Đường Nhiễm là một người ích kỷ.
Khi quốc gia còn phồn thịnh, y là người phụng mệnh ý chỉ của thần linh truyền đạt giáo lý cho bách tính, cũng là người dựa theo ý nguyện của nhân dân tôn thờ thần linh. Song đến khi quốc gia này đi đến cực hạn và cần phải bị hủy để xây dựng lại từ đầu, y không muốn.
Đường quốc là mối họa cuối cùng của nhân thế, phải diệt – người bề trên nói như vậy.
Đường Nhiễm tìm đủ mọi cách để câu thông với phía trên, cố gắng tìm một lời giải thích hợp lý, nhưng cho dù y có nỗ lực đến mức nào, chính bản thân y cũng biết mình đã không thể chấp nhận bất kỳ nguyên nhân gì cho việc tiêu trừ Đường quốc.
Một đất nước đã phạm phải lỗi gì mà bị thần gán cho tội danh mối họa cuối cùng của nhân thế? Đường Nhiễm không hiểu, y thân là quốc sư đã không hiểu, người khác càng không thể lý giải.
Y không dám nói chuyện này cho ai biết, kể cả Diệp Khai. Nhưng y không cam tâm trơ mắt chờ tai họa giáng xuống, đành ngấm ngầm dùng người đi truyền tin khắp nơi, giấu mình trong bóng tối tìm kiếm nguyên nhân tai họa.
Nhưng rồi Đường quốc bắt đầu rơi vào thời kỳ đen tối.
Mối họa dịch bệnh đó là thiên giáng, hoàn toàn không thể ngăn cản. Hoàng đế ban đầu chỉ cho rằng dịch bệnh gói gọn trong một tòa thành, phái người đến cứu tế, chẳng ngờ nhóm quân đi cứu tế kia không may nhiễm phải dịch bệnh nọ, mang theo trùng độc trở về kinh đô.
Hoàng thành chìm trong khói lửa.
Hoàng đế nhiều lần đòi Đường Nhiễm lập đàn tế thế, nhờ mượn sức tín ngưỡng cứu giúp bách tính, song y giống như đã mất hết pháp lực, không thể câu thông với thần minh, càng không thể giúp cho Đường quốc chút ích lợi nào. Đất nước này dường như đã bị thần lãng quên, tuyệt vọng tự diệt.
Hoàng đế muốn xử chết Đường Nhiễm. Vốn là hoàng đế đã có tính nghi ngờ, trải qua năm dài tháng rộng chịu lời đồn đãi của người dân, đã sớm tin rằng Đường Nhiễm thật sự làm ra tội nghiệt thiên địa bất dung, cho nên gọi thần không ứng, pháp thuật chẳng linh.
Đường Nhiễm chỉ có thể mang Diệp Khai trốn đi nghĩ cách. Y chẳng có cách chống lại hoàng đế, càng không thể thay đổi ý chỉ của thần minh, chỉ có thể dựa vào tàn lực tín ngưỡng của tín đồ cố gắng bày tụ linh trận gột rửa u ám ở những nơi dịch bệnh hoành hành. Nhưng có lẽ là số phận của quốc gia đã tận, dịch bệnh vừa mới khởi sắc một chút thì nhân dân đã bị giặc xâm chiếm làm cho hoảng loạn chạy trối chết. Tụ linh trận của Đường Nhiễm bố trí bị phá hoàn toàn, hào quang thần linh bị coi là vô dụng, tất cả những biện pháp y cứu vớt quốc gia này đều bị chính dân chúng phá hủy.
Đường Nhiễm đứng trên con đường hoang tàn, bình tĩnh nhìn Diệp Khai rời đi. Diệp Khai ở bên cạnh y đã quá lâu, coi như kìm kẹp gông xiềng thì cũng đã đến lúc gỡ bỏ, y không thể cản bước vận mệnh của Diệp Khai, càng không thể vì mong muốn của bản thân mà áp đặt quyền lợi của người khác.
Diệp Khai vốn đã muốn rời khỏi y từ lâu, không thể tẩy trừ dịch bệnh nhưng Diệp Khai có thể đẩy lùi ngoại bang, trả về lãnh thổ nguyên vẹn.
Đường Nhiễm biết, Diệp Khai làm được. Chẳng qua...Chẳng qua y không muốn Diệp Khai ra trận, bởi vì...
Y cúi đầu nhìn thanh kiếm đẫm máu trong tay, lê bước bắt đầu đi ra ngoại thành. Nơi này chính là tòa thành đầu tiên nổ ra dịch bệnh, vốn đã không còn một bóng người nào, kẻ sống sót đều di tản, người chết đều rữa thành thịt thối, chỉ có một tòa miếu sừng sững nằm trên vách núi, dù đổ nát vẫn có thể nhìn ra đó là miếu quốc sư.
Tín niệm đã mất, pháp lực chẳng còn, người duy nhất tin tưởng mình cũng đã rời đi, Đường Nhiễm lại muốn cứu quốc gia cũng không có chút vốn liếng nào.
Nhưng y có thể đương chức quốc sư bao nhiêu năm nay cũng không phải là tùy tiện muốn là làm, cho dù không có gì, y cũng còn thân thể này.
Có lẽ cứu vãn được chút gì đó – Đường Nhiễm nghĩ thầm, chật vật bước vào miếu thờ, vừa đặt chân vào bệ cửa đã lui ra ngoài, biến sắc. Y nhìn chằm chằm miếu nhỏ, xung quanh đã bị nhiều trận loạn lạc phá hoại không nguyên vẹn, bàn tế chỏng chơ lật ngửa, mạng nhện giăng đầy khắp nơi, đây là một cái miếu hoang không hơn không kém, nhưng bức tượng kia lại không hề sứt mẻ giống như chẳng hề chịu hậu quả của thời đại.
Bức tượng được tạc giống y rất nhiều, im lặng đứng đó, lại tản ra hắc khí nhàn nhạt quen thuộc tới kinh người.
Y nhìn chằm chằm bức tượng, bỗng nhiên bật cười lớn. Tốn công phí sức tìm kiếm nguyên nhân dịch bệnh, cuối cùng lại là thứ này gây ra?!
Đường Nhiễm chẳng chút do dự chém bay đầu tượng quốc sư, điêu khắc đá có bảy phần giống gương mặt y rơi ầm xuống đất, lộ ra vật thật bên trong. Thì ra đây là một bức tượng rỗng, bên ngoài là dáng vẻ quốc sư, bên trong lại là thi thể khô quắt của một con cương thi nhắm nghiền mắt. Đầu nó bị Đường Nhiễm chém đứt, một đám sinh vật từa tựa như mạch máu mỏng manh từ vết cắt đen sì sì nháo nhào bò ra khiến ánh mắt tràn đầy tơ máu của y càng thêm dữ tợn.
Là huyết đằng.
Xung quanh huyết đằng lượn lờ hắc khí nồng đậm, chẳng mấy chốc đã phủ đầy tòa miếu. Đường Nhiễm không chút cảm xúc nhìn ma vật từ từ khuếch tán, giận đến tức cười, âm thanh vụn vỡ đứt quãng từng đợt, cuối cùng biến thành khóc nức nở.
Y suy sụp quỳ xuống, hai bàn tay bẩn thỉu che đi đôi mắt đỏ ngầu, run rẩy uất ức mà khóc, mang theo toàn bộ áp lực đau khổ lẫn dằn vặt thống hận bao nhiêu năm nay trút ra ngoài, nhất thời khóc đến thở không nổi.
Y không biết từ khi nào nhân dân đã thờ phụng y, cũng không rõ vì sao bức tượng này lại bị đổi vỏ thay ruột kinh khủng như vậy. Nếu như không chỉ có một bức này đâu? Nếu như, nếu như toàn bộ Đường quốc đều thờ phụng tà ma như thế này đâu?!
Trải qua một lúc lâu, Đường Nhiễm đứng lên, dùng máu chính mình vẽ một cái pháp trận ngăn cấm không cho huyết đằng rời khỏi ngôi miếu, hiện giờ y chỉ có thể dựa vào linh khí tứ phía làm như vậy, nhưng dịch bệnh đã khiến linh khí bị ô nhiễm không ít, đành chống cự đến đâu hay đến đó.
Đường Nhiễm tức tốc trở lại kinh thành, đúng vào lúc trong cung truyền ra tin hoàng đế băng hà.
Hoàng đế băng hà.
Ở thời đại bình thường, hoàng đế băng hà là một sự kiện có bao nhiêu nghiêm trọng, băng hà ý chỉ thay đổi một vị vua mới, đổi một đời trị vì mới, hoặc là thái bình thịnh thế hoặc là loạn đả triền đấu. Nhưng trong thời khắc quốc loạn như vậy, tin tức này không hề đả động chút nào đến bách tính, bởi vì trong mắt bọn họ, vị hoàng đế không có cách cứu vớt quốc gia này sống chết từ lâu đã không còn quan trọng.
Cho dù hoàng đế vì ngự giá thân chinh đến tiền tuyến mà chết, cho dù người nọ là vì bá tánh đất nước này mà chết, thì cũng không thể xóa đi sự hoảng loạn uất hận trong lòng họ.
Đường Nhiễm một đường chạy về biệt viện quốc sư, nhìn thấy cờ tang áo trắng từ lâu đã bị một tầng hắc khí bao vây, càng tăng tốc. Người xung quanh nhìn thấy y lập tức nhận ra y là ai, có kẻ hoảng sợ lủi đi, có người hô hào đòi bắt bớ, nhưng đều không dám đến gần Đường Nhiễm, sợ là đã tin y tà thuật bất chính nguyền rủa Đường quốc.
Y cấp tốc chạy đến chính điện, mở tầng mật thất chui vào, dùng một cây đuốc soi sáng đường hầm tiến thẳng về đài tế.
Nơi này chỉ có quốc sư có quyền hạn ra vào, ngay cả hoàng đế cũng không thể tùy tiện xâm nhập vào trong. Đã từng có một vị hoàng tử vì muốn vua cha phế truất địa vị của quốc sư mà ngang nhiên tấn công vào hầm ngầm, cuối cùng tới giờ vẫn không rõ tung tích. Lời đồn đãi về mật thất quốc sư từ đó trở thành cấm chỉ, không còn một ai dám nhắc đến nữa.
Thực chất nơi này được bảo mật như vậy cũng là vì nó trấn áp một số lượng lớn vong linh.
Vong linh bị giam giữ ở đây đều là oán sát cực hung cực ác, thoát ra một tên chính là phá hủy một quốc gia. Năm đó Đường Nhiễm lần đầu đến đây đã làm lễ tẩy trừ vỗ an giấc ngủ của bọn họ, hiện giờ y cũng lại đến đây để xin một ân huệ.
Đài tế vốn là lập nên chỉ để tế vong linh, tế phẩm duy nhất...chỉ có thể là quốc sư.
Thật ra, mỗi một đời vua đều có quốc sư ở phía sau âm thầm hỗ trợ, chỉ là bọn họ chưa từng lộ mặt đã chết đi vì lễ tế vong linh này. Bọn họ yên lặng thủ hộ quốc gia, là những tướng sĩ tay không tấc sắt giúp bá tánh sống qua từng thời kỳ, nhưng chẳng ai biết điều đó, cho đến khi hoàng đế đời này chủ động công bố sự tồn tại của Đường Nhiễm.
Y đã từng cho rằng, nếu bản thân nỗ lực phù trợ quốc gia cải chính đất nước, có phải là thiên họa sẽ không buông xuống trên đầu mọi người hay không?
Nhưng rồi thì tai ương cũng tới.
"Quốc sư đời thứ bảy, Đường Nhiễm, dập đầu tạ lỗi với tiên tôn." Y quỳ mọp xuống, thành kính cúi đầu: "Đường Nhiễm biết sai, không nên to gan tiết lộ thiên cơ, tự ý làm trái di huấn quốc sư, dám mưu đồ cải nghịch thiên mệnh, ngăn cản đế tinh xuất mã, ngu dốt vô năng, không phân rõ đâu là trắng đen, tội trạng chất chồng."
Đường Nhiễm quỳ xong, thi hành lễ tẩy trần bản thân, gột rửa bụi bẩn trên mặt, ngẩng đầu mỉm cười.
Y có thể cảm nhận được vong linh tứ phía đang hợp lại đây, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn y.
"Ta có một ước nguyện." Y cầm mũi kiếm giơ lên cao, đối với một vong linh gần mình nhất: "Nam thi vương Trạch Toái, xin ngài hãy đáp ứng ý nguyện của ta."
Bạch y nam tử dần dần đứng lên, trong mắt là muôn vàn tinh tú xoay chuyển điên cuồng: "Trợ giúp Diệp Khai lấy lại Đường quốc, tiêu diệt kẻ tạo ra dịch bệnh."
"Yêu cầu này của ngươi không được chấp thuận." Vong linh nọ nhàn nhạt mở miệng làm cho Đường Nhiễm sửng sốt: "Vì sao?"
"Bọn ta là kẻ phá hoại, sẽ không thể tạo dựng quốc gia chân chính." Hắn ta thật lòng thèm muốn máu thịt của quốc sư này, nhưng sẽ không làm chuyện bản thân không có khả năng. Nhìn lại Đường Nhiễm, tu vi không cao lắm, lại phải làm cho hắn ta mở mang tầm mắt: "Đường quốc đã tận, ngươi chết tâm đi."
"Không."
Vị quốc sư trẻ tuổi ngẩng đầu: "Ta đã sớm dự liệu được tình huống này. Nam thi vương, ta trước giờ chưa từng nghĩ phải đắc tội ngươi. Nếu cho ta cơ hội, ta thà rằng đời này có chết cũng không bao giờ bước vào mật thất nửa bước. Nhưng thiên ý trêu người, ta không thể không dùng sinh mạng bắt đầu sinh cơ cho Đường quốc."
Đường Nhiễm lộ ra nụ cười giễu cợt, thì thào: "Coi như ta nợ ngươi, cũng phải ép ngươi đáp ứng."
Trạch Toái không thể làm gì y, nghe đến đây lập tức nhíu mày, hắn ta nhìn chằm chằm Đường Nhiễm: "Ngươi lấy thứ gì chắc chắn ta sẽ đáp ứng ngươi?"
Đường Nhiễm chỉ cười không nói.
Nhưng sau đó, y lại làm cho Trạch Toái phải đồng ý.
Trạch Toái nhăn mày nhìn quốc sư nam tử cầm kiếm đâm vào ngực mình, tâm đầu huyết tung tóe văng tứ phía, huyết châu cùng với pháp lực còn sót lại quấn quít lượn lờ trong không trung, một cỗ lực lượng mạnh mẽ truyền đến thần hồn các vong linh có mặt ở đó.
Ánh sáng trong mắt quốc sư trẻ tuổi ảm đạm nhanh chóng, cuối cùng y quỳ xuống, lặng yên không một tiếng động mà chết không nhắm mắt.
...
"Ầm" một tiếng, Vương Tuấn Khải bị sức mạnh đột ngột từ hư không xuất hiện đánh văng vào tường.
Hắn ôm đầu lồm cồm bò dậy, chật vật nhìn phược linh kia trở nên điên cuồng.
Đường Nhiễm, Diệp Khai, hóa ra là tiền căn hậu quả bắt đầu từ lúc đó. Sắc mặt Vương Tuấn Khải không tốt lắm, hắn bị động tiếp thu ký ức truyền kiếp của Đường Nhiễm, đầu óc có chút hỗn loạn, đồng thời nhìn thấy Đường Nhiễm kiếp sau quay cuồng trước cửa, không thể làm gì khác là giận dữ quát to: "Trật tự đi!!!"
Thế mà phược linh lại im bặt.
Đường Nhiễm chầm chậm quay đầu nhìn hắn, hoang mang tột đỉnh: "A...?"
"Xem ra ngươi đã nhớ ra hết thảy." Vương Tuấn Khải ngán ngẩm nói, gác chân lên ghế: "Thoát khỏi ảo cảnh luân hồi lặp lại được cũng coi như là có bản lĩnh, nhưng tại sao ngươi lại không thể ra được cánh cửa này chứ?"
Đường Nhiễm mặt bắt đầu mờ nhòe, trở về trạng thái vừa chết xong, lẩm bẩm: "Ta không biết..."
Vương Tuấn Khải xám xịt nói: "Là ai đã giam giữ ngươi ở đây?"
"Ta không biết..." Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt ác liệt của đứa bé kia, y giật giật môi, khô khốc nói: "Ta đưa ngươi đi xem thứ này, có lẽ ngươi sẽ nhìn ra chút gì đó..."
Y nói xong, mang Vương Tuấn Khải vào phòng ngủ, nhưng sau khi nhìn thấy thứ đặt trong tủ gỗ cạnh giường không còn nữa, Đường Nhiễm lập tức sợ ngây người: "Bảo vật gia truyền của ta đâu...?"
Vương Tuấn Khải đứng một bên nhíu mày, xem ra kẻ trộm vừa nãy có dính dáng không ít đến căn phòng này.
Hết Chương