Trong Đôi Mắt Của Em [Khải Nguyên]

chương 96

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thiên quỷ mất tích một trăm năm, kẻ biết chuyện đa phần đều trở thành người thiên cổ, hậu bối đời sau tuy là có nghe qua truyền kỳ của hắn lại không thể biết năm đó hai bên đối địch nhau đến mức nào, càng chẳng rõ ràng sự e dè của trưởng bối với hắn ra sao. Thiên quỷ đối với họ chỉ là hai chữ truyền thuyết trên mặt giấy, cho nên khi tin tức thiên quỷ trở về tràn lan khắp phố phường, phản ứng của bọn họ chỉ là có chút bận tâm.

So với bách tính bình dân, tình hình đạo gia đệ tử trầm trọng hơn nhiều.

Thiên Hà Cung, Vân Thành phái.

Một nhóm đệ tử mang đèn lồng đi tuần tra ban đêm, sẵn tiện mang theo không ít hồn thú cống nộp cho khách quý. Hồn thú này được Đề gia chủ động đưa đến, nghe đâu nếu biết luyện hoá có thể đề cao sức mạnh của vũ khí, nhưng bọn họ dù là nội môn đệ tử lại chưa từng được phân chia hồn thú lần nào, lần này hồn thú đến tay, họ lại không thể đụng đến, đúng là khiến người ta bứt rứt chẳng yên.

"Tên tiểu tử áo đen đó là ai? Đột nhiên xuất hiện ở chính phái chúng ta, ăn của chúng ta ngủ của chúng ta, bây giờ còn muốn giành hồn thú với chúng ta?!" Một đệ tử nhịn không được oán giận, lời của gã cũng là tiếng lòng của rất nhiều người nên gã không hề kiêng dè: "Nếu không phải chưởng môn sư bá có việc đi vắng, y làm sao dám-..."

"Nói ít thôi, cẩn thận chuốc hoạ vào thân." Đệ tử đi đầu cau mày, tuy rằng hắn không vui vẻ gì nhưng cũng biết hắc y nam tử kia không dễ chọc. Mấy ngày này mặc dù đối phương an phận ở trong phòng không gặp người, nhưng liên tục yêu cầu cung cấp hồn thú, dược phẩm cùng những món linh vật đắt quý, hắn thực sự muốn hỏi đối phương là có phải đã coi Vân Thành phái như cái kho đào bảo?

"Hạ sư huynh ngươi sợ cái gì? Ngươi cũng không thích y! Y vừa mới tới đã được đãi ngộ như cao nhân xuất thế, thử hỏi các sư huynh đệ chúng ta ở đây bao nhiêu năm có ai được như y? Nói đến cũng quái lạ, sư thúc sư bá sao lại để y bước vào, y có huyền cơ gì sao? Y chống lại được thiên quỷ sao?"

Bọn họ vừa nói xong cũng là đi đến trước cửa phòng nam tử kia.

"Vương huynh, đồ của ngươi đây." Hạ Tinh sai người mang hồn thú đặt dưới mái hiên, theo lệ thường muốn gặp đối phương xác nhận một cái mới đi. Nhưng hôm nay bọn họ nán lại bao lâu cũng không thấy người nọ mở cửa, một đệ tử không nhịn được đá văng cửa xông vào: "Xem thường bọn ta sao?!"

Chỉ là trong phòng không có ai.

"Người đâu?" Gã dò xét xung quanh, vốn bước vào một mình là nhất thời nông cạn, chờ các huynh đệ cũng vào theo sau gã mới bắt đầu tiếp tục giễu võ giương oai: "Ra mặt đi, ta biết ngươi đang ở đây!"

Nhưng cũng không có tiếng nói đáp lại.

Đám đệ tử hai mặt nhìn nhau, xoa tay: "Hồn thú này..."

Ầm ầm!!

Mặt bằng dưới chân chao đảo đôi chút, đồ đạc trong phòng cũng rung rinh quá nửa. Các đệ tử ổn định thân thể, sửng sốt phát hiện cảnh trí trong phòng đã thay đổi. Sàn đá dưới chân họ biến thành bùn nhão, bốn bức tường bắt đầu mọc ra không ít cành lá dây leo, không chút nhân nhượng bò về phía bọn họ. Không bao lâu sao, nhóm đệ tử nội môn bị trói thành bánh chưng, treo lơ lửng trên không trung, linh lực trong cơ thể như bị bào mòn mà không ngừng tan rã, khiến bọn họ luống cuống không thôi.

Đương khi Hạ Tinh muốn phát tín hiệu cầu cứu, "khách quý" rốt cuộc cũng trở về.

Vương Nguyên phất tay một cái, ảo trận biến mất, đám đệ tử ngơ ngác té đùng đùng xuống đất, xấu hổ không thôi.

"Ta đã nói, không nên tuỳ tiện vào phòng của ta."

"Phòng của ngươi gì chứ! Đây là Vân Thành phái!" Có kẻ mất mặt quá hoá giận, kêu lên: "Ngươi dám bày trò ma quỷ trong bổn phái, ta phải báo cáo chuyện này cho chưởng môn!"

"Ngươi là cái thá gì, chưởng môn chịu gặp ngươi sao?" Nam tử nhàn nhạt đáp trả, bình tĩnh ngồi xuống: "Hắc thổ đại lục là đồ của ta, Vân Thành phái các ngươi tính là cái gì?"

"Ngươi...!!" Đệ tử nọ tức giận, quay đầu nhìn Hạ Tinh. Sắc mặt Hạ Tinh cũng trầm xuống: "Dẫu sao ngươi vẫn đang ngồi ở lãnh địa Vân Thành phái, ăn nói chú ý một chút."

Nam tử nhẹ nhàng cười, một bộ không quan tâm: "Phải nói nữa, từ ngày mai các ngươi không cần cung cấp hồn thú cho ta."

Cậu không đợi đối phương thắc mắc, đã đứng dậy đi ra ngoài.

Hắc thổ đại lục năm thứ một trăm hai mươi mốt, Vương Nguyên dẫn theo ngũ đại môn phái tiến về phía bắc, phô trương thanh thế tới nổi hoàng đế đương triều đều biết, suốt đêm cho người đuổi theo truy hỏi, đồng thời âm thầm ra lệnh cho nhóm binh mã biên giới để mắt đến.

Đạo gia đệ tử tuy là người thuộc quốc gia, nhưng tâm để trên đầu, hoàn toàn không coi pháp trị chính thống ra gì. Bọn họ tuy không phạm pháp, bất quá cũng chẳng muốn quỳ dưới gối hoàng đế, hai bên luôn không hợp nhau, lần này hành động của đạo gia lại rầm rộ quá, hoàng đế quá sợ bọn họ khởi binh mưu phản.

Địa điểm dừng chân lần này của Vương Nguyên là sa mạc tuyết.

Sở dĩ nơi đó được gọi là sa mạc tuyết, bởi vì quanh năm đều có tuyết, mặc kệ thời tiết nắng mưa mây gió thế nào, tuyết đều không ngừng rơi. Lớp tuyết trắng dày đến độ chôn hai mươi người chồng lên cũng không chạm được đất dưới đáy, hành trình gian khổ này hao mòn không ít tâm tư của kẻ ngoài cuộc.

"Vương đạo hữu, đã đến nơi chỉ định." Trưởng Tôn Thanh Thanh chủ động tiến lên tiếp chuyện với Vương Nguyên, nàng cảm thấy nam tử này rất có cá tính, chẳng qua mục đích hắn đến Vân Thành phái có chút quỷ dị.

Không dưng đâu sẽ có một kẻ trồi lên thông báo tin tức thiên quỷ cho bọn họ, còn chủ động đi bắt. Trưởng Tôn Thanh Thanh không tin Vương Nguyên có lòng tốt gì, nhưng nếu đại sư huynh Trưởng Tôn Dật đã quyết định đồng ý, nàng cũng không ý kiến.

Vương Nguyên dõi mắt nhìn tuyết phủ kín khắp nơi, giác quan trên người cũng muốn đóng băng theo, ánh mắt không chút thay đổi của cậu chăm chú "nhìn" về một phía, tiến bước về hướng đó.

"Đạo hữu?" Trưởng Tôn Thanh Thanh tò mò đi theo, đội ngũ phía sau cũng đồng loạt hiếu kỳ. Càng tiến gần đến địa phương kia bọn họ càng cảm thấy trong lòng xôn xao, giống như có thứ gì đó không ngừng kêu gọi bọn họ đến gần, hấp dẫn sự chú ý của bọn họ.

Trưởng Tôn Dật là kẻ đầu tiên phát hiện ra bản thân kỳ quái, nhưng hắn ta lại không chống nổi cám dỗ, như chịu một sự điều khiển mà tiến về phía kia. Loại cảm giác này khiến hắn bồn chồn, rồi cũng có hưng phấn, hưng phấn vì hắn ta đã đoán đúng.

Khoảng thời gian khi Vương Nguyên mới đến Vân Thành phái, sự vụ trong phái đều do sư muội Thanh Thanh đảm nhiệm, sư phụ hành tung bí ẩn, chỉ có hắn ta ở bên ngoài thám thính tình hình, điều tra những sự kiện cạn kiệt linh lực quái dị.

Đạo tu cần dùng linh lực để thăng tiến tu vi, đa phần đều nhờ vào linh khí bảo địa có sẵn trong thiên nhiên cùng với một ít đan dược pháp khí hỗ trợ. Mấy năm gần đây không xảy ra chuyện gì, chỉ là từ khi thi thể Trạch Phong tiền bối được tìm thấy, bắt đầu xuất hiện những vụ án linh lực bị cạn sạch, người chết mất xác, khí lực cùng tu vi của đại đa số người tu đạo đều bị giảm nhanh, giống như có kẻ cố tình hút đi.

Như là ma tu vậy – Trưởng Tôn Dật phỏng đoán.

Tuyết sa mạc trắng muốt không tỳ vết này, chính là chỗ sóng linh lực dao động yếu ớt nhất, đạo tu bọn họ đi đến nơi này đều rơi vào hạ phong, khó lòng xác định, một khi có mai phục cũng là liều mạng chống đỡ, không thể tìm ra chân tướng.

Nhưng Vương Nguyên thì khác.

"Ta có thể chỉ ra vị trí chính xác của kẻ đó." Cậu cam đoan chắc nịch, Trưởng Tôn Dật cũng không biết là do hắn ta sốt ruột muốn giải quyết kiếp nạn tới mù quáng rồi hay là bị lời của Vương Nguyên thôi miên, đồng ý mang các đệ tử đến đây.

Các đệ tử hoang mang thì hoang mang, cũng bắt đầu lôi vũ khí ra, bản năng sinh tồn làm cho bọn họ cảm giác được trước mặt sắp phải đối đầu với thứ gì đó hết sức nguy hiểm, nhưng không hiểu sao bọn họ lại tin tưởng bản thân sẽ không chết.

Vương Nguyên mỉm cười.

Lớp tuyết dày dưới chân đám người bỗng dưng run rẩy, tiếng sàn sạt từ tứ phương tám hướng ồ ạt đuổi về đây. Đệ tử đạo gia cúi đầu nhìn mặt tuyết chấn động ngày càng lớn, rốt cuộc một căn dây leo khổng lồ từ bên dưới xông ra đầu tiên, quất về phía bọn họ.

Ầm ầm ầm ba tiếng, đạo gia đệ tử lập tức rút kiếm chống trả.

Vương Nguyên bắt lấy một căn dây leo, lòng bàn tay hừng hực một ngọn lửa vô danh. Lửa đỏ không hề toả ra nhiệt độ, lại thiêu đốt căn dây leo kia thành tro, đón tới lại là một căn khác, hết sức nhiệt tình.

"Ha ha ha ha trời giúp ta!! Trời giúp ta!!!"

Tiếng cười mãnh liệt vọng tới từ xung quanh khiến người ta nhất thời không phân biệt được đâu là nguồn phát ra, chỉ có Vương Nguyên quay đầu nhìn một phía, khoé môi gợn cười nhợt nhạt, thấp giọng lẩm bẩm: "Đã lâu không gặp."

Nói xong, cậu xé rách đám dây leo quấn chằng chịt trên thân một đệ tử bên cạnh, ném đối phương cho Trưởng Tôn Dật: "Bày trận!!"

Trưởng Tôn Dật lập tức cắm kiếm xuống đất, cầm pháp bảo ném lên không trung, các đệ tử nhanh chóng xếp đội hình dàn trận, tức thì tạo thành một thế thủ hơn trăm người, hào hùng khí thế.

Vương Nguyên đứng ở bên ngoài trận pháp, mỉm cười ôn hoà: "Đã chuẩn bị xong."

"Ngươi đang mời bổn toạ hưởng dụng đó sao? Ha ha ha ha, không tồi, rất có khí phách, nhưng thời điểm các ngươi đặt chân vào nơi này, các ngươi đã là món ăn trên bàn tiệc của bổn toạ rồi!!"

"Trạch chưởng môn, đói bụng ăn quàng hình như không phải là phong cách của ngươi?"

"Bổn toạ không quan tâm các ngươi là thứ gì, một khi trên thân đã mang linh lực, ắt đều vào bụng bổn toạ!!!"

Một trận chấn động kịch liệt lan ra, các đệ tử vẫn vững vàng trấn thủ. Đương nhiên thủ là thủ, bọn họ vẫn không ngăn được sợ hãi khi thấy trong tuyết trắng bắt đầu xuất hiện cương thi sống, đang dần dần đi về phía bọn họ.

Trưởng Tôn Dật vừa thủ thế tạo vòng kết giới bảo hộ các đệ tử dưới trướng, vừa suy nghĩ. Họ Trạch, là chưởng môn, lại trùng hợp có dính líu đến án cạn kiệt linh lực, nói không phải Trạch Phong thì hắn ta đi đầu xuống đất.

"Quả nhiên..."

Trưởng Tôn Thanh Thanh biết chuyện, nhưng là không biết rõ, sửng sốt không thôi: "Đại sư huynh?"

"Tương truyền ma linh tu luyện đều thích cắn nuốt linh khí đã được người tu đạo chuyển hoá trong cơ thể. Bởi vì bọn họ không thể tự chuyển hoá linh khí bên ngoài thành của bản thân cho nên chỉ phải gián tiếp lấy linh khí của người khác để thăng tiến tu vi. Hành vi này bị đạo tu coi là tà thuật ngoại đạo, luôn luôn bài xích, chỉ có một số ít người vì thể chất đặc thù không thể không đi con đường này." Trưởng Tôn Dật thật ra cũng rất khiếp sợ, đối phương là người đức cao vọng trọng, cơ hồ là thần thánh trong mắt tiểu bối, bây giờ ra nông nỗi này không biết là do tạo nghiệp gì: "Trạch Phong đã sắp phi thăng, cần một lượng cực đại linh khí bảo hộ bản thân chống lại lôi kiếp, lão ta trước tiên giả chết, bí mật đến tuyết sa mạc, không ngừng dùng thuật mang đạo tu đến đây, sau đó hút cạn linh khí đối phương, chuyển hoá thành linh khí của mình."

Trưởng Tôn Thanh Thanh kinh hãi: "Những vụ án chết người gần đây đều do Trạch Phong làm?"

"Nếu ta đoán không sai." Trưởng Tôn Dật gật đầu.

Tiểu sư muội trong nháy mắt hiểu ra: "Cho nên huynh hợp tác với Vương Nguyên, lấy chúng ta làm mồi nhử?!"

"Bất đắc dĩ mà thôi." Đại sư huynh chột dạ, không để ý đến ánh mắt bất bình của sư muội, tán thưởng nói: "Vương Nguyên lo được."

Trưởng Tôn Thanh Thanh: "..." Có một đại sư huynh quá không đáng tin.

Nàng biết mắt nhìn người của đại sư huynh không sai bao giờ, cũng chẳng lo lắng nữa, chỉ là khi nàng liếc mắt về phía một trong số kẻ địch đang đến gần bọn họ, hai mắt trừng lớn: "Sư phụ?!?"

Hết Chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio