốc tràn khắp hành lang. Bảo vệ đã thấy qua không ít băng ca chở người bệnh thương vong nặng nề hơn rất nhiều, thậm chí có kẻ thịt nát xương tan be bét thành bãi như xay nhuyễn, nhưng đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy kẻ nằm trên giường bệnh trắng muốt kia chẳng khác gì thi thể biết đi, bởi vì đối phương ngoài việc cả người đều là máu tươi ra, dòi bọ ăn xác chết đã ký sinh hầu hết trên cơ thể rồi.
"Cứu thầy ấy, xin các người cứu thầy ấy!!" Người đi cùng hốt hoảng gào thét, vừa sợ vừa lo, run rẩy bấu tay bác sĩ. Thế nhưng ca bệnh này vừa nhìn đã biết không còn biện pháp, bác sĩ bị giữ lại bối rối không thôi, cố gắng giải thích cho người kia hiểu: "Nạn nhân đã bị chôn dưới hầm quá lâu, sinh cơ mất hết, phổi cùng dạ dày đều chứa một lượng lớn đất cát bùn lầy, hơn nữa cô cũng thấy rồi, tình trạng thân thể hiện tại của ông ấy rất tệ, đã hoàn toàn không thể làm gì khác..."
"Không còn cơ hội nào khác sao?!"
Bác sĩ lắc đầu, tuy vậy vẫn chỉ huy y tá đưa bệnh nhân nọ vào phòng bệnh. Nhưng không ai đoán được rằng, kẻ nằm trên băng ca kia đột nhiên bật dậy. Theo động tác của ông ta, hàng chục con sâu to nhỏ không đồng đều lịch bịch rơi xuống băng ca, máu đen chảy xuôi theo chiều trọng lực nhỏ tí tách xuống sàn bệnh viện.
Bác sĩ điếng người, quần chúng câm lặng chết đứng, không một ai nghĩ rằng kẻ sắp chết này lại có thể làm ra hành động như vậy, đối phương thậm chí mở to mắt nhìn thẳng tắp về phía trước, nhưng đồng tử đỏ lòm giãn nở, tơ máu sẫm màu bắt nguồn từ con ngươi tua tủa đâm ra tứ phía, rõ ràng là...đã chết.
"Thầy Tùy? Thầy Tùy?!" Cô gái nọ rốt cuộc hoàn hồn, lo lắng khiếp đảm xen lẫn nhau cuộn trào trong lòng, không dám đánh động mà gọi nhỏ. Nhìn bộ dạng hiện giờ của thầy Tùy, có ai mà không e dè sợ sệt, nhưng nếu ngay cả học trò tâm đắc nhất của ông ta cũng bỏ rơi ông ta, Tùy Hàn Quan sẽ ra sao?
Cô gái nghĩ như vậy, rồi lại nhớ đến những giai đoạn khó khăn trong cuộc đời, thầy Tùy đã giúp đám học sinh bọn họ không ít lần, cắn răng xuất ra chi phiếu: "Giúp, giúp ông ấy trở lại bình thường, bao nhiêu tiền tôi cũng-..."
"Đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt."
Cô gái ngỡ ngàng, bác sĩ nọ cũng khiếp sợ mà nhìn Hạ Hiên, Hạ Hiên nói xong không đợi lâu, phất tay gọi người: "Chuyển dụng cụ vào phòng số , ca này tôi tiếp nhận."
...
Vương Nguyên rốt cuộc cũng tỉnh, tỉnh trong ngực Vương Tuấn Khải – khi hắn đang mày mò tìm đường lẻn vào phòng khám tư nhân.
Hắn đã nhận ra sự kỳ lạ của thành phố này. Rõ ràng là giờ cao điểm, người đi đường lại rất ít, động vật càng khan hiếm, cửa hàng tiện lợi cũng đóng cửa gần hết. Đừng nói đến phòng khám tư nhân, ngay cả chốt y tế ven đường cũng không mở cửa, tình cảnh này làm hắn nhớ đến trước kia, rất lâu rất lâu trước kia hắn từng có một quãng thời gian từng làm đạo sĩ ở một đô thành xa hoa, đêm trước người người nhà nhà còn nhộn nhịp xa hoa, đêm sau binh sĩ đã tràn khắp nơi, bách tính bình dân thì trốn tiệt trong nhà vì dịch bệnh.
Nhớ lại lời bảo vệ từng nói, Vương Tuấn Khải nhíu mày, tang thi hắn không lạ gì, nhưng từ một trăm năm trước đã không còn tang thi xuất hiện nữa rồi. Trước kia từng có một số giáo phái luyện thi thể để sử dụng vì mục đích chiến tranh, sau đó chính quyền đương thời lấy lý do nhân đạo dẹp sạch những giáo phái đó, đồng thời nghiêm cấm tái diễn lần thứ hai. Giáo phái dĩ nhiên không dễ tan rã như vậy, chỉ quy ẩn chờ ngày đông sơn tái khởi.
Mấy năm nay không có động tĩnh gì, lẽ nào bọn họ thực sự muốn vùng dậy xây dựng cơ đồ?
"Chúng ta đang ở đâu..." Vương Nguyên thều thào giật áo hắn, cổ họng khô khốc đau đớn hơn mỗi khi cậu phát ra âm thanh. Cậu giãy dụa ra khỏi người hắn, nhưng vừa đứng xuống đất thì đầu óc liền quay cuồng, bất đắc dĩ đành phải dựa vào Vương Tuấn Khải: "Chúng ta rời khỏi cảnh cục rồi?"
Vương Tuấn Khải gật đầu, nhớ ra Vương Nguyên hẳn là không nhìn thấy được, chuyển sang "ừm ừm" hai tiếng, đỡ lấy cậu: "Cậu phát sốt, tôi đưa cậu đến phòng khám tư nhân." Chỉ là đi không danh chính ngôn thuận mà thôi.
Vương Nguyên không biết nội tình, mặc cho hắn lén lút phá hủy cửa phòng khám. Vương Tuấn Khải để cậu nằm yên trên giường, thuần thục chuẩn bị tiêm một mũi hạ sốt, nghĩ nghĩ thế nào lại bỏ xuống, chọn một lọ thuốc trông có vẻ dễ uống mang đi.
Thế nhưng hắn vừa đứng lên, liền cảm giác phía sau ót có gió ập đến. Hắn nhanh chóng lách người sang một bên, vật cứng "ầm" một tiếng đập vào tường, tràn ra dịch lỏng đỏ ối.
Hắn quay đầu ra sau, nhìn hung thủ ném lọ tương cà chua nát bét – đang đứng ở cửa run lập cập, từ từ giơ lọ thuốc lên, ánh mắt lạnh lẽo như đao phủ chuẩn bị đồ sát pháp trường:
"Mượn. Dùng. Chút. Thôi."
"A...a..._______"
Người nọ sợ đến mức hét không nên lời luôn rồi.
Vài phút sau, bác sĩ nhỏ đã có thể đứng vững trong phòng khám của mình, tuy rằng vẫn còn câu nệ ánh nhìn của vị tiên sinh trông rất là "xã hội đen" ở phía xa xa kia, nhưng trên cơ bản cậu ta đã có thể giúp hắn chia liều thuốc, truyền nước biển cho thiếu niên trên giường.
"Sốt, sốt không cao lắm, nhưng để quá lâu, lâu..." Bác sĩ nhỏ dùng hết sức bình sinh, hít sâu một hơi: "Truyền, truyền dịch, truyền dịch một chai, ngày, ngày, ngày mai, ngày mai là có, có..."
Vương Tuấn Khải: "Có thể?"
"Có thể, có thể..."
Vương Tuấn Khải: "Hết bệnh?"
"Tỉnh táo..." Bác sĩ nhỏ suýt nuốt cả đầu lưỡi, ngượng ngùng: "Chỉ truyền dịch thôi thì không thể khỏi hoàn toàn được..."
Vương Tuấn Khải cũng không nói nhiều, gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, hắn chễm chệ ngồi trên cái ghế lớn nhất phòng khám, hiên ngang như thể kẻ đột nhập bất thình lình bất hợp pháp không phải là mình vậy. Bác sĩ nhỏ nơm nớp lo sợ, thấy hắn quả thật chỉ là mượn chỗ chữa bệnh, đắn đo một lúc liền mang đến cho Vương Nguyên cái chăn.
"Vì sao tất cả phòng khám đều đóng cửa vậy?"
Vương Tuấn Khải đột nhiên lên tiếng làm cho bác sĩ nhỏ giật bắn, vuốt ngực ổn định nhịp tim xong mới hổn hển trả lời: "Gần đây, có, có rất nhiều người mắc chứng bệnh kỳ quái."
"Có phải đang đi trên đường bỗng dưng té xỉu, sau khi tỉnh lại cả người tái tím, mắt đỏ da trắng bệch, tay chân cử động không linh hoạt còn thích uống máu người hay không?"
Bác sĩ nhỏ gật đầu lia lịa: "Đúng đúng, có người còn nhảy dựng lên cắn người khác nữa, sau đó người bị cắn cũng xuất hiện triệu chứng giống hệt. Bây giờ khắp nơi đều truyền nhau bọn họ bị nhiễm virus tang thi rồi, không ai dám đụng vào bọn họ hết, bệnh viện cũng không còn chỗ chứa, sớm muộn gì thành phố này cũng gặp đại nạn..."
"Phía cảnh sát nói như thế nào?"
"Còn có thể nói như nào? Bệnh lạ đang được nghiên cứu." Bác sĩ thở dài: "Làm gì có loại virus nào phát tán bệnh nhanh như vậy chứ? Chắc chắn là thiên thạch ngoài hành tinh rơi xuống, mang theo sinh vật lạ. Người bệnh ban đầu đều phát sốt nhẹ, qua ba ngày mới bắt đầu đổ bệnh, cho nên...bạn của anh chắc chắn không mắc bệnh đó đâu...."
Vương Tuấn Khải đánh giá bác sĩ một lúc: "Hết nói lắp rồi?"
"Hả, à...bình thường chỉ khi quá mất bình tĩnh tôi mới nói lắp..." Bác sĩ cẩn thận đáp, thấy hắn cứ nhìn chằm chằm mình, sợ hãi co rụt lại: "Tôi, tôi đi tìm nước nóng cho cậu ấy uống thuốc..."
Không đợi Vương Tuấn Khải trả lời, bác sĩ nhỏ chạy biến.
Hắn yên lặng chống cằm, đồng hồ đã điểm mười hai giờ đêm.
Một bàn tay xanh tím thò ra từ túi áo hắn, dần dần hóa thành làn khói bay ra ngoài, sau khi hoàn toàn rút ra khỏi túi áo Vương Tuấn Khải, binh hồn đã lâu không xuất hiện lặng lẽ đứng trong góc, trường kiếm trong tay hơi động đậy.
Vương Tuấn Khải nhìn mà lắc đầu, không muốn nói chuyện làm phiền đến Vương Nguyên nên chỉ để cho binh hồn chậm rãi tự ngẫm.
Lúc hắn nhìn đến bác sĩ nhỏ kia, đã phát hiện đối phương sinh ra thiếu khuyết hồn phách, vì vậy rất dễ bị hù dọa, đầu óc còn có lúc mơ màng. Mà sau khi đối phương đi ra, binh hồn liền rục rịch không yên, cứ muốn chạy ra ngoài ngắm nghía một phen, cũng may Vương Tuấn Khải đè ép được y, để y đừng dọa xỉu bác sĩ nhát gan kia.
Hắn nhìn ra được, giữa hai người này có mối liên hệ rất sâu đậm.
Hết Chương