Trọng Hồi Mạt Thế Chi Thiên La Kinh Vũ

chương 3: nguyên tinh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Rầm rầm rầm!

Thanh âm phá cửa vang lên, Thẩm Trì hờ hững nhìn về phía cửa lớn, hắn biết, nhóm tang thi này đã bắt đầu đi kiếm ăn rồi, bọn chúng có thể ngửi thấy mùi người sống, sau khi biến thành tang thi, lực lượng của bọn chúng cùng khứu giác nhạy bén đều tăng lên rất nhiều lần, lúc này nếu là người bình thường, đối mặt với bọn chúng gần như hoàn toàn không có khả năng chống lại, nhất là tại Trung Quốc cấm sử dụng súng đạn nữa.

Hắn nhớ rõ nước Mỹ lúc mạt thế vừa mới bắt đầu, rất nhiều gia đình có súng tập hợp lại thành từng nhóm, thế mà bảo vệ được không ít người, mà quốc gia đông dân cư như Trung Quốc và Ấn Độ, lại là những nơi có số người chết nhiều nhất, nhiều tang thi nhất. Có điều, cũng bởi vì hoàn cảnh khốc liệt như thế, Trung Quốc lại trở thành nước có nhiều dị năng giả nhất trên thế giới, càng về sau càng rõ ràng, ngoại trừ nhóm người đầu tiên thức tỉnh có năng lực thiên phú, về sau rất nhiều dị năng giả đều vì đối mặt với khốn cảnh mà kích phát tiềm năng thức tỉnh dị năng, hoàn cảnh tồi tệ không chỉ mang theo tai nạn, mà còn có tiến hóa.

Tang thi rất khó giết chết, trừ khi chém rụng đầu chúng nó, nổ súng tạc đầu, hoặc là bắn vào giữa ấn đường cũng được, nhưng đối với Thẩm Trì mà nói, đây không phải vấn đề cần quan tâm, bởi những mũi tên nỏ của hắn tạo thương tổn cực kỳ đặc biệt, đối bọn chúng là hoàn toàn trí mạng, giống như đánh mấy thi độc trong trò chơi kia, dùng kỹ năng trò chơi, thì dù có là tang thi hay không tang thi, cùng quái vật bình thường cũng không khác nhiều lắm.

Rầm rầm rầm!

Thanh âm phá cửa càng ngày càng kịch liệt, Thẩm Lưu Mộc sốt cao đến mơ mơ màng màng cũng phải run run sợ hãi, Thẩm Trì vỗ lưng y dỗ dành, đứng lên.

Cửa này ngăn cản tang thi một đêm là không có vấn đề gì, Thẩm Trì biết, chỉ cần qua được một đêm này, Thẩm Lưu Mộc sau khi thức tỉnh được dị năng sẽ chẳng sợ bị tang thi thương tổn nữa, dị năng giả khác với người thường, người thường chỉ cần bị tang thi xẹt qua một vết rách cũng sẽ bị lây nhiễm bệnh, còn dị năng giả thì không, tương tự, Thẩm Trì cũng sẽ không bị lây nhiễm, thân thể hắn so dị năng giả còn muốn đặc biệt hơn, khả năng khôi phục cực kinh người, chỉ cần không ảnh hưởng đến tính mạng, rất nhanh có thể khỏe lại, vết thương trên người qua vài giây là lành, độc tố tang thi đối hắn không có tác dụng, thậm chí mười mấy năm đã qua, hắn hoàn toàn không lão hóa.

Sự lão hóa ở dị năng giả đồng dạng cũng sẽ trì hoãn lại, ví dụ như mấy “đồng bọn” đời trước đó, qua mười mấy năm, rõ ràng đã ba mươi, bốn mươi tuổi, mà nhìn qua bộ dáng chỉ như hai mươi thanh xuân, nhưng dù sao thì vẫn khác biệt so với hắn là hoàn toàn không có thay đổi.

Thẩm Trì giờ nghĩ lại mới phát hiện, sơ hở trên người mình thật sự nhiều lắm, khó trách khiến bọn họ sinh lòng nghi ngờ, cũng khó trách, sẽ làm vị tiến sĩ Dư kia cuồng nhiệt như vậy, thậm chí trả giá thật lớn để bọn họ có thể cam tâm bán đứng mình.

Tuy rằng ước lượng cánh cửa lớn kia rất nặng, hẳn là không đến mức nhanh như thế bị phá hỏng, Thẩm Trì vẫn là đi tới cạnh cửa giương lên nỏ ngàn cơ đề phòng bất trắc, đêm nay cực kỳ quan trọng đối với Thẩm Lưu Mộc, hắn không cho phép có bất cứ phát sinh ngoài ý muốn nào. Cũng không biết đời trước Thẩm Lưu Mộc rốt cuộc đã trải qua những việc gì, mới có thể khiến tính cách y càng về sau càng trở nên cực đoan cay nghiệt như thế, trên gương mặt y còn lưu lại vết sẹo vĩnh viễn nữa, Thẩm Trì còn nhớ rõ lúc đó y cười nói với mình rằng, “Đây chính là kỷ vật lưu lại trong đêm ta thức tỉnh đó.”

Không có chính mình, Lưu Mộc vẫn có thể bước tiếp, chỉ là từng bước từng bước gian nan, tràn đầy huyết tinh, Thẩm Trì cũng không tính toán bảo hộ Lưu Mộc cẩn cẩn thận thận, chính là hi vọng tại mạt thế này, giảm bớt chút ít khó khăn gian khổ cho y, cùng nhau vượt qua, so với một mình luôn thoải mái hơn. Thẩm Trì đã chọn được một con dao sắc bén rồi, đợi ngày mai Thẩm Lưu Mộc tỉnh lại liền giao cho y, bước đầu tiên hắn muốn dạy y dùng dao.

Đời trước, mặc dù Thẩm Trì có kỹ năng trò chơi, nhưng trải qua mười mấy năm mạt thế, rất nhiều khả năng khác cũng là mưa dầm thấm đất đều biết một chút, đối với chuyện của dị năng giả cũng rõ ràng hơn bất luận người nào, kiểu ưu thế trùng sinh này hắn không tính toán buông tha, từ lúc mới bắt đầu, hắn muốn tiến bộ so với những người khác phải nhanh hơn! Đương nhiên, Thẩm Lưu Mộc cũng phải như vậy.

Một móng vuốt khô gầy theo khe cửa vươn vào, đó là ngón tay của con tang thi, móng tay dài đen thùi mà sắc bén, trong kẽ móng đều là màu đỏ sậm của vết máu sắp khô cạn.

Thẩm Trì mắt cũng không chớp giơ tay chém xuống, thẳng thừng chặt luôn mấy ngón tay này, ngoài cửa lập tức truyền đến tiếng tru lên bén nhọn.

Tuy tang thi bên ngoài không vào được, nhưng cái loại mùi thối khó ngửi trên người chúng đã bắt đầu lan tràn, may hiện giờ nhiệt độ thấp, sẽ không khiến người chịu đựng quá khó khăn. Có điều đối với Thẩm Trì mà nói, sớm đã quen thuộc mùi vị này, không qua bao lâu, loài người cũng đều quen thôi, tại mạt thế đâu còn có thể chú ý nhiều đến như vậy nữa.

Thẩm Trì ngồi xuống một ghế cạnh cửa lớn, Thẩm Lưu Mộc nằm cuộn tròn bên cạnh hắn, hai má nóng đỏ ửng, tóc đã sớm ướt đẫm, tại thời tiết rét lạnh này, mặc quần áo ướt sũng ngược lại sẽ dễ dàng sinh bệnh, nên Thẩm Trì đã sớm đem Thẩm Lưu Mộc lột sach, liền trực tiếp dùng áo khoác lông lớn cuốn lại.

Cởi quần áo ra mới phát hiện, trên người Thẩm Lưu Mộc khắp nơi là vết thương xanh tím to to nhỏ nhỏ, chỉ chừa mỗi khuôn mặt trắng nõn sáng loáng, xem ra y không có nói dối, người trong cô nhi viện kia, đối xử với y cũng không tốt lành gì.

Rầm rầm rầm!

Thẩm Lưu Mộc sốt một ngày một đêm, trong lúc mông lung luôn luôn nghe thấy tiếng đánh kịch liệt, chờ đến lúc y mở to mắt ra, liền thấy người nam nhân tuấn mỹ lạnh lùng kia, mi dài cong vút đang thân thiết nhìn mình, không biết vì sao, trong lòng liền thấy an tâm, khàn khàn gọi: “Ba ba.”

Thẩm Trì nở nụ cười, sờ sờ đầu y, Thẩm Lưu Mộc cảm giác tim của mình đập thình thịch, so với tiếng va chạm bên tai còn muốn lớn hơn.

“Mau mặc vào quần áo.” Thẩm Trì đã chuẩn bị sẵn quần áo cho y, Thẩm Lưu Mộc mới phát hiện lúc này mình đang trần truồng cuộn bên trong áo khoác lông lớn, mặt nháy mắt đỏ rực.

Thẩm Trì thực sự là không có phát hiện, “Lưu Mộc, tóc của ngươi dài quá, ta giúp ngươi cắt được không?”

Thẩm Lưu Mộc đang cuống quít đem quần áo mặc vào, nghe vậy chậm chạp trả lời: “Được.”

Chờ y mặc quần áo tử tế ngồi lên ghế thì mới phát hiện cửa lớn kia đã sớm biến dạng, cùng xích sắt với khóa cửa nhìn như nháy mắt sau liền nứt ra, người lập tức cứng đờ, trợn tròn hai mắt.

Thẩm Trì cầm kéo giúp Thẩm Lưu Mộc cắt tóc, từng nhúm từng nhúm tóc đen vương trên nền đất.

“… Ba ba, đó là cái gì vậy?”

“Tang thi.”

Thẩm Lưu Mộc một cử động cũng không dám, cảm thấy miệng có điểm khô khan, “Tang thi là cái gì?”

Nhìn chằm chằm qua khe cửa kia ra bên ngoài, thì thấy một cái đầu thiếu nửa mặt trông cực khủng bố, cùng những móng tay đen sì cố gắng vói vào, Thẩm Lưu Mộc cảm giác đầu ngón tay mình hơi phát run, mũi y đã có thể ngửi được loại mùi khiến người ta phát nôn này.

Thẩm Trì cắt khá ổn, tay nghề của hắn kỳ thật không sai, ở mạt thế, loại việc cắt tóc đơn giản này gần như mỗi người đều biết làm.

Tóc Thẩm Lưu Mộc thực mềm, lại còn vừa mượt vừa thẳng, không giống tóc nhiều nam nhân khác đâm vào tay cứng như thế.

“Không phải sợ, Lưu Mộc, chúng ta có thể làm thịt mấy gia hỏa nhỏ yếu này.”

Tang thi lúc này so với sau đó quả thật cực kì yếu, chúng còn chưa có tiến hóa, chỉ có lực lượng hơn so người thường mà thôi, bàn về trí tuệ cùng tốc độ, còn kém xa con người, nhưng bởi vì bề ngoài khủng bố làm mọi người trên tâm lý sinh ra nhát gan, mới khiến bọn họ chỉ biết bỏ chạy.

Trong mạt thế, tang thi chưa bao giờ là thứ đáng sợ nhất, thứ đáng sợ nhất, phải là con người sinh sống tại mạt thế.

“Được rồi Lưu Mộc, quay lại đây.” Thẩm Trì vỗ vỗ mái tóc lộn xộn của Thẩm Lưu Mộc, sau khi cắt tóc xong, Thẩm Lưu Mộc lộ ra khuôn mặt ngọc tuyết đáng yêu, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng đã mơ hồ có thể thấy được nét mặt mà Thẩm Trì quen thuộc, một đôi mắt to xinh đẹp luôn khiến người chú mục, vô luận là ai nhìn thấy đứa bé như này, chỉ sợ đều sinh ra vài phần yêu thích.

: Ngọc tuyết, trắng nõn, đáng yêu…

Thời gian ở cô nhi viện, nếu Thẩm Lưu Mộc không dưỡng mái tóc dài như vậy làm che mất khuôn mặt y, có lẽ đã sớm được người nhận nuôi rồi đi?

“Ba ba.” Thẩm Lưu Mộc ngẩng đầu, nhìn về phía dao găm Thẩm Trì đưa cho y, Thẩm Trì đối y mỉm cười, “Cầm, Lưu Mộc.”

Thẩm Lưu Mộc yên lặng nhận lấy dao so nửa cánh tay y còn dài hơn, cũng không có thất kinh như những đứa trẻ bình thường, chỉ là trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vài phần khẩn trương.

Y an ủi bản thân, không sao, đó bất quá chỉ là quái vật mà thôi, y gặp được những thứ so với này còn đáng sợ hơn, không cần lui về phía sau, vì phía sau có —— ba ba đó.

“Lưu Mộc, lui về phía sau!” Thẩm Trì chém một đao xuống, dây xích vốn sắp đứt lập tức gãy thành hai!

Tang thi tràn vào!

Những tang thi này chỉ có một phần cực nhỏ còn có đầy đủ bộ dáng con người, đa số hoặc là thiếu nửa cái đầu, vừa đi vừa rớt xuống óc màu trắng, hoặc là thiếu một cánh tay, vừa nhìn là biết bị mạnh mẽ xé rách, lỗ hổng chỗ bị xé đã sinh ra mủ thối rữa, nhìn vô cùng ghê tởm, bằng không chính là trực tiếp bò trên mặt đất, thân thể chỉ còn có một nửa, trên mặt đất lết qua nơi nơi là máu đỏ sậm, Thẩm Lưu Mộc nhìn kỹ trong đám tang thi này có một con miệng dính máu bầy hầy, buồn nôn là răng nó còn giắt thịt của người khác.

Tâm pháp Thiên La Ngụy Đạo của Đường Môn có rất nhiều kỹ năng quần công, Độc Sát, Thiên Tuyệt Địa Diệt, Ám Tàng Sát Cơ, Thiên Nữ Tán Hoa, Khổng Tước Linh, tang thi ngoài cửa đang tranh nhau tràn vào, Thẩm Trì bình tĩnh đứng, ngay cả mắt cũng chưa chớp một cái nào, giây lát sau, đám tang thi đã ngã rạp hết xuống, cơ quan kỹ năng Thiên Diệt Địa Tuyệt không ngừng chuyển động, thân thể Thẩm Trì ngửa ra sau, hộp ngàn cơ trong tay bắn ra Thiên Nữ Tán Hoa rơi xuống mặt đất, nổ tung!

: Xem thêm trong đây để biết rõ hơn nhé ... am-d.html

Thẩm Lưu Mộc thấy mà trợn mắt há mồm, dao trong tay thiếu chút nữa rơi xuống.

Dưới kỹ năng quần công cường đại, tang thi dù có nhiều hơn nữa cũng chẳng phải sợ gì cả, loại tang thi cấp thấp hiện tại này đối Thẩm Trì mà nói là cực kỳ dễ đối phó, hắn chỉ cần tùy tiện lấy ra một cái ám khí nào đó đều có thể lấy mạng bọn nó! Rất nhanh, tang thi tràn vào chỉ còn lại có ba con, chúng bị thân thể mấy tang thi vào trước ngăn đường, nhưng vẫn mù quáng cố tiến lên phía trước, chẳng có ý thức gì.

“Lưu Mộc.” Thẩm Trì mở miệng.

Ánh mắt Thẩm Lưu Mộc nhìn Thẩm Trì phá lệ sáng ngời, “Ba ba!”

“Còn lại giao cho ngươi, ngươi dùng dao trên tay đem đầu bọn nó cắt xuống.”

Thẩm Lưu Mộc sửng sốt.

Thẩm Trì thu lại hộp ngàn cơ, cầm đao nhảy lên, hàn quang chợt lóe, một đầu tang thi lộc cộc lăn lông lốc trên mặt đất.

“Đừng sợ, kỳ thật chúng nó không đáng sợ như vậy, tốc độ lại chậm, tang thi bò trên mặt đất này vừa tầm ngươi, đem đầu nó chặt xuống đi.”

Thẩm Lưu Mộc im lặng đi đến phía trước, không cần Thẩm Trì làm mẫu lần nữa, một dao bổ xuống, hung hăng đem đầu tang thi lết trên đất kia chặt xuống, nửa điểm cũng không do dự! Máu màu đỏ phun ra, làm bẩn giày cùng quần áo y, thậm chí văng một ít đến mặt y, nhưng sắc mặt y vẫn cực kỳ bình tĩnh.

Thẩm Trì: “…” Không hổ là Lưu Mộc, một Lưu Mộc thủ đoạn huyết tinh kia.

Một đứa bé nhìn mới năm sáu tuổi, cầm dao ngay cả tay cũng chẳng run phát nào mà chém xuống, lúc này Thẩm Trì đã hoàn toàn tin tưởng tên này có thể một mình sống sót tại mạt thế rồi…

“Ba ba, ta nói rồi.” Thẩm Lưu Mộc thấy thần sắc Thẩm Trì, lập tức có chút sợ hãi, cúi đầu, thấp giọng nói, “Ta nhìn thấy qua… ta thấy qua mụ mụ cầm dao —— ba ba, nếu như ta cùng nàng giống nhau…”

Tay Thẩm Trì đè lên đầu y, hung hăng xoa tóc y, “Lưu Mộc, mặc kệ ngươi biến thành dạng gì, đời này đều là con trai ta, biết không?”

Thẩm Lưu Mộc thật lâu thật lâu sau mới hàm hồ “Ân” một tiếng, thanh âm lại mang theo nức nở.

Y thật lâu trước kia chỉ biết, có lẽ mình và những đứa trẻ khác có chút bất đồng, năm trước y đã đánh vỡ đầu tiểu Thạch trong cô nhi viện luôn bắt nạt mình kia, tuy sau đó mình cũng bị viện trưởng hung hăng đánh cho một trận, nhưng lúc nhìn đến đầu tiểu Thạch bị chảy máu, y không những không sợ hãi, mà còn có chút hưng phấn.

Y nghĩ tới, có lẽ mình và cái người đem ba ba cắt thành từng khối – mụ mụ kia là giống nhau, cũng thích nhìn người đổ máu? Rất nhiều đêm, y đều bị ý nghĩ của chính bản thân dọa sợ đến mức không ngủ yên.

Y sợ ba ba mới cũng sẽ vì vậy mà ghét bỏ y, người ba ba này có lồng ngực rất rộng rãi, làm người ta an tâm, hơn nữa, mùi hương trên người ba ba cũng rất dễ ngửi, bộ dạng ba ba lại đẹp lắm, ba ba đối y thực ôn nhu, ba ba còn tặng y gấu lớn, ở cô nhi viện, chỉ có một gấu nhỏ vô cùng bẩn, hình như là từ năm kia được một chị gái học đại học quyên tặng, có điều, cho tới bây giờ đều không tới phiên y được chơi.

Thẩm Lưu Mộc không muốn vì vậy mà khiến ba ba chán ghét y.

Nghe được thanh âm ôn nhu của Thẩm Trì, y ôm lấy chân Thẩm Trì, tâm dần dần an tĩnh lại.

“Lưu Mộc, chú ý.” Thẩm Trì vỗ vỗ lưng Thẩm Lưu Mộc, ý bảo y buông mình ra, cầm dao găm lập tức đục thủng đầu một con tang thi, tìm trong chốc lát mới thấy một viên gì đó lớn bằng hạt gạo trong suốt như giọt nước.

Tang thi sơ cấp chỉ có nguyên tinh lớn chừng này, bởi vì không làm mọi người chú ý, nên ngay từ đầu căn bản không ai phát hiện, sau đó tang thi bắt đầu tiến hóa, đến tang thi cấp B thì trong não chúng có nguyên tinh lớn bằng hạt lựu, nhưng vẫn như trước chưa nhiều người chú ý tới, thẳng đến xuất hiện tang thi cấp C, cái nguyên tinh kia lớn hơn mới khiến mọi người coi trọng, bất quá, đó đã là chuyện hai năm sau.

Nguyên tinh có thể tăng lên dị năng, nhưng bảo tồn được chúng thực khó, thứ nguyên tinh trong não tang thi này kiểu như trái tim của bọn nó, một khi chúng chết, không quá nửa giờ nguyên tinh liền sẽ biến thành chất lỏng.

“Ba ba, đây là cái gì?”

“Lưu Mộc, cầm.” Thẩm Lưu Mộc nghi hoặc tiếp nhận nguyên tinh.

“Ngươi cẩn thận cảm giác, trong cơ thể ngươi có phải có một dòng nhiệt khí hay không?”

Thẩm Lưu Mộc khó hiểu.

“Đại khái là ở chỗ này.” Ngón tay thon dài của Thẩm Trì chọc chọc vị trí bụng dưới Thẩm Lưu Mộc, đứa trẻ bảy tuổi tuy còn ngây thơ không biết gì, nhưng trực giác vẫn là ngượng ngùng, y nhất thời đỏ mặt, “Ba ba!”

Thẩm Trì nở nụ cười, “Tiểu quỷ! Chỗ này gọi là đan điền!”

Thẩm Lưu Mộc trừng mắt nhìn hắn không nói lời nào.

“Cảm giác đi, trong đan điền có phải có một dòng nhiệt khí hay không, đem nó dẫn tới lòng bàn tay.”

Thẩm Trì mắt thấy bàn tay nho nhỏ của Thẩm Lưu Mộc bỗng nhiên tỏa lên một vòng ánh sáng xanh lục nhạt, cực kỳ đẹp, mà rất nhanh khỏa nguyên tinh nho nhỏ kia giống như nước hòa tan ra, bị bàn tay của y hấp thu hết, biến mất không còn sót gì nữa!

Đây là dị năng Mộc hệ.

Trên toàn thế giới, dị năng giả Thiên nhiên hệ đều là những người trân quý, bọn họ chiếm số lượng ít nhất, mà trong số đó khả năng xuất hiện Mộc hệ lại là cực nhỏ, Thẩm Trì nhớ rõ cho đến lúc hắn bị bắt vào sở nghiên cứu, trên thế giới, dị năng giả Mộc hệ chỉ có một mình Lưu Mộc, người khác không dám đắc tội Lưu Mộc cũng một phần vì nguyên nhân này, dị năng Mộc hệ đại biểu cho sinh mệnh, ai cũng không biết mình một ngày nào đó có hay không cần tìm Lưu Mộc cứu mạng.

Lưu Mộc là người coi thường sinh mệnh như vậy, thủ đoạn lại huyết tinh tàn nhẫn, nhưng cố tình, y lại là dị năng giả Mộc hệ duy nhất trên đời.

Cho nên Thẩm Trì tin tưởng, trong nội tâm Lưu Mộc nhất định có một nơi dịu dàng nào đó, là loại sinh cơ dạt dào xanh mơn mởn này.

“Ba ba, đây là gì?” Thẩm Lưu Mộc ngạc nhiên nhìn tay mình.

“Đây là nguyên tinh, là thứ làm dị năng Lưu Mộc trở nên lợi hại hơn đó.”

“Sẽ lợi hại hơn nhiều?”

“Đúng.”

“So với ba ba còn lợi hại hơn sao?” (Đặc tính Công ẩn tàng dần dần lộ rõ =.,=)

Thẩm Trì sửng sốt, sau đó nở nụ cười, sờ sờ đầu y, “Ba ba cũng rất lợi hại, về sau Lưu Mộc sẽ giống ba ba cùng lợi hại như thế.”

Thẩm Lưu Mộc “A” một tiếng, kiện định nói, “Sau ta sẽ so ba ba còn lợi hại hơn.”

Thẩm Trì không để ý tới tuyên ngôn loại trẻ con này, hắn còn rất nhiều tang thi phải xử lý, những nguyên tinh này không thể lãng phí được.

Trên thực tế —— thật lâu sau hắn mới biết được, mình cũng có thể hấp thu nguyên tinh, chỉ là lúc đó, thực lực của hắn cũng đã rất cường đại, vì để bọn nhỏ nhanh chóng tăng lên sức mạnh, hắn đều đem nguyên tinh thu thập được cho bọn nhỏ dùng hết, kết quả, là như thế đó.

“Ta sẽ trở thành người lợi hại hơn so với ba ba, sau đó ta có thể bảo hộ ba ba rồi.”

Thẩm Trì giật mình, cảm thấy trong lòng có chỗ nào đó như bị đâm một phát, hơi nhói đau.

=== ====== =========

Suy nghĩ của tác giả: nhanh chóng lặn xuống đánh chữ đây, tranh thủ ngày hôm nay viết nhiều một chút, ~~o(>_

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio