Ba vụ án tự sát trì trệ, cảnh sát nghiễm nhiên không tìm ra được manh mối hữu dụng nào. Đương khi mọi việc tưởng chừng đã đi vào bế tắc, thì ba cái xác trong tủ thi thể bỗng dưng tan chảy thành nước.
Không biết là ai để lộ thông tin này ra ngoài, dư luận bắt đầu đặt ra nhiều vấn đề. Đầu tiên là hung thủ có phải nằm trong cục cảnh sát hay không, nếu không tại sao có thể xử lí xác chết một cách gọn gàng như vậy; thứ hai là liệu toàn bộ những trò này có phải là thật, thi thể vốn không hề xảy ra vấn đề gì nhưng vì một vài lý do bí ẩn nào đó không thể đưa ra ánh sáng...Cấp trên ép hỏi cho ra chân tướng, người dân thì đòi phải có một câu công đạo đàng hoàng, thật sự làm khó nhân viên công vụ.
Tổ trọng án đầu tắt mặt tối đi khắp nơi thu thập chứng cứ, vẫn luôn vô vọng. Bọn họ quyết định mai phục gần nhà các nạn nhân xem có đột phá gì không, nghe nói mấy ngày trước nhà của nạn nhân thứ ba có động tĩnh, cảnh sát mừng rỡ không thôi chạy đến điều tra, chẳng qua như cũ không phát hiện ra chút gì.
Ngày hôm nay cũng vậy, nhóm hai người được phân công chực chờ ở khu vực nhà Đường Nhiễm chán đến chết, giữa thời tiết đầu xuân dễ khiến người ta buồn ngủ này, bọn họ đã phải nốc hai ly cà phê đen liên tiếp mới có thể bảo trì tỉnh táo, lại chẳng thấy một bóng ruồi nào lảng vảng tới gần.
"Cô nói xem, có phải là cấp trên đang thi đua thành tích nên ép chúng ta đẩy nhanh tiến độ tra án không? Án tử này chết dí rồi, còn cố sức làm gì không biết..." Nam cảnh viên ngán ngẩm nhìn hóa đơn cà phê, thầm oán hận tiền lương tháng này. Liếc mắt thấy nữ đồng nghiệp không hài lòng nhìn mình, anh ta sờ mũi lẩm bẩm: "Có gì sai sao? Vốn đội tinh anh còn không xử lí được, chúng ta thì làm gì nổi?"
"Tôi không hiểu tại sao anh có thể tốt nghiệp trường cảnh sát với ý chí thiếu cầu tiến như vậy." Nữ đồng nghiệp quay nhìn chằm chằm tòa nhà phía trước, nghĩa đảm can chính nói: "Kẻ sát nhân có lợi hại đến mức nào thì cũng chỉ là người bình thường, người bình thường chắc chắn sẽ có sơ hở, cảnh sát chúng ta là vin vào sơ hở đó để xé rách lớp vỏ bọc ngụy trang của hung thủ ra, trả lại công lý thật sự."
"Giả dụ như...Hung thủ không phải là người thì sao?" Nam cảnh viên bâng quơ nói, trong mắt anh ta, tòa nhà kia chướng khí mù mịt, đã sớm không còn dành cho người ở.
Nữ đồng nghiệp có không ít ác cảm với người này, không muốn nói chuyện với anh ta nữa, cô đứng lên dự định sẽ đi dạo qua tòa nhà thêm một lần, thì cảm giác được người bên cạnh cũng bật dậy theo: "Sao rồi? Bản tính siêng năng của anh sống dậy?"
"Nhìn kìa." Nam cảnh viên lời ít ý nhiều, hiếm khi nghiêm túc chỉ chỉ vào hai bóng người đang đi vào tòa nhà. Nữ đồng nghiệp ban đầu cứ tưởng anh ta lại soi mỹ nữ chân dài, sau mới phát hiện hai người kia đều là nam: "Chúng ta ngồi ở đây ba ngày rồi, chưa từng trông thấy hai người đó đến khu này lần nào. Bọn họ là tới thuê phòng, hay là..."
"Đi xem thử."
Hai người vọt ra khỏi tiệm cà phê, lẳng lặng giữ khoảng cách với hai kẻ tình nghi.
Tại cổng chung cư, Vương Tuấn Khải cầm năm trăm nhét vào tay bảo vệ mới lấy được quyền "tham quan" trước cửa nhà Đường Nhiễm. Hắn và Vương Nguyên chỉ mới ra khỏi đó cách đây ba ngày, hiện tại quay lại đã phát hiện chung cư hung trạch này âm trầm hắc khí gấp bội.
"Chắc chắn không phải là do đám ma quỷ suốt ngày buôn chuyện kia." Vương Nguyên khẳng định: "Tòa nhà này xây theo hướng phong thủy ổn định, thịnh vượng an khang, chẳng qua bên dưới mộ cốt quá nhiều gây nên xui xẻo. Mà phòng của Đường Nhiễm vốn là mắt xích hóa giải xui xẻo, lại bị sắp đặt thành tử vong cục diện."
Vương Tuấn Khải gật đầu: "Nhà họ Đường chết thảm theo chu kỳ ba mươi năm một lần, chỉ có Đường Nhiễm là ngoại lệ. Cái ngoại lệ này cũng không phải cứu sống y, cho nên tôi hoài nghi có kẻ cố ý hạ sát một nhà Đường Nhiễm để hiến tế thứ gì đó sống lại, cho nên ngày nay, tiến độ đột ngột bị gia tốc, rất có thể là do thứ muốn sống lại kia đã thức tỉnh."
"Nó muốn sớm ngày hồi sinh...?" Vương Nguyên lẩm bẩm: "Sau vụ hiến tế của Trạch Toái, lại có thứ cũng muốn trở lại thế gian làm loạn? Coi như thèm máu thịt của chúng sinh, thứ đó cũng không thể vì tham tính mà chọc đến quy luật thành hoại, hơn nữa sát nghiệp là tội nghiệt cực kỳ nặng nề, chẳng lẽ nó không sợ bị quy luật xử phạt?"
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, ở phía sau, hai cảnh viên chuyên cần cũng mò mẫm theo sát, chỉ nghe được loáng thoáng vài ba từ "máu thịt", "sát" vân vân, tâm sự trầm trọng nhìn nhau – có biến!
Nhà Đường Nhiễm vẫn là dáng vẻ bất khả xâm phạm, tam vị hỏa chỉ thiêu đốt oán khí không hại đến đồ vật trong nhà cho nên không ai phát hiện ra điều gì bất thường. Vương Tuấn Khải nhìn vòng sáng nhàn nhạt ở bên ngoài cửa, về cơ bản đã hiểu tại sao khi hắn bước vào trong thì pháp lực liều tiêu héo, pháp trận này không chỉ có tác dụng vây nhốt linh vật mà còn áp súc sức mạnh linh vật đến cực điểm, bất kể là thiện linh hay ác linh, đều không thoát khỏi cường lực của pháp trận.
"Thứ này chắc chắn là do ông ngoại của Đường Nhiễm bày ra." Vương Nguyên áp tay lên cửa, nhớ lại xúc cảm tam vị hỏa tránh né mình khi đó: "Có lẽ ông ấy đã phát hiện ra phong thủy cục là không thể thay đổi, liền dứt khoát tạo ra pháp trận bảo trụ tính mạng con cháu, một mặt là để giam cầm tà linh đã hãm hại vĩnh viễn không thể ra khỏi căn phòng, mặt khác lại là kéo dài sinh cơ cho hậu bối. Đáng tiếc ông ấy không biết có kẻ cố tình thúc đẩy sự hồi sinh của tà linh, vô tình khiến cả gia đình trở thành tế phẩm."
"Vì hồi sinh thứ đó, thủ phạm bất chấp mọi thứ." Vương Tuấn Khải lắc đầu, mở túi lấy một đoạn nến màu trắng đốt lên, cắm thêm một nén hương bên cạnh. Mùi hương nến hòa quyện vào nhau vốn là không đến nỗi nào, nhưng nữ cảnh viên kia càng nghe càng khó chịu, rõ ràng bọn họ lén lút bám theo sau để theo dõi xem hai người Vương Tuấn Khải có liên quan đến án mạng hay không, lại phát hiện mình từ từ đi ra khỏi chỗ nấp.
Nam cảnh viên nhanh như cắt lôi cô ta lại, sắc mặt biến đổi mấy lần. Anh ta không biết thuật pháp đạo gia, nhưng trời sinh có chút nhãn lực, nhìn thấy hai người nọ đốt hương nến liền nghi ngờ thân phận không tầm thường của đối phương, lục tung trí nhớ rồi nhưng vẫn không biết được đối phương là ai. Vào tầm tuổi này trong đạo gia phái không hề có ai có vóc dáng tương tự như vậy, huống hồ hương nến kia anh ta chưa từng nghe qua, mùi chẳng những lạ mà còn khiến đầu óc choáng váng.
Nam cảnh viên ý thức được nguy hiểm, vội mang đồng nghiệp đã rơi vào mơ màng chạy đi, nhưng cảnh tượng trước mắt đột ngột biến đổi làm anh ta cứng lại, không còn cách nào khác là đứng im bất động tránh tạo sai lầm.
Hành lang chung cư vẫn là hình dáng đó, nhưng thời gian không còn là buổi trưa mười giờ, mà là ban đêm.
Nam cảnh viên thấy một bóng người chạy sượt qua người mình, hớt hải tông vào cửa phòng Đường Nhiễm. Nam cảnh viên còn đang kinh ngạc, dường như đối phương không nhìn thấy anh ta? Chưa đầy năm phút sau đối phương trở ra, trong tay còn cầm theo một cái hộp.
"Tôi cũng là bất đắc dĩ, bất đắc dĩ thôi...Đường Nhiễm, Đường Nhiễm cậu đừng đến tìm tôi..."
Đối phương lẩm bẩm, tái mét mặt thoát khỏi hành lang, nam cảnh viên đứng trong bóng tối nhìn thấy gã nọ, theo bản năng thốt lên: "Bác sĩ Hướng?"
"Bác sĩ Hướng? Hướng Cảnh Hòa?"
Bên tai thình lình vang lên một câu không đầu không đuôi như vậy, nam cảnh viên có thần kinh thép đến mức nào cũng bị dọa nhảy dựng, kinh ngạc trố mắt trông hai kẻ mà bọn họ vốn đang theo dõi – không biết từ lúc nào đã đến gần sát bên người.
"Thảo nào gã có thể biết được chìa khóa Đường Nhiễm để ở đâu..." Vương Nguyên gật đầu đồng tình. Hẳn có lẽ là khi Đường Nhiễm đến phòng mạch trị liệu tâm lý, đã bị gã bác sĩ này thôi miên ám thị ép khai ra chìa khóa.
Tiểu quỷ nói Đường Nhiễm khỏe mạnh bình thường, vốn không hiểu vì sao tự sát, bây giờ xem xét lại rất có thể là do thứ bị phong ấn trong phòng đang giãy dụa vùng vẫy, tạo áp lực trầm trọng cho Đường Nhiễm, cũng có thể là làm cho y mất ngủ dẫn đến y phải tìm tới bác sĩ tâm lý điều trị.
Hướng Cảnh Hòa lúc này đột ngột nhảy ra quăng càng ô liu, Đường Nhiễm không hề biết gì nhảy vào bẫy, sau đó lợi dụng quy trình trị liệu lấy thông tin, tiếp tay cho thứ kia.
"Hố chết người." Vương Tuấn Khải nhíu mày, nhìn nam cảnh viên vẫn còn chưa hết ngạc nhiên cạnh bên: "Nhà Hướng Cảnh Hòa ở đâu"?
"Tôi không biết, chỉ biết phòng khám ở khu Z, phố đường Duy Quang..." Nam cảnh viên không khống chế được miệng, khiếp sợ tránh xa hai người kia: "Các người..."
"Anh không quen chúng tôi." Vương Nguyên bỗng nhiên nói: "Hôm nay anh đi trực cùng với nữ đồng nghiệp này, ngủ quên đến chiều không biết gì cả. Bây giờ anh trở về quán cà phê ngay lập tức."
Nam cảnh viên sửng sốt, dựa vào cái gì anh ta phải nói như vậy...Nhưng sự thật, sự thật không phải đúng là vậy sao, anh ta đã quên cái gì rồi...
Vương Tuấn Khải chớp mắt nhìn hai bóng người dắt díu nhau đờ đẫn đi xuống thang máy, dựng ngón cái bội phục!
...
Khu Z phố là một đặc khu mua sắm vô cùng náo nhiệt, Vương Tuấn Khải vừa cho xe chạy vào bãi đỗ đã nghe thấy tiếng động cơ gầm rú kịch liệt ở bên ngoài. Tiếng la hét phấn khích của đám trẻ đương thời làm cho người già như hắn không quen, tháo đai an toàn cho Vương Nguyên rồi cùng cậu đi vào sảnh lớn của trung tâm. Không nghĩ tới Hướng Cảnh Hòa lại thuê mặt bằng khám bệnh ở một chỗ sầm uất như vậy, lại còn vô cùng nổi tiếng.
Bởi vì cửa ra vào rất đông người, hắn chen không đặng, cũng sợ Vương Nguyên bị dòng người xô đẩy xảy ra chuyện, liền dứt khoát nắm tay cậu từng chút đi vào trong.
Đột nhiên một kẻ nhảy ra trước mặt hắn, tóc tai vuốt nhọn hoắt, nhuộm cái màu lông gà, tay còn đeo một chiếc nhẫn nạm kim cương chói mắt chìa ra vẫy vẫy: "Tôi vừa nhìn là biết anh với tôi cùng hạng người!"
Vương Tuấn Khải mặt không đổi sắc: "Ồ." Lách người đi qua.
Nhưng tên kia còn chưa đạt được mục đích, sao có thể để hắn và Vương Nguyên đi được, nhanh chóng liếc mắt qua chỗ mấy tên hồ bằng cẩu hữu. Một đám choai choai tầm tuổi học sinh cao trung lập tức vọt tới chắn đường, hình thành trận thế khí chất dào dạt.
Đầu lông gà lúc này mới thư thả nói: "Tin chắc anh cũng biết tôi là ai rồi nhỉ? Khu Z này..."
"Không biết." Vương Tuấn Khải không giấu nét mặt phiền táo: "Chúng tôi có chuyện gấp, mời tránh đường."
Trừ Vương Nguyên ra, hắn trước giờ nói chuyện với ai đều không khách khí, có thể nghe vào tai người khác giống như nước đá tát mặt, làm cho nhân loại hỏa khí đầy đầu. Mà đầu lông gà hiển nhiên cũng không phải người tử tế gì, thấy thái độ của hắn không có tí gì là biết khiêm nhường vị nể, liền nheo mắt thu lại nụ cười: "Lão ca, anh như vậy là không được. Tôi nói thẳng, hôm nay anh không để cậu bé này lại đây tôi nhất định không cho anh đi qua cái cửa này."
Không biết là con mắt nào của tên này nhìn trúng Vương Nguyên rồi. Nghĩ đến câu đầu tiên đầu lông gà nói khi đụng phải bọn họ, Vương Tuấn Khải sượng mặt, đầu lông gà đây là có bệnh rồi tưởng ai cũng phát bệnh như mình? Coi Vương Nguyên thành bạn giường định kỳ của hắn?
Sắc mặt hắn tối sầm, u quang lập lòe nhìn đầu lông gà. Tên kia bị hắn nhìn sởn tóc gáy, nhưng xét thấy thiếu niên bên cạnh người nọ rất hợp khẩu vị mình, quyết tâm không bỏ cuộc: "Tôi dùng chi phiếu mua sắm miễn phí ở trung tâm này đổi với anh, thế nào?"
"Cút."
Vương Tuấn Khải mặt lạnh túm vai tên đầu lông gà, như nhấc một cái ghế ném vào lề, bạn bè của đầu lông gà không kịp đỡ lão đại, bị ném trúng ngã rạp như quân bài domino. Đầu lông gà chưa kịp hồi thần đã lồm cồm bò dậy quát to: "Bắt hắn lại, bọn họ trộm-..."
Đúng lúc này, tầm mắt của đầu lông gà chạm phải ánh nhìn kỳ dị từ thiếu niên kia, lập tức im bặt.
Đôi mắt đó rõ ràng thản nhiên như vậy, lại rét lạnh tận cốt tủy. Đầu lông gà bị dọa hoảng hai lần, không phản pháo được nên rất là tức giận, dù kiêng dè hai người kia bề ngoài bất thường, lại như cũ không bỏ được sắc tâm, nhất quyết chiếm lấy cho bằng được.
Đầu lông gà là con trai chủ trung tâm mua sắm, người đã đến địa bàn sao gã có thể bỏ qua, phất phất tay gọi thủ hạ tới: "Đi, điều tra coi bọn họ đến trung tâm làm gì, người như thế này ắt không phải là mua sắm bình thường, rất có thể là đến làm giao dịch gì đó!"
Thủ hạ vâng lời đuổi theo, chẳng qua hai người kia như chìm vào biển người, quẹo cua mấy lần liền mất dấu, đành phải muối mặt quay về xem camera quản chế, phát hiện bọn họ tới phòng mạch bác sĩ Hướng.
Đầu lông gà không ưa gì mấy tên bác sĩ đạo mạo trang nghiêm che giấu xáƈ ŧɦịŧ thối hoắc, nhưng lần này nhất định phải câu thông với Hướng Cảnh Hòa, liền tiên hạ thủ vi cường gọi Hướng Cảnh Hòa đến muốn gã ta phối hợp với mình, tìm cách tách hai người Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên ra.
"Hướng Cảnh Hòa đang ở đâu? Báo cho lão ta, mau đến phòng quản đốc gặp thiếu gia đây!" Đầu lông gà phẫn nộ muốn điên rồi, sốt ruột đập bàn. Thấy thủ hạ tái mặt chạy tới, nhịn không được quát to: "Sao mày chỉ về có một mình?!"
"Lão, lão đại..." Thủ hạ thở dốc, run lẩy bẩy: "Hướng Cảnh Hòa, Hướng Cảnh Hòa phát điên rồi!!!"
Hết Chương