Giải quyết xong bữa sáng, mọi người bắt đầu dọn dẹp trang trí nhà cửa. Về cơ bản cũng không cần vất vả gì nhiều, chỉ là Lương Dật Sinh rất lâu mới trở về ngôi nhà này cho nên cần phải kiểm kê nhiều thứ. Hỏi ra mới biết Lương Dật Sinh sống cùng một người họ hàng ở nhà thờ tổ, về sau xảy ra nhiều chuyện khiến cho không ai trông coi sản nghiệp nơi này nên y rời nhà thờ tổ đến đây quản lí.
"Bọn họ thích người tự lập, tôi muốn ăn bám cũng không còn cách nào." Lương Dật Sinh kể về họ hàng của mình, nhún vai: "Cuối cùng thì tôi cũng sống ở ký túc xá, một năm chỉ về đây được có ba, bốn lần."
"Vậy à..." Vương Nguyên nghĩ đến cảm giác kỳ lạ khi cậu mới tỉnh giấc buổi sáng, buột miệng thốt ra: "Cậu có biết ở đây có thứ gì khác thường không?"
"Khác thường? Không biết nữa, trị an nơi này khá ổn, tôi cũng chưa từng thấy qua thứ gì quỷ dị." Lương Dật Sinh qua loa đáp, nghĩ thế nào lại vòng về: "Nếu cậu phát hiện cái gì, phải báo cho tôi biết nhé."
"Ừm."
Vương Nguyên cũng mong là mình sợ bóng gió.
Tiểu hồ ly nhảy nhót xung quanh thùng hàng, cùng cậu treo những chiếc đèn lồng đủ màu lên cửa, Lương Dật Sinh mua rất nhiều thứ, trang hoàng hoàn tất căn nhà liền trở nên rực rỡ hẳn ra. Trong quá trình trang trí thường xuyên xảy ra các sự cố va chạm nhẹ, ví dụ như tiểu hồ ly không cẩn thận lăn từ trên bệ cửa sổ xuống bồn hoa bên ngoài, hoặc là Vương Nguyên cầm mấy nhánh cây khô đụng phải mảnh thủy tinh vỡ, suýt chút nữa cắt một đường trên tay.
"Sao trong này lại có thủy tinh vỡ?" Lương Dật Sinh không vui: "Chẳng lẽ là do cửa hàng hoa khô đó không cẩn thận làm rơi vào? Thật là, tôi cho chấm một sao cho trang web của bọn họ..."
"Hình như là do cửa sổ tầng trên có vấn đề." Vương Nguyên nghiêng người ra cửa sổ, ngửa đầu, cậu không nhìn thấy gì, đành bỏ cuộc định quay vào nhà. Chỉ là khi cậu vừa nhoài người ra, một đám tóc tai ngồn ngộn rũ xuống gáy cậu, gương mặt âm u tử khí với những vết dao rạch chồng chất đột ngột xuất hiện kề sát Vương Nguyên làm cho cậu run lên.
"Chít_____"
Cậu sực tỉnh, cả người vã mồ hôi lạnh, trong một tích tắc thoáng qua trước khi tiếng kêu của tiểu hồ ly vang lên, cậu đã nghĩ rằng đối phương nở nụ cười.
Lương Dật Sinh cũng phát hiện bất thường, vội vàng chạy ra: "Xảy ra chuyện gì?! Vương Nguyên!" Y chồm tới kéo Vương Nguyên đang lơ lửng nửa trong nhà nửa ngoài sân, miễn cưỡng lôi vào: "Nếu mà cửa sổ có vấn đề thì cậu cũng không nên mạo hiểm như vậy chứ? Lỡ trên đó còn mảnh vỡ thì sao?!"
Vương Nguyên còn chưa hồi thần, thầm nghĩ đúng vậy, tại sao mình bất cẩn thế này?
Dường như là cỗ ma lực vô hình, lại tựa hồ chính bản thân cậu tự kích phát ý định đó. Có chút mâu thuẫn ngấp nghé trỗi dậy trong cậu, nhưng rồi không hiểu tại sao lại bị đè xuống. Vương Nguyên biết mình đã quên thứ gì đó rất quan trọng, cậu ôm suy nghĩ này cả ngày, người cũng lâng lâng như bước trên mây.
Cho đến khi cậu suýt đánh đổ nồi lẩu, Vương Tuấn Khải liền sầm mặt kéo cậu ra ngoài phòng khách.
Hắn nghiêm túc đứng đó, thẳng tắp sừng sững tựa thân cây cổ thụ, cả người tỏa ra áp suất thấp dọa mấy con tiểu yêu không dám đến gần. Hắn nhìn chằm chằm Vương Nguyên một lúc lâu, rốt cuộc phá vỡ im lặng bằng một mệnh lệnh:
"Xòe tay ra."
Quần chúng vây xem: "..." Tính làm gì? Tính đánh tay Vương Nguyên hay gì?
Vương Nguyên làm theo lời hắn, trên tay phải của cậu còn có vết cắt khá mờ - là thủy tinh vỡ ban ngày gây ra, tuy không gây thương tổn máu huyết nhưng khá là gây chú ý. Vương Tuấn Khải âm trầm cầm lấy tay cậu, vừa mò vừa sờ.
Quần chúng vây xem đã rớt cằm: "..." Báo cảnh sát được chưa?!
Nếu bọn họ trông thấy cách mà Vương Tuấn Khải xử lí huyết đằng trên người Vương Nguyên, chắc còn phản ứng dữ dội hơn.
Vương Tuấn Khải sờ không lâu lắm, vẻ mặt dần trở nên trầm trọng: "Mẹ kiếp."
Hắn không phải lần đầu văng tục, nhưng cũng đủ khiến đám người bên kia sợ chết khiếp. Phải biết Vương Tuấn Khải hắn không là thứ tốt lành, nhưng sờ tay nhỏ của người ta xong lại mắng một câu khó nuốt như vậy là ý gì?
Lương Dật Sinh định phàn nàn vài câu, bỗng nhiên thấy hai luồng u quang mang tên "mắt của Vương Tuấn Khải" phóng đến phía mình, không tiền đồ run lên: "Dù anh có sờ tay cũng không chiếm được thân thể của Vương Nguyên đâu!"
Đội tiểu yêu quái: "..."
Tạ Lưu Quang chỉ muốn ấn cái đầu úng nước của kẻ nào đó vào nồi lẩu luộc cho khôn ra.
Vương Tuấn Khải thế mà chẳng tức giận, chỉ lạnh lùng hỏi: "Nhà này rốt cuộc có thứ gì không sạch sẽ?"
"Nào có! Lúc trước tôi sống ở đây mấy ngày cũng chưa thấy có gì khác thường." Lương Dật Sinh thấy hắn liếc tiểu hồ ly, vội ôm nó vào ngực chuẩn bị tùy thời vọt trốn: "Tiểu hồ ly cũng đến cùng lúc với chúng ta, nó không biết gì hết!"
Vương Tuấn Khải đổi câu hỏi: "Quan hệ của cậu và người nhà không tốt?"
Lương Dật Sinh vội lắc đầu: "Không hề, tình cảm của bọn tôi rất tốt, tay nhỏ cũng cho sờ mà!"
Tạ Lưu Quang: "...Cậu không về nhà nhiều tháng, cũng không chắc có ai đó cố ý gây sự." Anh ta đi đến gần Vương Nguyên, tuy là không nhìn thấy gì nhưng lại ngửi thấy một mùi tanh nhàn nhạt trên bàn tay cậu. Vương Tuấn Khải hình như nhìn không ra thứ gì, nhưng sờ lên ngón áp út của Vương Nguyên lại sờ được cộm cộm, cảm giác như là có sợi dây đang buộc vào đó.
"Se tình tơ?" Tạ Lưu Quang nghe miêu tả, mày cũng cau lại: "Tại sao có kẻ buộc se tình tơ lên tay Vương Nguyên? Buộc khi nào?"
Cẩn thận ngẫm lại, Vương Nguyên một đường đều cùng bọn họ đi, hầu hết thời gian mọi người đều nhìn thấy nhau, chỉ trừ lúc tắm và lúc ngủ. Tạ Lưu Quang cúi đầu, mùi tanh đạm đạm vấn vít như có như không, lại làm cho anh ta không nhịn được lùi bước. Se tình tơ đúng như tên gọi của nó, là đồ dùng hằng ngày của Nguyệt Lão, chỉ cần đem se tình tơ buộc vào hai người xa lạ, chẳng quản non sông xa xôi hay là tuổi tác bất cập, bọn họ đều sẽ tìm đến nhau, trong lòng có nhau, yêu nhau bách niên giai lão sinh tử bất ly. Cái đáng phải nói ở đây là thứ này khó tìm cực kỳ, vì sao lại xuất hiện ở một nơi hẻo lánh như ngọn đồi này?
"Đêm qua có xảy ra chuyện gì không?" Vương Tuấn Khải sốt sắng hỏi Vương Nguyên, cậu chỉ lắc đầu, mơ hồ nói: "Tôi không nhớ nữa, rất có khả năng tôi đã thấy thứ gì đó, lại quên sạch hoàn toàn."
"Đáng chết..." Hắn mắng thầm, chỉ lơ là một chút thôi, đã có thứ muốn nhằm vào cậu mà ra tay. Kỳ quái là hắn lại không phát hiện sớm hơn, thậm chí chẳng nghe ra chút manh mối nào, cứ như thủ phạm là một kẻ thông thạo linh lực hơn cả hắn, dễ dàng qua mặt hắn. Nếu không phải biểu hiện của Vương Nguyên quá rõ rệt, đợi qua vài ngày nữa, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra với cậu?
"Se tình tơ này..." Vẻ mặt Tạ Lưu Quang cổ quái vô cùng: "Hình như đầu bên kia không phải là người..."
"Có ý gì?" Vương Tuấn Khải càng nghe càng khó chịu, niết tay Vương Nguyên cũng mạnh hơn, cơn bỏng rát từ vị trí tiếp xúc với se tình tơ thiêu đốt ngón tay hắn, như một con kí sinh trùng nóng nảy xua đuổi tấn công hắn.
Tạ Lưu Quang còn chưa kịp nói hết, tiếng chiêng trống ở xa xa gần gần vọng đến làm anh ta im bặt.
Ở vùng đồi này chỉ có một ngôi nhà duy nhất thuộc về Lương Dật Sinh, bởi vì khu vực này thuộc địa phận tư nhân nên tuyệt không có ai khác sinh sống. Người du lịch bộ hành phát ra âm thanh này là điều không thể xảy ra, càng miễn bàn đến radio máy nghe nhạc gì đó.
Vương Tuấn Khải nhíu mày nhìn Vương Nguyên, lại liếc Tạ Lưu Quang.
Tiếng kèn lẫn vào tiếng nổ lộp bộp huyên náo cả một vùng, giữa âm thanh rộn ràng nhộn nhịp còn kèm theo âm vang của một số lượng người không ít đang di chuyển trên mặt đất. Mùi thơm nức mũi từ xa đến gần hun cho người ta choáng váng, giữa vị ngọt nị gắt gao lẫn vào tia huyết khí kinh tủng.
"Này, cái này..." Bảo Ca khiếp sợ bò lên bệ cửa sổ, sau khi nhìn thấy thứ kia là gì, sợ đến nhũn chân ngã úp sấp xuống đất.
Ngoài cổng nhà Lương Dật Sinh, không biết khi nào đã xuất hiện một đội ngũ đón dâu linh đình lộng lẫy.
Bọn họ ăn vận trang phục cổ đại, trường sam đỏ dài, đồng nhất một kiểu hình. Ngoài bốn gã phu khuân kiệu đứng ở chính giữa, bốn tỳ nữ hai bên cùng với bà mối mai đi song song chiếc kiệu cùng đoàn người mang mâm lễ đứng phía sau, kẻ đi đầu cưỡi một con ngựa trắng, trên ngực đeo một chiếc trường mệnh khóa màu vàng.
Chiếc mũ quan trạng trên đầu chứng tỏ địa vị của kẻ này không bình thường – đương nhiên là lúc hắn ta còn sống.
Vương Nguyên nhịn xuống cơn đau nhói ở ngón út, mở mắt trừng trừng. Từng dòng từng dòng tử khí màu đỏ chói cuồn cuộn di chuyển trong đầu cậu, ngữ điệu vô hình âm vang khắp nơi nói cho cậu biết thân phận của kẻ này.
"Mẹ của tôi ơi..." Lương Dật Sinh hết hồn, đứng chết trân ở đó, chân không nhúc nhích nổi, vẻ mặt không thể tin được: "Cái quái gì vậy...?"
"Là đến đón dâu ư?" Tạ Lưu Quang cũng ngạc nhiên không kém, anh ta nhìn gương mặt của những thứ kia, từ xa cũng đã thấy lạnh hết cả người. Chúng không có tròng mắt, hay nói là tất cả con ngươi đều bị móc xuống, tuy máu đã khô cạn nhưng hai dòng lệ nâu xỉn màu chảy ra từ hốc mắt khá là ghê rợn. Đầu tóc bới theo đời Đường, thống nhất cùng cài một cây trâm ngọc màu đỏ, vẻ mặt của chúng cứng ngắc bất động, lạnh lùng nhìn thẳng vào nhà bọn họ.
Lương Dật Sinh chấm kỹ thuật hóa trang . điểm.
Liên tưởng đến se tình tơ vừa mới bị phát hiện, đội ngũ này đến đây để đón ai, không cần nói cũng hiểu.
Tân lang kia bước xuống ngựa, chầm chậm đứng đối diện với Vương Nguyên, há mồm ra.
Vương Tuấn Khải nhanh như chớp đóng cửa "ầm" một tiếng, vật phóng ra từ miệng tân lang bay thẳng đến đập vào cánh cửa phát ra tiếng động thật lớn. Mọi người không hẹn cùng nhìn ra kính cửa, chỉ thấy một đầu lưỡi xám ngắt dính trên đó, chất nhầy dãi dớp chảy dọc xuống, ăn mòn một mảng cỏ.
Treo trên chiếc lưỡi đó là một đoạn dây tơ hồng nhìn quen mắt vô cùng.
Vương Nguyên rên lên một tiếng, se tình tơ trên ngón tay cậu như bị thứ ngoài đó kíƈɦ ŧɦíƈɦ, không ngừng siết chặt siết chặt vào trong. Ngón tay út đã bắt đầu xuất hiện tình trạng ứ đọng máu, dần dần tím tái mất cảm giác.
Mắt thấy ngón tay Vương Nguyên lập tức sẽ đứt lìa, tiểu hồ ly rít lên một tiếng dài, vật ngoài cửa như nghe phải sấm mà giật lùi lại, song vẫn là không hề hấn gì mà bắt đầu đập cửa.
Lương Dật Sinh đột nhiên vỗ đùi: "Phải rồi!" Nói xong y nhét tiểu hồ ly vào lòng Vương Nguyên rồi chạy lên lầu ngay tức khắc.
Chiếc lưỡi quỷ dị dùng sức gõ cửa, cánh cửa thủy tinh bị đập lung lay không ngừng, đám người rước dâu lại chưa thấy hành động gì, dường như là đang chờ đợi cái gì đó.
"Cậu đứng yên đó." Vương Tuấn Khải vịn Vương Nguyên lại, quỳ một chân xuống, thanh trường đao lạnh buốt dần dần hiện hình trong không khí, chém một đường sâu hoắm trên tay hắn.
Máu tươi tanh nồng tuôn xuống sàn nhà, tự động chảy thành một đồ án hàng trăm con chữ xiêu vẹo. Huyết khí nhất thời tản ra khắp nơi, càng làm cho vật bên ngoài nóng nảy gấp gáp. Vương Tuấn Khải thấy sợi tơ hồng quấn trên đầu lưỡi nhân lúc bọn họ không chú ý len vào khe cửa, lập tức chắp tay niệm chú, một trận cuồng phong từ bốn phương tám hướng ầm ầm ầm dội tới xung quanh ngôi nhà, bao bọc đội ngũ kia và bọn họ vào một vòng tròn lốc xoáy.
Máu ra rất nhiều, chẳng mấy chốc mà đồ án trên sàn nhà lan rộng ra bán kính một mét – lấy Vương Nguyên làm trung tâm. Vương Tuấn Khải bảo cậu ngồi xuống, dẫm lên máu, áp bàn tay bị quấn se tình tơ của mình vào dòng máu đỏ tươi kia.
Se tình tơ dường như cố kỵ máu của Vương Tuấn Khải, vẫn luôn khống chế không cho Vương Nguyên được như ý, nó cố bám riết ngón tay của cậu, đã muốn ăn vào tận xương. Mùi huyết tinh quá nồng, như một làn khói xộc lên bao phủ Vương Nguyên lại, se tình tơ giãy dụa mơ hồ phát ra tiếng kêu thét, lại bị thánh chú rầm rì cứng rắn đè xuống.
Những người quen lâu năm của Vương Tuấn Khải đều biết rõ, hắn có một nhược điểm.
Khi hắn gặp phải những thứ gây nguy hiểm đến sinh mệnh con người, có thể đánh hắn sẽ đánh, có thể gϊếŧ hắn lập tức gϊếŧ, tuy rằng tốn sức nhưng giải quyết rất gọn gàng. Nhưng những thứ hắn đánh không được, gϊếŧ không được, hắn sẽ đem chúng nó nhốt vào một không gian riêng, nằm trong kết giới gọi là phong hồn.
Ở trong này, sức của hắn không mạnh như bình thường, lại mang tính sát thương rất khủng bố.
Tạ Lưu Quang trơ mắt nhìn máu đỏ từ trong nhà chảy ra bốn bề, chính anh ta còn phải nhảy lên sofa để tránh bị lây dính. Dòng máu này như có linh tính tràn trề khắp bốn phương, dù rằng vết thương của Vương Tuấn Khải rất to nhưng theo lý thuyết bình thường con người không thể chảy nhiều máu như vậy. Tạ Lưu Quang không thể hiểu được nguyên lý của phong hồn, cho đến khi anh ta mơ hồ nhận ra những thứ tồn tại bên trong phong hồn.
Tạ Lưu Quang nhìn ra ngoài bầu trời, lốc xoáy đen ngòm cuồng dã đã che lấp bầu trời đêm, nhưng anh ta có thể nhìn thấy rất rõ những bóng đen vọt lại đây – to nhỏ khác nhau, già trẻ lớn bé, đều mang một biểu cảm giận dữ oán hận. Đó là những linh hồn chết oan đã bị tha hóa thành một phần của bóng tối, vốn vẫn luôn bị nhốt tại nơi chúng thuộc về, nay chúng được người triệu hồi đến, không ngừng hóa thành máu loãng gia nhập vào đồ án của Vương Tuấn Khải.
Phong hồn, là vây nhốt linh hồn, chuyển hóa chúng nó thành một phần của ác quỷ, thức tỉnh thứ sức mạnh chỉ có ở tà thần.
Tạ Lưu Quang rũ mắt nhìn Vương Tuấn Khải, hắn vẫn là bộ dáng con người bình thường, trên mặt lại nổi một tầng hoa văn màu đen rùng rợn, như một căn bệnh nan y hết đường cứu chữa.
Hết Chương