.
"Tiểu thư à!!" Hạnh Nhi hoảng hốt không thèm nhìn đường lao tới đỡ tôi dậy, "Đời thuở nhà ai phu nhân nhà tướng quân lại quỳ gối làm đá kê chân cho người ta cơ chứ! Lần sau..."
Trong ánh mắt kinh ngạc của quần chúng nhân dân, tôi bình tĩnh đứng dậy phủi vết chân trên lưng: "Lần sau em làm nhé."
Hạnh Nhi: "Lần sau tiểu thư nhớ lót giẻ rồi quỳ, ôi chà, áo quần dơ hết rồi."
Tôi: "..."
Bên kia Tề Kha ôm Đào Vân Nhi chậm rãi rơi xuống, quần áo bay bay, sau đó vững vàng tiếp đất như trong phim thần tượng cổ trang, hắn giao Đào Vân Nhi cho tôi, sau đó phi thân lên muốn bắt tên vô lại đã ném Đào Vân Nhi xuống.
Không ngờ một mũi phi còn nhanh hơn hắn, xẹt qua lỗ tai Tề Kha, cắm lút vào tim người nọ.
Tôi vội vàng quay đầu giận dữ nhìn Ngụy Phong.
Gã nhún vai tỏ vẻ vô tội nhìn tôi, phủi tay nói: "Tên xấu xa kia dám mưu người của phủ tướng quân giữa ban ngày ban mặt, ta sợ hắn làm hại Tề tướng quân, nên đành phải tấn nhanh, gọn, phu nhân không cảm ơn ta thì thôi, sao lại nhìn người ta như thế?"
Tôi nghiến răng: "Vậy ta xin cảm ơn mười tám đời tổ tông nhà anh!"
Một năm rồi không gặp, tên Ngụy Phong này lại càng hơn, đúng là Phong .
Hồi bọn tôi còn ở chung quân doanh, gã đã đối xử với tôi rất khác thường rồi.
Tôi từng thấy gã giấu khăn tay của tôi, đêm đêm lấy ra che mũi che miệng hít lấy hít để.
Lần đó tôi sợ muốn , thế là về sau thấy đâu né đó.
Sau khi về kinh, rất nhanh kết hôn với ông chồng bình phong Tề Kha, hôm đám cưới, Ngụy Phong cưỡi ngựa đi theo tôi suốt cả chặng đường rước dâu.
Gã vén rèm kiệu hoa, ngón tay vịn mép cửa sổ trắng bệch, nói đi nói lại một câu: "Chỉ thiếu chút xíu nữa thôi, một chút xíu thôi."
Sau này tôi mới biết tôi và Tề Kha vừa cầm thánh chỉ ban hôn của hoàng đế đi ra cửa thì gã cũng đi vào gặp vua xin cưới tôi.
! Cũng may lần đó nhanh chân.
Sau khi cưới, bọn tôi trốn trong nhà nằm chơi đọc truyện hài Ổ Ẩm Ương, Ngụy Phong thì xin ra trận một năm lập nhiều chiến công, giờ mới về kinh làm chủ tướng quân tuần phòng.
Sau khi tiễn hết khách khứa, tôi ngồi bôi thuốc cho Tề Kha.
Mặt hắn bị phi đao xẹt qua, bị rách một vết nhỏ, con heo nhà hàng xóm cũng có thể đoán được là Ngụy Phong cố ý.
Hạnh Nhi đột nhiên tới gõ cửa: "Tướng quân, phu nhân, Đào cô nương bưng canh củ sen tới chờ ngoài sân, muốn đưa vào ạ."
Tôi đang định cho vào thì Tề Kha đã cản lại.
Tôi không hiểu: "Sao?"
Vẻ mặt Tề Kha rất phức tạp: "Em có đọc truyện ngôn tình không? Hôm nay anh vừa làm anh hùng cứu mỹ nhân trước mặt bao nhiêu người, giờ đã nửa đêm canh ba Đào Vân Nhi còn mang canh tới, em không đoán được mục đích của chị ta sao?"
Tôi nói chắc như đinh đóng cột: "Chị ấy muốn bái anh làm sư phụ."
"Trong đầu em là óc hay đậu phụ thế?"
Tề Kha véo mặt tôi: "Người ta thích anh đấy bà cô của tôi ạ!"
Tôi: "..."
Tề Kha chán nản nhìn vẻ mặt ngờ nghệch của tôi, tằng hắng một cái bảo Hạnh Nhi dẫn Đào Vân Nhi vào.
Đào Vân Nhi mang hộp thức ăn vào, chào hỏi một tiếng rồi đặt hộp thức ăn lên bàn.
Tề Kha mặt mũi nghiêm nghị nói: "Đào cô nương, tôi muốn nói thẳng với chị chuyện này, tôi cứu chị là vì tôi có quen biết với chồng chị, bây giờ chồng chị không rõ tung tích, tôi chỉ chăm sóc chị giùm anh ấy thôi, xin thứ lỗi tôi không thể nhận tình cảm của chị được."
Đào Vân Nhi sửng sốt vài giây, sau đó đột nhiên cúi người nôn khan liên tục.
Tôi sợ quá vội vàng đứng lên vỗ lưng cho cô ấy: "Sao vậy? Nghén nặng thế cơ à?"
Đào Vân Nhi: "Không phải nôn nghén đâu, tại tướng quân nói chuyện buồn nôn quá."
Tôi: "..."
Tề Kha: "..."
Hắn xấu hổ cười gượng mấy tiếng, chữa thẹn: "Tôi chỉ đùa một chút thôi mà."
Sau đó kiếm cớ đánh trống lảng sang chuyện khác, tới mở nồi canh củ sen ra: "Canh này nhìn ngon quá nhỉ."
Đào Vân Nhi nhanh tay bưng canh ra, múc cho hắn một chén nhỏ, lại đưa hết cả nồi lớn cho tôi.
"Phu nhân thân thể cao quý biết bao, thế mà hôm nay bất chấp mọi thứ để cứu Vân Nhi, ân tình này Vân Nhi sẽ nhớ suốt đời, sau này sinh con ra, tôi cũng phải dặn nó nhớ rõ ân tình này."
Tôi rưng rưng nước mắt.
Thực sự muốn quỳ xuống vái Đào Vân Nhi một cái.
Không ngờ ha ha ha ha ha ha ha, không ngờ người được chọn lại là tôi ha ha ha ha ha ha!
Liếc mắt thấy Tề Kha mặt mũi đen như nồi, tôi sung sướng ngửa mặt cười to, nắm tay Đào Vân Nhi tình sâu nghĩa nặng mà nói: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha có câu nói này của chị thì em yên tâm rồi!"
Đào Vân Nhi thở dài nói: "Thân phận của tôi không rõ ràng, chỉ tổ gây phiền phức cho hai người thôi, sau này cứ để tôi làm việc vặt trong phủ, bảo là người làm mới mua là được rồi."
"Sao làm thế được? Chị còn đang có em bé cơ mà."
Tôi nghĩ một lát, sau đó cười hì hì nói: "Chị đừng có lo, em có cách."
(Còn tiếp)